Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 62: Vương Thiếu Phong đã biết




Ánh nắng vẫn mát mẻ rọi gương mặt cương nghị của Vương Thiếu Phong, cũng rọi vào gương mặt trắng bệch của Lăng Tịnh hy.

“ Bùm.” – Một tiếng nổ trong đầu Lăng Tịnh Hy vang lên,vẻ mặt không thể tin nỗi nhìn Vương Thiếu Phong.

“ Cậu …”

“ Chị nên kêu tôi Thiếu Phong hoặc kêu em được rồi, chị lớn hơn tôi bốn tuổi … kêu thế tôi rất ngại.”

Vương Thiếu Phong tỏ ra bình thản, không lấy làm tức giận khi biết sự thật này.

“ Cậu đã biết ?” – Lăng Tịnh Hy bất lực nói, rốt cuộc cây kim trong bọc cũng có ngày lồi ra.

Vương Thiếu Phong nhìn về phía trước, giọng trầm ngâm.

“ Tôi đã biết từ hai năm về trước.”

Hai năm trước, sau khi chia tay với Lăng Tịnh Hy, hắn ôm trái tim đau đớn qua Mỹ, mới đầu chỉ chống đỡ được hai tuần đã chịu không nỗi nên trở về tìm cô, nhưng khi gặp cô ở tiệm cháo, thấy cô vẫn vui vẻ sống, giống như chuyện bọn họ chia tay chỉ là chuyện đau khổ của mình hắn.

Biết không còn hy vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc, hắn quyết qua Mỹ tiếp tục gây dựng sự nghiệp, hắn sẽ chứng mình cho cô xem, năng lực của hắn không kém gì anh trai, còn có thể vươn xa hơn.

Nhưng trước khi đi, hắn muốn quay về trường cũ, muốn nhớ lại ký ức ngày xưa giữa cô và hắn nên về quê một chuyến.

Gặp mấy thầy cô cũ, đi xem vài tấm hình ngày xưa còn ở trường, lúc đó hắn không có hứng thú chụp hình nhưng khi thấy cô bé bốn mắt quê mùa kia đứng chụp chung với mấy đứa con trai, trông cô nhút nhát đáng yêu, nhịn không được, hắn nhảy vào chụp luôn.

Ngày xưa Lăng Tịnh Hy chỉ là cô gái quê, không phấn son, không bướng bỉnh, tính tình hiền lành, dễ thương … giờ nhớ lại, có phải vì hoàn cảnh đã thay đổi cô, trở thành một người vô tình như thế ?

Về lại ngôi nhà cũ, nơi Lăng Tịnh Hy sống ngày trước, nơi này giờ chỉ là là ngôi nhà trống, hắn nghe nói khi nào rãnh rỗi, ông bà Lăng sẽ về đây nghĩ mát nên thường sẽ không có ai ở.

Biết đột nhập vào nhà dân sẽ mang tiếng trộm cắp nhưng hắn vẫn lẽn vào, hàng rào cao hơn đầu mình không bao nhiêu, hắn nhảy lên cành cây, lại nhảy lên bờ tường rồi nhảy vào là xong … nhưng vào nhà lại là cả một vấn đề, bởi hắn không có chìa khóa nhưng …

Người hắn như hóa đá, bởi vì nhảy vào từ cửa sau nên hắn nhảy xuống ngay trước một ngôi mộ, đó cũng không phải vấn đề cần quan tâm, bởi ngôi mộ đó mang tên Lăng Tịnh Hy.

Lúc đầu cho mình bị hoa mắt nhưng cái tên lớn như thế, tuy không có chân dung nhưng làm sao có thể lầm khi ngôi mộ tên Lăng Tịnh Hy lại nằm sau sân nhà của cô …

Một người mới gặp ở thành phố, còn ngôi mộ lại đặt ở nhà cũ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra … vì thế hắn bắt đầu bí mật điều tra.

Ngày hôm sau, hắn trở về Mỹ cũng bảo Hà Ngũ Bàng âm thầm điều tra … hai tháng sau, cũng tìm được kết quả không hề mong muốn.

Theo như điều tra được, Hà Ngũ Bàng tìm được bà Chung, người giúp việc năm đó cho nhà họ Lăng, bà nay đã ngoài 60 nên về sống dưỡng già với con cháu.

Mới lúc đầu, bà Chung rất kín miệng, dù cung phụng bao nhiêu quà cáp cũng không lay động, rốt cuộc Hà Ngũ Bàng đành dùng vũ lực và đương nhiên bà Chung không thể không nói.

Bà Chung kể lại, năm Tịnh Hy 18 tuổi vì bệnh nặng nên đã qua đời, lúc đó bà cũng đau lòng vì bà xem cô bé như người thân, nhưng rồi một tháng sau, ông bà Lăng mang về một người bị thương rất nặng, không phân biệt là nam hay nữ, bởi người này toàn thân đều phỏng nặng, cả khuôn mặt cũng bị hủy.

Sau đó, vì hai người không biết cô gái này thân phận ra sao nên ông bà chủ quyết định phẩu thuật cho cô gái đó có khuôn mặt giống Tịnh Hy còn những chuyện về sau thì bà Chung không biết, bởi cháu bà bệnh nặng nên bà phải về quê chăm sóc cháu mình.

Sau khi biết cô không phải Tịnh Hy, hắn lại cho người điều tra, vì không có nhiều manh mối nên rất khó khăn, nhưng cũng điều tra ra được, mà việc đó lại mất ít nhất nữa năm trời.

Khi Hà Ngũ Bàng sang Mỹ, đưa hắn cái kết quả động trời này, hắn tưởng như mình đang nằm mộng, một cơn ác mộng thật khủng khiếp. Thật không ngờ Lăng Tịnh Hy lại là Diệp Thiên Ngân, cũng là con gái của kẻ thù hại cha mẹ họ chết thảm.

Một cơn gió thoảng qua cũng cuốn trôi đi câu chuyện buồn.

Lăng Tịnh Hy nghe xong cũng không phản ứng, chỉ cười khổ trong lòng. Ngày đó, cha mẹ Lăng đã lặp mộ cho Tịnh Hy, cô biết chuyện này dễ bị bại lộ nhưng con là do họ mang nặng đẻ đau, dù cô có sống bằng thân phận của Tịnh Hy cũng chỉ là vật thế thân, không thể bảo họ đào mộ cô bé lên được.

Hít thật sâu một hơi nhưng cảm thấy cũng thật khó khăn, khó khăn lắm mới mở miệng nói được một câu.

“ Cậu đã biết … vì sao không nói cho Vũ Hàn biết sự thật.”

“ Vì tôi không muốn anh trai đau lòng.” – Vương Thiếu Phong chậm rãi nói.

“ Ngày ấy, khi biết chị là Diệp Thiên Ngân, tôi đã muốn về nước, muốn gặp anh trai nói hết sự thật … lúc đó, trong lòng tôi ngay cả chút tình cảm đối với chị cũng không còn.”

Biết được sự thật, hắn lặp tức muốn bay về nước nhưng người do hắn cho theo dõi Lăng Tịnh Hy lại về báo, anh trai hắn đã đưa cô về Nguyệt Thự, không những thế hai người còn sống chung, ngủ chung một giường.

Việc này càng khiến hắn đau đầu, bởi anh trai chưa hề cho bất cứ cô gái nào sống ở Nguyệt Thự, nếu chỉ tình một đêm thì còn nghe được, giờ lại sống chung …

Vì bên tập đoàn vẫn đang bận rộn mà hắn mới lên đảm nhiệm chức Tổng giám đốc nên hắn mới dời lại ngày về, một phần cũng vì hắn đang do dự …

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến … Video của Lăng Tịnh Hy đột ngột bị đưa lên mạng, tuy chỉ trong một ngày nhưng hắn có thể thấy cảnh hai người ân ái, lúc đó hắn khẳng định anh trai đã động tâm rồi.

“ Khi biết hai người sống chung, tôi cũng hiểu anh trai đã ra tay nhưng hiển nhiên không phải do một mình anh ấy muốn thế, phải không ?”

Hắn biết nếu Lăng Tịnh Hy muốn trả thù sẽ hùa theo anh trai, khiến mình rơi vào tròng nhưng không nghĩ cô nàng lại thủ đoạn như vậy, khiến cả hai anh em họ đều động tâm vì cô.

Hắn nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt trống rỗng, cười nhạt.

“ Anh trai chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào, vậy mà … vì chị, ngay cả em trai cũng không nhúng nhường …”

“ Cậu muốn gì ?” – Nói nãy giờ,Vương Thiếu Phong vẫn không đi vào trọng tâm, lòng cô càng lạnh lẽo hơn.

“ Tôi muốn … chị yêu anh ấy, tôi muốn chị làm anh ấy hạnh phúc.”

Lăng Tịnh Hy xoay mặt nhìn Vương Thiếu Phong, có phải hắn đang kể chuyện cười hay không ?

“ Cha tôi đã phản bội cha mẹ hai người, cậu không hận tôi sao ? đáng lý ra cậu nên tìm Vũ Hàn nói hết mọi chuyện, cậu bảo tôi yêu anh ấy, rốt cuộc cậu muốn chơi trò gì đây ?” – Giọng cô nghiêm túc, mang theo vài phần tức giận.

“ Đó là chuyện của người lớn, chúng ta là hậu bối, không nên đem nó làm gánh nặng đặt trên vai … hơn nữa, tôi đã nói, tôi không muốn anh trai đau lòng.”

Hắn nhìn về xa xa.

“ Nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng bây giờ tôi không muốn gây nên sóng gió … ngày trước, muốn làm gì thì làm, không để ý đến tâm trạng người khác ra sao ? … sau này khi ra đời, đi làm trong một công ty lớn, tôi mới hiểu, tôi chỉ là con chim nhỏ mới nở ra từ một quả trứng.”

Hắn dừng một lúc.

“ Vừa mới ra đời, đã có anh trai trải sẵn đường đi, xung quanh mọi người ra sức nịnh hót dù trong mắt họ tôi chỉ là tên đào hoa vô dụng, lúc đó mới biết thì ra tôi chẳng là gì cả, anh trai thì khác, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không những thế, cái năm cha mẹ bị giết, một mình anh ấy vừa phải chạy trốn kẻ thù vừa nuôi tôi khôn lớn … anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn có được ngày hôm nay, tôi thật ngưỡng mộ.”

Hắn lại nhìn cô.

“ Tôi nói ra những chuyện này, muốn chị hiểu, anh trai từ nhỏ đã sống trong bóng tối, những thủ đoạn anh ấy hay dùng cũng vì muốn sinh tồn mà ra … có thể thời gian qua, anh ấy đã làm tổn thương chị rất nhiều nhưng có thể nói hoàn toàn là vì không muốn mất chị, anh ấy yêu chị thật lòng … nếu đã thật lòng thì khi biết chị là con gái kẻ thù, cò thể anh ấy sẽ phát điên mất bởi anh ấy sẽ không tổn thương đến chị mà sẽ tự ngược mình … tôi không muốn chuyện đó xảy ra.”

“ Những việc Vũ Hàn làm, tôi đã quên, từ lúc biết lý do vì sao anh ấy giết ba mẹ tôi, một phần thù hận đã vơi đi nhiều nhưng việc tôi và anh ấy đến với nhau là không thể … giữa chúng tôi vẫn là một vách tường vừa dày vừa cao …”

Lăng Tịnh Hy thở dài, mọi chuyện đi xa dự kiến, không nghĩ Vương Thiếu Phong có thể quên đi quá khứ dễ dàng như thế.

“ Nếu có thể, chỉ cần chị quên đi thù hận, quên đi giữa hai người có vách tường thì mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, sẽ có cái kết hạnh phúc … tôi cũng sẽ giữ bí mật này.”

Lăng Tịnh Hy khó hiểu nhìn hắn.

“ Vì sao cậu có thể dễ dàng tha thứ như thế ? hơn nữa, tôi từng làm cậu đau lòng, tuy đó là do anh cậu gây ra nhưng nếu tôi nói cho cậu biết sự thật thì cậu sẽ không đau khổ, cậu thật sự không hận tôi sao ?”

“ Lúc biết chị không phải Tịnh Hy thì nỗi đau cũng biến mất.” – Nụ cười nhạt trên môi.

“ Tình yêu tôi dành cho Tịnh Hy mãi mãi không thay đổi, chỉ là người tôi yêu vẫn là Tịnh Hy … vì cứ nghĩ chị là Tịnh Hy nên tôi ra sức theo đuổi … giờ nghĩ lại, Thiên Ngân … thật xin lỗi, tôi chưa từng yêu chị.”

Lòng cô bổng trùng xuống, mắt có chút phức tạp nhìn Vương Thiếu Phong.

“ Cậu biết không ? nếu nói lúc đó tôi không yêu cậu thì là nối dối … Tôi cũng là người, đương nhiên biết động tâm … lúc chia tay cậu xong, tôi ước gì giữa chúng ta không hề có thù hận, vì như thế tôi sẽ không sợ hãi mà yêu cậu.”

Vương Thiếu Phong siết chặt tay, nói hắn không yêu cô cũng là giả nhưng giờ hắn vẫn coi trọng tình anh em hơn … anh trai cần một người khiến anh ấy có thể dừng lại và hưởng hạnh phúc, mà người đó chỉ có Diệp Thiên Ngân … vì thế hắn quyết định, tình cảm này sẽ giấu mãi trong tim, lâu lâu bất chợt nhớ lại, coi như một kỉ niệm đẹp.

“ Xin lỗi … Thiên Ngân, đây là lần cuối tôi gọi tên chị, tôi mong chị hãy nghĩ đến tình cảm anh ấy dành cho chị hiện giờ, hãy quên đi quá khứ, hai người làm lại từ đầu, đứng ngược đãi bản thân nữa … tôi biết chị yêu anh ấy, vì thế … quên đi.”

“ Cậu thật sự không hận tôi sao ?”

Lăng Tịnh Hy hỏi lại lần nữa, cô cũng không muốn trả lời vấn đề này, bởi lòng cô vẫn rối bời.

“ Sống trong hận thù chẳng khác nào sống trong địa ngục … Tịnh Hy, sống mệt mỏi như vậy, tôi không muốn … hơn nữa, coi như một mạng đổi một mạng, ba mẹ tôi chết đổi lại ba mẹ chị cũng chết, coi như không ai nợ ai.”

“ Còn một mạng … là em trai của tôi.” – Lăng Tịnh Hy nhắc nhỡ.

“ Vậy lấy mạng tôi mà đền … nếu chị vẫn muốn cái vòng tròn này không bao giờ có điểm dừng thì cứ việc ra tay.”

“ Vì sao lại tin tưởng tôi sẽ không hại anh của cậu một lần nữa ?”

Lăng Tịnh Hy không thể tin Vương Thiếu Phong dễ dàng cho qua nên hỏi tiếp.

“ Nếu chị là kẻ xấu, thì lúc chuyện anh trai uy hiếp chị phải chia tay tôi, chị đã nói cho tôi biết và anh em tôi chắc chắn sẽ đối nghịch nhau, đó không phải là điều chị mong muốn sao ? … nhưng chị không làm, bởi trong lòng chị dù thù hận sâu bao nhiêu, vẫn có một chút gì đó là nhân tính.”

“ Nếu tôi thật sự khiến hai anh em cậu tàn sát lẫn nhau, có phải tôi là lòng lang dạ thú, phải không ?” – Cô bình thản nói.

“ Tịnh Hy, vì sao mỗi câu chị nói cứ như muốn dồn ép bản thân vào đường cùng ?”

Vương Thiếu Phong nhíu mày, hắn nói nhiều như thế mà cô không hiểu sao ? hắn đã bỏ qua, thì cô cũng đừng tự ngược như thế chứ ?

“ Hàng đêm, tôi đều mơ thấy ba mẹ cùng Tiểu Minh, họ về tìm tôi, lúc nào cũng muốn tôi phải trả thù cho họ, ác mộng đeo bám như thế tôi thật không chịu nỗi, nếu cứ ở bên anh ấy, chỉ sợ một ngày nào đó không cầm lòng được, ra tay giết anh ấy cũng nên … Vũ Hàn mãi mãi vẫn là người tôi không thể yêu.”

Vương Thiếu Phong thở dài. – “ Có cần tìm cho chị một phát sư trừ tà không ?”

Lăng Tịnh Hy cười hắt ra. – “ Cậu nói gì vậy ? trong thời điểm này vẫn có thể đùa được sao ?”

“ Hơi … Tịnh Hy, có thứ tình cảm, một khi đã yêu, ngay cả chết cũng không sợ, nói chi là thù hận … tôi có thể chắc rằng, chị sẽ làm được, sẽ quên được, sẽ yêu được.”

Lăng Tịnh Hy im lặng, mắt nhìn về bọn trẻ đang chơi đùa.

“ Cậu có thể hứa với tôi một chuyện được không ?” – Lát sau cô lên tiếng.

Vương Thiếu Phong không ngần ngại gật đầu.

“ Nếu sau này, Vũ Hàn biết sự thật, tôi không biết anh ấy sẽ làm gì tôi nhưng tôi không muốn liên lụy đến cha mẹ Tịnh Hy, mong anh hãy bảo vệ họ.”

Cô biết nếu Vương Thiếu Phong có thể phát hiện được cô là giả thì Vương Vũ Hàn cũng có thể, một mình cô tự làm tự chịu, cô không muốn kéo theo cha mẹ Tịnh Hy vào cuộc, họ vô tội.

Có được Vương Thiếu Phong bảo hộ họ, cô sẽ an tâm hơn, còn về Gia Tiểu Mẫn đã có Dương Nghị cộng thêm Vu Tử Băng nên chắc cô nàng sẽ an toàn.

“ Chị yên tâm, tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt, anh trai sẽ không làm gì họ đâu.”

Hiểu được Lăng Tịnh Hy nghĩ gì, hắn đồng ý ngay, dù gì hắn cũng xem cha mẹ Tịnh Hy như cha mẹ mình nên việc bảo vệ họ là chuyện đương nhiên.

Rất lâu, rất lâu sau cô mới lên tiếng. – “ Tôi sẽ thử.”

Vương Thiếu Phong nghe thế, cũng hiểu cô muốn nói gì, nụ cười trên môi thật hòa nhã, cũng nhìn về bọn trẻ đang chơi vui vẻ.

‘ Mong rằng thời gian sẽ khiến thù hận giữa hai người biến mất.’

________________________

Trong phòng bệnh, Vương Vũ Hàn nằm trên giường, tuy khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn thấy hắn đang rất hưởng thụ.

Dương Nghị đứng kế bên giường, tay cầm ống tiêm đang tiêm vào tay Vương Vũ Hàn, ánh mắt tuy lạnh nhưng mang theo vẻ lo lắng.

Sau khi tiêm xong, hắn rút kim ra đặt vào hộp sắt, oay người nhìn Vương Vũ Hàn đang nhắm mắt, trầm giọng.

“ Vương tiên sinh, cho phép thuộc hạ nhiều lời … sử dụng thuốc này nhiều sẽ không tốt, vì thế …”

Đang nói thì Vương Vũ Hàn mở mắt, đôi mắt nguy hiểm nhìn Dương Nghị.

“ Cậu cũng biết hiện nay tình hình vẫn chưa ổn định, bên Man Cảnh Ân cũng rất loạn, Mạch Quân Vỹ vẫn chưa giải quyết xong người bên Thái, tôi còn phải xử lý người bên Tam giác vàng, nếu không dùng nó làm sao trụ được.”

Hắn chỉnh tư thế nằm, mắt lạnh lẽo nhìn ra cửa sổ.

“ Dù đã tiêu diệt hang ổ của Smith nhưng vẫn không tìm ra hắn ta, một ngày không thấy xác của hắn, chúng ta vẫn phải phòng ngừa … tôi chỉ cần một tháng nữa thôi, sau đó sẽ dứt được … đây cũng không phải lần đầu tôi dính vào nó.”

Nhớ ngày đầu vào tổ chức, hắn là ma mới bị bọn ma cũ bắt nạt, bị tiêm ma túy vào người, cũng may Man Cảnh Ân phát hiện, bắt hắn nhốt trong phòng tối, suốt ba tháng trời không thấy ánh mặt trời, hai tháng sau mới có thể thoát khỏi ma túy.

Vương Vũ Hàn nhìn Dương Nghị, giọng ra lệnh.

“ Đừng để Tịnh Hy biết, tôi không muốn cô ấy lo lắng … Dương Nghị, cậu là thuộc hạ theo tôi bao nhiêu năm, nên hiểu … tôi cầm được, cũng sẽ buông được.”

Dương Nghị lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu với Vương Vũ Hàn.