Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 82: 82: Ông Bà Nội Nhận Cháu





Một nhà bốn người ăn cơm cũng chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Kiều Hiểu Tinh khi được hỏi liền đáp lại lễ phép.
Ngôn Tử Kỳ tỏ ra không nóng không lạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm ly vang đỏ trên bàn, hơi thở nóng hổi phả ra mùi rượu.
Kiều Hiểu Tinh biết anh đang rất vui nên mới uống nhiều như vậy.
Cho dù anh từng bất bình đến mấy thì bọn họ vẫn là bố mẹ ruột của anh, là ông bà nội của con anh.

Bây giờ hai người coi như đã ngầm chấp nhận cô làm con dâu, anh làm sao có thể không vui?
Ăn cơm xong, Kiều Hiểu Tinh bế Tiểu Thang Viên đang thổi bong bóng ra khỏi nôi, bất ngờ quay đầu lại hỏi hai người lớn vẫn còn ngồi trên bàn: “Hai bác có muốn bế cháu không?”
Nhà có người lạ nên thằng bé không chịu ngủ, cứ giương đôi mắt tò mò lên nhìn.
Bọn họ giật mình sửng sốt, Trần Yến Uyển còn chưa có phản ứng thì Kiều Hiểu Tinh đã ôm thằng bé đặt vào trong lòng bà.
Tiểu Thang Viên thấy người bế mình là người lạ thì bẹp bẹp miệng định khóc.

Không để thằng bé kịp nặn ra nước mắt, Kiều Hiểu Tinh đã nhét núm vú giả vào miệng nó, thằng bé lập tức nín khóc, nhếch miệng cười lớn lộ ra cả lợi hồng hào.
Kiều Hiểu Tinh cười cười, chỉ vào cái mũi nhỏ của thằng bé.

“Con đấy, đây là ông bà nội của con.

Phải ngoan, không được khóc nghe chưa?”
Trần Yến Uyển và Ngôn Khang Nghi được lên chức ông bà nội, không khỏi vui sướng cười theo.
Giao con trai cho ông bà nội của nó, Kiều Hiểu Tinh quay lại bàn ăn dọn dẹp bát đĩa bẩn cho vào bồn.

Ngôn Tử Kỳ ôm cô từ phía sau, hai người cùng nhau rửa bát, hai thân thể trước sau không hề tách ra.
Kiều Hiểu Tinh nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng ê ê a a của trẻ con và tiếng cười của hai người lớn.
Trong ấn tượng của cô, Trần Yến Uyển là một phu nhân ưu nhã cao quý, còn Ngôn Khang Nghi thì lạnh lùng trầm tĩnh, chuyện không quan trọng thì sẽ không mở miệng.
Thế mà hai người bây giờ chỉ còn lại sự thân thiết hòa nhã, thậm chí còn tranh nhau bế cháu mà chí choé như con nít.
Nghe tiếng bọn họ vui vẻ nói nói cười cười, cảm giác trong lòng cô có chút vi diệu, lại có chút hạnh phúc.


Có lẽ trong quá trình con trẻ phát triển và trưởng thành, chỉ có bố mẹ ở bên là chưa đủ.
Ngôn Tử Kỳ liếc mắt thấy cảnh tượng ấm áp bên ngoài, cũng lặng lẽ không lên tiếng.
Anh cúi đầu xuống hôn dọc theo cổ cô, bị Kiều Hiểu Tinh dùng cùi chỏ huých nhẹ vào bụng.

“Đừng vớ vẩn.”
Anh không để ý, xoay hẳn đầu cô lại, nâng cằm cô lên hôn sâu.

Trước bồn rửa bát đầy bọt xà phòng, người đàn ông cao lớn cường tráng ôm lấy cô gái xinh đẹp, môi lưỡi hai người dây dưa trao đổi nước miếng.
Đầu lưỡi bị anh gặm cắn đến tê dại, thật vất vả mới xoa dịu được con sói đói đang say rượu này, Kiều Hiểu Tinh thúc vào ngực anh mấy cái anh mới chịu buông cô ra.
Phòng bếp rõ ràng không nhỏ, nhưng có anh chen chúc vào đột nhiên trở nên chật chội, rửa mấy cái đĩa cũng mất nhiều thời gian hơn bình thường.
Anh cúi đầu dựa vào vai cô, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu phả vào vành tai, bàn tay xoa nhẹ đũng quần của chính mình.

“Bảo bối, anh cứng rồi.”
Cách mấy lớp quần áo mà Kiều Hiểu Tinh vẫn cảm nhận được sự cứng rắn và nhiệt độ nóng bỏng của thứ đang nhô cao thành một khối kia.

Cô bị nó chọc vào thắt lưng, suýt thì nhũn cả chân, đỏ mặt quát nhỏ: “Anh là ngựa đực à, hở ra là động dục bậy bạ.”
“Ai bảo em lẳng lơ, lúc nào cũng thích dụ dỗ anh.”
Anh đưa tay bóp mông cô một cái, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực, tay luồn vào trong áo xoa thành những vòng tròn trên bụng nhỏ phẳng lì, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Hai tay Kiều Hiểu Tinh chống xuống bệ bếp, chột dạ nhìn ra ngoài phòng khách, không dám nghĩ tới Ngôn Tử Kỳ cả gan làm chuyện xấu trước mặt bố mẹ.
Anh không buồn để ý đến người ngoài phòng khách, đồ chơi dưới thân đã sưng to đến dọa người.

Kiều Hiểu Tinh sợ anh thực sự lên cơn động dục, vội vàng đạp vào chân anh.

“Lăn đi.”
Ngôn Tử Kỳ tối nay uống nhiều rượu, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, chẳng thèm quan tâm mình đang ở đâu, vẫn đưa đẩy hông va chạm vào cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh khó chịu lắm.”
Cô thực sự lo anh say rượu làm càn sẽ muốn làm cô ở đây, hơi thở vì thế mà hỗn loạn đôi chút.


“Ngoan, đợi bố mẹ anh về đã.”
“Đêm nay phải cho anh chơi đến sáng, nếu không anh sẽ làm em ở đây, ngay trước mặt bố mẹ.” Anh tỉnh bơ duỗi tay hung hăng xoa nhẹ khu vực mẫn cảm giữa hai chân cô mấy cái.
Cô không phân biệt nổi người đàn ông này đang say thật hay là giả vờ nữa.
Kiều Hiểu Tinh cuống quýt gật đầu, dù bây giờ anh yêu cầu bất kì chuyện gì cô cũng đồng ý, chỉ cần đừng phát điên trước mặt bọn họ là được.
“Lát nữa tử hình em.” Anh thở hổn hển, hung hăng cọ xát thêm mấy cái mới chịu dừng lại nhưng chỉ buông lỏng cô ra, hạ bộ dính sát sau lưng cô, thứ đồ vật kia vẫn chọc vào người cô.

Đôi mắt đen thẫm của anh dưới ánh đèn sáng rực đến kinh người, giọng nói thâm trầm đến cực điểm.

“Tiểu yêu tinh lẳng lơ! Sớm muộn gì anh cũng chết trên người em mất thôi.”
Phòng khách và phòng bếp được ngăn cách bởi quầy bar dài, ông bà Ngôn có thể nhìn vào trong nhưng lại chỉ thấy được nửa thân trên.

Tuy vậy vẫn đủ để thấy tư thế ôm ấp mập mờ của con trai với con gái nhà người ta, hai người kinh ngạc trừng lớn mắt.
Bọn họ dù sao cũng đã có tuổi rồi, thực sự không nhìn nổi cảnh bọn trẻ công khai tuyên dâm nữa, dù luyến tiếc nhưng vẫn vội vàng hôn cháu nội một cái rồi đánh tiếng rời đi.
Thấy ông bà nội rất thích chăm cháu, Ngôn Tử Kỳ dứt khoát tiễn bước Tiểu Thang Viên đến nhà bố mẹ anh ở vài hôm.

Bên đó có rất nhiều người giúp việc và cả bảo mẫu, Kiều Hiểu Tinh cũng yên tâm giao con trai cho bọn họ chăm sóc.
Vừa tiễn bố mẹ ra khỏi cửa, Ngôn Tử Kỳ liền cởi áo, kéo khoá quần xuống.
Trong phòng bếp không có ai, Kiều Hiểu Tinh đã sớm trốn mất dạng rồi.

Anh đi lên tầng mở cửa phòng ngủ, bên trong vẫn không có người cần tìm.
Anh vừa bước vào phòng tắm liền thấy Kiều Hiểu Tinh đang khoả thân đứng trước bồn tắm, một chân mới thả vào trong nước.
Anh mỉm cười xấu xa tóm lấy cô.

“A, bắt được tiểu mỹ nhân lẳng lơ rồi.” Giọng điệu y hệt một tên thổ phỉ sơn trại cướp mỹ nữ về làm vợ.

Kiều Hiểu Tinh nghịch ngợm với tay cầm vòi sen phun nước lên anh, cười khanh khách.

Ngôn Tử Kỳ không đề phòng bị cô phun ướt hết cả người, nước chảy tong tỏng từ mái tóc dày đen bóng xuống quai hàm cương nghị hơi bạnh ra.
Anh cởi nốt quần lót còn sót lại trên người mình, hung hăng cầm súng ống xông tới.
Kiều Hiểu Tinh dùng vòi sen ngăn anh lại, vui vẻ la hét.

“Tên thổ phỉ xấu xí dã man, ngươi đừng tới đây!”
Phòng tắm rất rộng, thế mà cô mới chạy được hai ba bước đã bị anh túm lại vào trong ngực, vòi hoa sen rơi xuống sàn nhà, những tia nước nóng phun ra rào rào như mưa, toàn thân hai người nhanh chóng ướt sũng.
Ngôn Tử Kỳ bế bổng cô đặt lên bệ rửa mặt, kéo hai chân cô ra, côn thịt cứng rắn cắm thật mạnh vào tiểu huyệt.

Dưới mông Kiều Hiểu Tinh là bề mặt đá cẩm thạch lạnh buốt, hoàn toàn trái ngược với thân thể nóng bỏng của người đàn ông đang ôm cô.
Không biết có phải vì say rượu hay không mà vật to lớn giữa hai chân anh nóng hơn bình thường rất nhiều, khiến thân thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy.
Tuy mới lau súng cướp cò dưới phòng bếp nhưng phía dưới cô vẫn rất chặt, anh bị kẹp suýt chút nữa bắn ra.
Ngôn Tử Kỳ thẳng lưng cắm lút cán, giận dữ nói: “Một phát tới đáy, hoá ra tiểu mỹ nhân sớm đã bị đàn ông bóc tem rồi!”
Kiều Hiểu Tinh mở to mắt lườm anh, thầm mắng còn không phải tôi bị anh bóc tem.
“Ừ đấy, dù sao cũng chẳng phải cái đồ người rừng man di mọi rợ nhà ngươi bóc tem!”
Hai người càng diễn càng nhập tâm, Ngôn Tử Kỳ hung dữ vỗ mạnh vào cánh mông nở nang của cô.

“Tiểu mỹ nhân hư hỏng! Ông đây cắm chết em, để em sinh ra một đàn tiểu sơn tặc đi cướp hết thiên hạ!”
Anh dùng sức ra vào ở lối đi ẩm ướt căng chặt của cô, Kiều Hiểu Tinh co rúm lại, đôi mắt dạt dào xuân ý trừng to nhìn anh, miệng hét lên.

“A… Đại ca sơn tặc, xin nhẹ một chút…”
“Dám khiêu khích ông đây.” Ngôn Tử Kỳ ngậm lấy vành tai đỏ hồng của cô, hơi thở nóng bỏng phun ra.

“Xem đêm nay ông đây chơi em khóc lóc gọi mẹ như thế nào.”
Anh siết chặt eo cô, mạnh mẽ thọc vào rút ra, Kiều Hiểu Tinh vừa đau đớn vừa sung sướng, hạ thân khẽ run lên từng cơn, không ngừng nỉ non.

“A… Nhẹ thôi.”
Bóng đèn trong phòng tắm chiếu xuống ánh sáng ấm áp, nước nóng từ vòi sen toả ra hơi nước dày đặc lượn lờ, khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt mông lung.
Hoà lẫn với tiếng nước chảy là tiếng phụ nữ nhỏ giọng rên rỉ xin tha.

Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu nhìn nơi hai người kết hợp lan tràn ái dịch trắng đục, hai cánh hoa môi của người dưới thân bị anh chơi đến sung huyết trở nên sưng đỏ.

Tiếng da thịt va chạm càng lúc càng mạnh mẽ còn át cả tiếng nước chảy ào ào.
Huyệt thịt bỗng co rút dữ dội như muốn nuốt lấy côn thịt của anh, anh không chịu nổi, siết chặt cái eo thon của cô mạnh mẽ thúc vào mấy chục lần, lần sau lại điên cuồng hơn lần trước, cuối cùng đâm tới nơi sâu nhất trong cô bắn ra.
Kiều Hiểu Tinh mềm nhũn dán vào ngực anh, cơ thể vẫn đang chìm đắm trong cao trào không ngừng rùng mình, bụng dưới co thắt lại, dâm thuỷ trong tiểu huyệt hòa lẫn với tinh dịch nồng đậm của anh, tí tách trào ra mặt đá cẩm thạch.
Vật thô dài kia sau khi xuất tinh vẫn còn dấu hiệu phấn chấn, vô cùng kiêu ngạo đung đưa về phía cô giật giật mấy cái như đang gọi mời.
Kiều Hiểu Tinh làm động tác cắn môi vô cùng quyến rũ, quỳ xuống liếm sạch chất lỏng dinh dính trên gậy thịt lớn giúp anh.
Ngôn Tử Kỳ đứng từ trên cao nhìn xuống cô gái xinh đẹp đang quỳ dưới chân anh, bàn tay trắng nõn cầm lấy đồ chơi của anh cho vào miệng say mê liếm láp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hô hấp khó khăn.
Anh thở dài một tiếng khoan khoái, trong bụng thầm nghĩ tại sao mình lại may mắn đến mức nhặt được một tiểu bảo bối động lòng người như thế này.

Thật muốn đè cô dưới thân cắm đến bất tỉnh, để cô vĩnh viễn chỉ thuộc về mình anh.
Lại nhìn côn thịt nửa mềm đang ra ra vào vào giữa hai cánh môi đỏ thắm kia dần động tình trở lại, anh nhịn không được bế cô bước vào bồn tắm.
Nước nóng trong bồn đã được xả đầy, khi hai người trầm mình xuống thì chỉ còn âm ấm, dòng nước sóng sánh theo động tác của cả hai rồi từ từ tràn ra bên ngoài.
Anh đỡ eo cô rồi kéo hai chân của cô gác lên thành bồn tắm, không ngừng cắm vào rút ra, tạo nên vô số bọt nước long lanh.
Bầu không khí trong phòng tắm càng lúc càng nóng bỏng, lồng ngực phập phồng, đường cong cơ thể cọ xát, hơi thở hoà quyện vào nhau.
Hai người tắm rửa mất gần 2 tiếng đồng hồ, Kiều Hiểu Tinh không đếm được bản thân bị đưa lên cao trào bao nhiêu lần, từ bồn rửa mặt đến bồn tắm, trên vách tường rồi cả bồn cầu.
Đợi hai người ngã xuống giường, hai chân cô đã mỏi nhừ, bụng nhỏ phồng lên vì chứa tinh hoa của người đàn ông.
Anh nằm bên cạnh cô, âu yếm ôm cô vào trong lòng, bàn tay theo thói quen ôm lấy ngực cô vuốt ve, thứ giữa hai chân lại có chút ngẩng đầu chọc vào mông cô.
Kiều Hiểu Tinh nheo mắt cười, lặng lẽ luồn tay vào trong chăn nắm lấy tiểu Ngôn vuốt nhanh vài cái, quy đầu cọ vào miệng huyệt thoáng chốc lại chĩa thẳng lên.
Ngôn Tử Kỳ áp mặt lên lưng cô hít sâu một hơi, bàn tay vô thức bóp chặt lấy bầu ngực cong vút.

“Vẫn còn sức?”
“Lúc nãy anh nói chơi đến sáng, bây giờ mới có nửa đêm.

Bản lĩnh của anh chỉ có thế thôi à?”
Anh lật người đè cô xuống thân, ánh mắt loé lên tia nguy hiểm.

“Chỉ có thế? Vậy chúng ta tiếp tục.”
Đêm còn rất dài…