Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 54




Cô bé được đưa đến bệnh viện, cổ tay không có vấn đề gì lớn, nếu đến chậm hơn thì có khi vết thương đã lành rồi.

Úc Bách và Trà Lê không đưa cô bé đến khoa tâm thần mà đưa đến khoa Tâm lý để tư vấn tâm lý. Cô bé rất lễ phép, liên tục cúi đầu chào hai người và liên tục nói:

– Em cảm ơn hai anh cảnh sát, đã làm phiền đến các anh rồi ạ.

Ông nội cô bé vẫn luôn lắc đầu đi theo sau họ, trên mặt vẫn luôn mang theo sự áy náy tự trách và sụp đổ, lén lau nước mắt những lúc cháu gái không nhìn tới.

Bác sĩ tâm lý hỏi ý kiến ​​của cô bé xem cô bé muốn nói chuyện một mình hay là cần có mặt ông nội ở đây, cô bé có chút do dự, cẩn thận nhìn ông nội, cô không muốn ông nội ở đây nhưng lại cảm thấy nếu mình nói ra thì sẽ làm ông nội buồn.

Ông nội hiểu được hàm ý này nói:

– Ông ra ngoài chờ cháu nhé.

Trà Lê và Úc Bách ở bên ngoài cửa, một trái một phải hai bên cửa, giống như hai thần giữ cửa ở phòng khám khoa tâm lý, môn thần bên trái thì nhìn chăm chú vào môn thần bên phải, môn thần bên phải thì rất lạnh nhạt, cũng không hề để ý tới môn thần bên trái.

Khi ông cụ đi ra ngoài, hai môn thần thu lại trạng thái cá nhân, hỏi tình hình.

– Đều tại ông cả. – Ông cụ tự trách nói, – Đều tại ông không chăm sóc tốt cho nó, nếu như nó sống với bố mẹ thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như này. Ông già rồi, ông vô dụng.

Trà Lê không biết nên nói gì cả, Úc Bách gánh vác trách nhiệm an ủi ông cụ, Trà Lê ở bên nghe, lại một lần nữa xác nhận Úc Bách chỉ cần không yêu đương vào thì rất giỏi nói chuyện.

Bác sĩ tâm lý kết luận là:

– Cô bé đúng là có một chút vấn đề về tâm lý, nhưng mà không cần phải uống thuốc, hằng ngày điều chỉnh là chính, biện pháp tốt nhất là để cô bé sống với bố mẹ.

Cô bé nghe bác sĩ tâm lý nói chuyện xong tâm trạng khá lên rất nhiều, chủ động đi ra kéo tay ông nội xin lỗi ông nội.

Vấn đề trong trường hợp nhỏ này về cơ bản đã được giải quyết.

Hai ông cháu đi về nhà trước, Trà Lê lại hỏi ý kiến ​​bác sĩ tâm lý một số vấn đề, khoa tâm ký không đông bệnh nhân giống như khoa tâm thần, nhưng mà gần đây số lượng bệnh nhân cũng tăng theo cấp số nhân, khác với tình huống đón tiếp và khám bệnh nhân ở bên khoa tâm thần, tới khám ở khoa tâm lý chủ yếu là vị thành niên và người nhà chiếm đa số, để không tăng thêm gánh nặng tâm lý cho những người già và trẻ em tương đối yếu đuối, bộ phận tư vấn ở tầng 1 sẽ ưu tiên giới thiệu cho họ đến khoa tâm lý nhẹ nhàng hơn để điều trị.

Theo bác sĩ tâm thần, tuần này ông đã gặp một số bệnh nhân có biểu hiện giống cô bé vừa rời đi, những đứa trẻ không có cha mẹ ở bên cạnh thường dễ mắc các vấn đề về tâm lý hơn, bệnh nhân nhỏ nhất đến gặp bác sĩ là bọn trẻ mới bảy tuổi hoặc tám tuổi. Người trẻ bình thường và người già sống chung lâu ngày dễ mắc các vấn đề về tình cảm, trường hợp nặng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần chứ đừng nói đến trẻ nhỏ như vậy. Trẻ em không biết cách đối mặt với những cảm xúc tiêu cực và không biết cách giải quyết vấn đề khi chúng phát sinh, mà người già thường không quan tâm đầy đủ đến sức khỏe tinh thần của trẻ nhỏ, có rất nhiều vấn đề là từ nhỏ biến thành vấn đề lớn.

– Trong trường hợp này, tôi sẽ khuyên họ nên để bọn trẻ sống với bố mẹ càng nhiều càng tốt. – Bác sĩ nói, – Nhưng rất nhiều gia đình, rất nhiều cha mẹ sẽ lựa chọn lối sống xa nhà như vậy, đó là một bước đi bất đắc dĩ. Tôi chỉ đưa ra kiến nghị chứ còn biện pháp để giúp họ thì lại không có.

Trước máy bán hàng tự động ở tầng một, Úc Bách mua hai chai nước, đưa một chai cho Trà Lê. Trà Lê đang trong tâm trạng lo lắng, cọng tóc ngốc ủ rũ dựng trên đỉnh đầu. Làn sóng vụ án này tới dữ dội khiến anh luôn cảm thấy đó là dấu hiệu của sự diệt vong đối với thế giới.

– Quan điểm của anh đã thay đổi rồi à? – Trà Lê không khách sáo mà dùng chai nước chọc chọc vào cánh tay Úc Bách, hỏi, – Vấn đề của người bạn nhỏ kia hình như không liên quan gì đến lý do xã hội mà anh đã phân tích một cách logic trước đó.

Úc Bách nói:

– Vẫn có liên quan. Bố mẹ phải bỏ rơi con cái. Nguyên nhân sâu xa vẫn nằm ở cấp độ xã hội.

Về vấn đề tâm lý của những đứa trẻ bị bỏ lại, trước đây hắn đã đọc một số báo cáo trên phương tiện truyền thông, tình hình thực tế nghiêm trọng hơn nhiều so với những rắc rối tầm thường ở thành phố Noah, có thể dùng từ tàn khốc để hình dung.

Trà Lê uống nước xong, vặn đóng nắp chai, rồi lại vặn ra, rồi lại vặn lại, anh thấy rất mệt mỏi, đầu nghĩ ngay lúc này có nên đọc xong hay là cãi nhau cho xong trước không? Là chia tay hay là hòa hợp lại… thì cũng phải làm cho dứt khoát. Nghĩ đến đây, anh lại không muốn cứ thế mà kết thúc cuộc cãi vã một cách nhanh như vậy, chia tay chắc chắn là một điều rất buồn, tuy rằng còn chưa thật sự chia tay anh đã rất buồn rồi.

Úc Bách quay người, đang nhìn bản đồ bộ phận trên bức tường bên cạnh, Trà Lê nhớ tới lần trước hắn cũng đã xem bản đồ này rất lâu.

– Anh đang xem gì vậy? – Trà Lê hỏi hắn.

– Anh đang xác nhận một vấn đề. – Úc Bách nói, – Vấn đề này lúc trước anh đã muốn hỏi…

Đúng lúc này tổ trưởng gọi điện thoại đến, Trà Lê ra hiệu Úc Bách lát nữa hẵng nói tiếp, anh báo cáo tổ trưởng tình huống cơ bản về vụ việc hai ông cháu, nói:

– Đã xử lý xong rồi, em tiếp tục nghỉ cuối tuần đây.

– Không thể nghỉ ngơi. – Tổ trưởng ở bên kia vô cùng lo lắng, – Có phải hôm nay em chưa đăng nhập APP trung tâm thông tin cảnh sát có đúng không? Em xem chút đi, điên rồi, thật sự sắp điên hết rồi!

Hôm nay là ngày nghỉ của Trà Lê nên anh không lên APP trung tâm thông tin cảnh sát, nghe tổ trưởng nói thế, anh lập tức đăng nhập để xem có chuyện gì.

Trà Lê: –!!!

Úc Bách hỏi:

– Làm sao vậy?

Trà Lê cho hắn xem màn hình điện thoại của mình, bản đồ trên APP có hàng chục chấm đỏ sáng lên khắp thành phố, mỗi một chấm đỏ tương ứng với vị trí có cảnh báo có sự việc phát sinh xảy ra theo thời gian thực ở đó. Căn cứ vào mức độ màu đỏ có thể phán đoán mức độ khẩn cấp của tình huống, khi có tình huống cảnh sát mới xảy ra thì nó cũng sẽ vang lên âm thanh, nhằm nhắc nhở các cảnh sát trực tuyến nhanh chóng đến đó xử lý ngay.

– … – Úc Bách nói, – Đó là bản đồ thành phố Noah đúng không? Không phải tần số đi Nại Lạc? … Ngoài sự bùng nổ của hoạt động mua sắm không đồng, anh không nghĩ ra được tại sao trong cùng một thời gian lại xảy ra nhiều vụ án như vậy.

Cảnh sát Trà Lê chưa bao giờ phải đối mặt với thử thách lớn như vậy trong sự nghiệp cảnh sát của mình, anh nói:

– Em chưa gặp phải tình huống này bao giờ cả, APP này bình thường một hai năm đều không réo lấy một lần, nếu hai chấm đỏ sáng lên cùng một lúc thì có thể xem có là sự cố lớn về an ninh ở đồn cảnh sát. Nhưng đây có ít nhất….bốn năm chục chấm đỏ.

Trong một số trường hợp, tìm kiếm trên Internet kích hoạt cảnh báo tự động, ở những trường hợp khác, các thành viên trong gia đình phát hiện ra người đó đang ở trạng thái khác thường và gọi cảnh sát, còn trong những trường hợp khác, một số người bất ngờ nổi cơn thịnh nộ trên đường phố và đập phá các cơ sở công cộng.

– Nếu cứ tiếp tục như thế này, em sợ là chẳng mấy chốc sẽ có sự kiện có người bị thương tích. – Trà Lê chỉ thấy da đầu tê dại.

Chiếc điện thoại di động trong tay anh rung lên báo cáo một vụ án mới.

Vụ việc xảy ra tại một khu dân cư cách bệnh viện chưa đầy ba km, chấm đỏ mới xuất hiện ngày càng đỏ, gần như đỏ tím rồi chuyển sang màu đen. Trà Lê không chút nghĩ ngợi bấm vào chấm đỏ mới kia, lựa chọn vào ô ‘cảnh sát đã nhận” ở trong khung, nghĩa là anh đã tiếp nhận vụ án này.

– Đi mau. – Trà Lê đọc lướt qua đoạn giới thiệu ngắn gọn về vụ án, thúc giục Úc Bách, – Là người nhà báo án…Có khả năng sắp xảy ra sự cố nhảy lầu rồi.

Anh chạy như bay ra khỏi bệnh viện, Úc Bách theo sát ở phía sau anh, nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của anh có chút do dự.

Trong những trường hợp khẩn cấp, theo thông lệ Trà Lê phải lái xe, anh quay tay lái ra khỏi bãi đậu xe, một tay cầm vô lăng, nhìn những chiếc xe phía sau.

Úc Bách quan sát anh.

Trà Lê bỗng nhiên mở miệng:

– Mặc dù chúng ta đang cãi nhau và có thể sẽ chia tay sau khi cãi nhau nhưng công việc phải được đặt lên hàng đầu. Cảnh sát tập sự, anh vẫn chưa bị sa thải, mong anh sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình.

Úc Bách nói:

– Đương nhiên là anh làm việc rồi.

– Vừa rồi anh muốn nói gì với em? – Trà Lê hỏi, – Anh muốn hỏi gì?

Úc Bách hít một hơi thật sâu, mới nói:

– Vì sao bệnh viện ở nơi này lại không có khoa u bướu và không có khoa trị xạ?

–? – Trà Lê không hiểu, – Đó là cái gì? Nó điều trị loại bệnh gì?

– … – Úc Bách nói, – Có những căn bệnh có thể cướp đi mạng sống của con người.

– Hả? – Trà Lê có vẻ bối rối và khó hiểu.

Úc Bách sửng sốt, trong nháy mắt hắn đã hiểu hết mọi chuyện.

—— Thành phố Noah không có căn bệnh nào có thể cướp đi sinh mạng, tức là những căn bệnh nan y ở trong thế giới thực. Người dân ở thành phố Noah không thể nhìn thấy điểm kết thúc của cuộc sống, bởi vì chỉ có hai con đường dẫn đến cái chết là gặp tai nạn hay sự cố ngoài ý muốn và tự sát.

Trước đó, Úc Bách đã cùng Trà Lê đi gặp một số bệnh nhân có khuynh hướng hoặc hành vi tự sát, những bệnh nhân này đều bày tỏ cùng một ý nghĩ theo những cách khác nhau, cuộc sống của họ hoặc đau khổ hoặc nhàm chán và tê liệt, họ không biết những ngày như vậy khi nào mới kết thúc.

Úc Bách cho rằng đó chỉ là một câu hình dung, nhưng không ngờ lại là miêu tả tả thực. Cuộc sống của thành phố Noah không có kết thúc.

Bởi vì khoảng cách gần, Trà Lê lái xe vừa nhanh vừa ổn định, chẳng mấy chốc đã tới hiện trường.

Trên sân thượng của một tòa nhà dân cư ở tầng 30, đương sự là một phụ nữ khoảng 40 tuổi đang ngồi trên mép sân thượng, chân đung đưa trong không khí, quay lưng về phía những người thân trong gia đình đang than khóc phía sau và cảnh sát nhân dân ở đồn gần nhất đang muốn giao tiếp, bởi vì tư thế lúc này của đương sự rất nguy hiểm, chỉ hơi cử động một chút thôi cũng rất có thể ngã xuống dưới, mọi người cũng không dám đến quá gần.

– Đã thông báo cho phòng cháy rồi, họ đang đến. – Cảnh sát nhân dân nói với hai vị cảnh sát vừa mới tới nơi.

Người nhà là một phụ nữ tóc ngắn, cảnh sát nhân dân giới thiệu là vợ của đương sự. Người vợ khóc lóc quỳ xuống cầu xin bạn đời của mình mau đi xuống.

Đương sự bởi vì nguyên nhân tuổi tác mà đã không được coi trọng ở nơi làm việc, về nhà lại bởi vì bản thân cùng với bạn đời đang bước vào thời kỳ mãn kinh mà cãi vã suốt ngày không có lý do, đứa con duy nhất của hai người đã trưởng thành và đã tự tách ra ở riêng có cuộc sống riêng, không còn thuộc về một người mẹ nào nữa.

– Em ấy nói mình đã mất tất cả rồi. – Người phụ nữ tóc ngắn chân thành nhìn Trà Lê và Úc Bách, hy vọng họ có thể giúp đỡ cô ấy, giúp đỡ họ.

– … – Úc Bách một người đồng tính nam, rõ ràng cảm thấy lúng túng khi đối mặt với phụ nữ trưởng thành, đặc biệt là trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, hắn đã cố gắng muốn thử giao tiếp nhưng lại không biết nói chuyện như thế nào với người ta để lấy được lòng tin của cô ấy.

– Để em đi.  – Trà Lê không nghĩ lần này hắn lại bất lực, đành phải tự mình đi lên.

Nhưng Trà Lê rất ít khi tiếp xúc với những quý cô thành thục, anh sợ làm chị gái sợ hãi và vô tình khiến chị ngã xuống dưới, nên không dám đến gần quá, chậm rãi bước ra khỏi hàng, bước tới trước, nhỏ nhẹ nói:

– Em…chào chị…Chị ổn không ạ.

Mọi người: – …

Người phụ nữ kia từ từ quay đầu lại, nhìn Trà Lê. Mái tóc dài của chị tung bay, trên mặt có vài vết tàn nhang rất nhạt, trên sân thượng lộng gió, tóc xõa tung trước mắt.

Trà Lê cất tiếng khen ngợi một cách kinh ngạc và chân thành:

– Chị xinh đẹp quá đi!

Chị gái kia không nói gì.

Trà Lê nói:

– Em tới để giúp chị, em là cảnh sát ạ.

Chị gái nói:

– Chị biết, chị nhận ra em.

Trà Lê nghĩ rằng chị ta cũng đã xem đoạn video của mình và Úc Bách 1.0. C nên có chút xấu hổ, chị gái kia nói:

– Là em đã tố giác những hành vi xấu xa của Vị Bảo Biện, chị nhìn thấy em trên TV, em làm rất tốt.

– Cám…cám ơn chị ạ. – Trà Lê bắt chước theo cách nói chuyện với cô bé kia của Úc Bách nói, – Chị ơi, chị có chuyện gì không vui có thể nói với em được không ạ?

Chị gái nói:

– Chị không có chuyện gì bất hạnh cả, cũng không có chuyện gì không vui. Chị rất bình tĩnh.

Trà Lê cao 1,8 mét, khi đứng ở đó nói chuyện thì yêu cầu chị gái ngồi đó phải ngẩng lên nhìn anh, chị ngồi ở mép sân thượng, tư thế quay người nói chuyện còn phải ngẩng đầu lên, Trà Lê cảm thấy rất nguy hiểm, anh ngồi xổm xuống cách phía sau chị mấy bước.

– Một cuộc sống bình yên không tốt ạ? – Trà Lê hỏi.

– Em bao nhiêu tuổi rồi? – Chị gái hỏi.

– Em 25 tuổi ạ. – Trà Lê nói.

– Thật sao? – Chị gái có vẻ bất ngờ, nói, – Chị còn tưởng em vừa tốt nghiệp đại học chứ.

Trà Lê nói:

– Em…Em có khuôn mặt hơi baby chút. Chị còn chưa trả lời câu hỏi của em, em cho rằng cuộc sống bình yên rất tốt, vì sao chị lại không thích ạ?

Chị gái nói:

– Nếu em biết rằng hôm nay, khoảnh khắc này, phút này là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời em, và nếu phút này trôi qua, mọi thứ đối với em trong tương lai sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, em còn muốn tiếp tục cuộc sống này nữa không? Điều này định sẵn một cuộc sống chỉ có thể chạy theo những điều tồi tệ mà thôi.

Trà Lê: – …

Anh bị hỏi mà nghẹn họng, anh không thể nào đưa ra được câu trả lời.

Ánh mắt chị gái chuyển đến trên người bạn đời của mình, mỉm cười, bạn đời của chị cũng lau sạch nước mắt, nỗ lực nở nụ cười với chị, khi muốn nói gì đó, chị lại xoay người đi, đối mặt với khoảng không mênh mông chống tay ở bên cạnh và nhảy xuống.

Mọi người đều kêu lên!

Ngay thời điểm chị gái bỗng nhiên nở nụ cười, Trà Lê đã cảm nhận được gì đó không đúng, lập tức xông đến, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh nhào đến bên mép sân thượng, anh nhất định có thể bắt được chị ấy!

Ngay lập tức, mọi người đổ xô đến bên mép sân thượng, người nhà kêu gào đau buồn.

Úc Bách từ sau lưng ôm lấy eo Trà Lê, nửa thân trên của Trà Lê đã hoàn toàn rơi ra ngoài, mũi chân đã nhón hẳn lên, anh nhắm chặt hai mắt, tay phải với xuống bên dưới, cố gắng mà duỗi xuống. Anh đã không thể bắt được.

Có sự im lặng chết chóc trên sân thượng.

– Không làm sao đâu! – Úc Bách nói, – Em xem đi!

Đương sự ngã vào mô hình cứu sinh vừa được lực lượng cứu hỏa dựng lên, đang có nhân viên y tế mặc áo blouse trắng kiểm tra tình trạng của chị ấy.

Mọi người trên sân thượng lại chạy đi vội vàng chạy xuống dưới, chị gái tóc ngắn là người nhà thì vừa chạy vừa khóc lớn, ngay cả giày cũng bị tuột đi rơi ở trên sân thượng.

Trong nháy mắt ở nơi này chỉ còn lại Trà Lê và Úc Bách.

Trà Lê ngã bệt xuống đất, dựa lưng mép tường, mắt đỏ hoe, quá sợ hãi.

Úc Bách cũng bị hoảng sợ, ngồi xổm xuống ôm lấy Trà Lê, nói:

– Không sao đâu em, chị ấy nhất định không làm sao đâu. Tuy nơi này cao hơn ba mươi tầng nhưng ở đây không có Newton.

Trà Lê nghi hoặc nhìn Úc Bách, không hiểu hắn đang nói cái gì, anh giống như bỗng nhiên hoàn hồn, bắt đầu kịch liệt thở hổn hển.

Úc Bách đưa tay vỗ vỗ lưng anh, ngắm nhìn sương mù mênh mông phía chân trời.

Trà Lê thở gấp gáp, lại nghẹn ngào khóc lên:

– Em đã bắt được chị ấy, em cho rằng mình đã bắt được chị ấy rồi.

Điện thoại di động trong túi và âm thanh báo động của APP Trung tâm Thông tin Cảnh sát không ngừng đổ chuông, trên bản đồ ngày càng có nhiều chấm đỏ.

​Trà Lê điều hòa lại hơi thở, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị tiếp tục nhận vụ việc… Úc Bách đè tay anh lại, nhìn chăm chú vào mắt anh, ánh mắt của Úc Bách dường như đã hạ quyết tâm.

Đột nhiên một trận cuồng phong cuốn tới.

Trà Lê nói:

– Bây giờ em không muốn cãi nhau với anh, yêu đương với em không quan trọng, em muốn cứu vớt thế giới của em.

– Điều anh muốn nói không phải yêu đương. – Úc Bách nói, – Anh muốn nói về em, về chân tướng của thế giới này.

Hết chương 54