Trà Môn Khuê Tú

Chương 68: Mã chưởng quầy




“Không sao, có chuyện gì để hôm sau con nói với tỷ tỷ cũng được.” Tô Thế Thịnh ngồi xuống ghế tròn, rơm rớm nước mắt hỏi: “Di nương cảm thấy thế nào rồi?”

Mạnh di nương lúc này mới nhớ tới chuyện mình vẫn đang giả bộ bệnh tình nguy kịch, hơn nữa nhìn phản ứng của Tô Ngọc Uyển cùng Tô Thế Xương lúc nãy hình như cũng đã hoài nghi bà. Nếu bà không nhanh tốt lên, để bọn chúng tranh thủ nói bậy trước mặt Thịnh ca nhi, nói không chừng nhi tử sẽ xa cách với mình, vậy thì chỗ dựa duy nhất của bà ta cũng xong luôn.

Mạnh di nương vươn tay, nắm lấy áo Tô Thế Thịnh, trong mắt càng thêm lo lắng: “Có phải bọn họ tức giận rồi không? Chẳng lẽ lúc nãy nương đã nói sai cái gì sao? Sao ta lại cảm thấy giống như đại cô nương tức giận? Có phải tại nương nói nàng cho ngươi bí phương nên nàng không cao hứng hay không?”

Lại đẩy Tô Thế Thịnh: “Ngươi nhanh đi xin lỗi đại cô nương đi, nói là ngươi cũng không cần bí phương, là di nương mê sảng nói lung tung thôi. Đừng để đại cô nương xa cách với ngươi, đều tại nương suy nghĩ không chu đáo làm liên lụy tới ngươi.” Nói đến đây liền rơi lệ đầy mặt.

Nhìn thấy mẫu thân như vậy, Tô Thế Thịnh vô cùng cảm động. Đây là mẹ ruột của hắn, cho dù sinh mệnh đang bị đe dọa vẫn luôn suy nghĩ cho hắn, tấm lòng này của di nương, cả đời này hắn cũng không báo đáp hết được.

Hắn ôm chặt Mạnh di nương, khóc lớn: “Nương, người đừng bỏ lại con một mình, người nếu không còn nữa, nhi tử biết phải làm sao? Nương, nương…”

Mạnh di nương cứng đờ cả người, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, vỗ vỗ lưng hắn đầy yêu thương, khóc nói: “Ừ, nương chỗ nào cũng sẽ không đi, sẽ luôn ở bên cạnh Thịnh ca nhi.”

Hai mẹ con ôm nhau khóc một lát, Mạnh di nương mới giãy giụa, quay đầu hỏi nha hoàn: “Thuốc mà Hoắc đại phu kê đâu rồi, ta muốn uống thuốc, ta phải sống sót thật tốt, không thể bỏ Thịnh ca nhi lại một mình được.”

Nha hoàn vội chạy ra ngoài nói: “Để nô tỳ đi xem thử.”

…………………………..

Tô Thế Xương tuy đã trở lại phòng của Tô Ngọc Uyển nhưng vẫn cứ buồn bực không thôi. Tô Ngọc Uyển liếc hắn, cũng không nói gì, tự mình pha trà rồi đặt trước mặt của hắn.

Tô Thế Xương cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, dùng sức đặt chén trà lên bàn: “Tỷ, đệ sẽ khiến hắn biết Mạnh di nương giả bệnh.”

Tô Ngọc Uyển nhìn Tô Thế Xương, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Có nóng hay không?”

Tô Thế Xương lúc này mới phản ứng lại, vội vàng thè lưỡi ra khiến cho Tô Ngọc Uyển cùng với mấy nha hoàn trong phòng cười ngặt nghẽo.

……………………..

Hai ngày tiếp theo, Tô Thế Xương bắt đầu hành động, thủ đoạn của hắn cũng rất đơn giản, chỉ cần để Tô Thế Thịnh ngẫu nhiên nghe được lời của Hoắc đại phu nói với nha hoàn lúc trở lại tái khám, Thịnh ca nhi nảy sinh nghi ngờ tự nhiên là sẽ truy xét ngọn nguồn, sau đó liền phát hiện sự thật Mạnh di nương chỉ giả bệnh.

Tô Ngọc Uyển cũng chỉ có hai người đệ đệ này, tuy nói buông tay để Tô Thế Xương đi làm nhưng cũng không lơ là phản ứng của Tô Thế Thịnh. Cũng may Tô Thế Thịnh cũng không làm nàng thất vọng, lúc biết được sự thật, hắn cũng không vì tấm lòng của di nương mà đồng tình, ngược lại còn muốn thay đổi tâm tính này của di nương. Có điều hắn cũng không nói chuyện này với Tô Ngọc Uyển cùng Tô Thế Xương.

Tô Thế Xương vô cùng thất vọng, oán giận nói với Tô Ngọc Uyển: “Uổng công chúng ta đối xử tốt với hắn như vậy, hắn biết được di nương tính kế tỷ tỷ lại vẫn thiên vị, giúp đỡ bà ta che dấu. Sau này đệ sẽ không đào tim móc phổi mà đối đãi với hắn nữa.”

Tô Ngọc Uyển cười hỏi: “Nếu hắn không quan tâm tới tình mẫu tử, vì đại nghĩa diệt thân mà nói hết những chuyện Mạnh di nương đã làm với chúng ta, có phải đệ sẽ cảm thấy hắn tốt hay không?”

Tô Thế Xương sửng sốt một lúc, nhíu mày nghĩ nghĩ xong lại lắc đầu: “Vậy thì cũng không phải. Mạnh di nương cho dù có làm gì thì cũng là vì hắn. Nếu hắn ngay cả chút lương tâm này cũng không có…” Tô Thế Xương nói tới đây thì hơi dừng lại, thở dài một hơi: “Thôi được rồi, đệ tha thứ cho hắn.”

Tô Ngọc Uyển vỗ vỗ vai hắn, cũng không nói thêm gì nữa.

… …… …… …… …… …… …… …… …… …

Bệnh của Mạnh di nương dần tốt lên, trà sạn Tô gia cũng tiến hành đợt mở bán trà xuân lần hai. Bởi vì lần đầu tiên vô cùng chấn động nên đã kéo theo không ít khách thương từ phủ thành bên kia tới, đẩy giá trà lên cao hơn nữa.

Sau khi bán xong, Mã chưởng quầy tìm Tô Ngọc Uyển nói: “Cô nương, nếu không số trà còn lại chúng ta cũng đừng mang ra bán sỉ nữa. Ban đầu ta nghĩ, trà trang của chúng ta ở phủ thành, khách thương ở Hưu Ninh thành cho dù có tới đây mua trà thì cũng không ảnh hưởng bao nhiêu tới sinh ý của chúng ta. Nhưng mà khách thương lần này còn có cả người của phủ thành. Bọn họ mua lá trà của chúng ta lại dùng chính trà này tới cạnh tranh với trà trang nhà chúng ta, hình như có chút không ổn. Hơn nữa, nếu chúng ta để dành trà này lại cho trà trang bán lẻ, lợi nhuận chắc hẳn sẽ còn lớn hơn nhiều.”

“Trà xuân của chúng ta lại không ít, nếu chỉ dựa vào bán lẻ, đã không thể tạo được tên tuổi, doanh số lại không đủ, trà mới chẳng phải sẽ thành trà cũ hay sao?” Tô Ngọc Uyển hỏi ngược lại.

“Nhưng cứ làm như thế này cũng không thỏa đáng.” Mã chưởng quầy nhíu mày nói.

“Đúng là không thỏa đáng. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, trước cứ tạo danh tiếng tốt đã. Cái ta muốn bây giờ không phải lợi ích ngắn hạn mà là thanh danh của Diệp gia viên chúng ta, phải làm sao để sau này chỉ cần  nhắc đến cây trà Tùng La thì khách nhân đều nghĩ ngay đến lá trà của Diệp gia viên. Đến lúc đó chúng ta lại mở thêm trà trang, quán trà tới vùng Tùng Giang hoài bên kia, rồi đẩy mạnh bán lẻ lên, khi đó mới chân chính là thời điểm thu lợi.”

Mã chưởng quầy bị viễn cảnh tươi đẹp mà Tô Ngọc Uyển vẽ ra hấp dẫn, hai mắt tỏa sáng, vỗ tay nói: “Cô nương tính toàn thật tốt!”

Nói thật, tuy Tô gia chiếm tiên cơ, tranh được một ít vườn trà trên núi Tùng La nhưng bởi vì tài lực không đủ nên vẫn luôn chật vật tìm cách sinh tồn giữa những đại trà thương khác. Tô Trường Thanh dốc hết sức lực mới có thể phát triển sinh ý như bây giờ. Mã chưởng quầy cả đời đều làm buôn bán ở Tô gia nên tầm nhìn cũng chỉ giới hạn ở Hưu Ninh thành này và Huy Châu phủ bên kia, chỉ hi vọng có thể kinh doanh tốt mà không bị người khác chiếm đoạt.

Nhất là trong tình cảnh bây giờ, Tô Trường Thanh đã qua đời, một tiểu cô nương như Tô Ngọc Uyển phải vất vả chống đỡ gia nghiệp, còn gặp phải đủ loại khốn cảnh. Trong suy nghĩ của Mã chưởng quầy cùng Hoàng quản sự, Tô gia có thể duy trì như bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi, nào dám mơ tưởng đến chuyện gì khác nữa.

Lại không nghĩ tới Tô Ngọc Uyển mặc dù chỉ là một tiểu cô nương nho nhỏ, trước kia cũng chưa từng có kinh nghiệm buôn bán gì, chỉ đi theo bên cạnh Tô Trường Thanh vài năm học được một ít bản lĩnh, vậy mà khi tiếp nhận sinh ý của Tô gia, còn có thể thận trọng tính toán, tạo nên kỳ tích như bây giờ, ánh mắt còn vươn xa tới tận vùng Tùng Giang hoài phồn hoa mà thiết lập bàn cờ, có thể nói so với mấy tên cáo già xảo quyệt trong Hưu Ninh thành này cũng chỉ hơn chứ không kém.

Trong lòng Mã chưởng quầy, Tô Ngọc Uyển bây giờ rất xứng với hai chữ “Yêu nghiệt”. Hắn đứng lên chắp tay vái, cao giọng nói: “Hết thảy đều nghe cô nương phân phó.”

Tô Ngọc Uyển cũng đứng lên hoàn lễ: “Còn phải dựa vào Mã chưởng quầy lo liệu.”

Chủ tớ hai người nhìn nhau cười vui vẻ.