Công đường bị bu đông bởi người dân, ai ai cũng một mặt háo hức cùng tò mò, đoán thử xem nơi này đang xảy ra chuyện náo nhiệt gì.
Lạc Thiên Kỳ cùng Lục Huyền Vũ bước vào, y lúc này vì uy nghiêm của hoàng đế mà phải cắn răng đứng dậy để đi.
Lục Huyền Vũ đi theo đằng sau tay luôn ở tư thế sẵn sàng để đỡ người.
Nhìn đôi chân hơi run của y Lục Huyền Vũ phải cố lắm để không cười ra tiếng.
"Ta thấy bệ hạ đi thêm một bước sẽ ngã, ta lại không nở để người đau đành phải vậy thôi.
Dù sao ở đây không ai biết thân phận của người, cứ yên tâm."
Lạc Thiên Kỳ ai oán lườm Lục Huyền Vũ.
Ngươi có chắc là không ai biết thân phận của ta không?
Mộ Nhất cùng đám thuộc hạ của Lục Huyền Vũ thức thời quay đầu lảng tránh.
Như thể nãy giờ mình chưa thấy chưa nghe chuyện gì cả.
Đám tham quan bên dưới hoang mang nhìn nhau không biết vị đang ngồi trên ghế kia là ai, sao có thể được Lục tướng quân chăm sóc tận tâm như vậy.
Lạc Thiên Kỳ ném xuống trước mặt bọn trúng một đống sổ sách, khiến cả đám mặt hết xanh rồi lại tím cúi cùng là trắng không thấy nổi một giọt máu run rẩy nhìn y.
"Ngươi là ai? Sao lại..."
Lạc Thiên Kỳ hừ lạnh.
"Là ai không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết ta có quyền chém đầu đám người các ngươi."
Đám tham quan nghe xong lập tức rụt người lại, họ cảm nhận được đây không phải là lời nói đùa.
Xem ra y có chức vị rất cao, lần này bọn họ chết chắc rồi.
"Bổng lộc triều đình ban cho các ngươi không đủ sống hay sao mà phải tàn nhẫn với con dân như vậy? Hợp tác với bọn cướp, đây là chuyện của một quan phụ mẫu nên làm hay sao? Tội các ngươi đúng thật đáng chết."
Lạc Thiên Kỳ nói không hề nhỏ, giọng y uy nghiêm vang xa đánh thẳng vào tai của người dân đứng bên ngoài, ai cũng đều vở lẽ, thì ra là vậy, thảo nào mỗi họ báo quan tìm kiếm trợ giúp đều bị khước từ.
Hóa ra những vị quan mà họ kính trọng yêu mến lại chỉ là một đám tham quan giết dân hại nước.
Người người gương mặt không che giấu sự tức giận cùng uất hận, người thân của họ, nếu đám quan này có trách nhiệm hơn thì người thân của họ đã không chết oan uổng như thế.
Tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi, nào rau, nào trứng, nào bùn đất...!được người dân ném thẳng vào đám tham quan đang khấu đầu ở đó.
"Xin đại nhân tha mạng, xin tướng quân tha mạng, xin đại nhân tha mạng, xin tướng quân tha mạng..."
Chúng dập đầu khóc lóc thảm thiết kêu xin mong nhận được sự khoan hồng nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng từ y, giọng y lạnh dần, ánh mắt sắc bén lướt qua từng đám người khiến chúng sợ hãi mà nép mình.
Đây chính là khí chất của một bậc đế vương.
"Tha mạng? Các ngươi nói thật dễ nghe.
Vậy những mạng người mà các ngươi gián tiếp hại chết ai sẽ trả cho người thân họ đây?"
"Khi người thân của họ cũng nài xin các ngươi giúp họ như vậy, thì các ngươi đã làm gì? Đã làm gì hả? Nói ta tha cho các ngươi? Nằm mơ sao?"
Lạc Thiên Kỳ tức giận đập mạnh tay lên bàn.
Lục tướng quân xót người liền nắm lấy tay tiểu hoàng đế xoa xoa thổi thổi đến khi nào nó hết đỏ rồi thôi.
Đám thuộc hạ của hắn đột nhiên bị nhét cẩu lương no đến trợn mắt.
Tướng quân à, ngài làm ơn để ý đến tình cảnh hiện tại được không.
Người ta đang căng thẳng muốn chết mà ngài cứ như chó con vẫy đuôi bên hoàng thượng vậy.
Hình tượng đối lập quá to lớn, bọn họ tam quan sụp đổ cả rồi.
Đây thật sự là người mà bọn họ sợ hãi hay sao, là đại ác ma khi mỗi lần xuất hiện ra tay huấn luyện binh lính ư?
Lạc Thiên Kỳ không muốn kéo dài chuyện này nữa, eo của y vẫn còn đang đau đây này.
Y đứng dậy lớn giọng tuyên án.
"Các ngươi là quan phụ mẫu nhưng lại không biết lo cho dân, hơn nữa còn cấu kết với bọn cướp để hại dân, việc làm của các người không chỉ độc ác mà còn gây mất niềm tin của dân về triều đình.
Nay ta tuyên bố, lấy lại mũ quan, nhốt vào đại lao sau ba ngày xử trảm trước công chúng!"
Người dân bên ngoài cửa hô hào, đám tham quan có người vì sợ hãi mà ngất xỉu.
Vài người tưởng chừng như đã không có gì để mất, gan bỗng chốc hóa lớn mà gào lớn lên.
"Ngươi lấy quyền gì mà dám tuyên án cho bọn ta, chỉ là một thằng nhóc mà thôi, Lục tướng quân chưa lên tiếng thì sao ngươi dám nói chứ, đó chính là xúc phạm đến ngài ấy."
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn tên vừa nói, đây là dù có chết cũng phải kéo y xuống theo đấy à.
Ha ha bọn ngươi đang diễn trò hay sao?
Lạc Thiên Kỳ mắt như có như không mà nhìn qua Lục Huyền Vũ.
"Lục tướng quân, ngài nói xem, ta tự ý hành quyết như vậy là không hợp tình hợp lẽ sao?"
Lục Huyền Vũ thức thời liền chạy đến vuốt mông ngựa.
"Nào có nào có, là tên điêu dân đó miệng lưỡi không sạch, đã làm người khó chịu rồi."
Nơi rồi hắn quay xuống nhìn đám người bên dưới, gương mặt lạnh băng khác xa với lúc nãy.
"To gan, ngài ấy là người mà ngươi có thể xúc phạm như vậy hay sao, người đâu mang ra ngoài cắt lười cho ta.
Còn đám này đem nhốt hết đi, thật chướng mắt."
"Tuân lệnh!"
Việc đã xong, không còn gì để xem nữa nên người dân cũng tản đi hết.
Lục Huyền Vũ phất tay bảo tất cả người ở nơi này rời đi.
Không gian phút chốc trở nên yên tĩnh.
Hân đứng im để cho tiểu hoàng đế dựa vào người mình.
"Đám cướp kia sao rồi?"
Lục Huyền Vũ vân vê đuôi tóc mềm mượt của y, sau đó đưa lên hôn nhẹ.
Hương bạc hà thanh mát thoang thoảng bên mũi.
Hắn tham làm mà hít lấy nhìu hơn.
Lạc Thiên Kỳ thấy hắn không trả lời mình thì nghi ngờ quay ra nhìn.
Lập tức bắt gặp Lục tướng quân như một con chó lớn vẻ mặt phê pha hít lấy hít để tóc của y.
Khóe miệng Lạc Thiên Kỳ giật giật, tên này bị lên cơn đấy à?
"Bốp"
Lục Huyền Vũ nhăn nhó ôm đầu, ánh mắt đáng thương nhìn tiểu hoàng đế đang thu tay về.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Có trả lời câu hỏi kia không?"
Lạc Thiên Kỳ trừng mắt, Lục Huyền Vũ cười cười lấy lòng mà nói.
"Hoàng thượng yên tâm, người của ta đã xâm nhập lên chỗ bọn hắn đóng trại, và canh chừng ở đó.
Nếu không có gì bất thường thì tối nay ta sẽ đi lên đó để giải quyết."
"Ta đi n...!"
Chưa kịp để y nói hết câu Lục Huyền Vũ đã chặn lại trước.
Hắn nhất định không thể để tiểu hoàng đế lâm vào nguy hiển được.
Đám cướp đó không hề tầm thường chút nào, nếu không cần gì đích thân hắn phải ra tay chứ.
"Hoàng thượng nên ở lại, rất nguy hiểm."
Lạc Thiên Kỳ quyết tâm không chịu thua, ta ra lệnh ngươi không chịu nghe thì ta năn nỉ ngươi.
Dù sao ra cũng giỏi bán manh lắm nha.
Tay nhỏ lập tức vươn ra nắm lấy ống tay áo của nam nhân mà lắc lắc.
Đôi mắt anh đào to tròn chớp chớp, môi nhỏ hơi mím lại, sau đó lại phát ra lời như một tiểu hài tử.
"Vũ ca ca, cho Kỳ nhi đi với, Kỳ nhi hứa sẽ ngoan không có làm phiền Vũ ca ca đâu."
Lục Huyền Vũ máu mũi tuôn trào, hắn vội vàng đưa tay che mũi.
"Kỳ nhi...!vẫn không được."
Lạc Thiên Kỳ đen mặt, ta làm nũng tới thế mà ngươi không chịu, hừ để xem ta tung chiêu cuối ngươi chịu nổi không.
Lạc Thiên Kỳ kéo vai áo xuống để hở một vùng da trắng có in mấy vết đỏ ám muội do trận mây mưa tối qua.
Lạc Thiên Kỳ rướn người lên ma sát với cơ thể nam nhân.
Môi kề vào tai hắn thì thầm.
"Lục tướng quân thật không cho Kỳ nhi đi sao?"
Lục Huyền Vũ nhắm chặt mắt nhưng không thể ngăn được lời nói ngọt ngào vang vọng bên tai.
Hắn một tay đem eo người chế ngự đẩy y nằm xuống bàn.
Giọng nói khàn khàn cất lên.
"Kỳ nhi, đừng chọc ghẹo ta, đệ còn đang đau."
Lạc Thiên Kỳ cong mắt yêu mị, chân dài chủ động vòng qua eo hắn.
"Không đau nữa, Vũ ca ca~"
Đây chính là minh chứng cho câu cái miệng hại cái thân.
Giữa công đường không một bóng người, lại có hai người trên bàn cao làm chuyện xấu hổ, tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc và những tiếng r.ên rỉ nhỏ nhẹ vang vọng khắp công đường.
Lỡ có người đi qua mà nghe thấy thì y chắc phải đào lỗ mà chui xuống mất.
Lạc Thiên Kỳ hai mắt ướt đẫm mơ hồ nhìn nam nhân cường tráng đang điên cuồng cày cấy trên người mình.
Lúc này y mới ý thức được rằng mình thật ra cũng có thể lén lút trốn đi theo chứ không nhất thiết phải....
Lạc Thiên Kỳ chết lặng, sao lúc đó mình ngu dữ vậy nè.
Lạc Thiên Kỳ cả người xụi lơ để Lục Huyền Vũ bế mình đi ăn trưa.
Nơi họ chọn để ăn là một quán ăn nổi tiếng ở đây, khách khứa cũng khá đông.
Lạc Thiên Kỳ vô lực dựa vào người hắn để hắn đút cho mình ăn.
Đám người xung quanh lâu lâu cứ không nhìn được mà nhìn qua.
Chuyện đoạn tụ trong thời gian này không phải là họ chư thấy qua, nhưng hai nam nhân đẹp xuất sắc như vậy lại đi yêu nhau cũng hơi khiến các thiếu nữ hụt hẫng và âm thầm tiếc nuối.
Mộ Nhất ngồi đối diện hai người vẻ mặt cực kỳ vi diệu, không phải tướng quân kêu hắn đến báo cáo tình hình sao? Giờ lại bắt hắn ngồi nhìn hai người diễn ân ái, như vậy thì sao hắn báo cáo đây.
Dù vậy nhưng Mộ Nhất cũng phải thầm cảm thán, dung nhan hoàng thượng quả thật không thể coi thường, người đẹp đến như thế bảo sao tướng quân nhà hắn không mê.
Lúc trước lúc tập luyện cứ thấy tướng quân ngồi ngẩn ngơ, bọn thuộc hạ như hắn cứ đoán mò là tướng quân nhà mình đang nhớ người thương, hoặc đang tương tư người nào đó, ai ngờ cái người đó là hoàng thượng đâu.
Lúc mới biết đám thuộc hạ muốn ngất tại chỗ, may sao ý chí kiên cường.
Bây giờ nhìn như vậy ắt hẳn đã bắt được người về tay, hắn cũng mừng thay cho tướng quân nhà mình.
Nhưng hoàng thượng vẫn là hoàng thượng ngài ấy chắc gì mà chịu bỏ ngai để gả cho tướng quân nhà bọn họ.
Vậy chỉ còn đường là tướng quân nhà họ gả đi rồi.
Trong đầu Mộ Nhất bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Lục Huyền Vũ ngồi kiệu hoa tám người khiêng à không tướng quân nhà hắn hơi nặng nên chắc phải thêm người.
Hỉ phục đỏ thắm bó sát để lộ cơ bắp to bự.
Mặt mũi được tô tô trát trát nào là phấn, nào là son.
Và rồi hoàng thượng sẽ dắt tay hắn bước lên bậc cao.
Sau đó bá quan văn võ quỳ xuống hô to "Hoàng hậu nương nương."
"Phụt hahahaa..."
Mộ Nhất dường như không để ý đến hai người kia mà ôm bụng cười lớn.
Lạc Thiên Kỳ đưa mắt e ngại nhìn Lục Huyền Vũ.
"Thuộc hạ của ngươi ai cũng không được bình thường à?"
".....".