A Ly thấy Tô Phù Phong đến thì tràn đầy chán ghét nhưng lòng tự trọng khiến nàng cắn chặt răng, quyết không biểu hiện ra trước mặt Tô Phù Phong, dù cả người nàng đau đến muốn ngất xỉu nhưng vẫn cố nhẫn nại.
Cốc Nhiễm thấy thế càng không đành lòng.
“Mạng của A Ly quan trọng hơn, ta muốn tự mình lo lắng” Cốc Nhiễm thừa nhận gần đây có hơi vắng vẻ Tô Phù Phong nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là phải cứu sống A Ly.
Tô Phù Phong nghe vậy, lập tức che mặt nức nở, nói: ” từ khi hôn kỳ được định ra, ngươi chẳng chút quan tâm tới ta, bây giờ sắp tới ngày đại hôn ngươi lại đặt hết tâm tư lên người tiểu thú kia, ngươi để Tô Phù Phong ta ở chỗ nào?”
Cốc Nhiễm xoa xoa mi tâm, bộ dáng buồn rầu hắn thực sự không chút hứng thú với cuộc hôn nhân này, toàn bộ hắn đều nghe theo ý của Thiên Quân, Thiên Quân nói sao hắn làm vậy. Hắn vốn quen môt mình tiêu dao tự tại, nếu sau này có một nữ nhân suốt ngày mè nheo bên cạnh thì làm sao hắn chịu được? hắn nghe các tiên gia có gia thất nói qua, nữ nhân là phiền toái, quả rất đúng.
“Hay là như vậy đi, hôn sự của chúng ta tạm gác lại, chờ A Ly giữ được tính mạng rồi, ta sẽ cùng với ngươi chuẩn bị, được không?” Nếu muốn hắn tham gia chuẩn bị mà không bỏ mặc A Ly thì nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách này là tốt nhất, cũng là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn, mất máu quá nhiều cũng làm Cốc Nhiễm thấy mệt mỏi.
“Ý của tiên quân là muốn kéo dài hôn kỳ?” Tô Phù Phong biến sắc
“Đúng, chuyện kết hôn sau này tính tiếp” Cốc Nhiễm gật đầu, cắt tiếp một vết nữa trên cánh tay, sắc mặt tái nhợt trong suốt nhưng hiện tại chỉ có máu của hắn mới có thể duy trì sự sống cho A Ly.
Tô Phù Phong cắn răng, ánh mắt oán độc nhìn A Ly, cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: không ngờ Tô Phù Phong ta còn không bằng một tiểu thú như ngươi, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có phúc để hưởng sự sủng ái của Cốc Nhiễm hay không.
Tô Phù Phong giận dữ bước lên mây rời đi, mùi hương nồng đặc trên người nàng thật lâu cũng không tan hết.
Nhìn Tô Phù Phong mang theo oán khí rời đi, A Ly không biết làm sao, vừa rồi có Tô Phù Phong ở đây nàng không muốn phát tác nhưng rốt cuộc không nhịn được nữa, đau tới mức la lên.
“Trừng Nhãn chết tiệt, cắn ta đau quá, nếu ta còn sống nhất định sẽ không tha cho hắn”
“A Ly nhà ta quả nhiên mạnh mẽ, đã sắp chết vẫn còn nghĩ tới chuyện báo thù rửa nhục, đúng là có phong phạm của Cốc Nhiễm ta” khóe môi Cốc Nhiễm hiện lên ý cười, hắn cố ý đùa cợt để di dời lực chú ý của A Ly, làm nàng không nghĩ tới sự đau đớn nữa.
“Vô dụng tiên quân xứng với vô dụng tiểu thú, đúng là tuyệt phối” Minh Chiêu nhịn không được mà trêu chọc.
…
A Ly lại đau đến hôn mê, ra khỏi tẩm điện, Tịnh Vũ buồn bực nói “ A Ly thương tích đầy mình, lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, máu của thúc thúc chỉ có thể giữ mạng cho nàng trong tạm thời, xem ra cần phải nhờ thần y Hoa Đà ra tay”
Cốc Nhiễm gật đầu đồng ý. Hoa Đà ở nhân gian y thuật nổi tiếng vô cùng, cứu người vô số, nên sau khi thành tiên, được Thiên Quân phong là thần y vẫn tiếp tục nghiên cứu y thuật, đi lại khắp tam giới để trị bịnh cứu người, hành tung bất định, nếu không có duyên thì việc tìm được hắn e là rất khó,chẳng khác nào tìm kim đáy bể. Nhưng Hoa Đà lại có rất nhiều phương pháp trị liệu tốt cho thần tiên, cho nên rất nhiều thần tiên tìm đến hắn, vì vậy nếu hắn ra tay cứu A Ly thì cơ hội cao hơn bọn Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm nhiều.
“Minh Chiêu, ngươi cùng Tịnh Vũ đi một chuyến đi, nhất định phải tìm được Hoa Đà tới đây” Cốc Nhiễm nhìn Minh Chiêu nói.
“Được rồi được rồi, khó có lúc ngươi để bụng chuyện gì đó, ta sẽ vì ngươi mà đi một chuyến” Minh Chiêu cố làm ra vẻ trượng nghĩa nhưng thực ra hắn cũng rất thích A Ly, ngay lần gặp mặt đầu tiên hắn đã cảm thấy A Ly rất đặc biệt. Đúng vậy, hơn nữa hắn cũng rất hiếu kỳ, vì sao Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm đều đối xử đặc biệt với A Ly, nếu nàng chết đi thì hắn sẽ không tìm được đáp án.
Sau khi Tịnh Vũ và Minh Chiêu rời đi, Cốc Nhiễm gọi Chư Tử đến
“Chư Tử, ngươi trông coi A Ly cẩn thận, nếu thấy nàng không ổn thì mau cho nàng uống chén máu này” đưa chén máu cho Chư Tử, Cốc Nhiễm liền băng bó vết thương trên tay.
“Ngươi có biết Trừng Nhãn sau khi cắn A Ly xong thì đi đâu không?”
“Thiên Quân lệnh cho Thái Thượng Lão Quân dùng lò luyện đan áp giải hắn trở về Khở Hải” Chư Tử nhắc tới Trừng Nhãn liền cảm thấy rùng mình, đó là mãnh thú thượng cổ a, cả người tràn ngập sát khí, cũng may Thiên Quân tới kịp lúc, nếu không A Ly đã bị ăn đến xương cốt không còn.
Nhìn chén máu trong tay, Chư Tử lại thấy ghen tỵ, đây là máu của Cốc Nhiễm tiên quân a, tiểu tiên uống vào thì không biết tăng bao nhiêu tu vi, thế nhưng lại lãng phí cho một tiểu thú a.
Ngẩng đầu đã thấy Cốc Nhiễm đạp mây rời khỏi Thiên Vi cung, mơ hồ thấy trong tay hắn cầm Côn Ngô kiếm, khí thế hừng hực. Là đi đâu vậy? Chư Tử nghi hoặc hết sức, đột nhiên một làn khói lượn lờ ở phía sau Chư Tử, làm cho hắn trở nên mơ hồ rồi bất tỉnh nhân sự, ngã nhào xuống đất, chén máu cũng văng tung tóe trên mặt đất.