Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 56




Hai người lặng im không nói gì, bên ngoài mưa gió bão bùng khủng khiếp, mưa bị gió thổi xối xuống cầu thang, trên mặt đất lưu lại một vệt nước lộn xộn.

Trà Lê cũng không nhớ rõ ở Thành phố Noah có trận mưa lớn như vậy không, chính anh cũng chưa từng trải qua cảm giác tan nát cõi lòng như vậy bao giờ.

– Em chỉ là em, em không phải ai khác. – Trà Lê nói.

Úc Bách không nói gì, hai mắt đỏ lên, lặng lẽ nhìn anh.

Trà Lê nói:

– Nếu như anh ta lựa chọn rời khỏi anh, rời khỏi thế giới của các anh, muốn tiến vào thế giới truyện tranh để sống, vì sao anh còn đuổi theo vào quấy nhiễu anh ta? Anh cũng không phải người tốt.

Im lặng một lát, Úc Bách nói:

– Lúc đầu anh không muốn vào đây. Cậu ấy biến mất được nửa năm, anh đã đi tìm kiếm cơ sở kia, biết được cậu ấy đã lựa chọn đến truyện tranh để sống, tuy là anh rất sốc, nhưng cũng chấp nhận đây là sự thật. Anh cũng cho rằng…thế này cũng rất tốt, hy vọng là cậu ấy có thể có được một cuộc sống bản thân mong muốn ở trong thế giới truyện tranh.

Kế tiếp sau đó chắc chắn sẽ được chuyển tiếp bằng từ “nhưng”. Đồng thời Trà Lê cũng dự cảm được gì đó, thời điểm Úc Bách xuyên vào đây thì anh cũng thức tỉnh ý thức mình là một nhân vật truyện tranh, rất nhanh là có người xuyên truyện tranh tiến vào, ban đầu anh cho rằng hai chuyện này trước sau cùng đồng loạt xảy ra thật sự là quá trùng hợp đi.

Có lẽ…cũng không phải trùng hợp?

– Nhưng, – Quả nhiên Úc Bách nói, – Không bao lâu, cơ sở kia nói với anh họ đã phát hiện ra sự bất thường trong hoạt động não của Chiêm Tinh. Các đầu sợi trục của tế bào thần kinh giải phóng quá nhiều glutamate và một số tế bào bất thường đang phát triển trong mô não…

–??? – Trên đầu Trà Lê hiện đầy dấu chấm hỏi, điên lên nói, – Anh mau nói tiếng người đi.

– … – Úc Bách nói, – Nói một cách đơn giản, chức năng não của cậu ấy có hoạt động bất thường, trong quá trình kiểm tra thể chất trước khi ngủ đông và sáu tháng sau khi ngủ đông, tất cả các nguồn cung cấp dinh dưỡng và theo dõi sức khỏe đều không có vấn đề gì, mọi phương diện chức năng của cơ thể cũng bình thường, chỉ có hoạt động não là bất thường. Khả năng duy nhất chính là cậu ấy đã gặp vấn đề tương đối nghiêm trọng ở trong thế giới truyện tranh. Nếu vấn đề này không thể giải quyết, thì bất kể kinh nghiệm trong truyện tranh của cậu ấy như thế nào, cơ thể trong thế giới hiện thực của cậu ấy trong hoạt động bất thường lâu dài của não chắc chắn sẽ dẫn đến những thay đổi bệnh lý.

Trà Lê nghe thế thì vô cùng lo lắng:

– Vậy phải làm thế nào đây?

Úc Bách nói:

– Cơ sở cho anh hai đề nghị, một là đánh thức cậu ấy, thứ hai là…tìm được người mà cậu ấy tin tưởng cũng tiến vào thế giới truyện tranh, giúp cậu ấy giải quyết vấn đề của truyện tranh.

Trà Lê: – …

Rất rõ ràng Úc Bách không lựa chọn đánh thức Chiêm Tinh, cũng không tìm người khác để chấp hành nhiệm vụ liên minh xuyên vào truyện tranh hỗ trợ người xuyên truyện tranh, mà là tự mình đi vào.

Trà Lê có thể hiểu được lựa chọn không đánh thức Chiêm Tinh của Úc Bách, sẵn lòng rời khỏi hiện thực tiến vào truyện tranh, chắc chắn không muốn bị đánh thức. Nhưng anh cũng rất bối rối có một điều, nghi ngờ hỏi Úc Bách:

– Các anh không phải người yêu, dựa vào đâu mà anh lại quyết định thay anh ta? Anh ta không có người thân nào khác à? Vì sao cơ sở lại giao quyền quyết định cho anh?

– Cậu ấy … – Úc Bách dừng một chút, ánh mắt phức tạp nhìn Trà Lê, nói, – Bố mẹ cậu ấy ly dị, mỗi người đều có gia đình mới của mình, cũng có con của mình, cậu ấy không có người thân nào nữa.

– … – Trà Lê sửng sốt, trong lòng đủ thứ cảm xúc lẫn lộn.

Nếu anh chính là Chiêm Tinh và tiến vào truyện tranh trở thành người trong truyện, vì sao còn không sẵn lòng cho phiên bản người trong sách của mình một gia đình hạnh phúc?

Nếu anh không phải Chiêm Tinh, họa sĩ truyện tranh này vẽ một người trong sách trông giống hệt mình, sau đó thêm vào trải nghiệm của người trong sách những mối quan hệ gia đình tan vỡ, thì sẽ có bao nhiêu hận thù và oán hận?

Trà Lê nói:

– Cho nên anh tiêu hết tiền vào truyện tranh để tìm anh ta, sao em cứ cảm thấy các anh bị cơ sở bất hợp pháp này lừa nhỉ? Các anh đều vào trong truyện tranh rồi, người của cơ sở ở bên ngoài giám sát có chăm sóc tốt cho cơ thể các anh không?

Úc Bách nói:

– Điểm này thì em yên tâm, anh đã ủy thác cho người bạn đáng tin cậy rồi.

Trà Lê tức giận:

– Vì sao em phải yên tâm, có liên quan gì đến em đâu.

Úc Bách đành phải im lặng.

– Vậy trở lại chủ đề chính, thế giới này rốt cuộc xuất hiện vấn đề gì? – Trà Lê lại nói, – Lúc này anh đừng nói những điều nhàm chán nữa, tốt nhất anh có thể thật sự giúp em giải quyết tình huống hiện tại, nếu không…đừng trách em trở mặt đánh anh đấy.

Úc Bách nói:

– Việc xây dựng thế giới truyện tranh phụ thuộc vào sự sáng tạo của các họa sĩ truyện tranh, vốn dĩ bản thân nó đã không ổn định, các truyện tranh khác vẫn có họa sĩ truyện tranh điều khiển phương hướng, nhưng ở đây thì lại đặc biệt ở chỗ bản thân tác giả truyện tranh đã tiến vào thế giới truyện tranh, bởi vậy chỉ có thể giải quyết vấn đề trong nội bộ.

Trà Lê nhíu mày:

– Cái gì gọi là tính không ổn định? Anh là người xuyên vào truyện tranh có tính là nhân tốt không ổn định không?

Úc Bách nói:

– Là tính nguy cơ của xã hội.

– … – Trà Lê rất nhanh đã hiểu, nói, – Kiểu như sự việc của Vị Bảo Biện.

Anh vẫn không cho rằng mình là Chiêm Tinh, lui một bước mà nói, dù anh có thật sự là Chiêm Tinh, anh của hiện tại cũng đã không phải nữa.

Sự kiện của Vị Bảo Biện, chính anh cũng từng rơi vào tình trạng hoang mang, trẻ con sau khi bị sửa chữa có lẽ sẽ nhận được tình yêu thương chân thành hơn từ cha mẹ. Vậy thì họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh cũng có mối quan hệ gia đình tương tự với anh cũng có suy nghĩ như vậy sao? Cho nên mới xuất hiện Vị Bảo Biện, mới có công cụ sửa chữa, một mặt tình nguyện cho rằng toàn bộ những đứa trẻ “không ngoan” biến thành “ngoan” là có thể tránh được kết cục bị bố mẹ vứt bỏ.

Úc Bách vẫn luôn cẩn thận quan sát nét mặt anh, bấy giờ mới chậm nửa nhịp đáp:

– Đúng vậy, giống như Vị Bảo Biện vậy, giải quyết được nguồn gốc của cuộc khủng hoảng có thể giải quyết được sự hỗn loạn ở mặt xã hội, bởi vì điều này đại diện cho một phần nội tâm của người xây dựng thế giới, nếu nguy cơ không thể được giải quyết thì sẽ liên tục chuyển thành trầm trọng hơn và cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của thế giới.

Trà Lê kêu lên:

– Thế chẳng phải là tận thế à! Tận thế tới thì sẽ thế nào?

Úc Bách lời ít mà ý nhiều nói:

– Hủy diệt thôi!

Trà Lê đã nhiều lần mơ thấy sự hủy diệt, nhưng điều anh hỏi bây giờ là:

– Vậy cơ thể ở bên ngoài của anh và Chiêm Tinh thì sao? Nếu thế giới nơi này bị hủy diệt, vậy các anh có tự động trở về được không?

– Không thể. – Úc Bách dùng giọng điệu thản nhiên nói: – Anh đã mua hai ngôi mộ rồi, nếu như thật sự ngày đó tới, người bạn của anh sẽ xử lý hậu sự cho anh.

Trà Lê: – …

Anh vẫn rất giận Úc Bách, nhưng khi nghe hắn nói điều đó, anh đã hiểu sau khi Úc Bách nhìn thấy cái tên Chiêm Tinh, phát hiện mình đã nhận sai người đã chấn động lớn đến mức nào.

Tiêu hết toàn bộ tài sản, từ bỏ tất cả đang có, thậm chí bao gồm cả tính mạng, cuối cùng lại tìm lầm người.

– Anh đúng là xui xẻo quá đi. – Trà Lê bình luận, – Anh hẳn là loại người chỉ có thể thắng được một câu ‘cảm ơn vì đã tham gia’ khi rút thăm trúng thưởng.

– … – Úc Bách lại phản bác nhẹ nhàng, – Không, anh lại thấy mình rất may mắn, vẫn luôn rất may mắn.

Trà Lê không có hứng thú đến việc hắn có trúng giải thưởng lớn hay không, hỏi:

– Thế căn nguyên của nguy cơ lần này là ở đâu?

Hỏi xong, Trà Lê đột nhiên hiểu ra điều gì đó, từng bị bệnh là Chiêm Tinh mà không phải là Úc Bách như anh nghĩ. Kinh nghiệm và hiểu biết của Úc Bách về căn bệnh trầm cảm ánh nắng là có được từ chỗ Chiêm Tinh đúng không? Vậy thì Chiêm Tinh kia chắc chắn đã từng có hành vi nuốt viên sủi tự sát rồi.

Anh hỏi Úc Bách:

– Có phải Chiêm Tinh bị bệnh tâm lý không? Anh ta đã từng tự sát?

Úc Bách chỉ nói “phải”, mà không đi sâu vào chi tiết chuyện này.

Trà Lê cũng không muốn tò mò sự riêng tư của người khác, cho rằng nếu bản thân họa sĩ truyện tranh có thể được chữa khỏi thì những vấn đề hiện tại có thể được giải quyết, liền buồn bã hỏi:

– Vậy phải làm gì đây? Em với em trai em đều không có bệnh.

Đầu óc anh lóe lên:

– Hay là bọn em giả vờ bị bệnh tâm lý rồi đi chữa trị, có được không?

Úc Bách: – …

Trà Lê vẫn luôn như vậy, ngây thơ đến mức ngốc nghếch, nhưng lại bộc lộ sự nghiêm túc tột độ, chủ động muốn giải quyết vấn đề, muốn bảo vệ thành phố Noah, đây là trách nhiệm không thể phá vỡ bắt nguồn từ trong lòng anh.

Úc Bách nói:

– Không phải như em nghĩ đâu. Cá biệt ca bệnh có sự trải qua từ Chiêm Tinh, nhưng căn nguyên sự bùng nổ của xã hội không phải là Chiêm Tinh có bệnh về tinh thần, mà là bởi vì…bởi vì một số ít nguyên nhân, sinh mạng ở nơi này quá dài, cộng thêm một số ít nhân tố, nó đã xúc tác cho sự tuyệt vọng của xã hội và lan rộng không ngừng.

– Em không hiểu. – Trà Lê nói, – Điều này có nghĩa là gì?

Trời vẫn mưa to, hai người lần lượt đi xuống tầng dưới, Trà Lê ở hành lang gọi điện cho đồng nghiệp để xác nhận tình trạng của chị gái vừa rơi từ tòa nhà xuống, đồng nghiệp trả lời rằng chị gái đang ở bệnh viện, chỉ có một vài vết thương nhẹ không nặng, cảm xúc cũng đã tương đối ổn định.

Trà Lê cúp điện thoại, Úc Bách đi theo anh, Trà Lê quay lại nhìn hắn, trong mắt hai người đều có cảm xúc phức tạp.

– Anh không cần đi theo em nữa. – Trà Lê cứng rắn nói, – Em phải đi làm việc, anh đã bị em khai trừ rồi, anh không còn là cảnh sát thực tập nữa.

Chiếc SUV màu đen đậu ở bãi đậu xe ven đường bên ngoài, Trà Lê bước nhanh dưới màn mưa.

Úc Bách vẫn đứng ở tại chỗ, hỏi:

– Có phải em vẫn không tha thứ cho anh không?

Giọng hắn không lớn, gần như yếu ớt trong tiếng mưa lớn, nhưng Trà Lê nghe rõ từng chữ. Trong màn mưa, Trà Lê quay đầu lại, nói to trả lời:

– Bây giờ em chỉ có một mong muốn, đó chính là anh chưa từng xuất hiện trong đời em.

Trên mặt Úc Bách mang theo đau khổ bước chân về phía trước như còn muốn đuổi theo nói gì đó, Trà Lê đã cứng rắn lên xe khởi động xe, không chút lưu tình mà lái xe đi.

Trời tối và mưa vẫn còn rơi, thành phố Noah hiếm khi xảy ra tình trạng ùn tắc giao thông. Những hạt mưa lăn xuống cửa sổ xe, Trà Lê lái xe chậm rãi, điện thoại di động đặt trên ghế phụ thỉnh thoảng rung lên, vô số chấm đỏ trên bản đồ nhấp nháy liên tục. Cuối cùng, sau khi lái xe qua một ngã tư đông đúc, Trà Lê không kìm được mà bật khóc lên.

Đoạn đường đi này rất lâu, Trà Lê đi đến nhà thự trưởng, đỗ xe bên ngoài viện, mưa đã nhỏ hơn trước rất nhiều.

Cửa viện nhà thự trưởng mở ra, Trà Lê cũng không gõ cửa mà đi thẳng vào, băng qua sân đi vào trong nhà.

Trong phòng khách, thự trưởng mang kính viễn thị xem tin tức trên điện thoại di động, trong bếp vợ thự trưởng đang nấu cơm, học sinh cấp ba đang ngồi lộn ngược trên chiếc ghế dài nhỏ, xem một bộ phim hoạt hình thần tượng trên TV.

Hai nhân vật nam chính đang cãi nhau đau lòng dưới trời mưa to, một nhân vật nam chính nói:

– Anh ước gì trước giờ không quen biết em!

Trà Lê: – …

Thự trưởng nhìn thấy Trà Lê vào nhà toàn thân ướt sũng liền hỏi:

– Cháu từ đâu ra thế? Trời mưa lớn vậy cơ à?

Trà Lê không nói gì, anh ngồi vào ghế sô pha đơn bên cạnh.

Thự trưởng kêu lên:

– Cháu làm sô pha ướt hết rồi!

Ông kêu học sinh cấp ba mau đi lấy khăn lông, học sinh cấp ba đi lấy khăn lông tới đưa cho Trà Lê, quan sát mặt Trà Lê, nói:

– Anh ơi, có phải anh khóc không? Bị em nói trúng rồi nhỉ! Úc Bách đá anh rồi hả?

Thự trưởng rất quan tâm hỏi:

– Cháu làm sao vậy?

Trà Lê lại tuôn trào nước mắt.

Vợ thự trưởng từ trong bếp đi ra xem đã xảy ra chuyện gì, cả ba người đều vội vàng an ủi Trà Lê.

Học sinh cấp ba nói:

– Chia tay thì chia tay thôi, ở đâu mà chẳng có đàn ông, lẽ nào anh không phải anh ấy thì không được?

Thự trưởng cũng nói với Trà Lê:

– Không muốn kết hôn thì thôi, chú cũng không thúc cháu, chẳng qua lúc trước chú thấy nó cũng được.

Vợ thự trưởng nói:

– Cháu đừng khóc nữa, cô làm món ngon cho cháu ăn nhé?

Thự trưởng nói:

– Đúng đúng đúng, ăn chút gì ngon sẽ tốt lên.

Trà Lê vừa rơi những giọt nước mắt như hạt châu vừa nhìn thự trưởng nói:

– Vì sao chú cũng không chịu ăn cơm? Giờ nhìn chú gầy thế này, mặt cũng hõm vào rồi đấy.

– Mùa hè mà. – Thự trưởng chỉ cười nói, – Gầy một chút cho mát mẻ.

Trà Lê đến như gió rồi lại nói sẽ đi, không ở lại ăn cơm, anh gọi học sinh trung học:

– Em đưa anh ra ngoài.

– Vâng ạ. – Học sinh cấp ba đi theo anh ra ngoài, cho rằng anh muốn nói vấn đề tình cảm với mình, bèn nói, – Anh đừng nói gì với em cả, chuyện tình yêu là phiền nhất.

Hoàn toàn quên mất mình vừa rồi còn khóc sướt mướt  khi xem các nhân vật nam chia tay trong bộ phim hoạt hình thần tượng.

Trà Lê: – …

Lần đầu tiên anh mở giao diện thông tin của học sinh cấp ba ra, đây là mục đích chính cho lần này quay lại đây, anh cần phải xác nhận thân phận của học sinh cấp ba.

– Anh đừng đau khổ quá. –Học sinh cấp ba chỉ là một cậu bé bình thường tính cách trẻ con, nói, – Nếu không chờ em lớn lên rồi, anh kết hôn với em là được, em cũng không cần anh làm gì cả, anh chỉ cần mua chiếc xe đạp leo núi đổi tốc độ cho em thôi.

Thông qua giao diện Trà Lê xác nhận học sinh cấp ba không có siêu năng lực, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Anh nhìn khuôn mặt cậu, cậu đầy hy vọng mà nhìn anh, trong mắt mang theo hy vọng sẽ được đổi xe đạp leo núi đổi tốc độ.

Trà Lê tưởng tượng cảnh Úc Bách theo đuổi học sinh cấp ba, chỉ thấy Úc Bách đạp một chiếc xe BlingBling, bên cạnh có một chiếc xe cùng mẫu, học sinh bấp ba cao 1m6 hoan hô tại chỗ, sau đó tay cầm tay Úc Bách cùng đạp xe đạp đi mất.

–??? – Học sinh cấp ba khóe miệng giật giật nhìn Trà Lê, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

– … – Trà Lê sốc đến mức không thể nhìn thẳng vào cậu học sinh cấp ba mà nhanh chóng rời đi.

Trong cơn mưa tầm tã, Trà Lê lái xe về nhà, bây giờ anh chỉ muốn ngủ, toàn bộ mọi chuyện cứ để ngày mai đi, có lẽ khi tỉnh dậy anh sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Úc Bách ngồi ở dưới mái hiên ngoài cửa tòa nhà hai tầng kiểu nước ngoài, mái hiên che mưa cho hắn, nhưng hắn đã ướt sũng, trên đường tới đây chắc hẳn đã trải qua chút gian khổ.

Trà Lê vừa bước vào sân hắn liền vội vàng đứng dậy, giọng điệu của Trà Lê còn lạnh hơn so với lúc nãy gấp mấy lần, Trà Lê nói:

– Anh tới làm gì?

Úc Bách há miệng môi mấp máy, nhưng Trà Lê không muốn nghe hắn nói chuyện mà đi vòng qua hắn đi mở cửa.

Úc Bách đứng ở một bên nhìn động tác của Trà Lê, khung hệ điều hành trên đầu treo một biểu cảm mặt buồn bã.

Tay Trà Lê run lên, anh thử mấy lần nhưng không tra được chìa khóa vào ổ khóa, cuối cùng anh quá sốt ruột, chìa khóa rơi xuống đất, anh đứng ở đó, cả người run rẩy, hô hấp dồn dập.

Úc Bách muốn đi tới nhặt giúp anh, vừa mới tới gần bị Trà Lê đột nhiên xoay người lại đẩy ra, Úc Bách liền ngã thẳng vào vườn hoa diên vĩ bên cạnh, trời vừa mới mưa, vườn hoa toàn là bùn đất.

Trà Lê đứng trên bậc thang ở cửa, phẫn nộ hét lên:

– Anh có thể buông tha cho em được không! Em chỉ là người trong truyện thôi! Em làm sai cái gì? Những chuyện ở thế giới thực các anh có liên quan gì đến em!

Trà Lê sụp đổ khóc to lên.

– … – Úc Bách chậm rãi ngồi dậy, cả người đầy bùn ngồi ở đó, cẩn thận nhấc từng cái cây diên vĩ bị mình ngã vào đứng thẳng lên.

Trà Lê khóc đến đau đầu, anh lau nước mắt, nhìn Úc Bách ngồi xổm ở vườn hoa cứu hoa diên vĩ, bờ vai hắn run nhè nhẹ. Hắn cũng đang khóc.

Trà Lê: – …

Anh đi qua đó đá vào phía sau Úc Bách, nói:

– Cái người thế giới thực này, anh không được dẫm vào hoa của em.

Úc Bách lập tức đứng dậy, bước sang một bên, hơi cúi đầu, mưa nhẹ rơi xuống, khuôn mặt tái nhợt của Úc Bách đầy vết nước.

Trong lòng Trà Lê rất đau khổ, nói:

– Anh đừng khóc nữa…Anh khóc nhìn rất xấu.

Úc Bách: – …

Trà Lê xoay người đi lên bậc thang, nhặt chìa khóa, mở cửa nói:

– Anh vào nhà đi, thay quần áo và lau khô tóc đi, kẻo bị ốm…

Nhắc tới hai chữ bị ốm, anh lại thấy khổ sở, không nói gì thêm nữa.

Còn mèo vang từ trên sô pha nhảy xuống chạy ra đón hai người, còn cọ cọ vào ống quần dính bùn của Úc Bách, Trà Lê vội bế nó lên.

Úc Bách không hề có ý định lên lầu tắm rửa thay quần áo mà đứng ở huyền quan, dáng vẻ như là chuẩn bị bị đuổi ra bất cứ lúc nào.

– Anh bị dị ứng lông mèo. – Úc Bách nhìn con mèo vàng, nói, – Anh rất thích mèo, nhưng không thể nuôi nó, mỗi lần chơi với mèo thì đều phải mặc quần áo phòng hộ.

Trà Lê sửng sốt, hiểu ra hắn đang nói hắn ở thế giới ba chiều bị dị ứng lông mèo.

Úc Bách nói tiếp:

– Anh là con một, không có anh trai, bố mẹ không thích công việc của anh, cũng không thích anh đồng tính luyến ái. Họ hy vọng anh thi đỗ nhân viên công chức, hy vọng anh quen bạn gái kết hôn và sinh con. Anh không muốn, vì thế cãi nhau rất nhiều lần, càng về sau càng cãi vã đến mức trầm trọng.

Trà Lê: – …

Úc Bách nói:

– Anh hy vọng có thể kiếm được rất nhiều tiền, dùng tiền tài để chứng minh với người nhà là mình đúng, kỳ thực anh biết, những cái này không thể chứng minh được.

Mọi thứ hắn có ở Thành phố Noah đều tương ứng với những gì hắn hy vọng ở thế giới thực, hạnh phúc, giàu có, người nhà khoan dung, thậm chí còn có một con mèo đáng yêu nhất thế giới.

Trà Lê hít sâu mấy lần, mới nói:

– Cho nên Chiêm Tinh cũng rất yêu anh, anh ta ở truyện tranh cho anh tất cả mọi thứ, các anh…là cùng hướng về một phía, nếu anh ta biết anh tới tìm mình, chắc chắn là vui lắm.

– Không. – Úc Bách lại nói, – Không phải, anh không có loại cảm giác này với cậu ấy.

– Anh không cần vì an ủi em mà nói vậy. – Trà Lê cười chua xót, giả vờ thoải mái trái với lương tâm, nói, – Chia tay thì chia tay thôi, ở đâu mà chẳng có đàn ông, em cũng không phải không có anh là không được.

Úc Bách yên lặng mấy giây, nói:

– Lúc này, anh thật sự không cần phải nói với em những lời nói dối đẹp đẽ nữa, em có nhớ không, anh từng nói với em một chuyện, có một người tỏ tình với anh nhưng bị anh từ chối.

Trà Lê nhớ rõ, nói:

– Người anh nói không phải là sinh viên hay sao? Lý do anh từ chối người ta là anh muốn yêu một người cùng tuổi…

Anh chợt nhận ra:

– Đó có phải là Chiêm Tinh không?

Úc Bách nói:

– Đúng vậy, là cậu ấy. Cậu ấy là một họa sĩ truyện tranh được anh phát hiện, khi ký hợp đồng cậu ấy mới mười bảy tuổi, anh làm việc và dẫn dắt cậu ấy ba năm, có tình cảm với cậu ấy, nhưng không phải loại tình cảm giống như anh có với em, anh cũng không biết cậu ấy nảy sinh tình cảm với anh từ khi nào…Cậu ấy thổ lộ, anh từ chối, không lâu sau đó bởi vì anh bị chuyện giới thiệu bàn chuyện chuyện hợp tác với một vị đại lão mà cãi nhau, cậu ấy bỏ đi.

– … – Trà Lê ngạc nhiên, – Cậu ta còn học đại học á? Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?

Úc Bách nói:

– Thời điểm cậu ấy xuyên vào truyện tranh, thiếu ba tháng nữa thì mới tròn hai mươi tuổi.

Trà Lê: – …

– Anh sẵn sàng đến truyện tranh tìm cậu ấy và sống cùng cậu ấy, không phải bởi vì anh yêu cậu ấy. – Ánh mắt Úc Bách chuyển từ con mèo sang Trà Lê, hắn nhìn chăm chú vào mắt Trà Lê, nói, – Anh không làm được, anh không thể để một thiếu niên mới mười chín tuổi một mình đối mặt mới thế giới phải dựa vào cậu ấy để duy trì.

Hết chương 56.