“Chỉ sợ Uyển tỷ nhi không muốn để ngươi làm chủ.”
Trần lão thái gia tức cười: “Phụ thân nàng mất sớm, mẫu thân lại là người không có chủ ý. Ta làm cữu tổ phụ của nàng, không vì nàng làm chủ thì ai làm? Lúc trước một phòng của nàng bị Khổng thị và hai nhi tử của bà ta khi dễ, không phải cũng nhờ ta làm chủ, cho nên mới đến phủ thành hay sao? Chẳng lẽ bây giờ ta lại không được quyền làm chủ hôn sự của nàng?” Hắn nói xong liền phất tay áo, bước nhanh ra ngoài.
Trần lão phu nhân lắc đầu.
Tính tình của Tô Ngọc Uyển thế nào bà cũng xem như đã được lĩnh giáo. Bà mới vì Trần Hân Nhi mà kéo nàng một chút, nàng liền trở mặt với chỗ dựa Trần gia này luôn. Nếu Trần lão thái gia tự mình đáp ứng hôn sự, còn không biết nàng sẽ nháo thành cái dạng gì nữa đâu.
Nói ra thì, cùng là nữ nhân với nhau, Trần lão phu nhân cũng rất tán đồng và thưởng thức với suy nghĩ và quyết đoán của Tô Ngọc Uyển, bà cũng không cảm thấy Tô Ngọc Uyển cự tuyệt chuyện này là “Hồ đồ” chút nào.
Có điều dù sao đây cũng là chuyện của Trần lão thái gia và ngoại tôn nữ của muội muội hắn, bà là người ngoài cũng không tiện xen vào, vì thế đành im lặng nhìn Trần lão thái gia biến mất ở ngoài cửa.
Trần lão thái gia cũng không ra ngoài ngay mà đến thư phòng tìm quản gia nói lại chuyện này cho hắn nghe, sau đó dặn dò: “Ngươi tới phụ cận Tô gia hỏi thăm xem sáng nay vị Nhan công tử kia có đi theo Mã chưởng quầy tới Tô trạch hay không?”
Quản gia lĩnh mệnh rời đi.
Việc này muốn hỏi thăm cũng không khó, trước của Tô gia vốn có một cửa hàng điểm tâm, quản gia Trần phủ chỉ cần mua chút điểm tâm là có thể hỏi thăm rõ ràng, lập tức trở về báo cáo với Trần lão thái gia.
Trần lão thái gia xem như xác định chắc chắn, bèn dặn tiếp: “Ngươi lại đi hỏi thăm một chút xem Nhan công tử đang ở đâu, sau đó gọi người chuẩn bị xe ngựa, chọn một ít điểm tâm, lát nữa ta sẽ đi bái phỏng Nhan công tử.”
Bởi vì Nhan An Lan và Thẩm Nguyên Gia thường xuyên đi cùng nhau, hắn lại không cố ý giấu giếm nên chỉ cần hỏi thăm hành tung của Thẩm Nguyên Gia là có thể biết được chỗ ở của Nhan An Lan. Trần lão thái gia cũng không kinh động Thẩm Nguyên Gia, tự mình đến thẳng chỗ của Nhan An Lan.
Cha mẹ Thẩm Nguyên Gia vẫn còn đang tại thế cho nên ngày thường hắn đều trở về Thẩm phủ, thỉnh thoảng mới nghỉ lại ở chỗ của Nhan An Lan. Hôm nay cũng vậy, hắn bồi Nhan An Lan ăn cơm chiều xong liền về nhà mình. Hắn vừa đi thì Trần Minh Sinh cũng vừa tới.
Nhan An Lan đang tản bộ trong viện, nghe hạ nhân tới báo thì hơi nhướng mày, trở về thính đường nói: “Mời hắn vào đi.”
Trần lão thái gia tiến vào, cung kính hành lễ với Nhan An Lan.
Mặc dù Nhan An Lan không phải là hầu gia nhưng lại được triều đình sắc phong thế tử, có tước vị đàng hoàng, ngày lễ tết còn có thể vào cung tham dự cung yến. Trần Minh Sinh chỉ là quan viên địa phương, mặc dù cũng có qua lại với giới huân quý, nhưng mà trước mặt người gần thiên tử, hắn cũng không dám lên mặt.
Hai người liền phân theo khách, chủ mà ngồi xuống.
Nhan An Lan mặc trường bào bằng lụa màu thiên thanh, thân hình cao ngất, mặt như quan ngọc, ngồi ở chỗ kia không nói lời nào cũng không giấu được vẻ thanh quý.
Nhìn quý công tử nhẹ nhàng như vậy, người vẫn luôn dốc sức đi lên từ tầng lớp quan lại cấp thấp như Trần Minh Sinh liền cảm thấy áp lực, giống như đang phải đối mặt với người có thể không chế vận mệnh và tính mạng của mình, không khác gì những lúc đối mặt với người xuất thân từ thế gia như Hình tri phủ.
Hắn hơi dịch người, há miệng muốn nói gì đó để thay đổi không khí nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, nói không ra lời.
Vẫn là Nhan An Lan lên tiếng trước: “Giờ này Trần đại nhân còn đến đây, là có chuyện gì sao?”
Nhan An Lan có thể mở miệng nói trước Trần Mình Sinh liền nhẹ nhõm, nhưng mà chưa kịp thở phào nghe xong câu hỏi lại khẩn trương lên.
Vì sao hắn tới đây ư? Chẳng lẽ hắn lại đi hỏi thẳng Nhan An Lan là sáng nay có phải người đã đến Tô gia cầu cưới ngoại tôn nữ của hắn không?
Mãi cho tới lúc này hắn mới nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình khi tới đây, trong lòng liền do dự: Công tử thế gia như Nhan An Lan, vừa có thể kế thừa tước vị, vừa tuấn tú lịch sự, nhìn qua chẳng những không ngu ngốc mà ngược lại còn rất thông minh, xử sự trầm ổn, khí chất thanh nhã, cho dù là ở trong kinh thì cũng rất được nhiều nhà huân quý chào đón, sao có thể nhìn trúng ngoại tôn nữ xuất thân từ thương hộ kia của hắn? Thân phận và địa vị của cả hai cũng cách nhau quá xa đi!
Bỗng dưng hắn lại nghiêm trọng hoài nghi tính chân thật của chuyện này. Bởi vậy lời ra đến miệng lại vòng lại mấy lượt, mới chọn đề tài an toàn nhất để nói: “Gia ca nhi vẫn thường nhắc tới công tử, nói công tử giúp hắn rất nhiều. Ta nhiều lần muốn lại đây cảm tạ công tử nhưng ngặt nỗi lại không có thời gian, hôm nay thật vất vả mới được thanh nhàn một lát, liền tới đây gặp mặt công tử.”
Hắn nói xong liền phất tay, để quản gia dâng lễ vật lên, ngoài trừ điểm tâm còn có một cái tráp gỗ tử đàn đựng hai bức tranh chữ danh nhân và hai món đồ cổ.
Nhan An Lan quét mắt nhìn lễ vật trên bàn, ý vị thâm trường nhìn Trần lão thái gia, chắp tay nói: “Đa tạ Trần đại nhân, có điều tại hạ dù sao cũng cùng thế hệ với Thẩm Nguyên Gia, trước mặt đại nhân vẫn là vãn bối. Vãn bối đã không có thứ gì tốt tặng cho đại nhân đã vô cùng hổ thẹn, nào có đạo lý thu nhận lễ vật của ngài? Hảo ý của đại nhân tại hạ xin lĩnh, còn lễ vật thì thỉnh đại nhân mang về đi.”
Lời này vô cùng uyển chuyển, kín kẽ, Trần lão thái gia không có cơ hội để mặc cả, đành phải ngượng ngùng nói: “Nhan công tử thật là khách khí.” Cũng không kiên trì tặng lễ nữa.
Bởi vậy thật vất vả mới có đề tài để nói liền đi vào hồi kết, trong phòng lại rơi vào trầm mặc.
Nhan An Lan trầm mặc đã quen, chỗ này là nhà của hắn, địa vị của hắn còn cao hơn cả Trần Minh Sinh, cho nên vẫn rất thoải mái, nhàn nhã bưng chung trà lên hớp mấy ngụm.
Nhưng Trần lão thái gia lại có chút đứng ngồi không yên, cả người đều không thoải mái.
Hắn vò đầu bứt tóc suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra đề tài nào thích hợp để nói. Vốn dĩ là trưởng bối của Thẩm Nguyên Gia, hắn cũng có thể hỏi thăm sức khỏe của trưởng bối trong nhà Nhan An Lan. Nhưng mà phụ thân Nhan An Lan lại là Vĩnh An hầu, mà Nhan An Lan tới Huy Châu lâu như vậy cũng không để lộ xuất thân hẳn là cố ý muốn giấu, nếu hắn mạo muội dò hỏi, chẳng phải liền lộ ra chuyện mình từng điều tra về đối phương hay sao? Khổ nỗi Nhan An Lan lại không làm quan, chuyện quan trường cũng không thích hợp để nói, đã vậy tuổi còn nhỏ, bản thân hắn cách người ta cả hai thế hệ, quả thực là không tìm được đề tài chung.
Cuối cùng Trần Minh Sinh mới nhớ tới một chuyện có thể nói, liền ra vẻ thân thiết nói: “Từ khi Gia ca nhi đi theo công tử liền trầm ổn hơn hẳn. Trước kia ta vẫn thường nói với hắn, làm việc gì cũng đừng nên hấp tấp, bộp chộp, phải trầm ổn nhưng mà hắn vẫn không sửa được cái tật xấu này. Cũng may bây giờ đã tốt hơn rất nhi