Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 37: 37: Vương Tổng! Tay Đặt Sai Chỗ Rồi! End





Lý Tuấn nghe thế cũng không hề tức giận, hắn để tay vào túi chậm rãi đi đến chỗ y, trên môi lại nở nụ cười hiền hòa giả tạo đã lừa gạt biết bao nhiêu người ra, Lạc Thiên Kỳ nhíu mày dịch về phía sau, đá rớt xuống tạo âm thanh ghê rợn, Lạc Thiên Kỳ khẽ nuốt nước bọt nhưng không hề tỏ ra mình đang sợ hãi, y dùng con mắt lạnh lùng của mình mà nhìn hắn ta.
Lý Tuấn thấy biểu cảm của y trên mặt càng tỏ ra thích thú, sao hắn trước kia không biết cái tên Lạc Thiên Kỳ này còn có bộ mặt như vậy nhỉ, bây giờ lại còn đẹp như vậy, thật muốn đem đi chà đạp một phen.
1503 ở trong không gian nghe được suy nghĩ của hắn âm thầm phỉ nhổ, cái tên không não kia ngươi mình là ai mà dám mơ tưởng đến kí chủ nhà ta chứ? Lại nhìn qua Lạc Thiên Kỳ, nó cất lên giọng nói máy móc không cảm xúc của mình.
[Kí chủ, chỉ còn 1% nữa thôi.]
Lạc Thiên Kỳ khựng người, tại sao lại nhanh như vậy, 1503 cũng biết kí chủ nhà mình đang thắc mắc, nó rất tốt bụng mà giải thích.
[Là Vương Thiên Minh, sau khi biết cậu bị bắt cóc hắn đã cho lật tung thành phố này lên, điều tra được chuyện này có liên quan đến hai người kia nên đã cho Bạch gia cùng Lý gia đi đời mười phút trước rồi.]
Lạc Thiên Kỳ nghe xong cũng không tỏ ra thái độ gì bất thường, y đứng thẳng người dậy thả lỏng tay, cảm nhận từng đợt gió mát thổi qua mặt.
Vậy bây giờ ta phải làm gì?
1503 nhìn thái độ dửng dưng của y nhất thời không biết nói thế nào, hai bàn tay tròn vo của nó xoa lại với nhau, lâu lâu khẽ liếc nhìn y.

Lạc Thiên Kỳ bị hành động này của hệ thống làm cho sinh nghi, rốt cuộc con robot này đã gây ra họa gì để bây giờ không dám nhìn mặt y như vậy? Hay là cái nhiệm vụ này nguy hiểm đến tính mạng?
[À cái đó...!điểm mấu chốt của nhiệm vụ lần này là nguyên chủ nha...!]
Lạc Thiên Kỳ nhướn mày nhìn hệ thống ý bảo giải thích, hệ thống ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp.
[Thật ra...!ờm...!trong quá trình theo đuổi của nguyên chủ dành cho Lý Tuấn, thì hắn ta có động lòng đôi chút...!]
Nghe xong sắc mặt y trầm đi mấy phần, ánh mắt hờ hững không rõ đang vui hay tức giận nhìn qua hệ thống khiến nó sợ hãi mà run rẩy một phen, sao kí chủ lại đáng sợ trở lại rồi, cảm giác gần giống như lần đầu gặp mặt ý, huhu bổn hệ thống yếu tim a, khụ quên mất, nó làm gì có tim, nhưng mà vẫn sợ a.
Ý ngươi là ta phải tác động vào cái tình cảm ít ỏi này của hắn đối với nguyên chủ?
Hệ thống gật đầu, Lạc Thiên Kỳ nhếch mép cười, xem ra không đi không được rồi, còn muốn ăn nữa mà như vậy đấy, chậc.
Lý Tuấn ở bên này từ lúc y cúi đầu không nhìn mình nữa thì cảm có gì đó không đúng, cậu ta là đang suy nghĩ tìm cách thoát ư, ha đừng hòng, xung quanh đã bị người của hắn bao vậy có tìm cỡ mấy cũng không có đường mà chạy thoát.
Nhưng Lý Tuấn đã nhầm, Lạc Thiên Kỳ không hề tìm đường chạy thoát, con đường hiện tại mà y cần đi là con đường dưới này...!khẽ liếc nhìn vực thẳm sau lưng mình đáy mắt y lạnh đi vài phần sau đó mỉm cười nhìn Lý Tuấn.
"Này Lý thiếu gia, tôi hỏi anh một câu, anh đã từng...!thích Lạc Thiên Kỳ chưa?"
Lý Tuấn sững sờ nhìn y, hỏi vậy là có ý gì? Đang muốn tìm cách để hắn mềm lòng? Nhưng phải công nhận câu hỏi này tác động đến hắn, Lý Tuấn khẽ cúi đầu trong đầu không hiểu sao lại lần lượt hiện lên hình ảnh của quá khứ, trong đó có hình dáng nhỏ bé của một cậu thiếu niên rụt rè đưa thức ăn cho hắn, hắn không hiểu sao mình lại thấy có chút vui sau đó chợt cảm thấy buồn, rồi bắt đầu trở nên hoang mang, hắn có phải đã đánh mất cái gì rồi hay không?
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhìn hắn, Lý Tuấn càng nhìn nụ cười ấy trong lòng càng cảm thấy sợ, càng thấy hối hận, hai tay buông lỏng run rẩy, chân muốn bước đến cũng không nhấc lên nổi.
Lạc Thiên Kỳ trong lòng cười lạnh, giờ có hối hận thì cũng đã muộn, Lạc Thiên Kỳ kia đã không còn ở đây nữa.
Bạch Nhạc Vy đứng bên cạnh nhìn tràng này khó chịu cực kỳ, anh ta làm gì mà lề mề như vậy, lại nhìn đến người thiếu niên đứng cô độc bên mép vực nhưng vẫn tỏ ra khí chất sáng ngời của mình, oán hận trong lòng càng tăng cao, tại sao cái gì cũng vây quanh nó? Nếu nó biến mất...!Như không thể kiềm chế lòng đố kỵ của mình, cô ta xông qua đám người chạy nhanh về phía y.

"Lạc Thiên Kỳ!! Đi chết đi!!"
Lý Tuấn không kịp phản ứng chỉ biết đứng trơ mắt nhìn y bị Bạch Nhạc Vy đẩy xuống.
Lạc Thiên Kỳ ngã người xuống, khẽ liếc mắt thấy bóng hình quen thuộc chạy đến, gương mặt tràn đầy hoảng sợ, Lạc Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, mắt từ từ nhắm lại, xem ra không đi ăn lẩu được rồi.

[Nhiệm vụ hoàn thành
Bắt đầu tiến hành rút linh hồn...!hoàn tất!]
"KHÔNG!!!!"
Vương Thiên Minh chạy đến mép vực vươn tay muốn nắm lấy bàn tay kia nhưng lại không thể chạm tới, cảm giác đau khổ, tuyệt vọng cứ thế ngổn ngang trong người hắn, tại sao? Tại sao chứ? Nếu hắn đến sớm hơn có phải y sẽ không...!là do hắn, tất cả là do hắn...
Trời bỗng đổ mưa lớn như khóc thương cho hắn, nước mưa rớt xuống gương mặt của hắn hòa lẫn với nước mắt mà chảy xuống, hắn gào khóc trong tuyệt vọng.
"TIỂU KỲ!!! TẠI SAO CHỨ!!!?? KHÔNG PHẢI EM MUỐN ANH DẪN EM ĐI ĂN LẨU SAO? CHỖ ANH ĐÃ ĐẶT RỒI, EM MAU ĐẾN ĂN ĐI CHỨ!!!TIỂU KỲ!!!!"
Người của hắn lúc này chạy đến, nhìn tràng cảnh trước mặt có chút giật mình, chủ tịch của họ đang quỳ bên mép vực mặc kệ sự ngăn cản của người khác muốn lao xuống, hắn gào khóc như một đứa trẻ đòi mẹ nào có tí gì gọi là uy nghiêm thường ngày?
Lại nhìn qua thấy Lý Tuấn đang ngồi bệch dưới đất với ánh mắt vô hồn, cùng Bạch Nhạc Vy đang cười điên loạn, nhìn sơ cũng đoán ra đã có chuyện không hay xảy ra, họ thở dài rồi nhanh chóng bắt người đi, còn Vương Thiên Minh thì...!haizz vẫn là thôi vậy.
"Tiểu Kỳ...!"
Vương Thiên Minh đến khi ngất đi trong miệng cũng vẫn lầm bầm cái tên này, mẹ Vương ở bên ngoài nước mắt giàn giụa nhìn con trai cả mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh.

Ba Vương đau lòng ôm bà vào lòng an ủi, mẹ Vương vươn tay lau nước mắt của mình đi nhẹ giọng hỏi chồng mình.

"Chị ấy sao rồi?"
Ba Vương khẽ thở dài lắc đầu
"Tình hình không khả quan lắm, bác sĩ bảo vì không chịu nổi cú sốc nên bệnh tim của chị ấy tái phát hơn nữa còn chuyển biến nặng, phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian dài"
Chuyện hai người đang nói đến là chuyện của mẹ Lạc, khi nghe tin con mình mất bà vì đau thương quá độ mà dẫn đến bệnh tim tái phát đau đến ngất đi phải đưa vào bệnh viện.

Còn Vương Thiên Minh từ ngày hôm đó cứ lâm vào tình trạng hôn mê như vậy đã ba ngày rồi, mẹ Vương Thiên Minh nhìn gương mặt tiều tụy của hắn qua cửa kính cố nén nước mắt bảo chồng mình dẫn qua thăm mẹ Lạc.
Lúc hai người đi xa trong phòng đột nhiên phát sinh dị tượng, trên giường bệnh, Vương Thiên Minh an ổn nằm trên đó, mày khẽ nhíu lại, từ mi tâm một tia sáng tím bay ra ngoài, sau đó bị hút vào một chiếc bình thủy tinh hình cầu trên tay cô gái với mái tóc vàng óng xoăn nhẹ.
Sau lưng cô gái vừa rồi đột nhiên xuất hiện thêm một cô gái nữa, hai người nhìn nhau cười rồi biến mất.
Mảnh vỡ linh hồn +1..