Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 58




Trời vừa rạng sáng, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, Úc Tùng gọi điện hỏi Úc Bách đã xảy ra chuyện gì, Tòa thị chính cũng đã nhận được tin tức về các vụ việc thường xuyên xảy ra của cảnh sát trên toàn thành phố.

Úc Bách không biết nên giải thích như thế nào, chỉ biết trả lời một cách đơn giản:

– Bọn em đang nghĩ cách ạ.

Úc Tùng hỏi:

– Có cần anh hỗ trợ không?

Lúc này, Trà Lê nghe thấy tiếng động liền đi xuống lầu, đối mặt với Úc Bác, hai người một người trên đỉnh đầu là “cả đêm không ngủ”, còn người kia thì “vô cùng hốc hác”.

Cả hai: – …

Úc Tùng ở trong điện thoại lại hỏi một câu, Úc Bách mới hoàn hồn, thấp giọng trả lời:

– Em đang bàn bạc với Trà Lê xem nên làm gì, nếu có việc thì sẽ nhờ anh giúp ạ.

Hắn cúp điện thoại, rất cẩn thận nhìn Trà Lê, cả người đều lộ ra vẻ dè dặt cẩn trọng.

So với hắn thì Trà Lê bình thường hơn, chẳng qua là còn đang rất khó khăn để tiếp thu thế giới quan hoàn toàn mới, lòng hiếu kỳ sống lại, hỏi:

– Tại sao họa sĩ truyện tranh lại vẽ cho anh một người anh trai?

Việc này Úc Bách đã nghĩ tới rồi, bèn trả lời:

– Anh đoán có lẽ bởi vì người nhà của anh vẫn luôn ép anh con một nối dõi tông đường, có anh trai thì áp lực này sẽ giảm đi một chút.

Trà Lê vẫn không hiểu, nói:

– Thế vì sao lại không phải em trai?

– … – Úc Bách làm sao mà biết được.

Trà Lê không hỏi nữa, đi rót nước uống, lại hỏi Úc Bách:

– Anh có muốn uống nước không?

– Để anh tự rót. – Úc Bách đi tới rót nửa cốc nước rồi tự giác lui lại, đứng xa Trà Lê một chút.

Trà Lê cảm thấy hành vi của hắn lúc này giống như một con chó bị bỏ rơi. Qua một đêm, Trà Lê đã nghĩ thông suốt rồi.

– Tuy là chúng ta đã chia tay, – Trà Lê nói, – Nhưng vẫn có thể làm bạn, anh là người tốt.

Úc Bách cụp mắt xuống:

– Ừ.

Trà Lê nói:

– Dù thế nào đi nữa, anh cũng đến đây để giúp giải quyết vấn đề trong thế giới truyện tranh, em vẫn rất biết ơn anh, chuyện này không liên quan gì đến việc em có phải là Chiêm Tinh hay không.

Úc Bách chỉ nói:

– Không có gì.

Hai người đều rất khách sáo, cũng đều thấy khổ sở, trong lòng hiểu rõ, có một số chuyện đã không thể nào quay lại được nữa.

Úc Bách tự động đi làm bữa sáng, rán trứng, nướng bánh mì nướng, còn nhân tiện nấu hai phần mì.

Hai người từ tối hôm qua đến giờ cũng chưa ăn gì.

Trà Lê ngồi vào bàn ăn, nhìn bóng lưng Úc Bách đeo tạp dề, thầm nghĩ Úc Bách sẽ làm gì đây? Nếu có thể thuận lợi giải quyết được nguy cơ lần này, mình có thể tiếp tục làm cảnh sát tận tâm với công việc của mình, nhưng mà Úc Bách sau này nên làm gì? Nghe người nhà trở về thi công chức hay sao? Liệu Úc Bách có thể tìm thấy ý nghĩa mới của cuộc sống ở đây nữa hay không?

Úc Bách mang bữa sáng đến, hai người lặng lẽ ăn sáng.

Ăn xong, tâm trạng Trà Lê tốt hơn rất nhiều. Bên ngoài đã hết mưa, mặt trời vừa lên, rất nhanh đã vang lên tiếng ve kêu râm ran hết đợt này đến đợt khác.

– Đêm qua em đã suy nghĩ rất lâu. – Trà Lê nói, – Nhưng mà em vẫn không hiểu, vì sao phải tiếp nhận cái chết?

Úc Bách ăn sáng, lắng nghe Trà Lê nói chuyện.

Trà Lê nói:

– Những công dân thành phố mắc bệnh tâm lý và có hành vi tự sát chính là bởi vì bị bệnh cho nên mất đi sự gắn bó với cuộc sống, em nghĩ nguyên nhân cốt lõi vẫn là phải chữa khỏi bệnh cho họ, sau đó truyền bá phổ cập kiến thức về bệnh tâm lý và bệnh tâm thần trên diện rộng khắp thành phố, để đương sự và người nhà đều ý thức được chỗ đáng sợ của bệnh tật. Như vậy chắc có thể giải quyết được vấn đề…nhỉ.

Úc Bách ngừng nhai, không trả lời, im lặng nhìn Trà Lê.

– … – Thực ra Trà Lê cũng biết, những phương pháp này chỉ có thể giải quyết triệu chứng, phổ biến kiến ​​thức liên quan và khiến toàn xã hội chú ý đến các bệnh liên quan, từ góc độ xã hội thì đây thực sự là một giải pháp tích cực lâu dài.

Nhưng… để duy trì thế giới truyện tranh hoạt động ổn định thì vẫn cần đào sâu, kiến nghị mà Úc Bách đưa ra mới là trọng điểm nhất, yêu cầu họa sĩ truyện tranh phải đảo ngược ý thức của chính mình và định hình lại quy tắc của thế giới.

Trà Lê không hiểu ý nghĩa của cái chết, anh nói:

– Em không hy vọng thự trưởng xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu quy tắc của thế giới cần phải định hình lại, có phải chú sẽ là người hy sinh đầu tiên không?

Đêm qua Úc Bách cũng đã cẩn thận nghĩ tới chuyện này, nói:

– Anh không biết nếu thế giới này có thể đối mặt với cái chết thì thự trưởng sẽ thế nào, thế nhưng nếu đến lúc đó chú thật sự có nguy hiểm, anh hứa với em, anh sẽ tìm cách ngăn chặn điều đó.

Trà Lê hỏi ngay:

– Anh có cách nào à?

Úc Bách chỉ nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng, nói:

– Hãy tin anh, anh sẽ có cách.

Trà Lê bị hắn nhìn dịu dàng như vậy, trong lòng lại khó chịu lên, nói:

– Thực ra em còn thích anh nhiều lắm.

Úc Bách suýt chút nữa thì rơi lệ.

– Nhưng tiếp tục ở bên anh thì em sẽ căm ghét bản thân không có nguyên tắc. Em chỉ có thể chia tay với anh mà thôi. – Trà Lê nói.

– … – Úc Bách nói, – Ừ, anh hiểu.

Trà Lê chua xót nói:

– Nếu anh là Úc Bách của nơi này thì tốt quá, tuy cậu ta không có đầu óc và phiền phức, nhưng nếu anh không tới đây, có lẽ cậu ta sẽ nghiêm túc theo đuổi em, em sẽ dạy cậu ta làm một người tốt, biết đâu cậu ta cũng sẽ rất đáng yêu. Anh đã nói cậu ta xứng đôi với em, xứng đôi là gì anh có hiểu không? Ít nhất cậu ta là một Úc Bách từ đầu đến cuối chỉ thuộc về một mình em.

Kỳ thực anh nói rất lộn xộn, câu mở đầu không khớp với câu cuối. Anh căn bản không hề thích Úc Bách 1.0 mà cũng không ghét, anh chỉ là không có tình cảm với một người xa lạ mà thôi. Nhưng Úc Bách chắc chắn nghe hiểu, hai mắt hắn đỏ lên, không nói gì, vùi đầu vào ăn mỳ mình nấu.

Tám giờ sáng, hai người ra ngoài, không lái xe, lần lượt đi chậm rãi trên đường, Trà Lê không nói đi đâu, Úc Bách cũng không hỏi, cứ thế đi theo anh.

Không khí vừa mưa mang theo hương đất quyện với cỏ xanh, thế giới lấy lại được sự trong trẻo và trong lành ngắn ngủi vốn có. Hôm nay là chủ nhật, trên đường có rất ít người và xe cộ, không giống như dòng xe cộ tấp nập những ngày đi làm.

Trà Lê đi tàu điện ngầm, toa tàu điện ngầm gần như trống trải, anh ngồi ở một đầu băng ghế tàu điện ngầm, còn Úc Bách ngồi ở đầu bên kia, hai người ngồi im lặng mà đi mấy trạm, đến một điểm dừng ngẫu nhiên, Trà Lê xuống tàu, Úc Bách vẫn đi theo anh.

Trà Lê hôm nay không đăng nhập vào APP trung tâm thông tin cảnh sát, tổ trưởng đã gửi cho anh vài tin nhắn nhưng anh không trả lời——anh đã đại khái hiểu rằng người xây dựng truyện tranh tương đương với Chúa sáng thế của thế giới này, “anh ta” sẽ không làm cư dân thành phố Noah gặp nguy hiểm gì.

Khi thế giới bị hủy diệt, mọi người và cả thế giới sẽ cùng nhau diệt vong. Nếu ngày đó đến, nó sẽ giống như cơn ác mộng của Trà Lê, thế giới truyện tranh sẽ biến thành những đường cong, mọi thứ trên đời sẽ biến mất.

Trước khi ác mộng biến thành hiện thực, sẽ không có người nào bị tổn hại về thể chất.

Đi qua cổng bệnh viện, Trà Lê nhìn rồi đi vào, Úc Bách ngẩn ra cũng đi theo. Hắn cho rằng Trà Lê chỉ muốn tùy ý đi dạo một chút, nhưng không ngờ trong thời điểm bối rối và hoang mang như vậy, anh vẫn muốn làm điều mình muốn làm, hoàn thành trách nhiệm mình muốn hoàn thành.

Bên ngoài khoa tâm thần vẫn còn xếp hàng dài, Trà Lê chỉ liếc nhìn một cái rồi rời đi, đi đến khoa nội trú.

Người nổi tiếng mạng nuốt viên sủi tự sát nằm trong phòng bệnh, mẹ anh ta đang ngồi ở bên cạnh đang gọt trái cây cho anh ta, bố anh ta đứng bên cửa sổ, bóng dáng lộ ra một nỗi buồn khó nguôi ngoai.

Người nổi tiếng trên mạng trên giường bệnh hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, bất động, ngực thậm chí còn không nhô lên khi thở.

Trà Lê gõ cửa đi vào, người nổi tiếng trên mạng nhìn thấy anh và Úc Bách phía sau, anh ta gian nan đảo tròng mắt cuối cùng mới có chút phản ứng, chống nệm muốn ngồi dậy. Bố mẹ anh ta thấy anh ta như thế thì mừng rỡ, vội vàng mời hai cảnh sát ngồi xuống, mẹ anh ta lấy hoa quả ra mời cả hai.

Người nổi tiếng trên mạng sau khi rửa ruột thì cổ họng rất khó chịu, nói chuyện khàn khàn.

Trà Lê hỏi:

– Anh thấy đã đỡ hơn chút nào chưa?

Người nổi tiếng mạng cười:

– Đỡ nhiều rồi, cảm ơn hai em.

Úc Bách từ chối trái cây do mẹ của người nổi tiếng mạng đưa cho, nghe Trà Lê nói với anh ta:

– Em muốn hỏi anh một vấn đề, anh cảm thấy cái chết có ý nghĩa gì?

Úc Bách căng thẳng, hắn không xác định nhận thức và phản ứng của những nhân vật truyện tranh này có phải chỉ theo ý thức của họa sĩ truyện tranh hay không, nếu vậy thì câu hỏi và câu trả lời này có thể sẽ có tác dụng ngược.

Người nổi tiếng mạng không hiểu nhìn Trà Lê, sau một lúc mới đáp:

– Là nhẹ nhàng, là cuối cùng đã được giải thoát.

Ra khỏi phòng bệnh của người nổi tiếng mạng, Trà Lê lại đi tới phòng chị gái nhảy lầu kia.

Hai vợ chồng chị gái đang ôm nhau, thủ thỉ nói chuyện, ngày hôm qua sau khi nhảy lầu chị gái không bị đe doạ đến tính mạng, nhưng cánh tay bị thương nhẹ, được đắp thạch cao.

Nhìn thấy Trà Lê và Úc Bách, hai chị đều mỉm cười, đồng thời nói cảm ơn vì công việc ngày hôm qua của họ.

– Không có gì ạ, đây là việc bọn em nên làm, thực ra thì cũng không làm được gì ạ. – Trà Lê nhìn Úc Bách, nói, – Các chị phải cảm ơn nhân viên phòng cháy ạ, và còn phải cảm ơn vì thế giới này không có Newton.

Hai vị nữ sĩ: –?

Trà Lê lại hỏi câu hỏi tương tự như đã hỏi người nổi tiếng trên mạng.

Chị gái kia suy nghĩ một lúc, nhìn vợ mình cùng nhau mỉm cười, sau đó trả lời:

– Đó là một cuộc sống mới, đó là tình cảm trân quý đã được đánh thức trở lại.

Trà Lê bước ra khỏi cổng bệnh viện, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, anh bị phơi đến càng mê mang hơn, cũng không biết đi đâu, giống như một đứa trẻ lạc đường, thấy thế giới vô cùng quen thuộc đối với anh nhưng đồng thời lại rất xa lạ.

Úc Bách đi đến một bãi đậu xe cơ động ven đường, ngẫu nhiên mua một chiếc xe máy hạng nặng từ một người qua đường. Trà Lê nhìn hắn trả tiền cho người qua đường, người qua đường vui vẻ đưa mũ bảo hiểm cho hắn, mà trong đầu Trà Lê lại tràn ngập những dấu chấm hỏi, hắn đang làm gì vậy, hắn muốn làm gì?

Úc Bách chân dài sải bước lên motor, vặn tay lái khởi động xe cưỡi xe đi đến dừng ở trước mặt Trà Lê.

Trà Lê: –?

Giọng nói của Úc Bách hiếm khi thấy thoải mái, nói:

– Đi hóng gió đi, rất nhiều con phố anh chưa từng đi, anh thấy trên bản đồ có những nơi gọi là đường Pháp Côn và đường Toàn Mạch, đi xem nó như thế nào.

Hắn tự mình đội một chiếc mũ bảo hiểm, đưa chiếc còn lại cho Trà Lê, Trà Lê đội vào rồi lên xe, sau khi do dự, anh ôm lấy eo Úc Bách.

Úc Bách không nói gì, chỉ vặn tay lái, ống xả xe máy phát ra âm thanh sôi động.

Hắn chở Trà Lê xuyên qua các con phố và ngõ hẻm của thành phố Noah, ngắm nhìn mọi loài thực vật, cây cối và sinh vật sống trên thế giới này.

Bọn họ đi đường Pháp Côn và đường Toàn Mạch, cũng mua phô mai que cho Trà Lê ở con hẻm có tên là Cheese Alley.

12 giờ, Trà Lê rốt cuộc nói:

– Chúng ta…đi nhà thự trưởng cọ cơm trưa đi.

– Được. – Úc Bách chở anh đi.

Bên ngoài nhà thự trưởng, hai người cởi mũ bảo hiểm ra, Trà Lê nhìn thấy đôi mắt Úc Bách đỏ hoe, hàng mi đen dài ươn ướt. Anh không hỏi, giả vờ như không thấy, treo mũ bảo hiểm ở xe rồi đi vào trong nhà thự trưởng.

Thự trưởng đang dọn dẹp luống rau trong sân, học sinh cấp ba đội mũ rơm của thự trưởng, trong tay cầm một chiếc xẻng nhỏ, ở bên cạnh làm mặt xấu kêu to:

– Ông ơi ông nhìn cháu, mau nhìn cháu đi ông!

Thự trưởng cười nhìn cậu.

Trà Lê đi vào trong viện, Úc Bách đi phía sau.

Học sinh cấp ba giơ chiếc mũ rơm lên, lộ ra đôi mắt và nói:

– Ớ hai anh làm hoà với nhau rồi à?

Thự trưởng cũng đứng dậy, mặc áo lót và quần đùi, lộ ra cẳng chân gầy không bình thường chút nào.

Trà Lê thấy mà lòng căng chặt. Anh chưa từng thấy, Úc Bách trước đây đã từng gặp một bệnh nhân mắc bệnh nan y, cho nên vừa thấy càng khẳng định sự nghi ngờ của hắn.

Úc Bách biết Trà Lê có chuyện muốn nói cùng thự trưởng, liền gọi học sinh cấp ba:

– Anh đưa em đi lái motor.

Học sinh cấp ba rõ ràng rất muốn đi chơi, nhưng nghĩ đến vấn đề lập trường, do dự mà nhìn Trà Lê.

Trà Lê nói:

– Đi đi.

Cũng nói:

– Bảo anh ấy mua gì cho đi, muốn gì thì bảo anh ấy mua. Tiền của anh ấy…là em cho đấy.

Úc Bách: – …

Học sinh cấp ba “Chiêm Tinh” chỉ cho rằng hai người đang cãi vã nhau và nói nhảm nên vui vẻ vứt chiếc mũ rơm và cái xẻng đi thành một đống, đi theo Úc Bách ra ngoài đi chơi.

Hết chương 58