Ba vị đại thần vừa đi, không khí hiện trường trở nên sinh động hẳn, nhưng dù thế nào thì A Ly cũng không có tâm trạng tham gia.
Nàng nên đối phó với tình huống trước mắt thế nào? nhóm tiểu thú đến báo danh đã xếp hàng dài gần tới Nam Thiên môn rồi, chẳng lẽ nàng thực sự muốn đi xem? Cốc Nhiễm nói, nếu cần thì cũng muốn bắt chước phàm nhân tỷ võ kén rể. A Ly nước mắt tuôn rơi, tiểu thú mà đánh nhau thì không phải là thứ tốt, nói không chừng là sẽ có khuynh hướng bạo lực gia đình ( mỗ thú nào đó quên mất bản thân mình). Nhưng cũng may là Tịnh Vũ đã đáp ứng nàng, để Bạch Hổ đến cầu thân, nếu đánh nhay thì với Bạch Hổ không thành vấn đề.
A Ly đang muốn lấy lòng hướng về Bạch Hổ cười, không ngờ Bạch Hổ lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi, Hỏa Phượng Hoàng cũng đi theo hắn, hiển nhiên là bọn họ khinh thường giao tiếp với vật nhỏ như A Ly. Vật nhỏ? Là không thèm nhìn tới tỷ? chê thân phận tủ thấp kém hay ngại thanh danh tỷ không tốt? được rồi, tỷ cũng không hiếm lạ, đi thì cứ đi đi. A Ly nghiến răng phẫn uất.
Bỗng nhiên, chung quanh huyên náo ồn ào, khi A Ly nhìn lại thì đã thấy chung quanh vắng lặng, tại cửa Thiên Vi cung chỉ còn lại mình nàng, dáo dác nhìn chung quanh A Ly phát hiện chúng thú đều ra sức bỏ chạy, vẻ mặt hoảng sợ.
“Này? Ai có thể nói cho ta đây là tình huống gì không?” A Ly chẳng hiểu gì cả, ngay cả Chư Tử cũng lui vào trong cung.
Ngay sau đó, một cỗ sát khí sắc bén đánh úp lại, bên dưới tầng mây đột nhiên xuất hiện một cái đầu rồng thân báo. Vừa nhìn thấy đối tượng A Ly trợn tròn mắt, cả người hắn phát ra mùi tanh, nước hồ trên thân còn chảy tí tách, y chang một con chuột chết mới nhảy ra từ cống rảnh nào đó, nhưng mà con vật này hiển nhiên là lớn hơn con chuột gấp mấy trăm ngàn lần.
“Đây là…Trừng Nhãn, ngươi không phải bị giam ở khổ hải sao?” A Ly liên tục lui về sau, gia hỏa này tuyệt đối không phải là kẻ lương thiện gì.
Trừng Nhãn là thần thú thượng cổ, thuộc loại Long tộc, trời sinh tính hiếu chiến, dân gian có câu “ một cơm đức tất thường, Trừng Nhãn oán tất báo” có thể thấy Trừng Nhãn lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, nói cách khác người nào vô tình trừng mắt nhìn hắn một cái hắn cũng đã ghi hận trong lòng, không báo được thù tuyệt không bỏ qua. Tính cách của Trừng Nhãn rất thích so đo, hắn cũng không muốn thiếu ân tình của người khác, ngay lúc hắn đang đói khát mà cho hắn một chén cơm hắn cũng sẽ ghi nhớ.
Bởi vì Trừng Nhãn phạm sát nghiệt, oán khí quá nặng cho nên không ai dám thu dưỡng hắn, chín ngàn năm trước vẫn tồn tại cùng Hoan Hỉ thú, sau bị Cốc Nhiễm tiên quân đưa giam ở Khổ Hải rửa tội nghiệt, từ đó mọi người dường như đã quên sự tồn tại của hắn, không thể ngờ lúc này hắn lại xuất hiện ở thiên giới.
Đều biết lai giả bất thiện.
Chỉ thấy thân hình khổng lồ trừng mắt nhìn chằm chằm thân mình nhỏ gầy của A Ly, trong mắt trần ngập tức giận và sát khí.
“A... A Ly... Chạy mau a...” Chư Tử khẩn trương tới mức nói lắp, Trừng Nhãn không phải kẻ dễ chọc, ngốc tử cũng biết được hắn là đến vì A Ly.
Trốn? trốn bằng cách nào? chuyện xảy ra quá đột ngột, A Ly sợ tới mức bốn chân co rúm, án binh bất động, chỉ sợ hơi động đậy sẽ chọc giận tới Trừng Nhãn.
Nhưng cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, A Ly lên tiếng cầu xin “ ăn hiếp một tiểu thú vô dụng như ta thì cũng đâu có gì hay”
A Ly tới giờ cũng chưa hiểu sao Trừng Nhãn thoát khỏi Khổ Hải lại lên đây, cũng quá nguy hiểm đi.