Đám đệ tử đưa mắt nhìn y, sao Thiên Lạc chân nhân vẫn chưa hạ lệnh chứ?
Lạc Thiên Kỳ đưa tay ho khan cố che đi vẻ mặt bối rồi của mình, chợt chạm đến ánh mắt long lanh của Khúc Tư Duệ, Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác khó hiểu, nhìn quanh tiểu đồ đệ một lượt y mới à lên một tiếng.
Khúc Tư Duệ mới 10 tuổi nên chưa nhận được kiếm, nên hắn bây giờ không thể ngự kiếm.
Lạc Thiên Kỳ cúi xuống nở nụ cười ôn nhu mềm mại như gió xuân nhìn hắn.
"Tiểu Duệ đi cùng vi sư nhé.
"
Khúc Tư Duệ lập tức vui vẻ gật đầu, được đứng cạnh sư tôn thì còn gì bằng.
Lạc Thiên Kỳ cúi người xuống đem Khúc Tư Duệ bế lên tay, trong lòng không khỏi khó chịu một phen, vẫn còn nhẹ như vậy, xem ra phải cho ăn nhiều hơn rồi.
Khúc Tư Duệ lúc này hai mắt sáng hoắc lên, cứ tưởng rằng chỉ được đứng cùng sư tôn, không ngờ lại được y bế lên tay, kinh hỷ này quá lớn rồi.
Phải chăng sư tôn đã yêu thích hắn hơn?
Quả thật là do Khúc Tư Duệ tự bổ não mình rồi, Lạc Thiên Kỳ y chỉ là sợ hắn còn nhỏ, y tí nữa lại bay cao, hắn mà ngã xuống thì khổ nên mới bế hắn trên tay cho an toàn.
Lạc Thiên Kỳ bế Khúc Tư Duệ nhẹ nhàng bước lên Tuyết Sương Kiếm, điều chỉnh độ cao thích hợp y mở miệng phát lệnh.
"Đi!"
Tức khắc đoàn người như chim bay thẳng về phía trước.
Khúc Tư Duệ lần đầu trong đời được ở trên cao không khỏi khẩn khởi liếc nhìn xung quanh, nhìn xuống khung cảnh hùng vĩ của sông nước cùng núi non, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác kì lạ, vừa sợ nhưng cũng vừa vui.
Lại ngước nhìn lên trên, nhìn đến chiếc cằm thon gọn của người nào đó, Khúc Tư Duệ nở một nụ cười nhẹ, người dựa sát vào người y hơn, đầu hắn kê trên vai y.
Dù đi nhanh nhưng Khúc Tư Duệ không bị ảnh hưởng bởi cơn gió mạnh bởi vì sư tôn đã che cho hắn, vài luồng gió hiu hiu thổi qua, Khúc Tư Duệ chợt cảm thấy mi mắt nặng trĩu, sao hắn lại thấy buồn ngủ thế này, chẳng lẽ vì đêm qua không ngủ được.
Lạc Thiên Kỳ dường như cảm nhận được người trong lòng thay đổi trạng thái, y khẽ cúi đầu nhìn gương mặt đang mơ màng của tiểu đồ đệ, khóe miệng không khỏi cong lên tạo độ cung nhỏ.
"Ngủ đi!"
Giọng y lúc này nhẹ nhàng, ngọt ngào như tiếng hát ru của mẹ, Khúc Tư Duệ cuối cùng vẫn không thể chống trả được, mi mắt dần dần khép lại, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn, xem ra đã ngủ rồi.
Lạc Thiên Kỳ nhìn tiểu đồ đệ một chút rồi quay lại hướng cũ, một tay vung lên tạo một màn chắn gió cho tiểu đồ đệ.
Đại Bảo trấn, đại sảnh Lâm gia,
Người người ra vào tấp nập, đâu đâu cũng là tiếng cười nói vui vẻ, xen kẽ những tiếng chúc bình an.
"Thiên Lạc chân nhân cùng các đệ của Thanh Sơn phái đến!"
Nghe tiếng hô lớn của người đứng cổng mọi người không hẹn cùng nhau nhìn ra ngoài, Thiên Lạc chân nhân? Không phải vị này xưa nay không tham gia những buổi tiệc đông đúc thế này ư?
Mọi người tuy khó hiểu nhưng nhanh chóng thay vào đó là sự tò mò, nghe thiên hạ đồn rằng Thiên Lạc chân nhân là mỹ nhân bậc nhất, nay được diện kiến quả đáng trông chờ, mọi người ai nấy đều hồi hộp ngoái đầu ra cửa mong ngóng được chiêm ngưỡng thánh nhan của y.
Cạch
"Đến rồi đến rồi kìa.
"
Vài tiếng xì xầm vang lên nhưng cũng không thể làm phân tâm mọi người mà còn khiến họ càng tập trung nhìn ra bên ngoài hơn.
Lạc Thiên Kỳ một thân bạch y, đầu đội kim quang nhẹ nhàng bước vào, theo sau là đám đệ tử của Thanh Sơn phái, ai nấy cũng đều thanh tú khiến người nhìn không khỏi rời mắt, nhất là vị dẫn đầu kia, từ lúc y bước vào không ai là không kinh ngạc, trên đời có người đẹp như vậy sao?
Họ say mê nhìn y không biết chán, Khúc Tư Duệ đi phía sau y nhìn thấy tất cả mọi loại ánh mắt của đám người, trong lòng sinh ra một cổ chán ghét, đám người đó dám dùng những con mắt trần tục như vậy nhìn sư tôn của hắn ư? Trong đầu chợt lướt qua một suy nghĩ đáng sợ, hắn muốn đem mắt của đám người này móc ra.
Lạc Thiên Kỳ thất nhiên nhận thấy ánh mắt của những người đó nhưng y lựa chọn ngó lơ đi, y đi thẳng lên phía trước, hai tay thành thục vòng ra phía trước hướng lão nhân gia đang ngồi trên cao cúi nhẹ người.
"Vãn bối Lạc Thiên Kỳ thay mặt Chưởng môn dẫn các đệ tử đến để chúc thọ Lâm lão gia, kính chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
"
Lâm lão gia ngồi trên cao vuốt râu mỉm cười gật đầu hài lòng nhìn y, Lạc Thiên Kỳ cũng không vội mà đứng thẳng người, đưa tay ra hiệu cho đám đệ tử xung quanh mang quà mừng lên.
"Phái Thanh Sơn chúng tôi xin biếu ngài một số lễ vật nhỏ, mong ngài không chê mà nhận cho.
"
Những người đệ tử của nhiệm vụ bưng lễ vật liên xếp hàng ngay ngắn đứng lên phía trước, Lâm lão gia bên trên vui vẻ cười nói.
"Sẽ không chê, không chê, thật cám ơn tấm lòng của bổn phái.
"
Lâm lão gia phất tay ra hiệu, lấp tức có mấy người tiến đến nhận lất lễ vật trên tay đám đệ tử mang đi, đám đệ tử hết việc cũng lui xuống dưới.
Thấy mọi việc đã xong, chúc cũng đã chúc, lễ vật cũng đã nhận, Lâm lão gia mỉm cười hiền hậu kêu người đỡ mình lên đi đến trước mặt y.
Thấy lão gia nhân tiến lại gần mình Lạc Thiên Kỳ vội vàng đi đến đỡ, Lâm lão gia vui vẻ vỗ nhẹ tay y.
"Đứa trẻ này, cũng lớn rồi.
"
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn lão nhân gia đang vuốt tay mình.
"Vâng, gia gia.
"
Hai tiếng gọi "gia gia" thân mật này làm mọi người nhận một phen bất ngờ, Thiên Lạc chân nhân là con cháu Lâm gia ư?
Lạc Thiên Kỳ quả thực là con cháu của Lâm gia, mẹ y Lâm Diệp Nhi là nữ nhi nhỏ nhất của Lâm lão gia, trên nàng có ba vị ca ca, cũng chính là ba vị bá bá của Lạc Thiên Kỳ, mẹ y vì chuyện không may nên đã qua đời, Lâm lão gia cũng vì thế mà đặt hết tình thương vào đứa ngoại tôn này của mình.
"Mau lên đây ngồi với gia gia.
"
"Vâng ạ.
"
Lạc Thiên Kỳ đỡ Lâm lão gia về vị trí của mình, y thì ngồi ở bên cạnh, những đệ tử khác cũng đã được người sắp xếp cho chỗ ngồi thích hợp.
"Tiểu Duê, sao đệ không ăn đi cứ nhìn đi đâu thế?"
Nghe tiếng gọi Khúc Tư Duệ giật mình nhìn qua vị sư tỷ đang ngồi bàn bên cạnh mình, hắn ngượng ngùng gãi đầu.
"Không có gì đâu ạ?"
"Không có gì?" Vị sư tỷ khẽ nhướn mày nhìn lên chỗ của Lạc Thiên Kỳ sau đó cười cười nhìn hắn "Ta thấy đệ đang chăm chú nhìn sư tôn đến nổi quên cả ăn thì có.
"
Khúc Tư Duệ da mặt mỏng lập tức đỏ lên, hắn vội vàng xua tay phản bác.
"Nhã Linh tỷ, không phải đâu, là tỷ nhìn nhầm đó!"
"Ồ, có lẽ là ta nhìn nhầm thật.
"
Nghe thế Khúc Tư Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, sợ chết đi được, khẽ liếc nhìn thiếu nữ 15 tuổi bên cạnh đang vui vẻ bốc từng miếng bánh bỏ vào miệng hắn chỉ biết cười trừ cho qua, Nhã Linh tỷ đúng là có thể ăn trong mọi trường hợp mà.
Nhã Linh tỷ chính là vị sư tỷ duy nhất không hùa theo các vị sư huynh cùng sư tỷ khác bắt nạt hắn, không hiểu sao tỷ ấy lại bắt chuyện với mình nhưng hắn dù gì hiện tại cũng là trẻ con, tâm tư cũng có một chút đơn thuần, thấy người trước mặt không hề có ý định gây hại cho mình thế là gật đầu đồng ý.
Nhã Linh tỷ tính tình rất tốt, đôi khi rất hiền hòa nhưng cũng có lúc rất đanh đá, ai dám động vào hắn thì đều bị tỷ ấy đánh cho bầm dập, vì thế mà hắn bây giờ an ổn hơn nhiều.
Nhưng không hiểu sao dạo này tỷ ấy nhìn hắn với ánh mắt rất kì lạ, nhất là khi hắn đi chung với sư tôn, hắn thấy nó b.iến thái thế nào ấy, hay là do hắn nhìn nhầm nhỉ.
.