Nếu nói về độ trà xanh của Bộ Lâm Thịnh Dụng vì Vũ Âm sẽ vỗ ngực cực kỳ tự tin nói rằng sẽ không ai qua được cô ấy.
Vừa nghe cô đề nghị ngủ chung lúc đầu Bộ Lâm Thịnh Dung còn làm giá các kiểu.
Như kiểu chỉ sợ Vũ Âm sẽ làm gì mình vậy nhưng bên trong thì vui đến muốn nhảy điệu disco.
Chiếc giường không phải quá lớn, ít ra hai người nằm cũng không bị chặt.
Vũ Âm nhanh trí kê cái gối chính giữa hai người.
Cô thì không sao dù gì chuyện đó cô cũng đã làm qua không ít lần, cô chỉ sợ bản thân mình nhúng chàm Bộ Lâm Thịnh Dung thôi.
Thế là cô hùng hồn tuyên bố: “Ai vượt qua ranh giới này chính là cầm thú.”
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn qua Vũ Âm đang nằm cách mình cái gối ôm bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô trong sáng lắm.
Không làm chuyện như vậy vào lúc này đâu.
Chỉ là có người thương nằm bên cạnh Bộ Lâm Thịnh Dung làm sao ngủ ngon được.
Cô thấy Vũ Âm đã ngủ say liền nghiên người qua nhìn cô ấy.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ ngủ cùng người khác, thậm chí khi nghĩ tới sẽ có chút chán ghét.
Những kẻ như cô ngày ngày luôn sống trong đề phòng, chỉ sợ khi tin tưởng một ai đó kẻ đó sẽ quay sang đâm cho mình một nhát chí mạng.
Nhưng mà Vũ Âm thì khác, cô ấy không giống như bọn họ, không có suy nghĩ xấu với cô, càng không có ý định muốn vấy bẩn cô, đều đó khiến cô cảm thấy bản thân mình được trân trọng.
Bộ Lâm Thịnh Dung nằm một lúc liền thấy ai đó lúc này còn hùng hồn tuyên bố không được vượt qua ranh giới gối ôm mà bây giờ đã trực tiếp mang cái gối ôm quăng xuống sàn.
Bộ Lâm Thịnh Dung: “...” Cô ấy ngủ thấy cái gì mà đấm đá loạn xạ thế kia.
Nhưng nhìn thì thấy rõ ràng là giấc mơ đẹp.
Cô ấy còn đánh người trong trạng thái hưng phấn nữa.
Nhưng sau đó Vũ Âm liền lăn qua trực tiếp ôm lấy Bộ Lâm Thịnh Dung, đầu còn rút vào ngực cô ấy không khác gì bé con.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn người ở trong ngực mình, chân còn không an phận gác lên người mình liền thở dài.
Đời này cô ngang ngược bao nhiêu cũng không thể bằng người trong ngực.
Cô thua cô ấy thật rồi.
Cô nhẹ nhàng đưa tay vén tóc Vũ Âm qua một bên, nhìn khuôn mặt trắng trẻo, vô cùng diễm lệ ở trong ngực mình chỉ có thể mỉm cười thật nhẹ.
Cô cố gắng đè nén dục vọng của bản thân xuống.
Không được để cô ấy mắng mình là cầm thú nha.
Cô đặc biệt thích khuôn mặt của Vũ Âm, không những xinh đẹp mà còn thuộc kiểu chỉ cần nghiêm mặt có thế biến thành ngự tỷ lạnh lùng, cao ngạo.
Lúc trước cô rất thích có khuôn mặt như vậy nhưng ông trời lại cho cô khuôn mặt ai nhìn cũng lầm tưởng cô là gái nhà lành.Lúc đó cô còn mắng ông trời một trận, bảo ông ta không có mắt.
Thôi thì ông trời bù đắp cho cô có người yêu có khuôn mặt ngự tỷ coi như bù đắp cũng được.
Cô hứa sẽ không mắng ông trời nữa.
Gần sáng chuông báo thức reo lên, Vũ Âm mắt nhắm mắt mở xoay người cầm lấy điện thoại trên đầu giường nhanh chóng tắt đi rồi xoay người về vị trí cũ.
Cô nằm thêm năm phút, đầu không ngừng cọ cọ vào thứ gì đó rất mềm mại.
Vũ Âm không khỏi khen ngợi gối ôm nhà Bộ Lâm Thịnh Dung thật mềm mại, còn thơm nữa chứ.
Nhưng sau đó cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Vũ Âm theo hành động của mình liền giật mình mở to hai mắt.
Sau đó thứ mà lúc nãy cô bảo là mềm mại trực tiếp xuất hiện trước mắt cô.
Cô lại nhìn lên thấy Bộ Lâm Thịnh Dung đang ngắm mắt liền thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô ấy ngủ say, không thì không phải cô quá mất mặt hay sao.
Chỉ là không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẵng.
Thử hỏi xem mĩ nữ trước mặt ai lại không động tâm.
Vậy mà Bộ Lâm Thịnh Dung cả tâm cũng không động, tâm tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng.
Vũ Âm lại nhớ đến lời của Doãn Tư Ninh.
Chẳng lẽ hiện tại cô đã mất giá đến mức dâng đến miệng ai thì ai cũng chê hay sao.
Doãn Tư Ninh chê cô đã đành, Bộ Lâm Thịnh Dung còn chê cô dữ hơn, cô đã dâng đến miệng mà người ta cả sờ cũng không muốn.
“Chuẩn bị đi hả?” Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm đã rời khỏi ngực mình liền nhíu mày không vui.
Vũ Âm nhìn người nằm trên giường đột nhiên cảm thấy rất cay mắt.
“Bộ Lâm Thịnh Dung, cô cả cầm thú cũng không bằng.” Vũ Âm nói rồi liền nhảy xuống giường.
Bọn họ dám chê cô cơ đấy.
Chê đi.
Cô sẽ hờn cả thế giới này cho bọn họ thấy.
Qúa khứ của kẻ phản diện trực tiếp ra đời từ hôm nay.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn Vũ Âm đứng dậy trên mặt hiện rõ hai chữ giận dỗi liền cau mày.
Người có hành động đó đáng ra phải là cô mới đúng chứ.
Cô ấy giận dỗi cái gì.
Còn cái gì không bằng cầm thú.
Người bị chiếm tiện nghi là cô mà.
Mãi về sau Bộ Lâm Thịnh Dung mới hiểu ý của Vũ Âm.
Cô phải tự nhận đêm hôm ấy cô không bằng cầm thú thật.
Nếu hôm đó cô là cầm thú thì đã sớm rước được tiểu kiều thê về nhà rồi.
Hối hận đến xanh cả ruột.