Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 65: 65: Vì Cô Nó Có Thể Mất Hết Sự Nghiệp Đấy!





Ngôn Tử Kỳ bị Kiều Hiểu Tinh đánh thức lúc cô đang thay quần áo, cô vừa kéo khoá quần, bên trên chỉ mới có áo lót.
Bộ ngực tuyết trắng được áo lót đen viền ren nâng đỡ, tôn lên khe rãnh sâu thẳm tinh tế mê người.

Hai trái mật đào phập phồng theo từng hơi thở, cảnh xuân nửa kín nửa hở đánh mạnh vào thị giác, không khác gì đang dụ hoặc người khác phạm tội.
Ham muốn lập tức trỗi dậy, ánh mắt anh tối lại, tay vươn ra nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ôm vào lòng.

Kiều Hiểu Tinh mất đà ngã xuống giường, kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Ngôn Tử Kỳ hôn lên hõm vai cô, giọng nói ngái ngủ mang theo âm mũi trầm thấp cực kì gợi cảm.

“Sáng nay có tiết à?”
“Vâng, thế nên anh mau thả em ra.” Kiều Hiểu Tinh hơi hơi giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng ôm của anh nhưng không được.
Ngôn Tử Kỳ cúi đầu chôn mặt vào giữa khe rãnh sâu hun hút, hít một hơi thật sâu, sau đó hôn lên phần ngực tràn ra bên ngoài viền áo, âm thanh mút mát nghe rất mập mờ, khiến chỗ vừa mút hiện lên vài dấu vết đỏ rực hút mắt.

Đầu lưỡi ẩm ướt cũng không quên lướt dọc theo khe ngực đầy đặn như đang thăm dò độ sâu của nó.
Hai bầu ngực của cô không chỉ trắng mịn mà xúc cảm khi nắn bóp cũng rất tốt, tư vị khi ngậm vào miệng lại càng tuyệt vời, làm anh quyến luyến mãi không thôi.

Lúc này nó hơi căng lên, khẽ đung đưa tạo thành làn sóng mềm mại mê người.
Kiều Hiểu Tinh mới sáng sớm đã bị anh đốt lửa tùm lum một trận, cuối cùng không thể kiên nhẫn thêm nữa, dứt khoát đẩy đầu anh ra.

Cô bước xuống giường, nhón chân với lấy áo len vắt trên thành ghế rồi mặc vào.
Ngôn Tử Kỳ vẫn chưa rời giường, đắp chăn che kín phần dưới, từ thắt lưng đổ lên cởi trần.

Anh dựa nửa người vào thành giường, chăm chú nhìn cô mặc áo.

Kiều Hiểu Tinh dám thề rằng cô thấy được vẻ đói khát trong đôi mắt của người đàn ông.
Chắc là do tối qua phải ăn chay đây mà.
Kiều Hiểu Tinh không nhịn được bật cười, đắc ý hỏi: “Em đẹp không?”
Ngôn Tử Kỳ duỗi tay bế cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm lấy thắt lưng cô, một tay ôm lấy bờ mông cô, kéo cô lại gần về phía mình.

Hai người trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng thật sâu, đến khi cô không thở nổi, phải dùng tay đánh lên bả vai của anh thì anh mới lưu luyến buông môi cô ra.
Ngôn Tử Kỳ cụng trán vào trán cô, hai khuôn mặt ghé sát vào nhau, anh lơ đãng nói: “Không khống chế được bản thân muốn hôn em, theo em là đẹp hay không?”
“Đang tán tỉnh em đấy à?”
“Nếu nói thêm vài câu tán tỉnh dễ nghe nữa thì em có ở lại với anh không?”

Cô cười khúc khích, sao người đàn ông này ngày càng trẻ con thế nhỉ?
“Không được đâu, em đã hứa với bố mẹ sẽ không trốn tiết nữa rồi.”
“Anh trêu em đấy, mau đi học đi, anh ở đây đợi em.” Anh hôn phớt lên môi cô thay cho câu chào tạm biệt.
Kiều Hiểu Tinh đến trường, vừa nghe giảng vừa gà gật, mấy tiết học buổi sáng theo cơn buồn ngủ trôi qua rất nhanh.

Vừa bước ra khỏi giảng đường, điện thoại của cô vang lên.
Là một dãy số lạ, trong lòng Kiều Hiểu Tinh lập tức có suy đoán.
Cô không nghĩ ngợi nhiều liền bắt máy, y như rằng đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ không hề xa lạ chút nào.

“Kiều tiểu thư, tôi là mẹ Tử Kỳ, thật mạo muội mời cô cùng uống một chén trà.”
Là Ngôn phu nhân, mẹ của Ngôn Tử Kỳ, lời nói của bà ấy tuy rất khách sáo, nhưng giọng điệu lại dễ dàng nghe ra sự không thiện chí khiến cô hơi khó chịu.

Bất giác nghĩ đến sự việc chiều hôm qua bà ấy công khai tỏ thái độ coi thường cả gia đình cô, cô lại hơi chần chừ, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định trả lời.
“Được ạ.

Bác gửi địa chỉ cho cháu nhé, cháu sẽ đến ngay.”
Cúp máy, Kiều Hiểu Tinh không gọi điện báo cho Ngôn Tử Kỳ mà đi thẳng ra ngoài cổng trường.

Vì học viện này quy tụ rất nhiều con cháu nhà giàu nên xung quanh không hề thiếu nhà hàng, khách sạn cao cấp.
Kiều Hiểu Tinh đi bộ mấy bước đã đến địa điểm hẹn gặp, vừa mới bước chân cửa vào đã có người ra đón.

“Kiều tiểu thư, mời cô đi theo tôi.”
Kiều Hiểu Tinh đã biết trước đây sẽ là một cuộc nói chuyện không dễ chịu gì, cô hít sâu một hơi để chuẩn bị tâm lí rồi thong thả xách túi đi theo chân người kia.

Quán trà này trang trí theo phong cách cổ trang rất mộc mạc giản dị, bây giờ đang là giữa trưa nên khá vắng vẻ.
Vừa lên đến bậc cầu thang cuối cùng từ tầng một dẫn lên tầng hai, Kiều Hiểu Tinh đã nhìn thấy Ngôn phu nhân ngồi đang ở bàn cạnh cửa sổ.

Ngôn phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, do được chăm sóc rất kĩ càng nên làn da của bà căng bóng không một nếp nhăn, bàn tay mượt mà, ngón tay sơn màu hồng nhạt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, búi tóc vấn cao cầu kì, từng cử chỉ điệu bộ đều toát lên phong thái tao nhã.

Khí chất cao quý từ người bà toát ra khác xa với cô, Kiều Hiểu Tinh thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay cô đã ăn mặc kín đáo nhã nhặn chứ không bốc lửa như mọi khi.

Nếu không thì sự chênh lệch về khí chất này không biết còn lớn đến thế nào nữa.
Thấy Kiều Hiểu Tinh tiến vào, bà gật đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống.


Kiều Hiểu Tinh cúi đầu lễ phép chào hỏi rồi mới kéo ghế phía đối diện ra ngồi xuống.
Ngôn phu nhân lên tiếng trước.

“Hôm qua gặp mặt chúng ta vẫn chưa chào hỏi chính thức nhỉ? Chào Kiều tiểu thư, tôi là mẹ Ngôn Tử Kỳ.”
Kiều Hiểu Tinh mỉm cười, cô nhìn thẳng vào bà, không lo lắng cũng không xu nịnh.

“Cháu chào bác, cháu là Kiều Hiểu Tinh, bạn gái của Tử Kỳ.

Bác đến tìm cháu có việc gì thế ạ?
Đúng như Kiều Hiểu Tinh nghĩ, Ngôn phu nhân không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Kiều tiểu thư, tôi biết cô là một cô gái thông minh, chắc hẳn cô cũng hiểu lí do tôi mời cô đến đây đúng không?”
Kiều Hiểu Tinh đã đoán trước được chuyện này, cô xoay nhẹ chén trà nóng hổi, im lặng không đáp.
Giọng Ngôn phu nhân rất nhanh đã nghiêm nghị hẳn.

“Cô lập tức chia tay với Tử Kỳ nhà tôi đi, hai đứa hoàn toàn không phù hợp một chút nào.

Nó là con trai trưởng, là người thừa kế tập đoàn, đồng nghĩa với việc nó bắt buộc phải lấy một người vợ có thể giúp nó phát triển sự nghiệp.

Tất nhiên đó không phải là một người như cô, tuy xuất thân cũng trong sạch đấy nhưng gia thế quá tầm thường.”
“Thưa bác, chúng cháu đã đính hôn rồi ạ.”
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út của cô, ánh mắt Ngôn phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ mặt vừa tức tối vừa mang theo sự trách cứ.
Tất nhiên sự trách cứ này là dành cho con trai bà.
Sự kinh ngạc rất nhanh đã chuyển thành nụ cười trào phúng.

“Chỉ là đính hôn miệng giữa hai đứa thôi mà, quan trọng là người cuối cùng làm vợ nó vẫn sẽ không phải là cô.”
Kiều Hiểu Tinh nhíu mày im lặng, không nói gì.
“Đừng trách tôi khinh thường cô, gia thế của cô tôi đã không muốn nhắc đến rồi, nhưng chỉ riêng cái đời tư hỗn loạn của cô thôi cũng đủ để cô mãi mãi không được bước chân vào Ngôn gia chúng tôi.”
Ngôn phu nhân lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong túi xách, đặt lên bàn trước mặt Kiều Hiểu Tinh.

“Cô xem đi.”
Kiều Hiểu Tinh chớp mắt cầm lấy xấp ảnh chụp lên xem, mặt cô hơi hơi biến sắc.


Quả nhiên là cô đã sai lầm khi bị bong bóng tình yêu màu hồng làm cho nhất thời quên đi mất sự bất đồng tồn tại giữa những tầng lớp khác nhau.

Ngôn phu nhân chỉ cần động một ngón tay là toàn bộ sơ yếu lí lịch, thông tin chi tiết về cả cuộc sống trong quá khứ lẫn hiện tại của cô sẽ được người ta dùng hai tay cung kính dâng lên.
Ngôn phu nhân cười lạnh, trong mắt bà đầy vẻ khinh bỉ.

“Thật không ngờ cô còn ít tuổi như vậy mà đã thành thạo trong việc chơi đùa giữa hai người đàn ông trưởng thành.

Hơn nữa, Tử Kỳ và thằng bé Minh Viễn của Tô gia còn là bạn thân lớn lên cùng nhau.

Kiều tiểu thư, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô khiến tôi phải mở mang tầm mắt đấy.”
Kiều Hiểu Tinh cúi đầu nhấp một ngụm trà, tuy nước trà đắng chát nhưng cô vẫn mỉm cười.

“Thưa bác, có những chuyện nhìn từ bên ngoài thì tưởng là đã hiểu rõ, nhưng sự thật như thế nào thì chỉ người trong cuộc mới biết.

Tô Minh Viễn và cháu đã kết thúc từ lâu rồi ạ.”
“Tôi không cần biết nội tình ra sao.

Cái tôi quan tâm là một đứa sinh viên còn chưa tốt nghiệp như cô mà đã tùy tiện leo lên giường của đàn ông như thế này.

Cô không cảm thấy khinh bỉ bản thân, nhưng tôi thì có đấy.”
“Bác à, trên 18 tuổi thì đều là người trưởng thành cả rồi, có xảy ra quan hệ nam nữ cũng là chuyện bình thường.”
“Ha, vậy bố mẹ cô có biết chuyện này không? Hay chính bọn họ đã dạy cô làm ra cái loại hành vi ‘bình thường’ như vậy?”
“Ngôn phu nhân, chuyện riêng của cháu không hề liên quan đến bố mẹ cháu.

Bác muốn trách móc cháu thế nào cũng được, nhưng bác không có quyền đụng chạm đến hai người bọn họ.”
Ngôn phu nhân đột nhiên cười tươi.

“Mẹ cô làm trong ngành giáo dục mà lại có thể dạy dỗ ra một đứa con gái yêu đương quan hệ bừa bãi như cô, kể cũng tài.”
“Nếu so về số lượng người yêu cũ thì hình như Tử Kỳ gấp nhiều lần cháu đấy ạ.” Kiều Hiểu Tinh cũng cười đáp.
Sắc mặt của bà bỗng nhiên trở nên khó coi.

Con bé này đúng là không phải dạng vừa, trong tình huống này mà vẫn còn bình tĩnh ăn miếng trả miếng.
“Trước khi kết hôn nó có yêu bao nhiêu người cũng không quan trọng, quan trọng là người cuối cùng làm vợ nó kìa.

Cô và nó không phải người cùng một thế giới, đừng vì tình yêu ích kỉ của mình mà kéo thấp cấp bậc của nó xuống.”
“Bác đến đây tìm cháu chỉ để nói những chuyện này thôi sao?” Kiều Hiểu Tinh hỏi.

“Thế bác đã bao giờ nghĩ đến hạnh phúc của anh ấy chưa ạ?”

“Hạnh phúc? Hạnh phúc là quay lưng với gia đình dòng họ, quay lưng với trách nhiệm của một người con? Còn nữa, làm sao cô biết Ngôn Tử Kỳ bên cô có hạnh phúc hay không.”
Kiều Hiểu Tinh bật cười, lần này đến lượt cô đưa cho bà một tờ giấy.

“Cháu nghĩ là cháu cần phải nói rõ với bác chuyện này, bác xem xong sẽ biết anh ấy ở bên cháu có hạnh phúc hay không.”
Ngôn phu nhân đọc lướt qua những dòng chữ trên tờ giấy, khuôn mặt lập tức trắng bệch, nhưng rất nhanh bà đã lấy lại được bình tĩnh: “Người có đời sống riêng lộn xộn như cô, tôi làm sao biết nó có phải máu mủ của con trai tôi hay không.”
Ý cười trên gương mặt Kiều Hiểu Tinh càng sâu.

“Không những là con của anh ấy, mà còn do anh ấy dùng thủ đoạn để có được.

Cháu vốn dĩ chưa từng đồng ý mang thai sớm như thế này.

Nếu đứa trẻ trong bụng cháu biết nó có một người bà nội nghi ngờ về nguồn gốc của nó, chắc chắn nó cũng sẽ không muốn ra đời.”
“Cô im đi, cô đừng có ngậm máu phun người.” Ngôn phu nhân giận dữ đập bàn quát lớn.

“Con trai tôi muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, cần gì phải tìm cách xin xỏ một đứa con của người phụ nữ như cô.”
“Cháu thấy cuộc nói chuyện này cứ kéo dài mãi cũng không tốt, rất ảnh hưởng đến em bé trong bụng.

Chắc là cháu phải làm bác thất vọng rồi, cháu yêu Tử Kỳ, anh ấy cũng yêu cháu, chúng cháu yêu nhau hoàn toàn chính đáng.

Người làm mẹ như bác có thể dùng mọi cách để can thiệp thậm chí phá hoại tình cảm giữa chúng cháu, nhưng cháu tin vào quyết định của Tử Kỳ.

Quyết định của anh ấy chính là quyết định của cháu, nếu anh ấy không chia tay thì cháu cũng nhất định không chia tay, còn nếu ngược lại thì cháu cũng không cần níu kéo.”
“Kiều tiểu thư, có chuyện này tôi muốn nói với cô.

Tử Kỳ không phải đứa con trai duy nhất của chúng tôi, tức là không chỉ có mình nó mới được thừa kế tập đoàn, chúng tôi còn có Ngôn An Dật.

Nếu Tử Kỳ cứ nhất định muốn lấy cô, nó sẽ bị cắt đứt sự nghiệp, mất quyền thừa kế, thậm chí chúng tôi hoàn toàn có thể phong sát nó.

Rồi cô sẽ nhận ra, đứng trước vật chất, cái gọi là tình yêu cũng chỉ là phù du mà thôi.”
Lời nói của bà vô cùng sắc bén và tàn nhẫn.

Kiều Hiểu Tinh không thể tin nổi, người phụ nữ này tự xưng là mẹ của Ngôn Tử Kỳ mà lại sẵn sàng làm ra loại chuyện đó với đứa con trai do mình dứt ruột đẻ ra hay sao.
Kiều Hiểu Tinh nở một nụ cười khinh miệt, xách túi xoay người rời đi, bước chân không hề dừng lại.

Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay đã nghiền nát hoàn toàn ảo tưởng của cô về tình yêu này.

Tất cả những dự định trong tương lai giữa hai người thoáng chốc tan thành mây khói.