Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 44: Sóng gió qua đi, cuồng phong kéo tới




Bệnh Viện Tư Nhân

Trước phòng cấp cứu, Triệu An Tuệ ngồi trên dãy ghế dành cho bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa phòng.

Lăng Tịnh Hy cầm mốt ít thức ăn, vẻ mặt đau khổ đi đến ngồi cạnh Triệu An Tuệ, đưa bà một chai nước suối nhưng bị bà hất ra.

“ Mẹ …”

“ Tôi không phải mẹ cô.” – Bà lạnh giọng, quay sang nhìn Lăng Tịnh Hy.

“ Dù cô có muốn sống buông thả như thế nào cũng phải nghĩ cô đang mang thân phận của ai mà sống ? con gái tôi từ nhỏ rất ngoan, chưa hề làm ra chuyện hèn hạ như thế này … cô, cô đã hủy danh tiết của nó rồi, có biết không hả ?”

Nói một lúc, bà nghẹn ngào khóc. Tịnh Hy không may mất sớm, cứ tưởng may mắn có lại con gái nhưng không ngờ cô ta lại làm ra chuyện bại hoại như thế ? … thật đáng xấu hổ mà.

“ Mẹ, mẹ nghe con giải thích có được không ? con có nỗi khổ riêng … con …”

Lăng Tịnh Hy cũng khóc, cô không nghĩ sự tình lại trở nên như vậy ? biết thế đã không mập mờ nói cho Vương Vũ Hàn biết về chuyện muốn cùng ba mẹ đón sinh nhật.

Vì muốn xem hắn có quan tâm cô hay không? … giờ thì hay rồi, hắn đã có vị hôn thế mà còn vì cô ta bảo cô cút đi, ba mẹ thì đau lòng vì cô … là quả báo sao ?

“ Dù nỗi khổ của cô có lớn bao nhiêu thì trinh tiết của con gái tôi là mạng sống của tôi.” – Bà hét lớn làm kinh động những người xung quanh.

“ Xin lỗi bà nhưng đây là bệnh viện, mong bà nhỏ tiếng một chút.” – Một y tá đi ngang nhỏ giọng nhắc nhở.

Mọi thứ trở nên yên lặng, hai người cứ thế ngồi đó không nói gì cho đến khi đèn cấp cứu tắt, một vị bác sĩ trông có vẻ già dặn bước ra, Triệu An Tuệ đi nhanh tới lo lắng hỏi.

“ Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi ?”

“ Ông nhà không sao ? chỉ là huyết áp tăng một chút, chỉ cần ăn uống bồi bổ là được.”

Triệu An Tuệ giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bà nhẹ giọng.

“ Cám ơn bác sĩ nhiều lắm … giờ tôi có thể vô thăm ông nhà được không bác sĩ ?”

Bác sĩ gật đầu, cười hiền hòa với hai mẹ con, sau đó rời đi.

“ Cô đừng bước vào nếu không ông ấy sẽ vì cô mà chết đó.”

Lăng Tịnh Hy muốn bước vào nhưng bị lời nói của Triệu An Tuệ làm cô đau lòng, đợi bà vào trong thì cô vẫn đứng đó đợi.

Khoảng nữa giờ đồng hồ sau, Triệu An Tuệ đi ra, vẻ mặt không tình nguyện nhìn cô. – “ Ông ấy muốn gặp cô.”

Vào phòng bệnh, Lăng Chính vẻ mặt trắng bệch ngồi dựa người vào giường bệnh, đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn cô.

Lăng Tịnh Hy đi đến bên giường, xấu hổ cùng áy náy không dám nhìn mặt Lăng Chính, khóe mắt đã ươn ướt.

“ Ba cần một lời giải thích.”

Giọng ông nhẹ nhàng bên tai, không phải trách mắng mà đơn giản chỉ hỏi một câu.

Lăng Tịnh Hy nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống như mưa, nước mắt làm tim cô xót quá, đặc tay lên ngực trái, trước mặt Lăng Chính cùng Triệu An Tuệ, cô quỳ xuống.

“ Xin lỗi … con xin lỗi hai người …”

Triệu An Tuệ mới đầu còn tức giận nhưng thấy cô khóc thảm thiết như vậy, lòng cũng nguôi ngoai, bà thở dài.

“ Nếu con cho chúng ta một lời giải thích thích đáng, ta sẽ không truy cứu nữa.”

“ Con xin lỗi …”

Nước mắt cứ rơi, bên môi thốt ra hàng vạn lời xin lỗi, cô vẫn quỳ đó khóc, cho đến khi chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào.

____________________________

Ngoài hành lang bệnh viện, giờ không một bóng ai, bệnh nhân cũng đã đi ngủ sớm, chỉ còn bác sĩ cùng y tá trực ca đêm.

Vương Vũ Hàn một thân Âu phục đen, tay đút túi quần, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Đáng lý hắn đã tới sớm hơn nhưng vì Hạ Quân Đồng cứ bám mãi nên hắn mới tới trễ, đứng trước cửa phòng bệnh cũng rất lâu nhưng hắn không muốn vào.

Lăng Tịnh Hy tay ôm bình nước nóng đi vào, thấy một màn trước mắt, mới đầu là kinh ngạc, sau đó cô quan sát hắn một chút mới tiến tới, không nói một lời đi ngang qua hắn nhưng tay bị giữ chặt.

“ Buông ra.” – Cô lạnh giọng.

Hắn không buông tay mà vẫn nắm lấy, ánh mắt sâu thẵm nhìn băng gạt trên tay cô, lòng có chút đau xót.

“ Còn đau không ?”

“ Hừm … Vương Vũ Hàn, anh muốn gì nữa đây ? chơi tôi chưa đủ sao ?”

Cô hất mạnh tay hắn đi vào trong nhưng hắn nhanh hơn ôm chặt cô từ phía sau.

“ Anh …”

“ Cho tôi thời gian được không ? … chỉ một thời gian nữa thôi.” – Hắn trầm giọng.

“ Thời gian ?” – Cô thở hắt ra. – “ Thời gian qua anh hành hạ tôi chưa đủ sao ?”

Cô giãy khỏi người hắn. – “ Nếu anh dư thời gian như thế thì nên về nhà ôm ấp cô vợ chưa cưới của anh kìa … cô ta cần anh hơn tôi.”

Cô nói xong cũng nhanh chân đóng cửa phòng lại, Vương Vũ Hàn mím chặt môi, hắn vẫn không rời đi.

Khoảng năm phút sau, hắn mới ly khai nhưng …

“ Cô cút khỏi đây cho tôi.”

Tiếng Triệu An Tuệ hét lên, Vương Vũ Hàn dừng bước, hắn nhíu mày muốn bước vào nhưng cửa đã mở ra.

Ngay sau đó, bình nước nóng bay ra ngày chỗ hắn nhưng hắn kịp né tránh, tiếp theo là Lăng Tịnh Hy, kì này hắn nhanh chân ôm lấy người cô.

“ Chuyện gì vậy ?” – Hắn lo lắng hỏi.

“ Không phải chuyện của anh.” – Cô trả lời ngắn gọn.

Triệu An Tuệ đẩy xe lăn đi ra, Lăng Chính mặt nhợt nhạt nhìn Lăng Tịnh Hy nhưng chỉ lướt qua, bà đẩy xe rời khỏi nhưng Lăng Tịnh Hy chặn lại.

“ Mẹ … ba còn chưa khỏe, để ba ở bệnh viện vài ngày được không ?”

“ Việc này không liên quan tới cô.” – Bà liếc nhẹ Vương Vũ Hàn.

“ Lăng Tịnh Hy, đây là lần cuối tôi gọi cô như thế ? sau này gia đình chúng tôi không có can hệ gì tới cô nữa … cô muốn làm tình nhân của ai cũng không liên quan chúng tôi.”

Lăng Tịnh Hy mặt đầy nước mắt chạy tới quỳ xuống trước hai người.

“ Ba, mẹ … con biết lỗi rồi, con sẽ không ở bên cạnh hắn nữa, con hứa sẽ qua Hy Lạp định cư, sẽ chăm sóc ba mẹ, hiếu thảo với ba mẹ, mong ba mẹ đừng bỏ con được không ?”

Vương Vũ Hàn chịu không nỗi tình cảnh trước mắt, hắn đi tới lôi cô đứng dậy.

“ Ai cho em bỏ đi.”

“ Anh buông ra.” – Cô giãy mạnh nhưng hắn đã ôm chặt không buông.

“ Thật là không biết xấu hổ là gì ? … Lăng Tịnh Hy, sau này cô không còn là con gái của chúng tôi nữa, chúng tôi không có đứa con không biết liêm sỉ như cô.”

Triệu An Tuệ đẩy xe lăn đi nhanh vào thang máy, mà Lăng Chính từ đầu tới cuối chỉ nhắm mắt không nói một câu.

“ Mẹ à , ba à …”

Lăng Tịnh Hy giãy ra nhưng Vương Vũ Hàn vẫn giữ chặt, cô hét lớn.

“ Vương Vũ Hàn, anh buông tôi ra, tôi phải đi theo họ … tôi …”

“ Không cho phép em rời khỏi tôi.” – Hắn hét còn lớn hơn cô.

Khi nghe cô muốn rời khỏi hắn, tâm bổng đau, hắn biết hắn không muốn cô đi, không muốn cô rời khỏi hắn, loại cảm giác này đã đeo theo hắn mấy tháng nay nhưng hắn vẫn chưa nghiệm ra nó là gì ? chỉ biết dù chết cũng không muốn cô đi.

Lăng Tịnh Hy lắc đầu, nước mắt trong suốt một lần nữa rơi xuống cánh tay rắn chắt đang kiềm hãm cô lại.

“ Họ là ba mẹ của tôi, xin anh … cầu xin anh để tôi đi với họ đi, cầu xin anh.”

Lòng ngực đau đớn như bị ai đó đâm một dao, tiếng khóc của cô làm trái tim băng giá của hắn đau nhói.

“ Em … đừng đi … được không ?”

“ Không muốn … Vương Vũ Hàn, tôi không muốn cùng anh một chỗ, tôi ghét anh, tôi hận anh … vì sao ? vì sao lại đôi xử với tôi như thế ?”

Không giãy được, cô bắt đầu cắn mạnh vào tay hắn, mạnh đến mức chỉ một lúc đã nghe mùi máu tanh, mà hắn vẫn ôm chặt cô không buông ra.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người cứ như thế mãi đến khi Lăng Tịnh Hy vô lực buông cánh tay đầy máu của hắn ra, mắt cô trống rỗng không biết đang nghĩ gì.

Thấy cô đã dần yên tỉnh, hắn không nói thêm gì nữa, nhanh chống ôm lấy eo cô rời đi …

____________________________

Nguyệt Thự

Vừa trở về Nguyệt Thự, Lăng Tịnh Hy đã đẩy hắn ra chạy nhanh lên lầu, sau đó nhanh chống đi xuống chỉ với một túi nhỏ trên tay, Vương Vũ Hàn mặt tối lại, chắn ngang cô.

“ Em muốn đi đâu ?”

“ Chỉ cần thoát khỏi anh, đi đâu cũng được.” – Cô lạnh giọng.

Cô bước thẳng ra cửa, dì Phùng thấy thế bèn níu cô giữ lại, chưa kịp nói gì thì Vương Vũ Hàn đã lên tiếng.

“ Em dám rời khỏi đây nữa bước, em nhất định sẽ hối hận.”

“ Tôi không rời khỏi đây mới là điều tôi hối hận nhất.” – Cô lạnh lùng nói.

“ Hàn.”

Không khí đang căng thẳng, một giọng nữ ngọt ngào kêu tên hắn, Vương Vũ Hàn nhìn lại mới biết là Hạ Quân Đồng, hắn mắng thầm trong lòng.

Lăng Tịnh Hy hếch môi cười, mắt lạnh nhìn Vương Vũ Hàn để xem hắn giải quyết ra sao ?

“ Sao cô lại ở đây ?” – Hạ Quân Đồng khó chịu hỏi, đi đến bên Vương Vũ Hàn vòng tay ôm hong hắn, liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy, ngước lên nhìn Vương Vũ Hàn hỏi.

“ Cô ta đến đây thu dọn đồ đạc để rời đi hả anh?”

“ Ừ ...”

Lăng Tịnh Hy nhìn Vương Vũ Hàn như người ngoài hành tinh.

‘ Hắn muốn chơi trò gì đây ?’

Cô nở nụ cười mỉa mai, giọng nói khinh thường.

“ Đường đường là Chủ tịch tập đoàn HP mà cũng biết sợ vợ sao ?”

“ Lăng Tịnh Hy, cô nếu muốn rời đi thì tốt nhất nên đi ngay, đừng ở đây nói nhăn nói cuội nữa.” – Hạ Quân Đồng lên tiếng.

Trang Mật Ly nói đúng, Lăng Tịnh Hy quả biết dùng thủ đoạn nhưng mà cô cũng không phải kẻ dễ dàng chịu thua, nở nụ cười nham hiểm nhìn Lăng Tịnh Hy.

“ Cô yên tâm, tôi không có hứng thú muốn làm Vương Phu Nhân nên cô không cần lo lắng.”

Lạnh nhạt nói một câu, cũng liếc nhẹ Vương Vũ Hàn muốn xem hắn ra sao nhưng vẫn là vẻ mặt lạnh băng ấy, cô mệt mỏi xoay người bước đi.

Dù Vương Vũ Hàn đang toan tính điều gì nhưng nếu cứ đối mặt với Hạ Quân Đồng thì cô sẽ thất thế, cứ về nhà trọ trước hãy tính sao ?

“ Khoan đã.” – Hạ Quân Đồng lên tiếng, môi nở nụ cười quyến rũ.

“ Jack, anh đến lục soát người cô ta xem có mang thứ gì quý báu trong biệt thự đi ra ngoài hay không ?”

Lăng Tịnh Hy nhíu mày. – “ Hừm … đồ của Vương Vũ Hàn tôi không cần, cô yên tâm, tôi chỉ đem những thứ thuộc về tôi thôi.”

“ Nếu đi tay không thì ai mà tin được, tình nhân không bao giờ chịu thiệt như thế đâu … phải không Hàn ?”

Hạ Quân Đồng cười ngây ngô nhìn Vương Vũ Hàn, hắn … vẫn im lặng nhưng tay đã xiết chặt.

“ Để tôi kiểm tra cho.” – Dì Phùng thấy tình thế không ổn nên ra mặt.

“ Dì Phùng, dì đã già rồi nên chắc không tìm được gì đâu … Jack, còn không mau làm.” – Hạ Quân Đồng lại nói, mắt liếc nhìn thủ hạ bên cạnh nháy mắt.

Jack hiểu ý, nở nụ cười nham nhỡ tiến đến.

Lăng Tịnh hy vẫn nhìn Vương Vũ Hàn, ánh mắt dò quan sát hắn. – ‘ Không lẽ hắn thật sự không quan tâm.”

Bàn tay nóng bỏng của Jack bắt đầu mò mẫm từng bộ phận trên người Lăng Tịnh Hy, cô vẫn đứng đó không động đậy, tay xiết chặt đến mức cảm giác móng tay đã đâm vào da thịt nhưng vẫn cắn răng chịu sự nhục nhã này.

Lại cảm nhận, tay Jack đang bóp nhẹ bầu ngục cô, cô liền đẩy hắn ra.

“ Đủ rồi đó.” – Cô hét lớn.

Jack cười cợt nhã. – “ Cũng không phải chưa từng bị đàn ông sờ qua, còn ra vẻ thanh khiết như thế làm gì ?”

Ánh mắt trong veo đầy phẫn nộ, cô nhìn sang Vương Vũ Hàn, mắt đẫm lệ.

“ Đây là kết quả anh mong muốn phải không ?”

“ Cút đi.”

Hắn lạnh nhạt phun hai chữ sau đó đi lên lầu, cũng chẳng nhìn cô một cái.

Vương Vũ Hàn đi rồi, Hạ Quân Đồng mới lộ ra vẻ mặt ác độc, cô cười nham hiểm nhìn Lăng Tịnh Hy.

“ Tưởng rằng loại bỏ Âu Thục Lợi thì có thể nắm được trái tim của anh ấy sao ? … Lăng Tịnh Hy, cô đừng quá đề cao bản thân … tiện nhân mãi mãi chỉ là tiện nhân, đừng nghĩ sẽ một bước bay lên cành cao làm chim phượng hoàng …”

Dừng một chút, Hạ Quân Đồng nhấn mạnh từng chữ một.

“ Mà cho dù thật sự có như thế, tôi cũng có cách lôi cô xuống đất … à không … là địa ngục mới đúng.”

Hạ Quân Đồng cười lớn, từng bước nhàn nhã đi lên lầu.

“ Cô em nếu cần tiền thì cứ tìm anh, đảm bảo anh sẽ thỏa mãn sự phóng đãng của em mà còn cho em nhiều thứ khác nữa đấy ? … muốn không ?”

Jack nhìn cô say đắm, có thể nói hắn có chút dao động bởi sắc đẹp của Lăng Tịnh Hy nếu đêm cô nàng về làm công cụ ấm giường cũng không phải tệ.

“ Muốn lên giường cùng tôi ? … hừm, nếu anh có mạng mà hưởng thì tôi sẽ đáp ứng ngay.” – Cô cười lạnh nói.

Jack nhìn bóng dáng Lăng Tịnh Hy bỏ đi, lưỡi liếm nhẹ môi.

“ Tiện nhân, một ngày nào đó tao sẽ đè mày xuống thân, tra tấn cho đến khi mày cầu xin tao mới thôi.”