*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy Hạ Lâm Chu mở miệng nói thích cũng đã mấy trăm lần với mấy chục người khác nhau, nhưng cái cảm giác lạ lẫm này thì lần đầu tiên hắn được trải qua.
Thật ra hắn chỉ mới ngộ ra được vào sáng nay. Hạ Lâm Chu cố gắng nhớ lại xem hắn đã từng có cảm giác như vậy với ai khác chưa, nhưng rất tiếc là không. Cảm giác này lạ chỗ nào, hắn không biết, nhưng hắn biết rõ, cái tính tình của hắn, nếu là bình thường, lúc bị Văn Tầm Xuyên cột vào khách sạn, hắn sẽ phải nhanh chóng ăn miếng trả miếng, sau đó không bao giờ gặp nhau nữa mới phải, vậy mà giờ…. Đã đến lúc Hạ Lâm Chu không thể bám mãi vào cái lý do chông chênh “vì Văn Tầm Xuyên đẹp” được nữa.
Nhưng cái gã Văn Tầm Xuyên thái độ cứ lấp lửng với Hạ Lâm Chu, làm hắn cũng tự nhiên thấy xấu hổ, nhất là khi bàn tay mềm mại ấm áp kia vẫn còn đang xoa bóp trên eo hắn, có lúc còn ấn mạnh vào chỗ sưng làm hắn đau đến tê rần. Hạ Lâm Chu há miệng thở dốc vì đau, nhưng ngại quá cũng không dám ý kiến gì, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Lâm Chu tóm ngay cơ hội tự giải thoát, vội vàng chống tay ngồi dậy, “Chắc là giao thức ăn đến.”
Văn Tầm Xuyên lúc này cũng sực tỉnh khỏi suy nghĩ hỗn loạn nãy giờ. Gã rút khăn giấy ướt trên bàn lau tay, đứng dậy nói, “Ra nhận đồ rồi vào ăn cơm thôi.”
Không khí ngượng ngùng như vậy kéo dài cả ngày hôm ấy.
Sau khi ăn cơm xong, cả hai ngồi trong phòng khách im lặng nhìn lên TV xem một bộ phim truyền hình nhàm chán không chớp mắt lấy một cái. Có đôi lúc Hạ Lâm Chu bức bối quá, chỉ muốn thu về câu “tỏ tình” kia, nhưng dĩ nhiên hiện thực phũ phàng không cho hắn làm như thế, thậm chí còn nhẫn tâm chói lọi đánh trong đầu hắn ra mấy chữ in hoa, “Người ta đã năm tiếng không trả lời mày rồi.”
Sau bữa cơm tối, Hạ Lâm Chu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tự giác dọn dẹp bàn cơm, “Tôi dẫn Xuân Mai đi dạo nha, cả ngày không dẫn nó ra cửa rồi,”
“Tay cậu đang bị thương, để tôi dẫn nó đi.”
Hạ Lâm Chu khó khăn cài dây dắt đi dạo (*) cho Xuân Mai bằng một tay, “Không sao đâu, dẫn chó đi dạo nhẹ nhàng mà.”
Văn Tầm Xuyên bỏ mấy hộp cơm đã dùng vào bao nilon buộc chặt lại, đi qua giúp hắn đeo dây dắt cho Xuân Mai, rồi tỉnh bơ vắt túi rác lên cánh tay quấn thạch cao của hắn. “Vậy tiện vứt rác giùm tôi luôn.”
“……Ừ.” Hạ Lâm Chu một tay nắm dây dắt, tay còn lại bó thạch cao lủng lẳng cái túi tác, đi xuống lầu.
(*) Xuân Mai và dây dắt:
Văn Tầm Xuyên đóng cửa, ngồi thừ trên sô pha một lúc mới nhớ ra mình dọn bàn xong mà chưa rửa tay, liền đứng dậy vào toilet.
Rửa tay xong, gã vô tình nhìn thấy hai cái bàn chải khác màu đang cắm bên cạnh bồn rửa, lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ khó tả. Cuộc sống độc lập và êm ả của gã bỗng bị một kẻ lạ mặt chen vào, nhưng lại chẳng quấy rầy gì nhịp sống hằng ngày của gã, mà trái lại còn điểm thêm những màu sắc rực rỡ chưa từng xuất hiện trong đời gã.
Không thể nói đây là tốt tay là xấu, chỉ là, gã cảm thấy khó xử.
Lúc Hạ Lâm Chu nói ra câu nói sáng nay cũng vậy.
Từ “thích”, đối với gã nó chẳng đáng giá gì. Nó chỉ như một từ trẻ con vô vị gã có thể ung dung nói với bất kỳ đối tượng bạn tình nào mà chẳng cần phải suy nghĩ…Nhưng cái “thích” cho dù nghe rất bâng quơ thuận miệng của Hạ Lâm Chu, gã cũng thừa biết được, nó nặng hơn chữ “thích” của gã gấp trăm ngàn lần.
Nó làm gã bối rối, gã khó xử, làm gã chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Cho nên lúc gã định trả lời với hắn dễ dàng như những bạn tình khác, gã đã khựng lại. Cuối cùng gã cũng không thể nói ra, vì gã biết vứt bỏ đi hết nhục dục thể xác, thì một giây động tâm đó của gã chẳng xứng để đổi lấy chữ “thích” nặng trịch Hạ Lâm Chu trao cho gã.
Văn Tầm Xuyên ngước mắt nhìn chính mình trong gương, nhẹ thở dài một hơi rồi lấy khăn lông lau mặt.
Lúc Hạ Lâm Chu dẫn Xuân Mai đi dạo về, Văn Tầm Xuyên đang nói chuyện điện thoại trong phòng ngủ, cửa khép hờ, nghe hắn về thì nhỏ giọng hơn hẳn.
Văn Tầm Xuyên quay đầu nhìn thoáng ra ngoài phòng, nói trong điện thoại với Ôn Tri Hứa, “Được rồi, trước mắt thì cứ như vậy đi.”
“Tầm Xuyên này.”
Văn Tầm Xuyên thất thần đáp, “Sao?”
“Mấy tin trên mạng…. Ông đừng để trong lòng, có thể không xem thì đừng xem, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng.”
Văn Tầm Xuyên cười khổ, “Thế nếu là ông thì ông có làm được không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, “Cũng đúng…. ôi, đến giờ lên máy bay rồi, mai mình gặp nha.”
“Ừ.”
Hạ Lâm Chu ngồi xổm trên huyền quan lau chân Xuân Mai, nghe tiếng nói trong phòng ngủ ngừng, hắn ngẩng đầu lên vừa lúc thấy Văn Tầm Xuyên trong phòng bước ra.
Hai mắt vừa chạm nhau Văn Tầm Xuyên ngay lập tức quay mặt đi, “Khỏi cần lau, mai Tri Hứa mang về tắm cho nó luôn.”
“Nhưng mà sàn nhà…”
“Xuân Mai vè rồi thì gọi giúp việc đến lau dọn lại một lần luôn, trong nhà toàn là lông chó thôi.
“Ừm.”
Văn Tầm Xuyên khuất trong phòng tắm rồi Hạ Lâm Chu mới bĩu môi nói với Xuân Mai, “Tri Hứa Tri Hứa, gọi thân thiết ghê!”
Xuân Mai chẳng hiểu gì, chỉ nghe được tên chủ, ngay lập tức tăng động lên chạy xung quanh nhà. Hạ Lâm Chu ôm ngực mắng, “Đồ ăn cháo đá bát, có lê quên lựu có trăng quên đèn!”
Văn Tầm Xuyên ra khỏi phòng tắm thì đi thẳng vào phòng ngủ. Hạ Lâm Chu nhìn qua nhìn lại cửa phòng ngủ và cái giường xếp cứng ngắc mấy lần, lẩm nhẩm trong miệng tự tẩy não, “tôi là bệnh nhân tôi là bệnh nhân tôi là bệnh nhân”, sau đó hít một hơi sâu lấy can đảm, giả vờ thản nhiên đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Văn Tầm Xuyên ngồi dựa trên đầu giường, sống mũi đeo kính gọng vàng, nhìn chăm chăm vào điện thoại trong tay. Nghe tiếng cửa mở cũng không ngẩng đầu, nhưng lại dịch người một chút, nhường ra nửa cái giường.
Hạ Lâm Chu ngạc nhiên, xốc chăn nằm im trên giường rồi mới thăm dò hỏi, “Anh đọc gì vậy?”
Văn Tầm Xuyên tắt điện thoại, nghiêng người đặt nó lên tủ đầu giường, “Check Weibo thôi.”
Hạ Lâm Chu nhìn gã nằm xuống, đưa lưng về phía mình, lúng túng nói, “Ừ, ngủ ngon nha.”
“Ừm.”
Văn Tầm Xuyên nhắm mắt lại, đầu óc gã lộn tùng phèo.
Lúc tức giận tức thời mà đá người trước cổng bệnh viện, gã đã hối hận rồi. Tối hôm nay tất cả đồng nghiệp đều nhắn tin thăm hỏi, gã đã bắt đầu lờ mờ được đã có chuyện xảy ra. Sau đó Ôn tri Hứa đang công tác ở tỉnh khác cũng gọi qua, báo trưởng khoa gọi anh ta về. Lý do vì sao thì ai cũng biết rõ, chính là gọi Ôn Tri Hứa về để thay Văn Tầm Xuyên tiếp tục khám bệnh.
Cúp máy, Văn Tầm Xuyên mở Weibo. Vừa bật apps lên, hot search đã đập vào mắt:
#Xung đột ở bệnh viện nhân dân 2 thành phố A
# Bác sĩ bệnh viện nhân dân đánh người nhà bệnh nhân đã chết
# Khuất tất trong cách làm việc của bệnh viện nhân dân 2..
#….
Bên người nhà người chết đăng một bài viết than thở khóc lóc lên án bệnh viện, nhanh chóng được cộng đồng mạng chú ý, các fanpage lớn lần lượt đưa tin lại, vô số bình luận và chia sẻ, tất cả đều là mắng nhiếc chửi rủa. Thậm chí còn có nhiều người moi móc ra được cả đời tư của gã.
【#Xung đột ở bệnh viện nhân dân 2 thành phố A
Bác sĩ đánh người tên là Văn Tầm Xuyên, khoa tiết niệu, nghe bạn tôi làm trong bệnh viện nói cha mẹ hắn ta đều là giảng viên ở trường đại học lớn thành phố A, vậy mà lại vô giáo dục thư thế!】
【Trời ơi cái này mới ghê nè. Tôi có thằng bạn nói thường xuyên thấy hắn ta ở GAY BAR, là GAY BAR đó! Còn nghe nói là một thằng đồng tính dơ bẩn gạ chịch khắp nơi. Còn cái tên bên cạnh hắn ta cũng y như thế. Đúng là nồi nào úp vung nấy, vật họp theo loài. 】
【Trời má đồng tính thiệt hả??? Vậy ai còn dám đi khám nam khoa với hắn….. Mẹ nó gớm quá. 】
【Tìm được tên trường đại học cha mẹ hắn ta dạy rồi @Đại học XX 】
Văn Tầm Xuyên bấm vào, trên weibo chính thức của trường đại học cha mẹ gã dạy quả nhiên đã tràn ngập các bình luận chửi bới. Gã lo lắng cho người nhà, nhưng gọi điện nhiều cuộc về đều bị dập máy, nhắn WeChat lại càng như đá chìm đáy biển, chắc là cha mẹ cũng không muốn nói một từ nào với gã nữa.
Lo lắng rối loạn cùng một lúc trào dâng, gã bất giác thở dài một hơi, trở mình một chút chuẩn bị ngủ để mai còn phải đón đầu bão táp.
Hạ Lâm Chu nghiêng người nhìn tấm lưng Văn Tầm Xuyên, suy nghĩ cũng rối ren. Thái độ của gã hôm nay làm hắn luôn do dự có nên tiến thêm, đang định nắm lấy tay gã, Văn Tầm Xuyên bất ngờ trở mình.
Văn Tầm Xuyên bị một chóp mũi thình lình chạm vào làm giật mình một cái, gã mở to mắt thấy mặt Hạ Lâm Chu đang kề sát vào mặt gã.
Phòng không kéo màn, ánh đèn đường bên ngoài nhạt nhoà xuyên qua thớ vải, ẩn ẩn hiện hiện lên đôi mắt đen nhánh mở to của Hạ Lâm Chu, khiến mớ suy nghĩ rối bòng bong trong đầu Văn Tầm Xuyên đột ngột mất hết cả. Gã ngập ngừng hỏi, “…..Cậu sát vào tôi làm gì vậy?”
Hàng mi Văn Tầm Xuyên thật sự rất dày, giờ đang rũ xuống phủ hết nửa đôi mắt gã. Hạ Lâm Chu nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc như dịu dàng hơn trong bóng tối, không suy nghĩ nói, “Muốn ôm anh.”
Hơi thở Hạ Lâm Chu nóng bỏng phảng phất trên mặt gã. Nhịp tim đều đặn của hắn như được phóng đại trong đêm tối, nghe như tiếng ai đang nổi trống.
Chóp mũi kề chóp mũi, hơi thở nóng rực phả vào nhau, đôi môi khẽ chạm.
Không biết là ai bắt đầu trước, cánh môi ngậm lấy cánh môi, nhẹ nhàng lưu luyến, bên tai quẩn quanh tiếng hít thở và tiếng tim đập, thật mạnh, thật mạnh.
Văn Tầm Xuyên chưa từng hôn ai như thế.
Hạ Lâm Chu cũng chưa từng.
Cánh môi lưu luyến tách ra sau một nụ hôn triền miên. Hạ Lâm Chu nhẹ thở dốc, mắt vẫn nóng rực dán chặt lấy Văn Tầm Xuyên.
“Quay qua bên kia đi” Văn Tầm Xuyên nói.
“Hả?”
Văn Tầm Xuyên gõ gõ cánh tay thạch cao đang để giữa ngực gã và hắn, “Ngủ như này dễ bị đè.”
Gã cẩn thận đỡ tay Hạ Lâm Chu, giúp hắn xoay mặt về phía bên kia, sau đó gã cũng vắt tay mình lên hông hắn, “Ngủ đi.”
Hạ Lâm Chu đưa lưng về phía Văn Tầm Xuyên, liếm liếm môi đáp, “Ngủ ngon.”
Lúc cơn buồn ngủ sắp sửa nhấn chìm, Văn Tầm Xuyên đột nhiên nhớ đến, bình thường con người ta không dễ dàng nghe được tiếng tim đập của người khác mà.