Nhìn mặt trời rực rỡ trên cao, tất cả mọi người đều có loại cảm giác tai qua nạn khỏi.
Mặt em họ còn trắng bệch hơn ban nãy đi tàu lượn siêu tốc.
Cậu ta cứ đứng đó ngẩn người, như vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Lê Dương phất tay trước mặt cậu ta, "Muốn ăn cái gì?"
Em họ ngước mắt, nhìn cậu một cái.
Ánh mắt có chút kì lạ.
"Nhìn tao kiểu đó làm gì?" Lê Dương nhướng mày, "Sao hả, sợ choáng rồi à?"
Em họ không thèm trả lời, chỉ là cứ hết nhìn cậu lại nhìn Thiệu Nhất.
Lê Dương không bận tâm, dù sao thằng nhóc này vẫn luôn như vậy.
Chơi ở công viên hết một ngày, Thiệu Nhất đến thẳng nhà ga.
"Chào ông hộ anh," Trước khi đi Thiệu Nhất xoa đầu Lê Dương, "Đừng quên nhớ anh đấy bạn nhỏ."
"Nhớ anh nhớ anh." Lê Dương đẩy đẩy anh, vẻ mặt có lệ.
"Đi đây."
Không biết có phải vì ông nội triển lãm tay nghề điêu khắc hay không, ngày nào cũng có trẻ con chạy tới đòi xem ngựa có sừng, vì gia gia triển lãm vừa ra điêu khắc tay nghề, mỗi ngày đều có tiểu hài tử chạy tới muốn xem có giác mã, ông cụ phải ứng phó bọn trẻ, nhưng thật ra vui vẻ vô cùng.
Có điều sắc mặt của em họ càng ngày càng thối.
Hơn nữa mỗi lần nhìn cậu, ánh mắt luôn rất kì lạ, hệt như ánh mắt lúc mới ra khỏi nhà ma.
Loại ánh mắt này, cảm giác như đang nhìn một người cực kì quái lạ. Tuy Lê Dương chưa từng bị nhìn như thế, nhưng cậu biết, đó là ánh mắt của thế tục dành cho cá thể không hợp bầy.
Khiến khắp mình mẩy người ta khó chịu.
Chẳng lẽ lúc cậu và Thiệu Nhất thân mật ở nhà ma bị thằng nhóc thấy được?
Tuy ở đó tối thui, nhưng thỉnh thoảng cũng có ánh đèn, mà hai người họ khi ấy có hôn có ôm, tay còn luôn nắm chặt không buông, do vậy.... Em họ rốt cuộc nhìn thấy gì?
Cậu không sợ em họ nói với ông nội, dù sao thằng nhóc và ông nội cũng không thân, nhưng nếu nó thực sự thấy, chắc chắn sẽ mách với mẹ mình, dựa vào tính cách cô cậu, hẳn cũng hoảng hốt báo ngay Lê Chí Minh.
Lê Dương nghĩ đến vấn đề come out, tuyệt đối không thể diễn ra như vầy - bị một thằng nhóc đáng ghét đi bô bô.
Thế nên cậu đánh đòn phủ đầu.
Em họ không thích đám nhóc tì ồn ào nhốn nháo kia, một mình trốn ở sau nhà ngồi đọc sách.
Đang đọc hay, sách trong tay đột ngột bị rút mất.
Em họ cảnh giác ngẩng đầu, thấy là Lê Dương, cậu ta trước tiên ngẩn người, sau đó tỏ vẻ kháng cự rõ rệt.
Chán ghét trong mắt cậu ta khiến Lê Dương thấy buồn cười.
Lê Dương cũng không muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm đó chơi nhà ma vui không?"
Em họ cau mày nhìn cậu, giọng không kiên nhẫn, "Làm gì vậy? Trả sách cho tôi!"
"Hỏi mày đấy, chơi vui không?" Lê Dương giơ tay, né tránh động tác của em họ, "Thấy đẹp không?"
Cánh tay em họ cứng đờ.
Cậu ta trừng mắt nhìn Lê Dương, thở hổn hển, vừa ghét bỏ vừa khinh thường nói: "Ông, ông hôn môi với đàn ông! Ghê tởm!"
Giọng cậu ta không lớn, nhưng vẫn thành công làm lửa giận Lê Dương bốc lên trong nháy mắt.
Lê Dương lạnh mặt, đập sách vào ngực thằng em, "Mày lặp lại lần nữa?"
Em họ tái mặt, như thể giờ mới nhớ ra mình không đánh lại Lê Dương, cơ mà vẫn rất cường, "Chờ tôi, tôi đi nói với mẹ tôi, còn nói với bố ông, ông thích đàn ông! Ông là đồ biến thái!"
Lê Dương hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được động thủ, bằng không khó mà ăn nói với ông nội.
Cậu bày vẻ mặt tươi cười, "Vậy mày có biết bọn biến thái sẽ làm gì với mấy đứa mách lẻo không?"
Em họ thế mà vẫn cứng cổ ồn ào: "Có giỏi ông đánh tôi đi! Ông chính là biến thái! Không biết xấu hổ!"
"Học lớp mấy rồi? Vốn từ nghèo nàn." Lê Dương nhìn cậu ta, mắt không có tí cảm xúc nào, "Mày cứ đi đi, mày cảm thấy họ có tin mày không?"
Em họ mặt đỏ lên, "Ông, ông......"
"Tao, tao thế nào?" Lê Dương xuỳ một tiếng, "Nói cho mày biết, nếu mày dám bép xép......" Lê Dương không nói tiếp.
Thật ra mấy lời uy hiếp của cậu chỉ có tác dụng với thằng em này thôi.
Thậm chí tác dụng cũng chỉ mang tính tạm thời.
Bởi vì loại chuyện này dù có chứng cứ hay không, chỉ cần có người nói, tất sẽ có người tin.
Có come out không, come out thế nào, đó là chuyện của cậu. Cậu không muốn để mình vào thế bị động, đợi người ta tới chất vấn, có phải thích đàn ông hay không, có phải là thế này không, có phải là thế kia không.
Buổi tối nằm trên giường, cậu trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không nói Thiệu Nhất chuyện em họ đã biết chuyện hai người.
Dù sao tạm thời cũng đã chặn miệng được.
Chẳng qua có một việc cậu phải nói cho Thiệu Nhất.
【LiY】Em định bao giờ về sẽ come out với bố
Vừa gửi đi chưa được mấy giây, Thiệu Nhất đã gọi điện thoại đến.
Bởi vì cùng em họ chướng mắt nhau, mấy hôm nay Lê Dương vẫn ngủ ở phòng ông nội. Ông nội nằm cạnh phe phẩy quạt hương bồ sắp ngủ, Lê Dương lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài tiếp điện thoại.
"A lô?"
"Sao đột ngột thế?" Thiệu Nhất có vẻ kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không," Lê Dương nhìn vài ngôi sao lác đác trên nền trời, thầm nghĩ bạn trai mình thật thông minh, "Chỉ là cảm thấy cũng đến lúc rồi. Ông nội thì từ từ, nhưng cứ nói bố em một tiếng đi."
"Bố em? Mẹ em thì sao?"
Lê Dương mấp máy miệng, "Mẹ...... đang mang thai, trước mắt không cần kích thích bà."
Thiệu Nhất khựng một chút, "Sẵn sàng rồi?"
"Vẫn luôn sẵn sàng."
"Vậy được," Thiệu Nhất suy nghĩ vài giây, "Lỡ như bố em......?"
Lê Dương thản nhiên cười một tiếng, "Không cần bận tâm, em chỉ thông báo với ông ấy thôi."
"Được rồi, bố mẹ em thích cái gì? Anh......"
"Không cần, anh đợi đến lúc mua quà cho ông nội em hẵng sầu.
"Vậy không ổn, nếu em đã sẵn sàng, thì hẹn bố em ra, anh mời bác ăn cơm, sau đó......"
Lê Dương cười ngắt lời anh: "Gì vậy ba, rườm rà quá đi."
Thiệu Nhất cũng cười, "Sao lại nói là rườm rà, dù gì cũng là bố em, tùy tiện quá không tốt."
"Ờ, đến lúc đó rồi nói sau." Lê Dương qua loa kết thúc đề tài.
Thật ra cậu không định đưa Thiệu Nhất theo come out cùng bố mẹ, ai biết cái tính tình của Lê Chí Minh có đánh người hay không.
Từ trước đến nay Lê Chí Minh coi mặt mũi lớn hơn trời, nếu biết con trai là đồng tính luyến ái, ông ấy sẽ làm gì? Nổi trận lôi đình hay ra lệnh cho cậu và Thiệu Nhất lập tức chia tay?
Cũng không phải không có khả năng.
Một ngày trước khi có kết quả, cậu rời khỏi nhà ông nội.
Trước khi đi ông nội tiễn cậu đến cửa, nhìn cậu muốn nói lại thôi thật lâu.
Lê Dương đột nhiên không hiểu ánh mắt của ông lắm.
Trong mắt ông toàn là lo lắng.
"Ông nội, ông có gì muốn nói sao?"
"Hầy --" Ông nội thở dài một hơi, "Con đấy...... Sắp lên đại học rồi, học xong lại tốt nghiệp, tốt nghiệp là thành người lớn, đến lúc đó càng bận rộn, chỉ sợ không rảnh về chỗ ông nữa."
Lê Dương tiến lên một bước, ôm lấy ông nội, "Không có đâu, ông ở nhà giữ gìn sức khoẻ, sau này dù làm gì con cũng nhất định thường trở về thăm ông mà."
Ông nội vỗ lưng Lê Dương, "Con ngoan, con ngoan......" Ông lại thở dài, "Con à, đường đời nhiều gian khó, con phải đi từ từ, đừng để ông lo......"
"Vâng." Lê Dương mỉm cười, "Con biết rồi."
Lê Dương buông ông nội ra, đi được vài bước lại ngoái đầu phất phất tay, "Ông vào nhà đi, con đi đây!"
"Ừ."
Nhìn Lê Dương đi khuất, ông nội mới chậm rãi vào nhà.
Thư Tuệ đợt này thường theo Tiểu Mã về quê, hai người sớm đã bàn chuyện cưới hỏi, vì thế Thư Tuệ cũng thường mua chút quà cáp đồ bổ đem về tặng cô chú Mã.
Hôm nay cô bưng sang nhà ông Lê một bát thịt bò, vừa vào cửa là thấy ông cụ ngồi trên ghế sững người, quạt trong tay cũng quên phe phẩy.
"Ông ơi, ông đang nhớ Lê Dương ạ?" Thư Tuệ tươi cười đặt thịt bò lên bàn, "Cháu trai vừa đi, ông xem ông liền mất hồn mất vía luôn."
Ông nội thở dài cười cười, "Con cũng là đứa trẻ ngoan, lại về thăm hai vợ chồng chú Mã hả?"
Thư Tuệ gật gật, cảm thấy tâm trạng ông Lê hơi là lạ.
"Ông có sao không ạ?"
"Không sao cả, không sao cả." Ông nội xua xua tay, "Đám trẻ các con, luôn có suy nghĩ của riêng mình......"
Nói xong một câu không đầu không cuối này, ông cụ lại không nói gì tiếp nữa.
Thư Tuệ nhìn ánh mắt thất thần của ông cụ, lòng nảy sinh nghi hoặc.
Sau khi đến Thành Nghi, Lê Dương về thẳng nhà một chuyến.
Cậu cần lấy ít quần áo từ nhà, chuẩn bị sắp tới đi Tân Hải.
Bước vào huyền quan, cậu nhìn thấy Lê Chí Minh đang trầm mặc ngồi trên sô pha.
"...... Bố?"
Giờ này sao Lê Chí Minh lại ở nhà.
Lê Chí Minh ngước mắt nhìn cậu, nhíu chặt mày, "...... Mới từ chỗ ông về?"
Lê Dương buông đồ xuống, nhìn ông một cái, lấy làm quái lạ "Vâng" một tiếng.
Lê Chí Minh mà cũng chủ động bắt chuyện với cậu.
Lê Dương định về phòng, lại bị Lê Chí Minh gọi lại.
"Sao vậy?" Lê Dương nhìn Lê Chí Minh đứng dậy, đi tới đi lui hai bước, có vẻ rất nôn nóng.
Lê Chí Minh vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, mất nửa ngày mới lên tiếng, "...... Bố và mẹ của con những năm nay giáo dục con quá sơ sẩy, hai chúng ta đều phạm phải rất nhiều sai lầm, rất xin lỗi con."
Lê Dương sững sờ tại chỗ.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày Lê Chí Minh nói những câu này, vì những chuyện trước kia mà xin lỗi cậu.
Cậu mím môi không đáp.
Trong lòng thật sự bất ngờ, cậu không biết nói gì cho phải.
Lê Chí Minh lại đi tới đi lui hai bước, hiển nhiên càng nôn nóng.
Lê Dương nhíu mày, "Bố muốn nói gì?"
Bước chân Lê Chí Minh khựng lại, ông thở dài, cau mày, xả ra nỗi lòng: "Bố và mẹ con, có phải ảnh hưởng quá lớn tới con không? Khiến trong chuyện tình cảm con không giống các bạn khác......"
Lê Chí Minh vừa nói câu này, Lê Dương liền hiểu.
Dẫu rằng không muốn "bị come out", nhưng hiện tại xem ra, nên tới vẫn phải tới.
Lê Chí Minh đã biết.
Hiện tại cậu không bận tâm có phải em họ mật báo hay không, cậu chỉ hoài nghi thái độ của Lê Chí Minh.
- - Sao lại bình tĩnh như vậy?
Không nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng, cũng không tỏ vẻ con làm mất mặt cha, ngược lại...... đi kiểm điểm bản thân, rằng liêụ có phải bậc cha mẹ bọn họ chính là nguyên nhân khiến cậu rơi vào ngõ cụt.
Trong lòng Lê Dương nhất thời ngàn lời muốn nói.
Sau khi ly hôn với mẹ cậu, Lê Chí Minh thật sự thay đổi rất nhiều, từ trước đến nay ông chưa bao giờ là loại người biết kiểm điểm, chưa bao giờ là loại người biết tự nhìn ra sai lầm.
Tại sao không thay đổi sớm hơn một chút, Lê Dương cũng không biết như hiện tại là tốt hay xấu.
Hoặc nói đúng ra là có thể càng tốt hơn....... Có điều làm người không nên quá tham lam.
"Không có, không liên quan đến hai người." Lê Dương hơi cúi đầu, không nhìn vẻ mặt hối lỗi của Lê Chí Minh, chuyện cậu thích đàn ông vốn không hề liên quan đến người khác.
"Lê Dương, bố là một người bố vô trách nhiệm, những năm qua khiến con thiệt thòi rất nhiều, nhưng mà...... Con, con không thể vì vậy mà từ bỏ bản thân......"
Lê Dương nhíu mày, "Bố."
"Con chưa từng từ bỏ bản thân," Cậu nhìn về phía Lê Chí Minh, ánh mắt vừa thản nhiên vừa tĩnh lặng, "Con thích nam, là đồng tính luyến ái."
"Trời sinh đã vậy, không có ai ảnh hưởng đến con."
Lê Chí Minh sửng sốt, qua nửa ngày ông mới nói: "Vậy sao được...... Làm gì có chuyện đàn ông thích đàn ông, đây là, đây là......" Hai chữ "biến thái" cuối cùng không nói ra.
Sau khi biết chuyện, phản ứng ban đầu của ông quả đúng như Lê Dương dự đoán, giận dữ cực độ. Nhưng lửa giận trôi qua, bình tĩnh lại ông liền bắt đầu tự hỏi, có khi nào mình và Trần Uyển đã khiến Lê Dương mất lòng tin vào tình yêu, không thích con gái mà đi thích con trai.
Nhưng ông cũng biết, đồng tính luyến ái không phải bệnh, nó giống với dị tính luyến ái, chỉ là phương hướng khác nhau thôi.
Biết thì biết vậy, tiếp thu hay không lại là vấn đề khác. Thái độ của xã hội đối với đồng tính luyến ái không quá bao dung, Lê Chí Minh cũng giống đại đa số con người trong quần thể, ôm thành kiến với đồng tính luyến ái, thậm chí không cách nào thấu hiểu và tiếp thu, nhất là khi nhân vật chính trở thành con trai mình.
Lê Dương hít sâu một hơi, "Nhưng con đúng là thích nam, dù ai nói gì cũng không thay đổi được sự thật này."
Lê Chí Minh ngồi về sô pha, người đàn ông mạnh mẽ mọi ngày nay lại trông hơi uể oải.
"Con có biết, sau này người khác mà biết con như vậy...... sẽ nhìn con thế nào không? Đến lúc đó, bị người ta khinh thường, bị người sỉ vả, con...... con! Ôi!"
Lê Dương im lặng.
Sau đó cậu thoải mái mỉm cười, "Thế ạ. Nhưng con không cảm thấy xu hướng tính dục là một vấn đề đáng để bị nói ra nói vào, cho dù có người mắng con, ấy cũng là do người ta thiển cận vô tri, chứ không phải con sai."
Lê Chí Minh ngẩng đầu nhìn về phía cậu -- mày nhíu chặt, ánh mắt mang theo sự quật cường mà chính cậu không nhận ra.
Nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần nữa, "Thật sự không thể sửa?"
"Bố, chắc bố cũng biết, đây là bản năng sinh lý, không sửa được."
Cũng không muốn sửa.
Dù sao...... cậu đã có một anh bạn trai siêu cấp vô địch tốt rồi.
Cuộc trò chuyện này kết thúc trong yên lặng.
Lê Chí Minh vốn muốn nói không thể chấp nhận, nhưng nhìn đứa con trai trước nay mình chẳng quan tâm săn sóc, giờ đã khôn lớn trưởng thành, ông bỗng dưng nói không ra lời.
Về phía Lê Dương, cậu vẫn cảm thấy khó tin.
Tất cả hình dung về tình cảnh come out, không một cái nào ứng nghiệm, tuy cậu đoán được nội dung những lời Lê Chí Minh sẽ nói, nhưng tuyệt không đoán được Lê Chí Minh chỉ dùng giọng điệu hơi nóng nảy, còn thái độ thì hoàn toàn không tức giận.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, hầu như cậu chưa từng nói chuyện đàng hoàng với Lê Chí Minh, có ai ngờ lần đầu tiên nói đã lấy đề tài nặng nề như come out.
Cậu vùi mình vào ổ chăn mềm mại, cảm thấy hơi mệt.
Cũng hơi nhớ bạn trai.
Ngày hôm sau phải lên trường nộp nguyện vọng, Lê Dương cả đêm không ngủ được, sáng ra rất lờ đờ.
Trong lớp lờ đờ không phải chỉ mỗi cậu.
Tô Ngang cũng trưng một vẻ mặt uể oải không phấn chấn.
Bạn Mập nhìn hai người, rất hoài nghi: "Hai bọn mày hôm qua bay lắc thâu đêm à?"
Tô Ngang nhắm mắt gác cằm lên bàn, giọng không còn gì luyến tiếc: "Không."
"Vậy chứ sao?" Bạn Mập vuốt cái cằm tròn trịa, phỏng đoán, "Chẳng lẽ lại vì chị Vi?"
Tô Ngang không nói gì.
Bạn Mập vỗ đùi, một bộ biết tuốt: "Quả nhiên."
Bạn lại quay sang hỏi Lê Dương.
"Anh Lê, sao chán chường thế?"
Lê Dương chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không quan tâm Bạn Mập.
Buổi sáng lúc ra cửa Lê Chí Minh còn ở nhà, chẳng biết có phải bị chuyện của cậu kích thích quá độ không, công ty cũng không thèm đi.
Lê Chí Minh vẫn chưa chấp nhận, bóng gió ngoài mặt đều là ông cảm thấy Lê Dương như vậy không đúng vân vân mây mây.
Nhưng Lê Dương ngủ xong một giấc -- tuy không đàng hoàng lắm, thì đầu óc mệt nhoài đã được giảm xóc, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt hơn.
Cảm giác khó chịu trong lòng hôm qua đã không còn.
Lê Chí Minh cũng không cứng giọng, chỉ mỏi mệt mà kiên định nói với Lê Dương ông không thể tiếp thu.
Lê Dương thì chẳng nói gì, gật gù tỏ vẻ đã biết liền rời khỏi nhà.
Có một số việc không cần lặp đi lặp lại, nếu giờ phút này Lê Chí Minh chưa thể tiếp thu chuyện con trai mình thích đàn ông, vậy Lê Dương sẽ không tốn nước bọt.
Thuận theo tự nhiên là được.
Sau này khi Tô Ngang biết chuyện, cực kì tấm tắc, nhận xét cậu là "come out kiểu Phật".
Kiểu Phật ư?
Có lẽ thế. Nhưng nếu tối đó Lê Chí Minh vẫn dùng thái độ gia trưởng độc đoán như trước, Lê Dương cũng sẽ không dùng lời lẽ hoà nhã như vậy.
Lúc hoàn thành chuyện điền nguyện vọng, Lê Dương nhận được tin nhắn WeChat của anh Tiểu Mã, là tin nhắn thoại.
Lê Dương lấy làm lạ, tuy cậu và Tiểu Mã khi bé là hàng xóm, có phương thức liên lạc của nhau, nhưng rất hiếm khi hai người trò chuyện.
Cậu click mở tin nhắn, bên trong phát ra giọng con gái, nghe khá hưng phấn: "Tiểu Lê Dương! Chị là Thư Tuệ...... Có chuyện chị muốn nói với em, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nha."
Lê Dương nhướng mày. Tin thứ hai lập tức nối tiếp vang lên.
"Là thế này, chuyện của em và bạn trai em, dường như ông Lê đã biết một chút......"
Câu kế tiếp Lê Dương không nghe rõ, hoảng loạn trong nháy mắt khiến cậu không cách nào tập trung lắng nghe lời Thư Tuệ.
Ông nội đã biết?
Cậu hít sâu một hơi, click mở tin nhắn một lần nữa.
"...... Thế nhưng em đừng quá lo! Tuy ông cụ lớn tuổi, nhưng mà ông rất thấu suốt...... Ông hỏi chị một ít chuyện, có những chuyện chị cũng không biết nói thế nào, nhưng chị cảm thấy nên báo với em, nếu em có thể dũng cảm thẳng thắn với ông, chị tin ông sẽ vui vẻ tiếp nhận......"
Nghe tin xong, Lê Dương sững sờ tại chỗ, cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Ra khỏi trường học, Lê Dương thấy Thiệu Nhất đứng đợi trước cổng trường.
Nháy mắt ấy, mọi cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lòng bỗng chốc hoá thành hư không.
Người này, họ Thiệu tên Nhất -- bạn trai của cậu, giống như luôn luôn có thể tác động đến cảm xúc của cậu dễ như trở bàn tay.
Thậm chí anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên đó cũng khiến người ta cảm thấy thế gian có biết bao xán lạn.
Thấy bạn nhỏ bỗng dưng đứng lại, Thiệu Nhất liền tự mình đi tới.
"Làm sao vậy?" Thiệu Nhất vỗ đầu cậu cười, "Đói không đi nổi à?"
Giờ phút này Lê Dương rất muốn ôm lấy Thiệu Nhất, nhưng đang ở cổng trường đông đúc, còn có rất nhiều người đang chú ý bọn họ, cậu chỉ có thể duỗi tay cào vào lòng bàn tay anh.
Thiệu Nhất cảm nhận được tâm trạng bấp bênh của Lê Dương, nhưng anh chưa nói gì, chỉ hỏi cậu: "Đi về nhé?"
......
Chờ về đến căn phòng thuê nho nhỏ của Thiệu Nhất, Lê Dương mới khẽ thở phào, xoay người ôm lấy anh.
Cậu ôm rất chặt, cứ như sợ anh chạy mất.
Thiệu Nhất hơi buồn cười, "Làm sao thế này?"
Lê Dương rúc đầu trong ngực anh, rầu rầu nói: "Anh Nhất, nói với anh một chuyện."
Thiệu Nhất hôn lên xoáy tóc cậu, "Ừm, chuyện gì?"
"Bố em đã biết chuyện của em."
- - Chuyện của em?
Thiệu Nhất lặng vài giây, gần như lập tức hiểu được. Anh kéo em nhỏ trong lòng ra, muốn nhìn xem cậu, nhíu mày hỏi: "Sao lại như thế? Chú có làm gì em không?"
Lê Dương lại húc mình vào lòng anh, "Em không sao hết, bố...... rất hoà nhã, chỉ là không dễ chấp nhận thôi.
Lê Dương tự nói tự thấy buồn cười, không ngờ có ngày mình lại dùng từ "hòa nhã" trên người Lê Chí Minh.
Cậu cười hai tiếng: "Hòa nhã cái quỷ gì......"
Thiệu Nhất nhất thời chẳng biết nói sao, chỉ nhẹ nhàng sờ tóc cậu, "Vậy......"
Lê Dương lại thở dài, tiếp tục rầu rầu nói: "Ông nội cũng biết."
Thiệu Nhất nghe thấy câu này liền sửng sốt, vội nâng mặt em bé lên nhìn, "Sao ông nội lại biết?"
Lê Dương lắc lắc đầu, cậu bật hai tin nhắn thoại của Thư Tuệ cho Thiệu Nhất nghe.
Thiệu Nhất trầm mặc trong chốc lát, "Vậy giờ em tính sao?"
Lê Dương thở dài, có chút bực bội bất an, "Em không biết."
Thiệu Nhất ôm lấy cậu, "Dương Dương à."
"Hở?"
"Ngày mai bọn mình sang nhà ông nội đi."
Lê Dương "Hả" một tiếng, hơi căng thẳng, "Làm gì chứ......"
Thiệu Nhất ấp mặt cậu, thơm một cái, "Dù gì anh cũng cướp mất cháu trai bảo bối của ông, phải đi tạ lỗi chứ. Hơn nữa ông nội đã biết, đương nhiên chúng mình phải đến rồi."
"Đừng sợ," Anh xoa xoa hàng mi chớp liên hồi của bạn nhỏ, "Ông nội nhất định nói lý lẽ."
"Em biết, nhưng mà em......" Lê Dương nhăn mày, không biết hình dung tâm tình mình thế nào.
Thiệu Nhất mỉm cười, "Anh cũng biết, em sợ ông không thể tiếp nhận đúng không?"
Lê Dương trầm mặc.
Đến Lê Chí Minh còn không thể tiếp nhận, huống hồ gì ông nội? Tuy Thư Tuệ đã nói vậy, nhưng cậu vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
"Nếu ông nội không thể tiếp nhận, vậy chúng mình phải làm sao?" Cậu cụng đầu vào người Thiệu Nhất.
"Không bận gì, chúng mình kiên nhẫn chờ," Thiệu Nhất khe khẽ thở dài, "Chờ đến một ngày ông nội tiếp nhận."
"-- Sẽ chờ được thôi."
HẾT CHƯƠNG 98.