“Năm con ba.”
“Sáu con hai.”
“Mười hai con bảy!”
Vừa dứt lời, mấy người trên bàn đồng loạt ngẩng đầu lên, ăn ý cùng ném về phía hắn ánh mắt “Mày bị điên à?”
Văn Tầm Xuyên mặt tỉnh bơ gõ nhẹ vào tô xí ngầu, “Hơn một con.”
“…”
Thế là ánh mắt của mọi người lập tức biến thành “Hai thằng này đều bị điên à?”
Lúc Văn Tầm Xuyên cầm ly rượu lên uống, Hạ Lâm Chu dựa sát vào, ôm lấy eo gã cười ngu ngu, “Sao uống hoài vậy? Chán chết.”
Văn Tầm Xuyên liếc Hạ Lâm Chu đã muốn say, “Chừng nào em câm miệng lại thì anh có thể uống ít.”
Hạ Lâm Chu xiểng niểng dựa đầu vào vai gã, tiếp tục cười ngu.
** Chỗ này cả bàn đang chơi dice uống rượu, ván này t đoán Xuyên đang làm cái, luật của dice này là người làm cái lắc xúc xắc trong một cái tô và bí mậ nhìn số trong đó. mọi người khác sẽ đoán các mặt xúc xắc của người làm cái, nhưng phải nhỏ hơn, ai đoán cao hơn thì bị thua và phạt rượu, còn nếu mọi người đoán nhỏ hơn hết thì cái sẽ bị phạt rượu. ông Chu chắc thèm uống nên ra số trời ơi, mà Xuyên ko cho uống nên nói xạo để thua =]]]]]
Sang ván mới, Hạ Lâm Chu ngồi thẳng lưng, từ từ chậm rãi cầm bát xí ngầu trên bàn rất thành thạo, nhưng lắc cổ tay, xúc xắc rơi xuống hết sạch.
Cả bàn ồ lên cười nghiêng ngả: “Thôi uống đi Hạ thiếu gia.”
Hạ Lâm Chu cúi người cầm ly rượu không biết đã được rót đầy khi nào, đưa đến môi nhấp một cái, tức thì dạ dày như quặng lên không muốn chứa thêm chất cồn nào nữa. Hạ Lâm Chu mặc kệ chuẩn bị ngửa đầu nốc hết thì ly rượu đã bị ai lấy mất.
Văn Tầm Xuyên giật ly rượu trên tay hắn uống một hơi cạn sạch, đặt cái ly xuống bàn, nói: “Thôi không chơi, chúng tôi xin về trước.”
Mọi người nhìn Hạ Lâm Chu cũng muốn say quắc cần câu, cũng đành lòng, “Ừ, đi đường cẩn thận đó.”
Từ quán bar đi ra, gió đêm mùa hè đã ấm áp phả lên người.
Hạ Lâm Chu dán sát lên người Văn Tầm Xuyên như keo con chó, vùi mặt vào hõm vai gã càu nhàu, “Nóng quá, hè thật phiền phức.”
“Than nóng mà lại dán sát vào anh?” Văn Tầm Xuyên buông cánh tay dìu trên lưng hắn ra, cầm điện thoại gọi taxi.
Hạ Lâm Chu không chịu, bắt lấy tay gã để vào lên lưng hắn, hùng hồn lươn lẹo, “Không đứng thẳng được, xỉn rồi.”
Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, “Lúc em nói mười hai con bảy sao không thấy giống như đang xỉn nhỉ?”
“…….”
Một cậu bé nhỏ cầm mấy bó hoa, đi theo một cặp nam nữ vừa ra khỏi quán bar mời chào, “Anh ơi, đêm Thất tịch, mua cho chị mấy bông hoa đi.”
Hạ Lâm Chu hơi nheo nheo mắt nhìn qua. Người đan ông lạnh lùng phẩy tay, kéo người phụ nữ bước nhanh đi. Cậu bé nhỏ chán nản cầm hoa tiu nghỉu quay về.
“Này, nhóc.” Hạ Lâm Chu hất cằm ý bảo cậu bé lại đây.
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu khỏi di động, thấy cậu bé có vẻ sợ hãi nhìn Hạ Lâm Chu lắp bắp, “Dạ…. có chi không ạ?” Gã đành huých nhẹ hắn, “Đừng có hù doạ con nít.”
Hạ Lâm Chu vẫn phớt lờ, tiếp tục nói với cậu bé, “Sao không hỏi anh trai mua hoa tặng cho chú?”
Cậu bé nhỏ chớp mắt, “Nhưng cả hai đều là đàn ông mà…”
Cô chủ bán hoa ven đường thấy thế nhẹ nhàng che miệng cười, rất nhanh sau đó một bé gái nhỏ ôm một bó hoa chạy thẳng về phía Văn Tầm Xuyên, “Anh ơi anh ơi, mua tặng chú bó hoa đi.”
Văn Tầm Xuyên ngẩng người, gã nhìn thoáng qua Hạ Lâm Chu bên cạnh, thấy hắn mặt mày sa sầm, gã lập tức muốn phì cười.
Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng sờ đầu bé gái, lấy di động quẹt mã QR đeo trên cổ, “Bao nhiêu tiền đó bé?”
“Một trăm tệ ạ.” Bé gái cười hì hì, “Chín mươi chín bông hoa, chúc anh trai với chú tình cảm bền lâu!”
Văn Tầm Xuyên thanh toán, nhận lấy bó hoa, quay sang thấy Hạ Lâm Chu mặt mày đang sưng sỉa.
“…..Nhìn em già hơn anh thật à?”
Văn Tầm Xuyên vô tội nhún vai một cái. Gã chìa bó hoa qua cho hắn, “Chú à, thất tịch vui vẻ.”
Hạ Lâm Chu thở một hơi thật dài, nhận hoa rầu rĩ nói, “Thất tịch vui vẻ.”
TOÀN VĂN HOÀN
Cảm nghĩ một tý về “trả nợ”:
Đáng lẽ ra cái này phải ghi từ lúc edit xong nhưng hẵng đến giờ mới bổ sung.
Cái làm mình quyết định chọn edit bộ này là vì chi tiết kỳ thị đồng tính, mặc định bác sĩ nam khoa là gay đồng nghĩa với việc quấy rối tình dục. Thật sự nó là chi tiết nhỏ thôi, đi kèm với bác sĩ đánh người, nhưng nó làm mình bức bối và cảm thấy khó thở. Nếu các bạn để ý truyện chỉ giải quyết được phần minh oan chuyện đánh người, còn bác sĩ nam khoa gay không còn được đề cập đến nữa. Lúc đầu đọc mình hơi thất vọng vì sao tac giả không giải quyết, nhưng sau khi edit xong mình mới ngộ ra đây là một cuộc chiến đòi bình đẳng dai dẳng của lgbt mà, không thể đói hỏi gì hơn ở một bộ truyện giải trí, nhưng dù sao nó cũng đã kết thúc tốt đẹp.
Mình là một đứa thích cường, càng cường càng tốt, và hỗ công là tiến hóa từ sở thích cường x cường mãnh liệt mà ra. Ở tag cường cường nói chung hay hỗ công nói riêng mình sẽ dễ dàng thấy được cái bản năng bảo vệ bạn tình nguyên thủy nhất của giống đực. Mình không biết miêu tả làm sao nhưng đại để là cả hai có thể dựa vào nhau và bảo vệ lẫn nhau một cách tương đương nhau ý. Thấy mình như meme kqueen chứ thực ra mình rất sến **, mình có thể khóc bởi một cái chi tiết nhảm nhí và vớ vẩn nhất mà mọi người không để ý. Chương mình thích nhất cả truyện là chương 45, khi cái gã cô độc Văn Tầm Xuyên trở về nhà và thấy có kẻ đợi mình, còn một bờ vai để mình tựa vào ý. Mình khóc như chó chương đó chả hiểu sao. Chắc là mừng vì cái gã cô độc cố chấp kia cũng chịu cho một kẻ khác tiến vào “lãnh địa” và “bảo vệ” mình.
Thực ra mình khá là lo không biết Chu Chu sau này sẽ tiếp nhận công ty của gia đình như thế nào, và công việc của bác sĩ Văn có bị ảnh hưởng vì tin gã là gay truyền ra hay không, nhưng mình nghĩ mọi nguyễn sẽ ổn cả thôi, Chu ngucy Xuyên sẽ vả cho khôn, Xuyên có mỏi mệt thì tựa vào vai Chu là được rồi.
Ôi nói lung tung cái gì đâu ahahaha….. Các bạn đừng quan tâm….
7.3.2020