Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 77: Không hận cũng không yêu




Trong bệnh viện, mọi người cuốn cuồng chạy vào phòng cấp cứu, ai ai cũng hoảng sợ khi thấy người đàn ông ngồi trên ghế dài, quanh thân hắn bắn ra sát khí khiến mọi người lạnh cả sống lưng.

Từ lúc người đàn ông này xuất hiện, toàn thân chỉ phát ra sát khí, vẻ mặt u ám giống như tất cả mọi người ở đây đều thiếu nợ hắn vậy nhưng họ chỉ để trong lòng không dám nói ra, chỉ sợ khi nói ra thì cái mạng nhỏ sẽ không cánh mà bay đi mất.

Vương Vũ Hàn ngồi đó, tuy bề ngoài vẫn lạnh như băng nhưng bên trong như cứ như lò lửa, tâm tình chùng xuống đến âm độ.

Khi thấy Diệp Thiên Ngân phun ra ngụm máu, hắn mới biết hắn đã làm nên chuyện tốt lành gì ? … vì sao phải sợ ? … vì sao phải nghi ngờ ? … hắn không muốn nghĩ nữa, mặc kệ cô muốn gì, chỉ cần tỉnh lại, hắn sẽ cho cô biết rằng hắn chỉ yêu mình cô, không cần cô yêu hắn nhưng hắn vẫn sẽ yêu cô.

Nhưng thấy cô phun ra máu, có phải bệnh rất nặng không ? có phải tính mạng đang bị de dọa không ? cô sẽ không sao phải không ? sẽ không chết phải không ?

Bất giác đưa tay vò rối tóc mình, hắn thật sự rất hối hận, đau lòng nhưng có thể cứu vãn được gì không ? hiện giờ nếu cô tỉnh lại, có tha thứ cho hắn không ?

Ngàn câu hỏi đặc ra nhưng không ai trả lời cho hắn biết, sầu não bi thương quấn lấy thân khiến hắn như muốn nghẹt thở.

Từ lúc Vương Vũ Hàn bế Diệp Thiên Ngân vào bệnh viện, Vương Thiếu Phong luôn đi theo phía sau, hắn nhìn anh trai như kẻ điên, cứ thấy y tá hay bác sĩ là nắm áo họ vứt vào phòng cấp cứu, không phân biệt họ chuyên về trị bệnh gì ?

Qủa thật chuyện lần này khiến anh trai bị đả kích không nhẹ, ngay cả hắn cũng kinh hoảng khi thấy Diệp Thiên Ngân phun ra ngụm máu, giờ nhìn lại áo mình còn có máu của Diệp Thiên Ngân trên đó, lòng cũng đau xót.

Lại nhìn anh trai, không nghĩ anh trai cũng có bộ dạng như thế, Vương Thiếu Phong biết hắn đang thống khổ, nếu biết sẽ đau đớn vì sao còn tự hành hạ bản thân ? còn tổn thương đến người mình yêu làm gì ?

Thở dài trong lòng, dù gì cũng không nên đả kích anh trai lúc này nếu không chỉ sợ cả bệnh viện sẽ không một ai sống sót.

“ Anh yên tâm, dì San cùng mấy vị bác sĩ giỏi nhất đều ở trong đó, Thiên Ngân sẽ không có chuyện gì đâu ?” - Vương Thiếu Phong vỗ vai hắn an ủi.

“ Em đã biết từ khi nào ?” – Vương Vũ Hàn lên tiếng, tay vẫn ôm chặt đầu.

“ Biết trước anh không lâu.” – Vương Thiếu Phong lên tiếng.

“ Em không hận sao ? … cô ấy từng lợi dụng em.”

Đây là điều làm hắn khó tin, vì sao em trai lại không có phản ứng khi bị lợi dụng như thế ? không lẽ giống như hắn, đã yêu đến mức ngay cả hận cũng không còn.

Vương Thiếu Phong nhàn nhạt trả lời. – “ Lúc đầu thì rất hận nhưng khi điều tra ra mọi chuyện, biết chị ấy cũng chỉ là con cờ bị người ta lợi dụng, lúc đó em chỉ thấy chị ấy đáng thương hơn đáng hận.”

Đây cũng là điều khiến Vương Thiếu Phong tự trách bản thân vì sao không nói cho Diệp Thiên Ngân biết, cô chỉ là con nuôi ? vì có như thế, hai người sẽ dễ dàng đến bên nhau hơn nhưng lúc đó hắn sợ cô sẽ đau khổ vì biết người thân lại xem mình như con cờ nên mới che giấu đi.

Thật không ngờ vì nó mà hai người trở nên xa cách hơn, trong chuyện này hắn cũng có một phần trách nhiệm, là hắn đã hại Diệp Thiên Ngân.

“ Còn anh, vì sao lại đối xử với Thiên Ngân như vậy ? anh không yêu chị ấy sao ?”

Vương Thiếu Phong chấp vấn hắn, giọng điều là gằn từng chữ mà nói ra, nếu sớm biết cô phải chịu khổ thì hắn đã đem cô sang Mỹ, dù hai người chỉ là bạn bè, hắn cũng thấy vui.

“ Anh yêu Thiên Ngân … vì yêu nên sợ mất đi, anh không muốn mất cô ấy.”

Hắn dừng một lát, ngước đầu nhìn lên bảng đỏ xem nó tắt chưa nhưng vô dụng.

“ Cô ấy nói không yêu anh … nói sẽ rời khỏi anh … anh không muốn.”

“ Thiên Ngân sẽ không rời đi, em có thể chắc chắn điều đó, bởi lúc đó hai bọn em đã nói chuyện với nhau, chị ấy nói rất yêu anh, dù sau này anh biết sự thật, anh đối xử với chị ấy như thế nào chị ấy cũng chấp nhận.”

Vương Thiếu Phong dừng một lát, nhìn anh trai đầy trách móc.

“ Lúc đó chị ấy vẫn không biết về thân phận mình là con nuôi, trong lòng vẫn mang mối thù của cha mẹ nhưng vẫn một mực muốn yêu anh … anh trai, Thiên Ngân có thể từ bỏ thù hận để yêu anh vì sao anh lại cố chấp giữ mối hận trong lòng ? không thể bỏ qua tất cả mà yêu chị ấy ?”

Thì ra lo sợ lại khiến hai người xa cách nhau, tình yêu mà cứ lo sợ thì vết nứt sẽ không lành mà còn càng ngày một lớn hơn và bây giờ là kết quả của vết nứt đó.

Vương Vũ Hàn đau đớn khi nghe em trai nói thế, thì ra là do hắn không biết trân trọng, cứ lo sợ mất cô nhưng nào biết cô lại bỏ qua thù hận chỉ vì yêu hắn.

“ Tách.” – Một giọt nước mắt rơi xuống nền gạch láng bóng.

Mọi người đều kinh hoàng, Vương Thiếu Phong cùng mấy tên vệ sĩ đều sửng sốt, Vương tiên sinh của họ khóc sao ?

Vương Vũ Hàn che đi nữa bên khuôn mặt, lúc này lòng hắn như có hàng vạn cây kim đâm vào tim, đây là lần đầu hắn cảm thấy đau đớn như vậy, hận mình không thể ngay lặp tức ôm cô vào lòng nói ngàn câu xin lỗi, tất cả là lỗi của hắn.

Trên hàng lang, tiếng bước chân dồn dập chạy tới, mọi người quay lại nhìn.

Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ, có thêm Vu Tử Băng và Gia Tiểu Mẫn, còn có Dương Nghị và Frank, tất cả điều tề tựu đông đủ, nếu không phải Sophia đang ở Mỹ dưỡng thai, chắc cũng bay tới đây nhập bọn.

Vu Tử Băng mang vẻ mặt tối như đêm ba mươi, một tay ôm bụng đi tới trước mặt Vương Vũ Hàn, không nói một lời.

“ BỐP.”

Mọi người lại rơi vào khủng hoảng, Vu Tử Băng lại ra tay đánh người sao ? mà người này lại là Vương Vũ Hàn, cô ta thật không muốn sống chắc.

Mặt Vương Vũ Hàn in rõ dấu năm ngón tay đỏ chói nhưng không có phản kích, hắn giờ đây một lòng chỉ để ở phía cửa phòng cấp cứu.

Cái tát này giúp hắn bớt thống khổ hơn nhiều nếu được, hắn vẫn mong có người nào đó tiếp tục đánh hắn, chỉ cần đừng đánh hắn chết bởi hắn còn muốn thấy Diệp Thiên Ngân.

“ Vương Vũ Hàn, anh rốt cuộc có tim hay không ? vì sao đối xử tàn nhẫn với Thiên Ngân như thế ? anh có biết Thiên Ngân vì anh, cậu ấy nguyện cả đợi sẽ chờ đợi anh quên hết thù hận, đợi anh tha thứ, đợi anh tin tưởng cậu ấy, đợi anh chấp nhận cậy ấy và yêu cậu ấy …”

Vu Tử Băng lau nhẹ khóe mắt, giọng nghẹn ngào. – “ … vậy mà anh, lòng dạ không bằng cầm thú, nhẫn tâm hành hạ Thiên Ngân, không lẽ anh muốn Thiên Ngân chết, anh mới chịu buông tay sao ?”

Mạch Quân Vỹ đi nhanh tới ôm Vu Tử Băng vào lòng, thấy cô khóc tức tưởi, hắn đau lòng không thôi.

“ Băng, em đừng khóc, sẽ không tốt cho em và con.”

“ Nếu biết trước có ngày hôm nay, thì hôm qua em đã đưa Thiên Ngân đi xa để khỏi phải chịu hành hạ, nếu không phải cậu ấy một mực vì tên cầm thú này, muốn ở lại thì đã không xảy ra chuyện, tất cả là tại hắn.”

“ Vương Tổng, Thiên Ngân thật sự yêu ngài, vì sao ngài không mở lòng một chút tha cho cậu ấy, vì sao phải làm cậu ấy …”

Gia Tiểu Mẫn nói tới đây, cũng không cầm được nước mắt, ôm Dương Nghị kế bên khóc thút thít. Dương Nghị cũng đau lòng ôm cô nàng.

“ Mẫn, em bình tĩnh một chút, Thiên Ngân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Frank đứng đó đã siết chặt tay, hắn hận không thể xong vào trong đem Diệp Thiên Ngân rời đi nhưng cô sẽ đi sao ? … nhìn Vương Vũ Hàn chỉ thấy hắn một thân chật vật, thống khổ, trên mặt có chút ướt.

Frank giật mình, ông chủ khóc sao ? … ý muốn đánh Vương Vũ Hàn đã bay đi mất, ông chủ cũng thống khổ như vậy, hắn còn biết nói gì đây ?

Không gian rơi vào yên lặng, mọi người đều ngồi xuống ghế, tầm nhìn đều hướng về phòng cấp cứu, chỉ mong Diệp Thiên Ngân ngàn vạn lần sẽ không sao ?

Vương Vũ Hàn cả người vô lực dựa vào tường, cứ tưởng một cái tát tay sẽ khiến hắn dễ chịu hơn, không ngờ những lời sau đó của Vu Tử Băng và Gia Tiểu Mẫn lại khiến hắn thương tâm, đau đớn.

Rất nhiều người đều muốn cô rời đi nhưng vì hắn, cô đã ở lại … Tại sao ?

“ Rầm.” – Một tiếng vang khiến mọi người chú ý.

Vương Vũ Hàn vung thẳng nắm đấm vào tường, máu từ tay tuôn ra, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt nhưng có thể thấy hắn không có gì gọi là đau đớn cả.

“ Vương tiên sinh.” – Dương Nghị lên tiếng. Hắn muốn đi tới thì Vương Vũ Hàn phất tay ý bảo không cần.

Cả người lại dựa vào tường, tay vẫn siết chặt, mắt vẫn nhìn về phòng cấp cứu.

Hai tiếng trôi qua, mọi người bất an đi tới đi lui, riêng Vương Vũ Hàn vẫn bất động đứng đó, máu trên tay cũng đã khô nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt.

Một lát sau, rốt cuộc bảng đỏ cũng tắt, Vương Vũ Hàn là người đi tới nắm lấy áo Trần San, kích động lên tiếng. – “ Dì San, cô ấy sao rồi ?”

Trần san mắt đầy tia lửa nhìn Vương Vũ Hàn nhưng thấy bộ dạng chật vật của hắn, thở dài trong lòng … vì sao lại quá mềm lòng như vậy ?

“ Hiện tại tình trạng đã ổn, chỉ cần ăn uống và tẩm bổ thì sẽ không sao ?”

“ Nhưng cô ấy đã phun ra máu.” – Vương Vũ Hàn quát lớn.

Trần San nhíu mày nhưng cũng không trách móc việc hắn thất thố.

“ Cô ấy có triệu chứng suy tim, có thể lúc trước đã sử dụng thuốc kích thích tim nên mới dẫn đến tình trạng này nhưng may mắn chỉ là giai đoạn đầu, chỉ cần không phải chịu áp lực hay bị kích thích gây tổn hại đến tinh thần thì sẽ không sao ?”

Dừng một lát, ánh mắt cũng có chút phức tạp nhưng vẫn nói tiếp. – “ Cô ấy bị thiếu máu trầm trọng, phải được bồi bổ thật nhiều mới được.”

“ Lúc trước Thiên Ngân từng rơi vào trạng thái hôn mê hơn nữa năm, lúc đó ông bà Lăng đã tiêm thuốc kích thích cho tim có thể sống, có thể đã để lại di chứng.”

Vương Thiếu Phong giải thích xong, mọi người gật đầu đã hiểu.

Vương Vũ Hàn lại rơi vào khoảng không nhưng biết cô không sao thì hắn vui rồi.

“ Cám ơn dì San.” – Hắn nhìn Trần San, chân thành nói lời cảm ơn làm bà sửng sốt nhưng cũng chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài, cũng không quên dặn dò.

“ Chắc ngày mai sẽ cô ấy sẽ tỉnh lại, mọi người không nên làm phiền, đợi cô ấy tỉnh lại mới được vào thăm.”

Vương Vũ hàn vừa muốn đi xem Diệp Thiên Ngân đã nghe Trần San dặn dò nên đành nhịn xuống.

Cửa phòng mở ra, Diệp Thiên Ngân nằm trên xe đẩy, mặt trắng như tờ giấy, hơi thở cũng ổn định, Vương Vũ Hàn vuốt nhẹ má cô rồi để cho mấy ý tá đẩy cô đi xa.

Thấy tình huống cũng ổn định, mọi người bắt đầu tản ra, duy có Vu Tử Băng và Gia Tiểu Mẫn muốn ở lại nhưng đều bị hai người đàn ông bế lên trở về nhà.

Nếu để hai cô nàng ở lại, chỉ e Vươg Vũ Hàn sẽ nỗi giận mất.

Mọi người đã đi hết, Vương Thiếu Phong chỉ vỗ nhẹ vai anh trai rồi cũng rời đi, hiện tại người Diệp Thiên Ngân muốn gặp cũng chỉ có anh trai, giờ hắn chỉ là người dư thừa.

Vương Vũ Hàn đi theo xe đẩy tới phòng dưỡng sức nhưng không có vào bởi Trần San căn dặn không được quấy rầy cô nên hắn chỉ có thể ngồi chờ trước cửa.

__________________________

Sáng sớm, thấy y tá bảo Diệp Thiên Ngân đã tỉnh, hắn muốn chạy nhanh vào trong nhưng y tá nói cần để bác sĩ kiểm tra, hắn lại phải đợi.

Đây là lần đầu tiên, hắn phải chờ đợi một ai đó lâu như vậy, cộng thêm nỗi lo lắng đứng ngồi không yên, cứ tưởng như có hàng vạn con sâu lông đang bò lên người mình, rất khó chịu.

Nhưng điều tại do mình, tự làm tự chịu nếu ban đầu tống khứ Trang Mật Ly đi thì Diệp Thiên Ngân đã không ra nông nỗi này.

Không nhắc đến thì thôi, đã nhắc đến thì hắn rất muốn phanh thay Trang Mật Ly thành vạn mảnh, giờ hắn cũng mặt kệ cái danh sách gì đó, Smith cũng đã chết, mấy tổ chức kia hắn sẽ có cách khác xử lý.

Thấy các bác sĩ đã đi ra hết, hắn không cần hỏi hang đã chạy nhanh vào trong.

Cửa phòng đẩy ra, vừa bước vào đã thấy bóng dáng cô đang ngồi dựa lưng vào gối, ánh mắt hướng về cửa sổ, vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Hắn chậm rãi đi tới, cả người bổng run rẩy, lời muốn nói cũng không thốt ra được, hắn cảm thấy lúc này mình như kẻ vô dụng, đứng trước súng đạn không hề sợ hãi, nay lại vì một cô gái, ngay cả bước đi cũng đi không nỗi nếu người khác biết được, trong giới hắc bạch, hắn trở thành cái dạng gì rồi.

Thở dài trong lòng, vừa ngước đầu lên đã thấy Diệp Thiên Ngân đang nhìn mình, đôi mắt không có linh động như ngày trước, trong đó chỉ có sự đau đớn tuyệt vọng nhưng vẻ mặt lại không có cảm xúc.

“ Thiên Ngân … anh …”

“ Kết thúc đi.” – Cô nhàn nhạt nói, giọng hơi khàn khàn.

Thời gian như ngưng hẳn, Vương Vũ Hàn nhìn Diệp Thiên Ngân không chớp mắt, tay siết chặt, nhàn nhạt mở miệng.

“ Em muốn nói gì ?”

Mắt cô không dao động, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt nhưng lời nói lại lạnh lẽo không chút tình cảm.

“ Giữa tôi và anh không hề có thù hận, nếu có cũng là do cha mẹ nuôi hại chết cha mẹ anh mà họ cũng đã đền mạng … còn tôi, tôi đã có lỗi với anh, tiếp cận anh là vì báo thù nhưng cũng đã chịu tổn thương từ anh, coi như đã trả giá đủ.”

Cô ngừng một lát, tay siết chặt như muốn nén lại cái gì đó.

“ Bắt đầu từ hôm nay, giữa tôi và anh không có nợ nần gì nhau hết.”

“ Vậy còn tình yêu em dành cho anh thì sao ? .. em đã nói sẽ đợi anh … vì sao ? vì sao lại muốn kết thúc ?”

Hắn quát lớn, từ ngực truyền đến cơn đau nhức nhối, có đau khổ, có bi ai, lại không chút cam lòng buông tha …

“ Đối với tôi bây giờ, không hận … cũng không yêu … tôi muốn mọi việc từ trước tới giờ chỉ là giấc mộng, nếu đã tỉnh mộng rồi thì nên kết thúc thôi.”

Ánh mắt cô nhìn hắn có chút xót nhưng chỉ lóe qua rất nhanh, đổi lại chỉ có tuyệt vọng, ánh mắt đó giống như mũi dao đâm thẳng vào tim hắn.

“ Chuyện anh và Trang Mật Ly chỉ là hiểu lầm, anh thật sự …”

“ Nếu anh vẫn không chịu buông tay ? vậy tôi cho anh hai lựa chọn.”

Cô chen ngang không cho hắn nói nhưng hắn cũng không ngăn lời cô, cố gắng lên tiếng. – “ Em nói đi.”

“ Thứ nhất, nếu anh không còn hận tôi, vậy hãy buông tay, tôi muốn đi Hy Lạp sống cùng cha mẹ Lăng, vĩnh viễn cũng không quay về Trung Quốc.”

“ Không được.” – Hắn phản bác, lòng chùng xuống.

Cô không giận, bên môi nở nụ cười nhạt.

“ Vậy thì chọn cách thứ hai … giết tôi đi … một phát súng, một con dao, thuốc độc … hoặc bất cứ thứ gì, chỉ cần tôi chết, mọi chuyện coi như kết thúc … tôi, thật sự rất mệt mỏi … tôi muốn được giải thoát.”

Lời vừa nói ra, tim hắn như vỡ thành từng mảnh, một nỗi đau không gì có thể tả được, trên khuôn mặt là sự thống khổ đau đớn đến tận xương tủy.

“ Thiên Ngân.” – Hắn vô lực kêu tên cô, mắt cũng có chút trong suốt.

Diệp Thiên Ngân quay mặt đi không nhìn hắn nữa, nằm vội xuống giường, đắp chăn che luôn cái đầu nhỏ, môi vẫn nói ra lời lạnh lùng.

“ Khi nào anh có quyết định thì nói với tôi, tôi rất mệt, muốn nghĩ ngơi.”

Bàn tay to lớn càng siết chặt hơn, hô hấp trở nên dồn dập … không, phải nói ngay cả hô hấp cũng cảm thấy rất khó khăn, nỗi đau xót giờ lan tràn sâu trong khóe mắt.

Hắn cười vô thức, nụ cười bất lực không sức sống, vì sao lại dứt khoát như vậy ? vì sao không đợi hắn giải thích xong ? vì sao lại tuyệt tình ?

Rất nhiều câu hỏi vì sao nhưng cũng không ai giải thích cho hắn biết, lại nhìn người nằm trên giường, những gì cô vừa nói … lựa chọn ư ? dù là cách nào cũng như lấy đi mạng sống của hắn, làm sao hắn có thể chấp nhận ?

“ Ngày mai Frank sẽ đến đón em.”

Bỏ lại một câu, hắn đi ra khỏi cửa nhưng khi đóng cửa lại, cả người vô lực dựa vào cửa, thân hình cao hơn vì câu nói khi nãy của cô mà run run, ban tay siết chặt.

Frank đứng đó nhìn hắn, Vương tiên sinh cao cao tại thượng ngày nào giờ lại mang bộ dạng chật vật, vẻ mặt cương nghị giờ đã tiều tụy đi rất nhiều, còn có ở đáy mắt thể hiện sự thống khổ cực hạn.

Frank thấy hắn vẫn không lên tiếng, nhịn không được đành lên tiếng hỏi.

“ Vương tiên sinh, chuyện của Camellia …” – Hắn chỉ nói một nữa nhưng vẫn xem xét sắc mặt của Vương Vũ Hàn.

Thật ra hắn đã quen gọi thế nên không sửa được nhưng giờ chuyện đó đâu quan trọng, quan trọng là Vương Vũ Hàn sẽ tiếp tục giữ Diệp Thiên Ngân bên cạnh hay sẽ buông tay thả cô đi ?

“ Ngày mai, cậu đến đây đón cô ấy về Nguyệt Thự.”

Nói xong, hắn lê từng bước đi về phía trước, bóng dáng cô đơn hơi siêu quẹo khiến người khác thương tâm.

Frank gật đầu rồi nhìn lại cửa phòng, tuy lo lắng cho Diệp Thiên Ngân nhưng vẫn phải giữ chức trách cửa mình, nhìn hai về sĩ phía sau.

“ Bảo vệ an toàn cho Diệp tiểu thư.” – Nói xong, cũng ly khai.

___________________________

Trong phòng bệnh, Diệp Thiên Ngân nghe tiếng bước chân đi mất, cũng biết hắn đã rời đi nên ngồi dậy. Nước mắt cố nén lại giờ đã tuôn ra, tâm như bị ai hung hăng giẫm đạp.

Khi nãy nghe hắn muốn giải thích với cô, cô biết ngay đó là cái bẫy Trang Mật Ly muốn gài cô nhưng giờ cô không còn tin tưởng vào hắn được nữa, dù hắn sẽ bảo vệ cô nhưng rồi thì sao ?

Không ai biết sau này sẽ phát sinh thêm chuyện gì ? nếu là lúc trước, cô sẽ can đảm đối mặt nhưng bây giờ …

Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên cái bụng xẹp lép, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay trắng nõn, giọng nghẹn ngào.

“ Cục cưng, mẹ xin lỗi con, mẹ không thể để cha con biết sự có mặt của con trên đời này được.”

Phải, cô đã mang thai và đó là đứa con của Vương Vũ Hàn.Trần San đã bí mật nói cho cô biết, cô đã có thai hơn một tháng, thai nhi rất yếu nên phải cố gắng tịnh dưỡng, ăn uống bồi bổ đầy đủ vào.

Lúc đầu bà cũng muốn nói cho Vương Vũ Hàn biết nhưng cái bóng ma trong lòng hắn quá lớn, bà lo Vương Vũ Hàn sẽ mất khống chế mà làm hại đứa bé vì thế giấu việc Diệp Thiên Ngân mang thai, chỉ cho một mình cô biết để cô tự quyết định.

Và cô đã quyết định, sẽ rời xa hắn, rời xa khỏi nơi đau thương này, cô rất mệt mỏi, nếu là lúc trước có một mình, cô có thể chịu được những tổn thương mang đến cho mình nhưng giờ có thêm cục cưng, cô càng không thể liều mình như trước.

Một giọt lại một giọt rơi xuống bàn tay đang đặt trên bụng, cô khóc càng thương tâm hơn.

“ Cục cưng ngoan, mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, con không có tình thương của cha nhưng có tình thương của mẹ, chúng ta sẽ đi đến một nơi mà cha con không tìm thấy chúng ta, sống thật vui vẻ và hạnh phúc.”

Khóc một lúc, cô lau di khóe mắt ướt đẫm, tay nhấc diện thoại kế bên, bấm một dãy số, chỉ một tiếng chuống, bên kia đã bắt máy.

“ Là em …” – Giọng cô có chút nghẹn ngào.

“ … ”

“ Frank … giúp em … giúp em rời khỏi nơi này.”

“ …”

Nghe được đáp án bên kia, cô cúp máy, một tay ôm bụng, mặt hướng về cửa sổ.

Frank từng bảo sẽ giúp cô rời đi, lúc trước còn do dự nhưng hiện tại không còn gì để cô lưu luyến cả, thật sự rất mệt mỏi, cô giờ chỉ sống vì con, còn người đàn ông kia, cô sẽ đem tình cảm chôn giấu trong tim … đau đớn hay thống khổ cũng sẽ chôn vùi tất cả.