Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 71: 71: Lão Đại Giả Danh Cừu Non 1





"Rộp...!rộp...!"
Lạc Thiên Kỳ một tay chống cằm, một tay thò vào bịch snack lớn ở phía dưới bốc từng miếng bỏ vào miệng nhai.

Y ngồi khoanh chân trên giường chán nản coi ti vi đang chiếu bộ phim kiếm hiệp tẻ nhạt.
"Hệ thống, rốt cuộc ngươi đã tính điểm xong chưa?"
1503 nghiêm túc nhìn bảng điểm một lượt mới an tâm bay đến trước mặt Lạc Thiên Kỳ, nó dùng cái giọng máy móc của mình mà bắt đầu báo cáo với y.
Trước mặt y vẫn là những màn hình quen thuộc.
[-Bảng nhiệm vụ-
Nhiệm vụ chính: Xử lí tra nam Diệp Thanh Trì
Tình trạng: hoàn thành
Thưởng: 500 điểm
Nhiệm vụ song tuyến: Bảo vệ Khúc Tư Duệ
Tình trạng: hoàn thành
Thưởng: 500 điểm + 3 viên Uẩn Nhan Đan

Bạn có muốn nhận hay không?]
"Nhận!"
[Đã xác nhận.]
[-Bảng thông tin cá nhân-
Tên: Lạc Thiên Kỳ
Tuổi:???
Cấp hiện tại: Xuyên nhanh giả cấp 3
Điểm: 1750
Rương đồ: Tuyết Sương Kiếm, 1 lọ Mê Hồn Dược, 3 viên Hồi Linh Đan, 3 viên Uẩn Nhan Đan]
Lạc Thiên Kỳ nhướn mày nhìn hệ thống "Xong rồi?"
Hệ thống 1503 gật đầu sau đó phất nhẹ tay nột cái, các màn hình kia đều biến mất, nó lắc lắc cái thân thể nhỏ bé của mình đi đến trước mặt Lạc Thiên Kỳ mà hỏi.
[Kí chủ muốn thế giới tiếp theo mình có thân phận thế nào?]
Lạc Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn hệ thống "Ta được chọn ư?"
1503 gật đầu [Vì biểu hiện của cậu gần đây khá tốt nên hệ thống chủ mới cho cậu một lần được lựa chọn thân phận của mình.]
Lạc Thiên Kỳ nghe xong liền đem đống đồ ăn vặt của mình ném sang một bên sau đó bắt đầu chìm đắm vào suy nghĩ mình nên chọn thân phận như thế nào.
Đang suy nghĩ y bỗng ngước đầu lên hỏi hệ thống "Vậy thế giới tiếp theo nó như thế nào?"
Hệ thống lắc đầu không nói khiến y trầm mặc, như vậy thì y có được chọn thân phận hay không cũng có khác gì nhau sao? Hệ thống chủ cũng thật biết cách chơi người khác mà.

Nếu đã vậy thì y phải chọn thân phận gì đó thật an toàn mới được.
Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, Lạc Thiên Kỳ nhoẻn miệng cười nói với hệ thống.
"Này 1503, ta muốn ở thế giới tiếp theo ta là người đứng đầu, ai ai cũng phải sợ hãi, kính nể và nghe lệnh ta." Hắc hắc, để xem các ngươi làm sao làm khó được ta.
[........]
"Sao? Không được à? Haizzz ta biết mà vậy để...]
Chưa kịp để y nói dứt câu, 1503 đã bắt đầu truyền tống.

Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn hố đen dưới chân mình, lúc rớt xuống chỉ nghe được mỗi câu nói này của hệ thống.

[Sẽ như ý kí chủ muốn.]
"......"
Đoàng
"Lão đại, không hay rồi! Bọn người bên Bạch Hổ đã bao vây hết xung quanh rồi!"
Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn cảnh đạn lạc trước mặt mình, trong lòng y bây giờ chỉ có một chấp niệm duy nhất, đó chính là đem con hàng lỗi hệ thống kia ép thành sắt dẻo.
Thấy đàn em đang nhốn nhao đấu súng với kẻ thù mà vị lão đại của mình vẫn đứng hiên ngang giữa chiến trường không chút động tác phòng bị nào, Chương Tử Nam dù trong lòng khó hiểu nhưng vẫn chạy đến lôi y vào một góc để tránh đạn.
"Lão đại! Cậu sao vậy?"
Lạc Thiên Kỳ sau khi tiêu hóa hết đống ký ức do hệ thống truyền tải bây giờ mới bắt đầu hồi thần mà quan sát người trước mặt mình, lại nhìn xuống cây súng trên tay của Tử Nam, Lạc Thiên Kỳ mặt không đổi sắc giựt lấy nó sau đó chạy vụt ra ngoài.
Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến cho Chương Tử Nam ngơ ngác, đến khi định thần thì đã không thấy vị lão đại ngông cuồng của mình đâu, nghiến răng chửi thề một tiếng, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ của một tên đàn em, giật lấy súng của cậu ta rồi chạy đi tìm lão đại của mình.
Lạc Thiên Kỳ đi thẳng người, tay cầm súng với tư thế bất cần đời mà chĩa thẳng về phía trước, y bóp cò liên tục, tiếng súng nổ vang lên tứ tung, từng người từng người ở phe địch theo tiếng súng mà ngã xuống.
Đến khi bước được ra bên ngoài, súng trong tay y cũng đã hết đạn, y thuận tay ném nó qua một bên, sau đó đút hai tay vào túi hiên ngang đi vào vòng vây của địch.
"Tôi không nhớ rằng trong cách đánh của Bạch Hổ có chiêu...!đánh lén."
Lạc Thiên Kỳ nhếch mép cười lạnh nhìn người đàn ông trước mặt, y không chút gì gọi là sợ hãi khi đối mặt với người này, tại sao y phải sợ cơ chứ? Y sợ cái khác cơ, mà đó thật sự là sợ hay chỉ là sự tò mò, hiếu kỳ?
Người đàn ông với mái tóc dài, quần tây âu áo sơ mi chỉnh tề, đứng trước đám người mắt mày hung dữ bặm trợn trông thật nổi bật, nhưng ai biết rằng bên trong vẻ bề ngoài lịch lãm ấy chính là một tên côn đồ chính hiệu, hắn giấu mình bởi cái vẻ thư sinh nho nhã ấy khiến nhiều người lầm tưởng sa vào và cuối cùng là nhận lấy hậu quả thê thảm.
"Lão đại của Thanh Long là cậu nhỉ? Nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt.

Không ngờ lão đại của một bang hùng mạnh lại là một thiếu niên trẻ tuổi, đúng là tuổi trẻ tài cao."
"Không dám, nào dám so với anh Châu đây chứ, cánh tay đắc lực của bang chủ bang Bạch Hổ."
Người đàn ông mỉm cười, một nụ cười ôn nhuận như thế này mà lại đặt trong hoàn cảnh đầy thuốc súng quả thật không phù hợp chút nào, hơn nữa còn cảm thấy hơi rợn người.

Lạc Thiên Kỳ chính là bị cảm giác đó, y nhìn hắn mà bụng khó chịu lên mấy lần, không muốn tốn thêm thời gian Lạc Thiên Kỳ liền nói vào chuyện chính.
"Cho tôi gặp lão đại của mấy người."
Người được gọi là anh Châu kia nhàn nhạt đáp lời cậu.
"Lão đại của chúng tôi rất bận, không có thời gian để lo thêm mấy chuyện vặt vãnh bên ngoài, nếu có gì cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy."
Lạc Thiên Kỳ cười lạnh "Vậy sao...!vậy tôi đành nói với anh vậy, mong rằng anh sẽ chuyển lời đến anh ta."
"Nhất định như vậy."
"Tôi chỉ muốn hỏi lão đại của bên đó rằng Thanh Long chúng tôi đã động chạm gì đến bến đấy mà bên đấy lại đáp lễ bằng những chiêu trò đánh lén như vậy?"
Châu Hàn Diệp vẫn duy trì nét cười giả tạo đó trên môi mình mà đáp lời y "Thanh Long đúng là không làm gì Bạch Hổ, nhưng Bạch Hổ làm vậy là có lí do, mong cậu thông cảm cho."
"Thông cảm? Ha mấy người nói thật hay, vậy những đàn em đã mất của chúng tôi thì sao hả?"
"Không phải cậu cũng đã giết mấy người đàn em của Bạch Hổ rồi hay sao?"
"Đó gọi là sòng phẳng, nhưng tôi muốn biết lý do."
"Lý do? Hmmm..." Châu Hàn Diệp đưa tay xoa xoa cằm như đang suy nghĩ gì đó song lại nói "Có lẽ là vì muốn san bằng Thanh Long chăng?"
"....".