Tra Thú Hoàn Lương Ký

Chương 88: Lại hôn




Cung Vân Trường mở to mắt nhìn đệ đệ đã ba năm không gặp, hắn không ngờ trong khoảng thời gian này Cung Dạ Kỳ lại trở nên lợi hại như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ. Thủ hạ tinh anh của hắn đã có hơn một nửa chết dưới ảo ảnh kiếm, rõ ràng chính là pháp thuật.

Cung Dạ Kỳ nháy mắt đã đứng trước mặt Cung Vân Trường,, mũi kiếm sắc bén chỉa ngay ngực hắn nhưng không có đâm vào.

Cung Vân Trường sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, xém chút nữa là hắn đã bị Cung Dạ Kỳ đâm vào tim rồi nhưng cũng may Cung Dạ Kỳ đã buông tha cho hắn.

“Hoàng huynh, ta không muốn cốt nhục tương tàn, ngươi quay về cung đi”

Lúc này đã là chính ngọ, mặt trời lên cao, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, một vùng cây cối chung quanh đều bị gió thổi lung lay, làm cho người ta thêm sợ hãi Ngũ Hành sơn. Trong lúc hỗn loạn, Cung Vân Trường nương theo sự lay động của cây cối,nhanh chóng lấy một cây đao từ tay hộ vệ đâm về phía Cung Dạ Kỳ. Cung Dạ Kỳ thính lực bị quấy nhiễu, không xác định được nên bị Cung Vân Trường đâm lén thành công, cước bộ dừng lại, miệng thở to hào hển, cảm giác bụng dưới hơi đau thì máu tươi đã trào ra.

Cung Vân Trường cười lạnh rút kiếm ra, từng giọt máu còn theo mũi kiếm chảy xuống đất.

“Cung Dạ Kỳ, ngươi cũng đừng trách vi huynh tâm ngoan thủ lạc, sau này đầu thai, trăm ngàn lần đừng đầu thai vào nhà đế vương, trong nhà đế vương không có tình cảm huynh đệ”

Khi Cung Vân Trường còn muốn chém Cung Dạ Kỳ thêm một đao thì cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe lên một cái thì không thấy bóng dáng của Cung Dạ Kỳ đâu nữa, chỉ thấy bóng dáng hắn chạy vào trong núi, chớp mắt đã biến khỏi tầm mắt.

“Các ngươi lập tức bao vây khu vực quanh đây, những người khác theo bổn điện hạ vào núi tìm kiếm, nếu gặp Cung Dạ Kỳ lập tức giết không cần hỏi”

Cung Vân Trường nói xong, liền mang mấy tên hộ vệ cùng mấy đạo sĩ vẫn nấp sau xe ngựa xông vào rừng.

Khi Cung Dạ Kỳ sắp tới đình viện nơi Ngũ Hành cư ngụ, bỗng phát hiện không thấy dấu vết của Tần thái phó, sợ hắn nửa đường bị Cung Vân Trường bắt được nên lại quay ngược trở lại.

Máu theo dấu chân hắn rơi đầy trên mặt đất, nhìn thấy vết máu đầu của Cung Dạ Kỳ như muốn nổ tung, không xong rồi, Cung Vân Trường nhất định sẽ theo vết máu mà tìm tới đây.

Không thể, hắn không thể để cho Cung Vân Trường lên núi, không thể để Cung Vân Trường phá vỡ sự yên tĩnh nơi này. Hắn nhớ A Ly đã từng nói, yêu quái ở đây không ăn thịt người, chỉ muốn có một cuộc sống an bình. Nếu Cung Vân Trường lên núi, nơi này sẽ không còn bình yên được nữa.

A Ly A Ly, nữ nhân vô lại và ồn ào kia nhất định sẽ không muốn chuyện này xảy ra, nếu nàng biết mục đích thực sự hắn lên núi thì không biết sẽ tức giận tới mức nào? hắn nên trốn lên núi hay là không? có lẽ hắn nên trốn đi nơi khác.

Không ngờ A Ly mà Cung Dạ Kỳ đang tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn không khỏi ngạc nhiên.

“Này! Ngươi hoang mang, bối rối như vậy là muốn đi đâu?”

Trên đầu vang lên thanh âm thanh thúy, Cung Dạ Kỳ ngẩng đầu lên thì thấy A Ly đang ngồi trên một nhánh cây cao lốn.

A Ly ngồi đong đưa hai chân, trong ngực ôm một đống vật liệu may mắc. Nàng cũng vừa phát hiện ra Cung Dạ Kỳ, hắn nhân lúc nàng không để ý mà chuồn đi, đợi Ngũ Hành về, nàng nhất định phải cáo trạng.

“Ngươi leo cao như vậy làm gì? Rất nguy hiểm” Cung Dạ Kỳ không che giấu sự lo lắng, sắc mặt tái nhợt không chút máu.

“Ách...” A Ly sửng sốt, hắn lo lắng như vậy làm gì?

“Mau xuống dưới đi” Cung Dạ Kỳ thúc giục, bởi vì dùng sức nói chuyện nên miệng vết thương của hắn lại bị rách, đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới nhận ra khi thấy A Ly ở trên cây hắn đã lo lắng đến mức mất lý trí, A Ly có pháp thuật thì một cái cây nho nhỏ sao có thể làm khó được nàng. Hắn đúng là lo lắng vớ vẩn.

Lúc này, A Ly mới phát hiện sắc mặt của Cung Dạ Kỳ không thích hợp, tái nhợt như một tờ giấy trắng, hắn dùng tay phải ôm chặt bụng, máu chảy qua các kẽ tay thon dài trắng nõn làm cho mặt đất nơi hắn đứng cũng đọng thành một vũng máu.

A Ly sợ tới mức vội vàng quăng hết vải dệt trong tay, bối rối muốn leo xuống nhưng không ngờ vì vội vàng, hơn nữa tâm trí đều đặt vào Cung Dạ Kỳ nên không để ý, lòng bàn chân trượt một cái liền ngã nhào xuống.

Khi A Ly cho rằng mông nàng sẽ tiếp xúc thân mật với đất thì lại thấy một đôi tay ấm áp, vững vàng tiếp được nàng. Khi nhìn vào cặp mắt lưu ly của Cung Dạ Kỳ, A Ly giật mình tới thất thần.

Sau đó, Cung Dạ Kỳ ôm A Ly, ầm ầm ngã xuống đất.

“Thật…nặng” Cung Dạ Kỳ cố nén đau, nghiến răng nghiến lợi nói.

A Ly mất đi sự nâng đỡ, loạng choạng không vững liền vung tay thét chói tai, khi nàng cảm thấy mặt sắp chạm đất thì Cung Dạ Kỳ đã nhanh chóng chuyển người, dùng thân mình là đệm lưng cho nàng.

A Ly ngã trên mình Cung Dạ Kỳ, tiếng thét chói tai cũng im bặt, môi truyền đến cảm giác ướt át, ấm áp làm cho nàng vô cùng thoải mái. Hơi thở của Cung Dạ Kỳ thoáng xẹt qua cái mũi thanh tú của nàng, làm cho lòng nàng thấy tê rần.

Lần này không phải là cường hôn, mà nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ lướt qua môi nàng.

Nằm trên mình Cung Dạ Kỳ, hai tay chống vào ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim của hắn đập mạnh, mặt của A Ly đỏ như lửa thiêu, hai tai nóng bừng.

“Nói với…Tôn Ngộ Không…có người xấu…muốn…lên núi”

Cung Dạ Kỳ nói xong, liền ngất xỉu, A Ly vội vàng rời khỏi người hắn mới phát hiện xiêm y của Cung Dạ Kỳ dính toàn máu, mà vết thương trên bụng hắn âu tới mức có thể thấy được thịt bên trong.

“Ô oa... Cung Dạ Kỳ ngươi làm sao vậy! Ngươi không được chết a! Ô ô...”

Vừa rồi còn suy nghĩ làm cách nào báo thù hắn lại hôn nàng, bây giờ đã gấp đến độ ôm lấy hắn vừa khóc vừa la.

“Ngươi tỉnh a... Ta làm cho ngươi quần áo mới... Ngươi tỉnh tỉnh a... Cung Dạ Kỳ...” A Ly nước mắt nước mũi tèm lem ôm cổ Cung Dạ Kỳ, cảm giác thân mình của hắn lạnh giận, nàng càng thêm sợ hãi, có phải hắn sắp chết hay không?

Không thể chết! A Ly không biết vì sao khi thấy Cung Dạ Kỳ bất tỉnh nàng lại đau lòng đến vậy, lần đầu tiên mới sợ một người rời khỏi mình đến vậy, mà người này lại là Cung Dạ Kỳ mới quen biết có hai ngày.

Tiếng khóc của A Ly vang thấu khắp ngọn núi, làm cho đám yêu tinh đều nghe thấy tiếng nàng mà chạy tới.

Trong lúc đám yêu tinh còn chưa tới thì đã thấy Tần thái phó từ trong bụi cây nhảy ra, chẳng thẳng tới chỗ Cung Dạ Kỳ

“Công tử!” Tần thái phó gấp đến độ ném luôn quạt lông trong tay, lấy khăn trùm đầu của mình buộc lại vết thương trên bụng Cung Dạ Kỳ, mặc cho hắn đầu bù tóc rối, không để ý hình tượng nho nhã đoan trang thường ngày.

A Ly thấy Tần thái phó đột nhiên xuất hiện thì giật mình sửng sốt, vội ngừng khóc nhưng nước mắt vẫn lưng tròng, trên mặt cũng còn lưu lại mấy dòng nước mắt.

“Có phải ngươi tổn thương Cung Dạ Kỳ không?” A Ly đột nhiên lao tới nắm vạt áo của Tần thái phó, bộ dáng như tiểu thú nổi giận.

Tần thái phó hô to oan uổng, lòng trung thành của hắn có trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi sáng, hắn trốn ở trong bụi là muốn tìm cơ hội đào tẩu, không muốn để Cung Vân Trường bắt được a.

Hắn không phải nhân lúc chủ tử bị thương mà bỏ đi, Cung Dạ Kỳ cũng không có nhìn lầm người a.

“A Ly cô nương, cứu công tử quan trọng hơn!” Tần thái phó lo lắng nhìn Cung Dạ Kỳ, hắn không thể chết được, nhất định không thể.

Tần thái phó nghĩ, nếu Cung Dạ Kỳ chết thì Vị Ương quốc sẽ mất đi một thánh chủ anh minh cho nên Cung Dạ Kỳ không thể chết được.