Sau khi vào phòng, Tô Ngọc Uyển để Lập Xuân đi pha trà rồi thong thả kể lại chuyện lúc nãy một lần, nàng đã xin giúp đỡ của Tạ Phương Linh nên cho dù là chuyện xấu trong nhà cũng sẽ không giấu diếm.
Tạ Phương Linh nghe xong lại rầu rĩ nói: “Hôm nay ngươi đã phải động tới dao kéo, lại có ta tới ngươi mới có thể bình yên mà lui. Nếu sau này bọn họ lại tiếp tục gây khó dễ, ngươi phải làm sao?
“Không sao.” Tô Ngọc Uyển bĩnh tĩnh nói: “Nhị thúc ta chỉ là cái thùng rỗng, tổ mẫu lại trọng thể diện, luôn sợ người khác nói mẹ kế ngược đãi hài tử của nguyên phối. Bây giờ ta ra tay tàn nhẫn, không những xé rách mặt còn không ngại đem chuyện xấu trong nhà phơi bày, bọn họ tạm thời sẽ không dám chọc ta.”
Nhắc tới hai chữ “tàn nhẫn” này, Tạ Phương Linh cũng sùng bái nhìn Tô Ngọc Uyển: “Ngươi làm sao lại dám động dao với bọn họ? Ngươi không sợ sao?”
“Không sợ.”
“Cũng đúng, ngươi lúc nào chẳng to gan như thế.” Tạ Phương Linh không khỏi nhớ tới quãng thời gian lúc trước, Tô Ngọc Uyển vì che chở nàng mà đánh nhau với nam hài tử lớn hơn mình ba tuổi, trong lòng liền thoải mái.
“Bất quá, cứ như vậy cũng không phải kế lâu dài? Ngươi có tính toán gì không?” Tạ Phương Linh tuy gia cảnh tốt, không phải vất vả tìm kế sinh nhai, nhưng thân ở nhà quan lại, nghe được nhiều, đầu óc cũng không đơn giản. Nàng cảm thấy Tô Ngọc Uyển không có chỗ dựa, Trần gia lại cách quá xa, hơn nữa cũng không thường xuyên qua lại nên trợ giúp không lớn. Tô Ngọc Uyển cầm trong tay bí phương quan trọng như vậy chẳng khác nào tiểu hài tử nắm trong tay một số tiền lớn, khiến người người mơ ước không thôi.
“Ta đã có biện pháp, hơn nữa sau khi xử lý xong vụ trà xuân ta cũng sẽ đi phủ thành một chuyến, thỉnh an Cữu tổ phụ tìm chỗ dựa nên ngươi cũng đừng lo lắng.” Tô Ngọc Uyển vẫn một bộ bình tĩnh, nhàn nhã nói.
Tô Ngọc Uyển từ nhỏ đã thông minh, lúc hai người chơi cùng nhau, Tô Ngọc Uyển chính là người có nhiều ý tưởng xấu nhất, Tạ Phương Linh vẫn vô cùng bội phục nàng. Nghe nàng nói như vậy cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: “Trong lòng ngươi nắm chắc là được.”
Trong nhà Tạ Phương Linh còn có việc nên chỉ hàn huyên với Tô Ngọc Uyển chốc lát liền trở về. Tô Ngọc Uyển không yên tâm mẫu thân cùng hai đệ đệ nên tới Như Ý cư trấn an Ân thị, bảo đảm với Tô Thế Thịnh cùng Tô Thế Xương sẽ không có việc gì, đưa bọn họ đến trà sạn xong mới trở về Thiên Ảnh các.
Hai ngày sau trong phủ vẫn bình an không có việc gì, Ân thị sợ Tô lão phu nhân cùng Ngụy thị trả thù nên cũng không dám đi Hi Ninh đường, chỉ an tĩnh ở nhà. Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh cũng dần an tâm.
Tới ngày thứ ba, Tô Thế Xương từ trà sạn hưng phấn trở về liền đến thẳng sân của Tô Ngọc Uyển nói: “Tỷ, hôm này có vài nhóm khách thương tới nói muốn mua trà xuân nhà chúng ta.”
“Ồ? Mã chưởng quầy nói sao?” Tô Ngọc Uyển buông quyển sách trên tay xuống hỏi.
“Mã chưởng quầy nói, đợt đầu tiên sẽ ưu tiên cho nhóm khách thương cũ, mọi người cứ từ từ, chờ nhóm khách thương này cạnh tranh xong rồi, đợt tiếp theo sẽ để cho khách thương mới ra giá.” Tô Thế Xương hơi dừng lại, khó hiểu hỏi Tô Ngọc Uyển: “Mã chưởng quầy nói đây là chủ ý của tỷ tỷ. Tỷ, vì sao chúng ta có tiền lại không kiếm? Tỷ không sợ nhóm trà thương cũ ỷ vào ưu đãi của chúng ta mà lén lút đem giá cả hạ xuống thấp sao?”
Bây giờ vẫn còn sớm nên Tô Ngọc Uyển cũng không tiện nói với Tô Thế Xương tính toán của mình, chỉ nói: “Vụ trà Minh Tiền trước, những khách thương cũ này cũng không như người khác mà vứt bỏ chúng ta, không khi dễ chúng ta là cô nhi quả phụ mà ép giá, hồi báo bọn họ một chút cũng là điều đương nhiên. Dù sao cũng còn hai đợt trà nữa, cho dù bọn họ ép giá chúng ta cũng không thiệt thòi. Hơn nữa ta tin lúc trước họ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì bây giờ cũng sẽ không vì chút lợi này mà đắc tội chúng ta. Đệ xem, những người trước đây vứt bỏ chúng ta hoặc nhân cơ hội mà ép giá, chúng ta bây giờ sẽ không cho bọn họ cơ hội. Những người còn lại cũng không phải ngốc mà lén lút ép giá, tự mình chặt đứt con đường buôn bán với chúng ta. Cho nên chúng ta làm như vậy vừa có thể lấy được thanh danh có ơn tất báo, lại có thể kiếm lời, cớ sao lại không làm?”
Tô Thế Xương nghe xong thì mở to hai mắt, vô cùng sùng bái nhìn tỷ tỷ: “Tỷ thật là lợi hại.”
Tô Ngọc Uyển giơ quyển sách trên tay lên nói: “Đệ nếu chăm chỉ đọc sách, lại rèn luyện thêm hai năm, có khi còn lợi hại hơn tỷ tỷ.”
Tô Thế Xương dùng sức gật đầu, nhấp một ngụm trà xong lại nói: “Mã chưởng quầy kêu đệ đến hỏi tỷ, những khách thương lần trước chạy sang chỗ nhị thúc, bây giờ muốn trở về chỗ chúng ta mua trà, yêu cầu ngày mai được tham gia cạnh tranh với những khách thương khác, chúng ta phải làm sao?”
Tô Ngọc Uyển rót trà cho mình, đầu cũng không nâng lên nói: “Để bọn hắn cùng nhóm trà thương thứ hai, thứ ba cạnh trạnh với nhau. Ngày mai chỉ để hồi báo những khách thương cũ của chúng ta.”
“Hắc, hắc, Mã chưởng quầy cũng nói như vậy.” Tô Thế Xương càng thêm bội phục tỷ tỷ nhà mình.
“Thịnh ca nhi đâu?”
“Hắn lên vườn trà rồi.”
Tô Ngọc Uyển nâng mắt, kinh ngạc nhìn Tô Thế Xương: “Đi vườn trà?”
“Vâng, hắn nói sau khi hái trà cũng nên đến dọn dẹp vườn trà một chút. Trời càng lúc càng ấm, lá trà lớn mau, rất nhanh sẽ phải thu trà mới cho nên đến vườn trà nhìn xem. Trà sạn đã có đệ cùng Mã chưởng quầy, hắn cũng không cần phải đi xem náo nhiệt. Sáng sớm hôm nay đã lên núi, nói là nếu có việc sẽ ở lại đó mấy ngày mới trở về.”
Trong khoảng thời gian này bởi vì vườn trà không có việc gì, trà sạn lại bận rộn gia công trà xuân cho nên Tô Thế Thịnh vẫn luôn ở trà sạn giúp đỡ một tay. Ngày mai là ngày mở bán đầu tiên, theo lẽ thường, nam hài tử như bọn hắn đều thích xem náo nhiệt, mà trà xuân của đại phòng Tô gia lại gây chấn động lớn như vậy, Tô Thế Thịnh làm sao có thể nhịn xuống không xem mà một mình lên núi?
Tô Thế Thịnh làm vậy khiến Tô Ngọc Uyển không khỏi lau mắt mà nhìn
“Hắn có phải hay không bị cái gì kích thích?” Tô Ngọc Uyển đối với Tô Thế Thịnh vẫn rất có hiểu biết, cho nên đối với hành vi lần này của hắn cũng vô cùng nghi hoặc hỏi lại.
Tô Thế Xương cười xán lạn, khoe cả hàm răng trắng bóc nói: “Chính là vì bị tỷ kích thích, hơn nữa nhiều ngày nay Mã chưởng quầy vẫn ở trước mặt bọn đệ khen ngợi không thôi.”
“…” Tô Ngọc Uyển nhướng mày không nói.
“Tỷ, mặt của tỷ đã tốt rồi?” Tô Thế Xương lúc này mới chú ý đến gương mặt của Tô Ngọc Uyển đã không còn mấy chấm đen kia nữa mà vô cùng trơn mịn, bóng loáng, không khác gì trước kia.
Tô Ngọc Uyển duỗi tay sờ mặt mình, bình đạm “ừ” một tiếng.
Nàng vốn cũng không ăn bao nhiêu cá Đao, mấy nốt phát ban kia chỉ cần uống thuốc của Hoắc đại phu đã lặn hết. Bây giờ bệnh đã “tốt lên”, dung mạo cũng tự nhiên là khôi phục.
Tuy là mấy hôm trước nhìn thấy Tô Ngọc Uyển, mặt nàng cũng đã tốt lên rất nhiều. Nhưng hôm nay có thể thấy mặt tỷ tỷ khôi phục như trước kia, Tô Thế Xương vẫn vô cùng cao hứng.
“Tỷ ngày mai đi trà sạn một chuyến, để bọn họ nhìn xem tỷ có bị hủy dung hay không?”
Tô Thế Xương nghĩ đến lời đồn đãi trước kia về dung mạo của Tô Ngọc Uyển thì cấp cho nàng một cái chủ ý.