Trà Môn Khuê Tú

Chương 52: Hỏi thăm




“Ừ.” Tô Ngọc Uyển mỉm cười gật gật đầu, quay đầu gọi Lập Xuân: “thưởng cho nha đầu này năm đồng bạc.”

Đoan Ngọ liên tục xua tay: “Không cần, không cần đâu. Cô nương là đại ân nhân của cả nhà nô tỳ, nô tỳ còn chưa báo đáp được gì, làm sao còn nhận bạc của cô nương?”

“Việc nào ra việc đó. Cho dù là ai trong phòng của ta, chỉ cần dụng tâm làm việc, có thể khiến ta hài lòng, ta đều sẽ không bạc đãi.” Tô Ngọc Uyển nói, “Ngươi cũng đừng từ chối, cứ nhận đi,  nếu không sau này mấy người Lập Xuân, Hạ Chí nếu làm tốt ta muốn thưởng các nàng cũng ngại không nhận.”

“Đúng đấy, muội muội cũng đừng để chúng ta không có tiền thưởng nha.” Lập Xuân cười nói, nhét tiền thưởng vào trong tay Đoan Ngọ, “Sau này ngươi cứ tiếp tục trung tâm với cô nương, lại dụng tâm làm việc chính là báo đáp tốt nhất.”

Đoan Ngọ nhận bạc, dùng sức dập đầu với Tô Ngọc Uyển: “Nô tỳ có thể vì cô nương máu chảy đầu rời, muôn lần chết cũng không chối từ.”

“Làm việc thật tốt là được rồi.” Tô Ngọc Uyển cười ôn hòa, “Nương ngươi nếu cần giúp gì cũng đừng giấu, nếu không tiện nói với ta thì cứ nói với Lập Xuân cũng được.” Lại hỏi: “Đã bẩm báo cho phu nhân chưa?”

“Dạ rồi. Trước khi vào đây nô tỳ đã gọi người đi thông bẩm phu nhân rồi ạ.”

Tô Ngọc Uyển gật đầu: “Được rồi, ngươi trở về đi.”

Đợi Đoan Ngọ ra ngoài rồi, Tô Ngọc Uyển mới phân phó Tiết Sương: “Ngươi từ cửa sau đi ra ngoài, đến Tạ gia tìm Tạ nhị cô nương, nói nhị thúc ta nghe được chuyện lá trà, muốn cướp bí phương sao trà, kêu nàng lập tức đến phủ một chuyến, nếu không gặp ta cũng đừng rời đi.”

“Vâng.” Tiết Sương đáp ứng nhưng cũng không lập tức đi ngay mà nán lại chờ xem cô nương nhà mình có phân phó gì nữa không. Quả nhiên, Tô Ngọc Uyển nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu Tạ cô nương không có ở nhà, ngươi liền đi một chuyến đến Tiết gia, thỉnh Tiết đại cô nương lại đây giúp ta.”

Tiết gia cũng là trà thương, vườn trà Tiết gia còn lớn hơn so với Tô gia, ở Hưu Ninh thành này cũng xếp vào ba vị trí đầu tiên. Tuy rằng Tô Ngọc Uyển cùng Tiết đại cô nương giao tình không sâu, Tô Trường Thanh cùng Tiết lão gia cũng chỉ là sơ giao, nhưng người khôn khéo như Tiết lão gia hẳn sẽ không hi vọng bí phương sao trà của đại phòng rơi vào tay nhị phòng cùng tam phòng. Phương pháp này nếu càng nhiều người biết, đến lúc đó trà ngon lại càng nhiều, chiếm lĩnh phần lớn thị trường vậy trà thương bọn họ cũng chỉ còn lại chút cơm thừa canh cặn của Tô gia mà thôi.

“Vâng.”

“Được rồi, đi đi.” Tô Ngọc Uyển xua xua tay.

Tạ Phương Linh ngoại trừ đến đây thì rất ít khi ra khỏi cửa, khả năng không có nhà rất thấp, nhưng vẫn nên đề phòng vạn nhất mới nhắc đến Tiết gia, chắc là sẽ không khéo đến mức cả hai người đều không ở nhà. Cho dù là như vậy, lấy bản lĩnh của Tiết Sương hẳn cũng sẽ tìm được một nhà tương tự như Tiết gia đến giúp đỡ, cho nên Tô Ngọc Uyển rất yên tâm.

Đợi Lập Xuân cùng Tiết Sương ra ngoài, sau đó Lập Xuân trở lại báo Tiết Sương đã thuận lợi ra khỏi Tô gia, Tô Ngọc Uyển mới vào trong phòng, cầm một thứ bỏ vào tay áo, nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi.”

Đoàn người trước đi Như ý cư hội họp với Ân thị, sau đó mới đi Hi Ninh đường.

Tô Ngọc Uyển có chút không yên tâm mẫu thân nên đem sự tình một năm một mười nói rõ với bà, sau đó mới dặn dò: “Một lát nữa cho dù có phát sinh chuyện gì, người cũng đừng lên tiếng, hết thảy đã có con ứng đối.”

Ân thị tuy mềm yếu nhưng cũng không phải ngốc tử. Nghe thấy Tô Trường Đình muốn cướp bí phương sao trà nhà mình thì trong lòng cũng vô cùng tức giận nói ngay: “Ngươi yên tâm, ta biết rồi.”

Đoàn người đi vào trong phòng đã thấy một phòng đầy người, không riêng Ngụy thị, Tần thị cùng mấy nhi nữ, mà Tô Trường Đình cùng Tô Trường Phong cũng có mặt, nam đinh, nữ quyến chỉ dùng bình phong ngăn cách.

Tô Ngọc Uyển nhướng mày, đây là muốn tam đường hội thẩm sao?

Nàng quay đầu phân phó: “Đi gọi nhị thiếu gia, tam thiếu gia về đây.”

Lập Xuân nhìn người trong phòng, gật đầu với Tô Ngọc Uyển, xoay người rời đi.

“Nha đầu kia đi đâu?” Ngụy thị liếc mắt nhìn sang bên này, cảnh giác hỏi.

Tô Ngọc Uyển đỡ mẫu thân vào trong nói: “Ta xem cả nhà nhị thúc, tam thúc đều đã tới, ắt hẳn là tổ mẫu có chuyện đại sự cần thương lượng, Xương ca nhi cùng Thịnh ca nhi cũng là nam đinh đại phòng, tự nhiên cũng phải có mặt.”

“Cát ca nhi cùng Tường ca nhi bất quá là tới thỉnh an tổ mẫu, cái gì mà chỉnh tề với không chỉnh tề. Bọn nó là hài tử hiểu chuyện, không giống ai kia, ngay cả lão nhân trong nhà cũng không để vào mắt, ngày thường cũng không biết đi thỉnh an, thật đúng là không có giáo dưỡng.” Ngụy thị há miệng khai pháo.

“Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi. Xương ca nhi cùng Thịnh ca nhi đều ở bên ngoài quản sự, nào có rảnh rỗi mà tới thỉnh an. Mùng một, mười lăm thỉnh an là quy định của lão thái gia đặt ra. Bọn họ chiếu theo lời thỉnh an chính là hài tử hiếu thuận, ngươi ở đây châm chọc cái gì?” Tô Trường Đình ở bên kia bình phong mở miệng nói.

Ngụy thị vô cớ bị trượng phu trách móc, trong lòng không phục nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ hung hăng trừng mắt Ân thị cùng Tô Ngọc Uyển, ngượng ngùng ngậm miệng.

Một lát còn phải đánh một trận ác liệt, Tô Ngọc Uyển cũng lười tranh chấp với Ngụy thị, chỉ xem như không có gì theo mẫu thân thỉnh an lão phu nhân xong thì ngồi xuống ghế.

Các nàng vừa ngồi xuống, Tô Trường Đình đã nhịn không được, gấp gáp nói: “Uyển tỷ nhi…”

Hắn vừa mở miệng, Tô Ngọc Uyển đã ngắt lời: “Nhị thúc, có chuyện gì chờ Xương ca nhi cùng Thịnh ca nhi trở về hẵng nói.”

Tô Trường Đình trước nay đều ỷ mình là con ruột của lão phu nhân, cho dù trước mặt huynh trưởng Tô Trường Thanh cũng rất bá đạo, hỗn xược, nay bị chất nữ ngắt lời thì lập tức muốn phát tác, bất quá ngẫm lại bây giờ có việc cầu người, hơn nữa Tô Ngọc Uyển cũng là nhân vật lợi hại, dầu muối đều không ăn, chi bằng chờ Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh trở về, có lẽ hắn sẽ có lợi hơn chút.

Nghĩ vậy liền nuốt giận trong lòng, không nói chuyện nữa.

Tô Trường Phong nhìn nhị ca, lại nhìn về phía Tô Ngọc Uyển bên kia bình phong, ánh mắt lập lòe, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Chỉ một lát sau hai người Tô Thế Thịnh cùng Tô Thế Xương đã trở lại, trong lúc bọn họ thỉnh an Tô lão phu nhân, Lập Xuân đi trở về bên cạnh Tô Ngọc Uyển, hướng nàng gật gật đầu. Tô Ngọc Uyển yên lòng, bưng chén trà lên uống hai ngụm, chờ Tô Trường Đình khó dễ.

Quả nhiên hai huynh đệ Tô Thế Xương vừa đến bên kia bình phong ngồi xuống, Tô Trường Đình đã không nhịn được mà mở miệng, bất quá lần này đối tượng không phải là Tô Ngọc Uyển mà là huynh đệ Tô Thế Xương: “Xương ca nhi, Thịnh ca nhi, ta hôm nay vừa nếm một loại trà, hương vị có thể sánh với trà Minh Tiền, nghe nói là của trà sạn nhà các ngươi làm ra, chuẩn bị bán giá cao?”

“A? Có chuyện này sao? Ta không rõ lắm” Tô Thế Xương đã sớm được Lập Xuân dặn dò, lúc này cũng chỉ giả vờ không biết.

Thực lòng mà nói cũng không hẳn là giả vờ, hắn đúng là không rõ ràng lắm. Vì đề phòng bí mật bị tiết lộ nên trước đây Tô Ngọc Uyển cái gì cũng chưa nói với bọn họ.