Trả Nợ

Chương 6: Một cái…hôn?!




Văn Tầm Xuyên theo lời Ôn Tri hứa yêu cầu, thả anh ta ở tiệm thú cưng gần nhà. 

(Vâng, Xuân Mai là tên một con chó….)

Trước khi xuống xe, Ôn Tri hứa không yên tâm nhắc nhở gã: “Buổi tối đừng lái xe ra ngoài.”

Văn Tầm Xuyên bất đắc dĩ gật đầu, “Yên tâm đi, lúc về tôi sẽ nhờ tài xế lái.”

Chờ Ôn Tri hứa đi khuất rồi, Văn Tầm Xuyên mới nhấn ga lái về phía ngược lại.

Siêu thị tối thứ sáu người rất đông. Gã đẩy xe đẩy thong thả đi qua dòng người, bấm điện thoại gọi cho ai đó, “A, dì Trần, cháu Tầm Xuyên đây.” 

“A, Tiểu Xuyên hả.” Dì Trần trong điện thoại nói, “Cháu đang ở siêu thị à?” 

“Vâng ạ.” Văn Tầm Xuyên cười cười, chậm rãi đảo mắt qua những hàng kệ, “Trong nhà có gì đang hết không dì, mắm muối hay trái cây linh tinh?” 

Bên kia đầu dây truyền lại một tiếng than nhẹ, “Haizz, trái cây lần trước cháu mua về để hỏng hết rồi, mẹ cháu chẳng thèm ăn. Cháu đừng mua thêm gì nữa tốn kém lắm.” 

“Mẹ cháu không ăn dì ăn cũng được mà, sao phải để hỏng thế kia.” Văn Tầm Xuyên thản nhiên nói.

“Cháu cũng đâu phải không biết mẹ cháu giờ đang…”

Đột nhiên trong điện thoại vang lên vài tiếng ho khan, gã nhíu mày hỏi, “Mẹ cháu làm sao vậy dì?” 

“Đang giao mùa, hai ngày nay mẹ bị đau họng, giọng không được tốt.” Dì Trần đột nhiên nhỏ giọng đi, “Lát nữa nói sau nha, mẹ cháu mà thấy dì nói chuyện điện thoại với cháu lại giận lên…” Trước khi cúp máy còn cố dặn dò, “Trong nhà không thiếu gì hết cháu đừng mua thêm phí tiền đó.” 

Văn Tầm Xuyên nhìn cuộc gọi kết thúc, thở dài.

Mua đồ xong, về đến nhà đã 9 giờ tối. Ở một mình nên lười nấu ăn, gã quyết định nằm dài trên ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, tắm rửa rồi thay đồ ra ngoài luôn.

Gã biết Ôn Tri Hứa hay có thói quen ăn sáng trên xe, bảo khi nào đi trễ thì cũng có cái lót dạ. Lúc dừng đèn đỏ Văn Tầm Xuyên mở ngăn tủ nhỏ trước ghế lái, không ngạc nhiên lắm lôi ra một bao bánh quy mới tinh. Gã xé bọc ăn qua loa, sợ bụng trống mà hốc rượu thì dạ dày lại bị đau. 

Lúc gã trờ xe đến gay bar “Cầm Sắc” là đúng 11 giờ, khung giờ lý tưởng để vui chơi, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy có người bước lại phía gã. 

Một thanh niên trẻ cổ đeo choker đen, khuyên tai kim cương khúc xạ lấp lánh trong quán bar thiếu sáng, giơ tay cong môi cười với gã, “Anh Xuyên.” 

Cậu nhóc này là con lai, nhưng nói tiếng Trung rất chuẩn, nếu Văn Tầm Xuyên nhớ không lầm thì tên cậu nhóc này cũng rất thú vị, Kim Đa Đa, nghĩa là rất nhiều tiền.

Kim Đa Đa rất tự nhiên ôm lấy cánh tay gã, nghiêng đầu ngửi ngửi, “Nước hoa anh thơm quá.” 

Giờ chỉ mới vào đầu xuân nhưng cậu trai trẻ cũng không sợ lạnh, mặc độc mỗi chiếc áo thun trễ nải, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, mặc quần da bó sát khoe ra cặp mông căng tròn trông rất sướng mắt. 

“Cảm ơn em.” Văn Tầm Xuyên ôm lấy eo nhỏ của cậu, quay đầu thấm giọng rủ rỉ bên tai, “Em cũng đẹp quá.” 

Kim Đa Đa nhẹ nhàng cười, “Vậy hôm nay anh cho cậu bé xinh đẹp này uống chút rượu nha.” 

“Vinh hạnh của anh rồi.” 

Người đàn ông có đôi mắt hẹp dài phong tình cầm ly rượu thuỷ tinh, khúc xạ ánh sáng óng ánh trên ly rượu làm nó chợt lung linh như vì tinh tú, cũng chiếu lên đôi mắt đẹp đó thêm một tầng mê đắm lòng người. Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu, chất cồn đắng ngọt vừa xẹt qua yết hầu thì dạ dày của gã đã bắt đầu rát lên như bị bỏng. Gã biết mình không thể uống thêm nữa, đành thả cái ly lại bàn. 

“Anh Xuyên ơi em uống không nổi nữa.” Kim Đa Đa mềm như cọng bún, dựa sát vào lồng ngực Văn Tầm Xuyên, cằm gác lên vai gã. Cậu nâng đôi mắt lúng liếng, dùng cái giọng ngọt như mật ong rù rì bên tai, “Chắc em say rồi, anh dẫn em đi thôi.” 

Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng hôn trán cậu, giọng trầm đi, “Ừm.”, sau đó một tay ôm eo cậu trai trẻ, một tay cầm áo khoác của mình phủ thêm lên người cậu. 

Kim Đa Đa rất tận hưởng sự dịu dàng của Văn Tầm Xuyên, nửa người cậu ta dán chặt lên khuôn ngực rắn chắc của gã, bàn tay không an phận lần mò gỡ hai nút áo, luồn tay vào sờ soạng. 

Văn Tầm Xuyên giơ tay đè lên tay cậu, nhưng lại nhẹ đến mức rõ ràng không hề có ý định từ chối, gã cười khẽ, nhỏ giọng nói, “Ngoan, về đến phòng lại chơi.” 

Lúc nói chuyện, gã chú ý ngay đến một dáng người cao ráo đứng gần họ, đôi chân dài thẳng tắp làm bất cứ ai nhìn đến hắn cũng phải ấn tượng ngay. 

Văn Tầm Xuyên nâng mắt, ngửa đầu nhìn thẳng vào Hạ Lâm Chu đang đầy giận dữ. 

Hạ Lâm Chu cũng nheo mắt nhìn Văn Tầm Xuyên và người trong lồng ngực gã. Vừa nãy từ xa thấy gã và thằng nhóc này chim chuột nhau hắn đã ngứa mắt rồi. Thằng nhóc lai này là đứa mấy ngày trước trong toilet với hắn mây mưa, kết quả là hắn không cương nổi, hôm nay thì bị Văn Tầm Xuyên phỗng tay trên. Lại nhớ hoạ mi của hắn là do ai hù dọa mới bị như thế, một luồng máu nóng xộc thẳng lên não, hắn trợn trắng mắt như muốn dùng mắt bắn ra tia lửa thiêu chết luôn hai tên mèo mả gà đồng này. 

Kim Đa Đa thấy hắn thì đứng ngay ngắn lại, đôi mắt còn đang mơ tình chợt sắc lẻm. Cậu ra vẻ khó xử giả tạo, “Hạ thiếu gia, tôi đã nói thật sự không có hứng thú với anh, anh đừng cứ bám theo tôi mãi vậy…” 

Hạ Lâm Chu lạnh lùng cắt lời, “Tránh ra!” 

Đừng nhìn Kim Đa Đa có vẻ yếu ớt mà khinh thường, kỳ thật cậu là người rất trượng nghĩa, ngay lập tức bước lên đứng chắn trước mặt Văn Tầm Xuyên, ngước mặt cau mày nhìn Hạ Lâm Chu, “Anh bị thần kinh à? Chuyện hai chúng ta thì anh tìm tôi mà nói, anh đừng gây sự với người khác!” 

Hạ Lâm Chu không thèm nhìn Kim Đa Đa, ánh mắt thâm sâu hướng thẳng Văn Tầm Xuyên đứng đằng sau. Gã đang rất thư thái xem “drama”. Hạ Lâm Chu nhìn mà tức muốn bốc lửa. 

Đột nhiên đáy mắt hắn lóe lên một tia giảo hoạt, khoé môi cong lên thành một nụ cười tà. Hắn quay lại nhìn Kim Đa Đa đang phẫn nộ, lạnh lùng lập lại, “Tôi nói tránh ra.” 

Không đợi Kim Đa Đa phản ứng, Hạ Lâm Chu đã đẩy cậu ra, hắn chồm tới Văn Tầm Xuyên ấn gã ngồi lại vào ghế sô pha. Trong lúc gã còn đang bất ngờ, hắn giang tay ôm lấy bả vai gã ghì chặt lại, mặt dán sát vào, bốn mắt giao nhau. 

Kim Đa Đa kinh hãi, “Anh..Anh Xuyên?” 

Văn Tầm Xuyên nãy giờ vẫn đang cứng đờ người sực tỉnh lại, gã cố giãy khỏi lồng ngực Hạ Lâm Chu, nhưng hai bả vai đã bị tóm chặt lấy, giãy thế nào cũng vô dụng. 

Văn Tầm Xuyên mặt mày xanh mét, đang định mở mồm mắng chửi thì một thứ mềm mại ấm áp nào đó đã phủ lên môi. 

Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Đa Đa chuyển từ hoảng sợ sang kinh ngạc, cuối cùng phun ra một câu chửi, “……..Cái đ’ gì vậy?”