Trà Môn Khuê Tú

Chương 95: Mất trộm




Tô Ngọc Uyển cười: “Sáng sớm ngày mốt ta phải về rồi, đáng tiếc cũng không có bao nhiêu cơ hội giao hảo với Phó cô nương.”

“Sao ta nghe nói cô nương muốn chuyển nhà đến phủ thành mà?” Khuôn mặt của Phó Dung hơi nhọn, nước da tái nhợt không có huyết sắc khiến cho đôi mắt càng thêm đen nhánh như hai huyệt động, nhìn vào cũng không thấy được cảm xúc bên trong.

“Ừ, đúng là có ý này.” Tô Ngọc Uyển gật đầu.

“Vậy là được rồi, sau này ngươi chuyển đến đây, chúng ta có thể cùng nhau chơi.” Phó Dung cười nói.

Tô Ngọc Uyển hơi tò mò hỏi: “Phó cô nương tính ở lại chỗ này à. Nếu là như vậy thì lúc nào đến thăm tổ mẫu, ta cũng có thể gặp được cô nương rồi.”

Phó Dung chớp chớp mắt, dùng khăn tay che miệng cười cười: “Cái này ta cũng không rõ nữa, đều do lão phu nhân và nương ta quyết định.”

“À.” Tô Ngọc Uyển gật gật đầu, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ chỉ chung trà nói: “Đây là trà mới của nhà ta, cô nương nếm thử xem.”

Phó Dung bưng chén trà lên nhấp một ngụm, gật đầu nói: “Thật đúng là trà ngon, vào miệng ngọt lành, hương thơm nức mũi.”

Hai người lại hàn huyên thêm một chút về trà đạo Phó Dung mới đứng dậy cáo từ.

“Ngươi đi một mình à? Sao không mang theo nha hoàn? Tô Ngọc Uyển thấy Phó Dung chỉ có một mình thì ngạc nhiên hỏi.

“Nhà ta không có nha hoàn, lại không dám làm phiền nha hoàn của Trần phủ, cho nên chỉ tới một mình. Không sao, ta biết đường về mà.” Phó Dung cười nói.

“Vậy sao được, bên ngoài cũng đã tối rồi, ngươi lại là cô nương gia.” Tô Ngọc Uyển quay đầu phân phó: “Hứa ma ma, người mang theo đèn lồng, tiễn Phó cô nương về đi.”

Hứa ma ma lĩnh mệnh, cầm đèn lồng đưa Phó Dung ra ngoài.

Lập Xuân đóng cửa viện, theo Tô Ngọc Uyển vào nhà, khó hiểu hỏi: “Cô nương, người nói Phó cô nương tới chỗ này của chúng ta làm gì? Không lẽ là rảnh quá cho nên mới kiếm chuyện để giải khuây?”

Tô Ngọc Uyển cũng đang buồn bực đây. Lúc Phó Dung tới trời cũng đã tối rồi, một mình nàng ta chạy tới chỗ này, nói dăm ba câu trên trời dưới đất xong thì về, rốt cuộc là có ý gì?

Hai người vừa vào đến buồng trong, Tô Ngọc Uyển định phân phó Lập Xuân tháo tóc cho mình thì nghe thấy Tiết Sương kêu lên: “Cô nương, không hay rồi.”

“Chuyện gì vậy?” Cốc Vũ đi ra ngoài, nhíu mày hỏi: “Cái tật hô to gọi nhỏ này của ngươi đến khi nào mới sửa được vậy hả? Đừng dọa cô nương.”

“Không phải ta cố ý muốn gào mà là chiếc bình Nhữ Diêu mỹ nhân trên giá bác cổ đã biến mất rồi.”

Tô Ngọc Uyển và Lập Xuân sửng sốt liếc nhau, sau đó cùng đi ra ngoài. Cốc Vũ và Tiết Sương đang đứng ở phía trước giá bác cổ, mà chiếc bình Nhữ Diêu Mỹ nhân ở trên đã không cánh mà bay.

“Chiều nay lúc ta quét dọn còn thấy nó ở đó mà.” Hạ Chí nghe thấy tiếng kêu cũng bước vào trong phòng nói.

Trong khoảng thời gian này, lúc Tô Ngọc Uyển ra cửa chỉ mang theo hai người. Tối nay đến chỗ lão phu nhân ăn cơm nàng cũng chỉ mang theo Lập Xuân và Cốc Vũ, còn Hứa ma ma ở lại trông nhà. Tiết Sương và Hạ Chí thì lân la đến các nơi khác thu thập chút tin tức.

“Đợi lát nữa Hứa ma ma về rồi hỏi bà ấy thử xem.” Tô Ngọc Uyển nói: “Có khi bà ấy cất chỗ nào rồi cũng nên.”

Tuy nói vậy nhưng Hứa ma ma theo Ân thị đã nhiều năm, bà là người thế nào không chỉ riêng Tô Ngọc Uyển mà mấy nha hoàn Lập Xuân cũng biết rất rõ. Bà ấy không phải người tay chân không sạch sẽ. Hơn nữa đồ trên giá dù sao cũng là đồ của Trần phủ, cho dù Hứa ma ma có thu dọn hành lý cũng sẽ không lấy đồ của Trần phủ bỏ vào.

“Có khi nào là do Phó cô nương lấy không?” Lập Xuân nhíu mày.

Mấy người hai mặt nhìn nhau. Lúc Phó Dung vào đây, Hạ Chí đang ở trong phòng thu thập giường nệm, Cốc Vũ đi nấu nước pha trà, Hứa ma ma ở bên trong làm nội y cho Tô Ngọc Uyển, chỉ có hai người Lập Xuân và Tiết Sương ở bên ngoài tiếp đón với Tô Ngọc Uyển.

“Lúc nàng ta vào đây có đi dạo xung quanh một vòng” Lập Xuân nhớ lại nói, “Lúc đó cô nương đang pha trà, ta sợ cô nương bị nước nóng làm phỏng tay cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm người, không chú ý tới Phó cô nương.”

“Ta có thấy nàng ấy đi vòng quanh giá bác cổ mấy lần…” Hai mắt Tiết Sương sáng lên, “Ta nhớ ra rồi, nàng còn cầm một cái bình hoa lên nhìn, đúng là cái bình Nhữ Diêu mỹ nhân kia.”

“Nói vậy, là Phó cô nương lấy bình hoa đi?” Cốc Vũ không dám tin hỏi, “Nàng làm sao… làm sao lại có thể to gan như vậy?”

Có thể lấy trộm một cách trắng trợn như vậy trước mặt mọi người. Nhưng mà cũng vì trắng trợn như vậy nên mọi người mới không kịp đề phòng, ai mà ngờ được sẽ có người to gan lớn mật ăn trộm đồ trước mặt nhiều người như vậy chứ.

“Đồ vật gần chỗ nàng ta nhất đã biến mất, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết nàng ta chính là hung thủ. Một lát chúng ta qua đó điều tra rõ ràng, để xem nàng ta còn có mặt mũi mà ở chỗ này nữa không?” Tiết Sương nói.

“Đúng nha, nàng sẽ không ngốc như vậy chứ? Chuyện này không phải quá mức rõ ràng sao?” Hạ Chí nghi hoặc.

Cốc Vũ hừ lạnh một tiếng: “Hừ, chắc là cảm thấy cô nương là họ hàng xa đến Trần phủ làm khách, cho dù có bị mất trộm cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt cho nên mới xuống tay thôi.”

“Cái này không được, nhất định phải để người Trần gia tới cửa tra xét cho thật kỹ.” Tính tình của Tiết Sương xưa nay vẫn luôn nóng nảy, mấy năm nay đi theo Tô Ngọc Uyển cũng chưa phải ăn mệt gì cho nên cũng không biết sợ. Lập Xuân và Cốc Vũ lại không trả lời mà nhìn về phía Tô Ngọc Uyển. Lúc này Tô Ngọc Uyển lại bình tĩnh ngồi xuống, thong thả rót cho mình một chén trà.

Đây là do phụ thân dạy nàng. Cho dù gặp phải chuyện gì, có sốt ruột cũng vô dụng, ngược lại càng dễ gặp phải sai lầm. Nếu thời gian cho phép thì hãy ngồi xuống bình tĩnh suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ tìm được biện pháp tốt hơn để giải quyết.

Tô Ngọc Uyển thổi thổi chung trà trong tay, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi cảm thấy Phó cô nương là người tham lam, không có đầu óc như vậy sao?”

Lập Xuân và Cốc Vũ nhìn nhau, lắc đầu nói: “Chắc là…. không phải đi?”

Tuy các nàng cũng chỉ gặp Phó Dung hai lần, thời gian tiếp xúc cũng ngắn, không có cách nào hiểu hết được bản tính của nàng ta. Nhưng mà mấy năm nay đi theo Tô Ngọc Uyển lăn lộn, các nàng đã gặp không ít người, lại được Tô Trường Thanh dạy dỗ vài lần, ánh mắt nhìn người tự nhiên cũng phải có. Phó Dung nhìn qua thì có vẻ kiều kiều nhược nhược, nói chuyện cũng có chút nhỏ nhẹ, uyển chuyển nhưng đôi mắt lại vô cùng linh hoạt, ẩn ẩn tinh quang. Người như nàng vậy có thể có lòng tham, cũng có thể không có kiến thức, nhưng nếu nói là không có đầu óc thì Lập Xuân và Cốc Vũ cũng không tin.

Người không có đầu óc làm sao có thể ngay dưới mí mắt của các nàng trộm đồ, cái này không phải chứng minh các nàng còn không có đầu óc hơn Phó Dung hay sao?

Tô Ngọc Uyển lại hỏi: “Nếu bây giờ chúng ta gióng trống khua chiêng nói Phó cô nương trộm đồ, kinh động người Trần gia thì sẽ thế nào?”

Lập Xuân đang muốn nói chuyện, Tô Ngọc Uyển đã ngăn lại, chỉ vào Tiết Sương nói: “Ngươi nói xem.”

Tiết Sương trừng mắt, chỉ chỉ vào mũi mình hỏi: “Ta sao?”