Buổi chiều bác sĩ kiểm tra Lê Dương lần nữa, cho phép cậu xuất viện, chỉ cần định kỳ tái khám là được. Vết thương chỗ gáy và thái dương cũng cần thay băng hằng ngày.
“Sau khai giảng tới giờ em đến bệnh viện nhiều lắm rồi đó,” Lê Dương đội chiếc mũ Thiệu Nhất mua hộ, che khuất mái đầu quấn băng vải xong mới ra khỏi phòng bệnh.
“Vận khí đúng là một tiểu yêu tinh hại người.”
Thiệu Nhất bật cười, lấy tay vén mũ cậu lên, “Học đâu cái kiểu nói chuyện đấy vậy?”
Lê Dương kéo mũ xuống lại, “Học bá mà, cái gì chả biết.”
“Oách quá nha bạn nhỏ.”
Thiệu Nhất thấy cậu đội mũ phải đội cho kín mít, cũng biết cái tính đến chết vẫn ưa sĩ diện của Lê Dương, thôi không lật mũ cậu nữa.
“Có thấy đường không?”
Vành mũ quá thấp, Lê Dương ngẩng đầu mới thấy được Thiệu Nhất – người vốn đã cao hơn cậu, nhưng cậu vẫn nhất quyết không chịu kéo mũ lên cao.
“Anh có thể để em ngã tiếp ư?”
“Không thể,” Thiệu Nhất thở dài, “Đi thôi nào học bá.”
Chẳng mấy chốc là đến tiệm trà sữa, Lê Dương đột nhiên hỏi, “Có phải em làm ảnh hưởng việc kinh doanh của anh không?”
Thiệu Nhất xoay đầu nhìn, Lê Dương vẫn đang ngó anh bằng cái tư thế ngẩng đầu khiên cưỡng ấy.
Thiệu Nhất vốn định chọc cậu mấy câu, nhưng bị đôi mắt tròn xoe của bạn nhỏ nhìn chăm chú không chớp như vậy, anh liền không nỡ lòng nào.
“Không có,” Thiệu Nhất sờ sờ đầu cậu, “Đừng nghĩ linh tinh.”
Lê Dương chép miệng, “Anh đừng an ủi em, có thì cứ nói có đi mà.”
“Không có mà.”
Lê Dương không tin lắm, cậu không muốn vì mình đánh nhau bị thương mà Thiệu Nhất phải chịu thiệt thòi.
Không muốn làm phiền Thiệu Nhất nha, dù Thiệu Nhất không thể hiện ra ngoài, nhưng từ tối qua đến hiện tại anh vẫn luôn chăm nom cậu, thật sự là thiếu nợ người ta rồi.
“Nguồn thu nhập chính của anh không phải từ tiệm trà sữa,” Thiệu Nhất bất lực giải thích, “Cái này chỉ xem như nghề phụ thôi, hiểu chưa?”
Lê Dương ò một tiếng, cuối cùng cũng yên tâm.
Giây phút Thiệu Nhất mở cửa tiệm trà, Lê Dương đột nhiên nhận ra, hai người các cậu đã quên mất một việc quan trọng ——
Cửa vừa mở, bên trong liền xông ra một cục bông trắng.
Mao Đản kêu “ư ử”, rất chi là tủi thân chui tới chui lui giữa hai chân Lê Dương.
Lê Dương bế cục Mao Đản đã bị lãng quên cả một ngày, trấn an sờ sờ đầu nó.
Thiệu Nhất nhìn bát ăn của Mao Đản, bên trong vẫn còn hạt chó, “Chắc không bị đói đâu.”
Ngày hôm qua lúc anh ra khỏi cửa tiệm, Mao Đản không biết đang chui trong xó nào, anh cũng quên mất trong tiệm còn một con cún.
Nhưng cún vẫn khoẻ, còn cá thì sao.
Lê Dương đau đầu nhắn tin cho bạn cùng phòng, hỏi Mao Bánh có vấn đề gì không.
Bạn cùng phòng cũng là một người chơi điện thoại trong giờ học, rất nhanh đã hồi đáp.
— Anh Lê yên tâm, bọn iêm đã cho cá koi bảo bối của anh ăn no rồi.
— Đáng tin đấy.
— Còn phải nói, hôm qua anh Lê đi đâu vậy, không thèm về phòng luôn?
— Chú lui được rồi, lo học hành đi, đừng có chơi điện thoại hoài nữa.
—…… Dạ.
Giữa trưa Lê Dương chỉ ăn một quả táo, lúc này đói bụng nhưng không biết mình muốn ăn gì.
“Hay anh đưa em đi ăn cháo?”
“……” Lê Dương xoa xoa mũi, cháo của anh Dương tuy ngon, nhưng cậu vẫn không thể thích nổi.
Lê Dương: “Giờ em muốn ăn cay.”
Thiệu Nhất: “Giờ em không ăn cay được đâu.”
Lê Dương nhíu mày, “Vì sao chứ?”
“Phải kiêng mà,” Thiệu Nhất cười một tiếng, “Không nhớ lời dặn của bác sĩ là em bé không ngoan.”
Lê Dương lườm anh một cái, uy hiếp hỏi: “Ai là em bé?”
Thiệu Nhất không sợ tí nào, mỉm cười, “Em nha.”
Lê Dương bẻ ngón tay, “Anh muốn đánh nhau có phải không?”
“Không đánh.” Thiệu Nhất cầm nắm tay đang huơ trước mặt mình đẩy ra chỗ khác, “Nhường em.”
Lê Dương đấm sang một quyền.
Thiệu Nhất nhanh nhẹn né tránh, nhướng mày hỏi: “Đánh thật đấy à?”
Lê Dương lại thêm một quyền lẹ như gió: “Chứ ai đánh giả?”
Thiệu Nhất chắc chắn sẽ không thật sự đánh nhau với bạn nhỏ, chỉ hầu cậu chơi đập né một lúc rồi đè lại Lê Dương.
“Đừng ngọ nguậy,” Thiệu Nhất sờ sờ băng gạc sau gáy cậu, “Đầu không choáng à?”
Tay Lê Dương bị đè chặt, không thể nhúc nhích, liền dùng chân đạp anh, “Không choáng.”
Thiệu Nhất cúi đầu nhìn dấu giày trên quần mình, thái dương giật giật.
Anh thở dài, thả tay Lê Dương ra.
Lê Dương đưa tay lên đầu Thiệu Nhất xoa loạn một phen xem như trả thù.
Đầu đinh sờ lên ngưa ngứa, nhưng cảm giác cũng được lắm.
Thiệu Nhất bị cậu chọc cười, “Vui không?”
Lê Dương cười ra tiếng, “Vui.” Cậu lại giở giọng vặn vẹo, “Sao sức anh lớn quá vậy?”
Thiệu Nhất nhếch miệng cười: “Do anh lớn hơn em đó.”
Lê Dương xoè hai ngón tay, “Lớn hơn từng này hả.”
Thiệu Nhất kéo thêm ngón áp út của cậu lên.
“Sao anh già quá vậy?”
“……” Thiệu Nhất bất lực, “Ngài trẻ tuổi, không dám so với ngài, đi thôi nào.”
“Ăn cháo hở?”
“Hay là ăn nướng BBQ?”
“Được ăn sao?”
“Không được.”
“……”
Tiệm cháo Dương Ký.
Anh Dương chị Dương thấy hai người vẫn nhiệt tình như cũ, đón họ vào một phòng nhỏ.
Lê Dương lật thực đơn, chỉ món nào Thiệu Nhất cũng bác bỏ, chỉ vì cái nguyên nhân chết tiệt là kiêng khem.
“Thôi, anh đi mà chọn.” Lê Dương đẩy thực đơn qua chỗ anh, “Phiền.”
Thiệu Nhất giương mắt liếc cậu, “Nói ai phiền đấy.”
“Anh.”
Thiệu Nhất mỉm cười, “Thế thì chịu thôi, ngài cứ phiền đi vậy.”
Lê Dương muốn đánh người.
Chị Dương cười tủm tỉm nhìn hai người họ đấu võ mồm.
Hai vợ chồng chị quen biết Thiệu Nhất đã nhiều năm, cũng biết một số chuyện của anh, biết trước đây anh sống không dễ dàng. Bởi một số chuyện ấy, bạn bè của anh không nhiều, trừ Lý Nhiên ra, hai anh chị vẫn chưa từng thấy Thiệu Nhất đưa ai khác đến nơi này quá hai lần.
Nhưng xem chừng hiện tại đã chịu kết bạn rồi.
Tuy nom có vẻ hơi ít tuổi.
Chị Dương trộm đánh giá Lê Dương.
Lớn lên rất đẹp trai, không biết sinh năm mấy. Ở quê chị có mấy cô bé chừng hai mươi, xinh xắn nhưng bằng cấp hơi thấp, người nhà chị có cậy nhờ xem coi có mối nào tốt không.
Nếu là bạn của Thiệu Nhất, hẳn nhân cách không thành vấn đề.
Chị Dương nghĩ thế, liền cất tiếng hỏi, “Tiểu Thiệu, bạn của cậu… xưng hô như thế nào?”
Lê Dương ngẩng đầu, chớp chớp mắt, thấy hơi bất ngờ.
“Lê Dương ạ.”
Chị Dương tươi cười rạng rỡ, “Ồ, tên hay tên hay. Bao lớn rồi?”
Lê Dương chẳng hiểu mô tê, nhưng người ta là bạn bè của Thiệu Nhất, còn là chủ quán chỗ mình đang ăn cơm, cậu không thể thất lễ được.
Đương lúc cậu chuẩn bị trả lời, Thiệu Nhất liền khụ một cái.
“Chị dâu ơi,” Thiệu Nhất nín cười liếc Lê Dương, “Em ấy còn nhỏ, vẫn chưa thành niên đâu ạ.”
“Hả?”
Chị Dương ngây ngẩn, chị cứ tưởng cậu bé này chỉ trông có vẻ nhỏ thôi.
Huống hồ chị cũng không lường được Thiệu Nhất sẽ chơi chung với một cậu học sinh đấy.
Chị Dương không xấu hổ, chỉ thấy hơi buồn cười, “Ôi chao, trách chị trách chị, mắt mũi kiểu gì.”
Lê Dương đang uống nước liền khựng lại, “……?”
** má có chuyện gì đang xảy ra?
Thiệu Nhất trông vẻ mặt của em bé có vẻ sắp nổi bão rồi, vội vàng chọn cho xong đồ ăn, chị Dương cũng nhanh nhẹn đi mất.
Lê Dương ngàn lời muốn nói nhìn anh, “Ban nãy là sao, chị Dương? Có ý gì?”
Thiệu Nhất nhịn không được cười ra tiếng.
“Không có gì.”
“…… Anh nghĩ em tin à?” Lê Dương đầu đầy vạch đen, cắm mặt chơi điện thoại, cũng không thèm rối rắm vấn đề này.
Dù sao chắc chắn không phải chuyện gì tốt, hà cớ phải mua bực vào mình.
Mười phút sau, Lê Dương nhìn tô cháo trắng trước mặt, xúc động tới nỗi muốn hất bàn.
“Cái méo gì đây?”
“Cháo.” Thiệu Nhất đặt muỗng vào tô cậu, “Ăn nhanh lên không nguội mất.”
Mặt Lê Dương viết to hai chữ ‘không muốn’, “Tại sao lại là cháo trắng?”
Thiệu Nhất cầm chiếc muỗng trong chén cậu khuấy khuấy, thịt vụn nổi lên, “Không phải cháo trắng, có vị mà.”
Lê Dương nhíu mày, “Cháo hải sản lần trước có vấn đề gì?”
“Kiêng……”
“Rồi rồi biết rồi.” Lê Dương giận dỗi ngắt lời anh, trước khi thương lành cậu thật sự không muốn nghe lại hai chữ đó nữa.
Cậu múc một muỗng to, một lòng muốn giải quyết nhanh nhanh tô cháo trắng đáng ghét này.
Kết quả, ngay lập tức bị phỏng tới không thốt nên lời.
Thiệu Nhất vội vàng rót cho cậu cốc nước, muốn cười lắm rồi nhưng sợ bạn nhỏ càng dỗi thêm.
Lê Dương nằm xoài trên ghế, không biết tại sao mình bị phang đầu xong liền giống như hoá ngốc,
Mẹ kiếp.
Lần sau mà gặp cái thằng đần lấy chai rượu quất cậu, cậu phải cho nó ăn đủ mới được.
Lê Dương giơ ngón giữa với Thiệu Nhất đang ráng ghìm khoé miệng, tiếp tục húp cháo.
“Trước giờ không nhận ra, em biết đánh nhau à?” Thiệu Nhất tán phét cùng cậu, “Một chọi ba, lợi hại lắm.”
Lê Dương khó hiểu liếc anh một cái, “Sao anh biết được?”
Thiệu Nhất mỉm cười, lấy điện thoại ra mở một video cho cậu xem.
“Chủ quán bar là bạn của Lý Nhiên, anh ta quay đấy.”
Mở đầu video là khung cảnh bát nháo loạn lạc.
Rất ồn, rất tối.
Cậu thiếu niên tay không tấc sắt lại ra đòn vô cùng tàn nhẫn hung bạo, người đàn ông cường tráng hơn hẳn trước mặt cũng bị cậu đè xuống thế hạ phong. Mặc dù phe kia đông quân số, nhưng sự phối hợp ăn ý nhuần nhuyễn thu được từ khoảng thời gian cùng nhau chơi bóng rổ khiến bọn nhóc không hề kém cạnh đám đàn ông trưởng thành chút nào.
Có người muốn túm lấy bạn mập và Phó Hiểu trên mặt đất, Lê Dương từ phía sau đá cho người nọ ngã lăn quay.
Ngay sau đó liền bị ba tên khác vây lại.
Lần đầu tiên Thiệu Nhất xem tới đoạn này, trong lòng đã thót lên khe khẽ.
Đó là vào sáng nay, Lê Dương còn ngủ, Thiệu Nhất theo bản năng liếc sang bạn nhỏ đang say giấc nồng.
Nhưng không ngờ, giây kế tiếp liền thấy được tư thái anh dũng lấy một địch ba của bạn.
Video quay đến cảnh Lê Dương ấn một tên lên mặt bàn pha lê, hất hết chai rượu xuống đất liền dừng.
Đây là lần đầu tiên Lê Dương quan sát bản thân dưới góc độ thế này, còn là một bản thân đang đánh đấm.
Hơn nữa từ đầu chí cuối đều rất là tuấn tú khôi ngô.
Lê Dương vừa lòng cười cười: “Đẹp trai.”
Thiệu Nhất gật đầu cho có lệ: “Ừ, đẹp.”
Lê Dương xuỳ một tiếng, lại xem thêm lần nữa, sau đó tiếc nuối lắc đầu, “Nhưng mà quay mờ quá, nếu là anh quay chắc chắn sẽ đẹp hơn.”
Thiệu Nhất cười lắc đầu, “Nếu anh ở đó chắc chắn sẽ không quay em đâu, có thể đứng nhìn em bị người ta đập vỡ đầu sao hở.”
Lê Dương chậc lưỡi, “Cho đánh thêm một lần thì nó tuổi gì có cửa?”
“Ông đây đánh cho nó kêu cha gọi mẹ luôn.”
Thiệu Nhất bật cười.
“Ừ, Dương Dương lợi hại nhất.”