Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 55: 55: Vở Kịch Hạ Màn





Tô Minh Viễn ngủ say cả một đêm, sáng hôm sau anh ta chui ra khỏi lều của mình, phát hiện cửa lều Ngôn Tử Kỳ không đóng, bên trong không có người, cảm giác bất an dâng lên mãnh liệt.

Anh ta biết rõ việc bản thân suy nghĩ đen tối như vậy là rất sai trái, nhưng trong suốt chuyến đi, số lần Ngôn Tử Kỳ và Kiều Hiểu Tinh trùng hợp biến mất quá nhiều, hết lần này đến lần khác khiến anh ta không thể không hoài nghi.
Tô Minh Viễn đi về phía lều của Kiều Hiểu Tinh, vừa đi vừa thầm cầu nguyện sự thực không phải như anh ta nghĩ.
Dù lều của cô ở ngay bên cạnh nhưng mỗi bước chân lại đều nặng như chì…
Kiều Hiểu Tinh lúc này cũng vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô vươn tay dụi mắt, giọng mang theo âm điệu nũng nịu lúc mới thức giấc: “Eo mỏi quá.”
Ngay sau đó cô liền nhận ra mình đang nằm trong lồng ngực của một người đàn ông.
Điều quan trọng nhất chính là giọng nói lo lắng của Chu Hành vọng vào từ phía bên ngoài.

“A Viễn, cậu bình tĩnh lại đi.

A Kỳ làm sao lại ở trong lều của Kiều Hiểu Tinh được?”
Anh ta vừa dứt lời thì im bặt, bởi vì khoá kéo ngoài cửa lều đã bị Tô Minh Viễn nóng nảy phá hỏng.

Kiều Hiểu Tinh thảng thốt ngước đầu, cả người căng lên như dây đàn, luống cuống nói với người đàn ông bên cạnh.

“Đừng để anh ta vào đây.”
Sắc mặt Ngôn Tử Kỳ trái lại rất bình thản, anh cầm tay cô áp lên má mình.

“Tinh Tinh đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Từ dưới nhìn lên chỉ thấy thân hình cao ngất đứng như trời trồng trước cửa lều, ánh mắt phóng thẳng vào bộ dạng thân mật của đôi nam nữ trong lều, hai tay anh ta buông thõng nắm chặt thành quyền, trên trán nổi đầy gân xanh.

Sắc mặt Tô Minh Viễn lúc này đã bắt đầu chuyển thành màu tai tái.
Cảnh tượng tràn đầy xuân sắc bên dưới hoàn toàn đã vượt qua phạm vi chịu đựng của anh ta.
Chân tướng cuối cùng đã rõ rành rành trước mắt!
Bầu không khí dường như lắng đọng, người bên trong lều lẫn đám người lố nhố bên ngoài nhất thời lâm vào trầm mặc.
Kiều Hiểu Tinh đầu óc như bị đóng băng, tay vẫn còn đặt trên eo người đàn ông, cả người nằm dựa vào vai anh.
Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ cùng phẫn hận của Tô Minh Viễn, Ngôn Tử Kỳ tỏ vẻ lạnh nhạt như không có gì xảy ra.

Anh vùng dậy, dùng tấm lưng dày rộng che chắn cho Kiều Hiểu Tinh tránh để cô bị lộ thân thể ra ngoài, sau đó mới kéo chăn trùm kín hai cơ thể đang quấn lấy nhau.
“Thực sự là cậu?” Tô Minh Viễn phun ra từng chữ một cách khó nhọc.
Ngôn Tử Kỳ thản nhiên đối diện với câu chất vấn của Tô Minh Viễn, không hề có lấy một chút biểu cảm quẫn bách của người bị bắt gian.


“Cậu và mọi người ra ngoài trước đi, chúng tôi chỉnh trang xong sẽ nói chuyện với cậu.”
Tô Minh Viễn hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, nghiến răng nghiến lợi xoay người ra khỏi lều, tiện tay kéo khoá cửa lên.
Anh ta cho rằng chỉ cần anh ta chăm sóc Kiều Hiểu Tinh, hết mực yêu thương bù đắp thì cô sẽ tha thứ cho anh ta, bọn họ sẽ có thể trở lại vui vẻ như trước.
Nhưng hóa ra Kiều Hiểu Tinh đã sớm ngã vào vòng tay Ngôn Tử Kỳ, hoá ra bấy lâu nay anh ta đã nuôi ong tay áo mà không hề hay biết.

Anh ta cũng không dám chắc bọn họ bắt đầu vụng trộm với nhau từ khi nào, nhưng vẫn mạnh dạn suy đoán có lẽ từ khi anh ta sang nước ngoài công tác.

Trước khi đi anh ta còn nhờ Ngôn Tử Kỳ chăm sóc Kiều Hiểu Tinh, đây không phải hành động giao trứng cho ác thì còn là gì?
Làm sao anh ta có thể chấp nhận được!
Phía bên trong lều, Ngôn Tử Kỳ ôm Kiều Hiểu Tinh vào lòng an ủi.

“Đừng sợ, bọn họ ra ngoài cả rồi.”
“Sao sáng sớm nay anh không về lều của mình?” Kiều Hiểu Tinh lúc này mới dám lóp ngóp chui ra khỏi chăn, trừng mắt với Ngôn Tử Kỳ.
Ngôn Tử Kỳ bật cười thành tiếng.

“Anh thấy em ôm anh ngủ ngon quá, không nỡ về.”
“Đằng nào mọi chuyện cũng ra nông nỗi này rồi, anh định xử lí như thế nào?” Kiều Hiểu Tinh dần bình tĩnh, cô ngồi ôm đầu gối, ảo não hỏi.
“Mọi tội lỗi cứ đổ lên đầu anh.”
Ngôn Tử Kỳ thực sự sẽ bao dung đến độ kêu cô đừng nhận tội, cứ thoải mái đẩy hết mọi trách nhiệm cho anh sao?
Kiều Hiểu Tinh lẩm bẩm.

“Vốn dĩ phải trách anh mà, chính anh muốn nói chuyện yêu đương với em đấy chứ.”
“Ừ ừ ừ, đều do anh, từ đầu đến cuối là anh sai, anh quyến rũ em, được chưa?” Ngôn Tử Kỳ nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô.

“Mặc quần áo vào đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện với cậu ta.

Đừng lo lắng, cứ nắm chặt tay anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Khi hai người ăn mặc chỉnh tề kéo lều chui ra ngoài, câu đầu tiên của Tô Minh Viễn lại là nói với Kiều Hiểu Tinh: “Tinh Tinh, có phải cậu ta dùng thân phận để ép buộc em không?”
Cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn đến mức muốn nổ tung.

Sau lưng Tô Minh Viễn, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía đôi nam nữ đang nắm tay nhau bằng biểu cảm vô cùng khó tin, ai cũng muốn tranh nhau lên tiếng.

Kiều Hiểu Tinh lắc đầu phủ nhận.

“Không phải.”
Nhưng Tô Minh Viễn lại không tin, anh ta muốn nắm tay cô kéo đi.

“Đi với anh, anh muốn nói chuyện riêng với em.”
Đương nhiên Ngôn Tử Kỳ không đồng ý, anh kéo Kiều Hiểu Tinh ra sau lưng, còn mình thì đứng chắn trước mặt cô.

“Nói với tôi này, nói với cô ấy làm gì?”
“Thằng khốn kiếp, mày vẫn còn dám mở miệng ra nói chuyện với tao cơ à?” Đối diện với sự việc bất ngờ này, người đàn ông nhã nhặn ôn hoà như Tô Minh Viễn cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày, thẳng tay đấm một cú vào mặt Ngôn Tử Kỳ.
Kiều Hiểu Tinh gần như không kịp nhìn thấy động tác của Tô Minh Viễn, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” rất mạnh.

Ngôn Tử Kỳ không hề trốn tránh, thẳng lưng chịu cú đấm chí mạng này, thân hình hơi lảo đảo lùi lại một bước, nhổ ra một búng máu tươi.

Anh ôm mặt nhìn Tô Minh Viễn, khóe miệng dính đầy máu nhếch lên, phảng phất như đang khoe thắng lợi.

Tô Minh Viễn cắn chặt răng, giận dữ trừng mắt nhìn anh, đôi con ngươi như đang toé lửa.
“Hoá ra linh cảm của tao hoàn toàn chuẩn xác, tao không hề nghĩ sai cho mày.”
Ngôn Tử Kỳ dùng ngón cái quệt qua khóe môi rỉ máu, tươi cười với Tô Minh Viễn: “Bây giờ cậu mới nhận ra? Linh cảm cũng không tốt lắm nhỉ?”
Tô Minh Viễn cười gằn nhìn bọn họ, giờ phút này bảo anh ta làm sao mà không nổi điên được chứ? Một người là người phụ nữ mà anh ta sống chết theo đuổi, một người là anh em tốt cùng nhau lớn lên với anh ta.

Kết quả là bọn họ lén lút làm tình sau lưng anh ta.
Anh ta hận Ngôn Tử Kỳ, người mà anh ta luôn xem là bạn thân nhất, hóa ra lại lạnh lùng đâm sau lưng anh ta, dùng phương thức khốn nạn này để phản bội anh ta.
“Trước khi đi xa tao nhờ mày chăm sóc Tinh Tinh, mày chăm sóc cô ấy bằng cách này đây hả? Ngôn Tử Kỳ, mày coi mấy chục năm tình bạn giữa hai chúng ta là cái gì? Rác rưởi sao?”
“Là anh em tốt nên mới cùng nhìn trúng một người phụ nữ đấy, xem ra tôi với cậu thân đến độ sở thích cũng giống nhau.” Nghe Ngôn Tử Kỳ nói xong Kiều Hiểu Tinh cũng phải giật mình, không biết hôm nay anh ăn phải cái gì mà đột nhiên trở nên hung hăng lạ thường, càng nói càng như muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Chơi chung một đứa con gái, quả thực là anh em tốt.” Tô Minh Viễn cong môi cười chế giễu.
“Cậu có chắc cậu được đụng vào người Tinh Tinh lần nào chưa?” Ngôn Tử Kỳ cũng không vừa, lập tức phản kích.
Những lời này giống như một tiếng súng mở màn cho cuộc đại chiến.
Mặc dù khuôn mặt đã nhuốm đầy sát ý nhưng Tô Minh Viễn vẫn cố gắng giữ lại một tia lí trí cuối cùng, cắn răng nói: “Tao với mày tìm chỗ khác, đừng đánh nhau trước mắt Tinh Tinh.”
Hai người đàn ông đồng thời liếc mắt nhìn Kiều Hiểu Tinh, ban đầu cô hơi sửng sốt, ngay sau đó vội vàng chạy đến, đứng chắn trước Ngôn Tử Kỳ.


“Không được đánh nhau.

Tô Minh Viễn, tôi và anh đã chia tay từ tám mươi kiếp rồi.

Anh dựa vào cái gì mà đòi đánh anh ấy?”
“Tinh Tinh, em nói thật cho anh đi, có phải cậu ta ép buộc em không?” Tô Minh Viễn không biết là ngây thơ hay ngu ngốc nữa, nhất quyết không chịu thừa nhận Kiều Hiểu Tinh chủ động vứt bỏ mình.
Kiều Hiểu Tinh siết chặt hai tay, nước mắt tràn ra khỏi khoé mi.

“Anh ấy cưỡng gian tôi, còn tôi mắc chứng tự ngược, yêu người cưỡng gian mình.

Thế đã được chưa?”
Ha hả, chính miệng Ngôn Tử Kỳ nói cứ đổ hết tội lỗi lên đầu anh đấy nhé.
Tô Minh Viễn toàn thân cứng đờ, Ngôn Tử Kỳ nhịn không được co giật khoé môi, nhưng rất nhanh đã tiếp lời: “Đúng vậy, tôi say rượu cưỡng bức cô ấy, tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy thì có gì sai?”
“Tinh Tinh, em không cố ý đúng không? Anh không trách em, về với anh được không?”
Thấy Tô Minh Viễn cố chấp một cách thần kì như vậy, Kiều Hiểu Tinh bất đắc dĩ liếm liếm môi, giả bộ đau khổ hỏi anh ta: “Bây giờ anh nói anh không trách tôi, nhưng sau này anh thực sự sẽ không để ý sao? Anh không nghĩ đến chuyện Ngôn Tử Kỳ phá thân tôi, ngủ với tôi hàng đêm?”
Tô Minh Viễn bất chợt nở nụ cười tuyệt vọng, tự tôn đàn ông của anh ta đã bị Kiều Hiểu Tinh giẫm nát.
Hai mắt anh ta nhắm chặt lại, khoé môi trễ xuống, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh đôi nam nữ triền miên trên giường, hai bộ phận kết hợp gắt gao đầy dâm mỹ.
“Anh chấp nhận được, anh sẽ không để ý.” Tô Minh Viễn mở mắt, thở hắt ra một hơi rất nhẹ.
Kiều Hiểu Tinh cũng muốn quỳ lạy bản tính cố chấp của Tô Minh Viễn.

Cô cũng đâu có cho anh ta ăn bùa mê thuốc lú gì đâu mà sao anh ta lại dai hơn đỉa thế cơ chứ?
“Cậu có muốn chấp nhận cũng không được, bởi vì Tinh Tinh đang mang thai con của tôi rồi.”
Kiều Hiểu Tinh: “???” Khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Thai nào?
Đám phụ nữ bày ra biểu cảm shock toàn tập, Ngôn Tử Kỳ là con nhà hào môn thế gia, là chủ của tập đoàn bất động sản số 1 trong nước, là người đàn ông độc thân hoàng kim có thân phận dát vàng hào nhoáng, thế mà lại phải cưỡng bức một người phụ nữ đến mang thai?
Không thể nào!
Chu Hành đứng một bên quan sát từ đầu đến cuối, anh ta hít một hơi lạnh, không khỏi nghĩ thầm, nếu như diễn xuất của Kiều Hiểu Tinh xứng đáng được trao giải thưởng ảnh hậu thì Ngôn Tử Kỳ cũng phải được phong làm ảnh đế!
Con mẹ nó, cái gì mà cưỡng bức, cái gì mà mang thai?
Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Hiểu Tinh đúng là mỹ nữ có nhan sắc hại nước hại dân mà.
Tô Minh Viễn rút cục cũng bỏ cuộc, khổ sở lê bước đi.
Kiều Hiểu Tinh lau mấy giọt nước mắt vừa mới nặn ra được, xoay người đi về phía bungalow của mình, nghĩ thế nào còn quay đầu lại dặn dò.

“Hai người không được đánh nhau đâu đấy.”
Sau khi chuồn về phòng, Kiều Hiểu Tinh nhanh chóng thu dọn hành lí, quyết định lẳng lặng trốn về đất liền.
Vừa mới sắp xếp được một nửa số hành lí thì miệng bị bàn tay ai đó bịt chặt, cô sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.
“Anh đây.”
Kiều Hiểu Tinh trừng mắt, xoay người lại đấm vào ngực anh trách móc: “Anh muốn dọa chết em à?”
“Anh làm em sợ à?” Ngôn Tử Kỳ dịu dàng vuốt tóc cô.

“Chứ sao nữa?”
Thấy quần áo Kiều Hiểu Tinh vứt trên giường, vali nằm dưới mặt đất đã chất đầy một nửa, Ngôn Tử Kỳ trừng mắt nhìn cô, oán giận hỏi: “Tinh Tinh, em dọn hành lí là định chạy trốn à? Ăn no lại muốn vứt bỏ anh?”
“Tử Kỳ, tại sao anh lại nói dối là em mang thai hả? Anh làm em sợ chết khiếp!” Kiều Hiểu Tinh hỏi ngược lại anh.
“Nói vậy cho cậu ta hết hi vọng.”
Lúc này Kiều Hiểu Tinh mới phát hiện một bên má Ngôn Tử Kỳ vẫn còn đang sưng tấy.
Kiều Hiểu Tinh từ nhỏ đã rất xinh đẹp, lúc còn đi học không thiếu nam sinh theo đuổi, lời tán tỉnh hay tỏ tình nghe cũng không ít, nhưng cô đều từ chối hết.
Các vệ tinh xung quanh cô còn không ít lần đánh nhau để giành giật sự chú ý của cô, tuy cô không thực sự thích đàn ông đánh nhau vì mình nhưng cũng chưa hề để tâm.

Bọn họ thích đánh thì đánh, liên quan quái gì đến cô?
Chỉ có điều, Ngôn Tử Kỳ không giống như đám người đó, anh là người đầu tiên làm cô động lòng, quan trọng nhất anh là người cô muốn ở bên.

Nhưng nghĩ đến khoảng thời gian mới quen Ngôn Tử Kỳ vẫn còn khinh thường cô, thật lòng mà nói, cú đấm của Tô Minh Viễn khiến cô vô cùng hả dạ đấy nhé, thậm chí cô còn muốn Tô Minh Viễn đấm Ngôn Tử Kỳ thêm mấy cú nữa cơ.
Ngôn Tử Kỳ bế cô lên đùi, nghiêm túc hỏi cô: “Em có muốn sinh con cho anh không?”
“Ngôn tiên sinh, anh đang nghĩ cái gì thế?” Kiều Hiểu Tinh bĩu môi.

“Còn lâu đi.”
Anh rất không vui, lật người đè cô xuống giường rồi vỗ hai cái vào mông cô.
Kiều Hiểu Tinh bất mãn la oai oái: “Tự nhiên lại đánh người ta?”
“Thế có muốn gả cho anh không?” Ngôn Tử Kỳ lại đổi giọng dỗ dành.
Kiều Hiểu Tinh hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Ngôn Tử Kỳ sau khi ý thức được lời nói của mình cũng không khỏi giật mình.
Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ đến việc kết hôn với Kiều Hiểu Tinh, anh cảm thấy không phải là không được.
Tuy rằng học lực của cô tệ hại, vào đại học là nhờ đi cửa sau, tính cách tục tằn thô lỗ lại còn ham hư vinh, rất mê tiền.

Đã thế cô hoàn toàn không có xuất thân cao quý như anh, cô chỉ là một cô gái sinh ra trong gia đình nhà giàu mới nổi.
Nhưng những điều đó một khi đứng trước tình yêu thì không còn quan trọng nữa.

Học lực và bằng cấp của anh đều cao, tính cách cô tuy không tốt nhưng không bao giờ quấy rầy bám riết lấy anh cả ngày.
Anh đủ giàu để nuôi cô cả đời, chẳng phải quan tâm đến tiềm lực kinh tế của gia đình cô.

Hơn nữa, bây giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi mà còn cần phải môn đăng hộ đối?
“Không, tất nhiên là không muốn!” Kiều Hiểu Tinh dứt khoát từ chối.

“Anh nói linh tinh cái gì thế? Chuyện này lôi ra để đùa không vui đâu nhé!”
Kiều Hiểu Tinh tự hỏi liệu hai tai của mình có phải bị ù hay không, hay là Ngôn Tử Kỳ bị đánh đến ngu người rồi?
Ngôn Tử Kỳ lần đầu hoài nghi về chính bản thân mình, không phải ngoài kia có rất nhiều người phụ nữ làm đủ mọi trò cho dù bị đuổi thẳng cổ cũng chỉ để được gả cho anh sao?
“Vì sao lại không muốn gả cho anh?”