Thiên Hinh tỉnh dậy từ giấc mộng dài, hóa ra nàng đang nằm mơ, giấc mơ về lần gặp gỡ giữa nàng và hắn. Công tử bạch y bên cầu Hỷ Thước, đã cướp mất trái tim nàng trong đêm hoa đăng nhộn nhịp. Nàng tự cười nhạo chính mình, đến tận bây giờ nàng vẫn không thể quên được con người tàn nhẫn đó sao? Yêu càng đậm hận càng sâu, cũng không biết bây giờ nàng nên yêu hay nên hận, nhưng nàng biết kẻ có lỗi lớn nhất chính là bản thân mình. Thiên hạ đã đổi chủ, thế cục đã định, có hối tiếc cũng không thể làm gì để cứu vãn được nữa.
Xua hết tỳ nữ ra khỏi phòng, nàng tự cài then chốt cửa lại, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Ở nơi trống trải rộng lớn này chỉ có một mình nàng mà thôi, đã không còn lưu luyến cũng không còn gì vướng bận. Thiên Hinh bước đến bàn trang điểm, chải gọn lại mái tóc đen dài của mình, sau đó vấn tóc lên bằng một cây trâm gỗ. Điểm thêm chút son phấn để khuôn mặt không quá nhợt nhạt, nàng soi mình trong gương lần nữa. Đẹp lắm, dáng vẻ này đã bao lâu rồi nàng không được nhìn thấy, đơn giản thanh tú một chút, thì phụ mẫu và Tần Hàn sẽ nhận ra nàng ngay mà thôi.
Tần Hàn đã từng nói, hắn thích nhất là được ngắm nàng khi nàng không trang điểm, lúc đó nàng đã rất tức giận vì nghĩ hắn trêu đùa mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng vốn không hợp với những thứ hoa lệ, cầu kỳ ấy, chỉ cần như thế này là đã đủ rồi. Ngay bây giờ nàng rất muốn gặp lại họ, được xà vào vòng tay của phụ mẫu, được làm nũng với Tần Hàn, nhưng nàng chợt dừng lại. Nàng lại quên mất rồi, muội muội đáng thương của nàng, đứa trẻ yếu ớt đó vẫn còn ở đây. Bị người ấy giam cầm trong bốn bức tường sơn son thiếp vàng, hắn giữ muội muội lại như một cái cớ để uy hiếp nàng.
Bức bách đến mức khiến muội muội nàng phát điên, Ngọc Loan vốn dĩ đã rất mong manh, từ trước đến nay chưa bao giờ phải chịu đả kích quá lớn như vậy. Làm sao có thể không hóa điên cho được? Khi nàng đang lưỡng lự thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của Quỳnh Hương bên ngoài: “Công chúa, Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư… đi rồi... ”. Thiên Hinh té ngã xuống đất, cả cơ thể không còn chút sức lực nào, “Ngọc Loan, muội muội của ta, đến cả em cũng bỏ tỷ tỷ mà đi rồi sao?’’.
Một mồi lửa nổi lên bao phủ tất cả, chỉ một chốc nữa thôi, nàng sẽ gặp được những người nàng thương yêu nhất. Nàng chọn cách tự thiêu chính mình, còn hơn là để hắn ta có được nàng, cho dù chỉ còn lại cái xác không hồn. Nhưng nàng cũng không muốn đôi tay ghê tởm đó của hắn chạm vào nàng thêm một lần nào nữa. Chết đi hóa thành tro bụi, không phải sẽ rất nhẹ nhàng hay sao, chỉ cần một cơn gió thổi đến nàng sẽ được tự do.
Những âm thanh hỗn loạn vang lên xung quanh nàng, sức nóng từ ngọn lửa như đang muốn nuốt chửng lấy nàng. Mọi thứ đều trở nên hết sức hỗn loạn và đáng sợ, nhưng tại sao nàng lại không cảm thấy được điều gì cả. Nàng bình thản đến kỳ lạ, đứng giữa ngọn lửa đang rực cháy, thứ ánh sáng màu đỏ ấy hắt lên cơ thể nàng. Kiêu ngạo và xinh đẹp như phượng hoàng trong lửa, vẻ mặt đó giống hệt như lần đầu tiên nàng gặp hắn, rực rỡ hơn ánh mặt trời ban trưa.
Xuyên qua ngọn lửa, nàng nhìn thấy hắn, hắn là người mà nàng từng yêu nhất nhưng cũng là người nàng từng hận nhất. Ngay giờ phút này, tất cả những thứ ấy dường như đều tan biến hết, chỉ để lại trong nàng sự cô đơn đến cùng cực. Nàng rất muốn hỏi, đã từng có khi nào hắn rung động vì nàng hay không? Hắn có từng yêu nàng như nàng đã yêu hắn hay không? Đến bước đường này, tại sao lại cứ phải giày vò nhau đau khổ như vậy?
Nhưng Thiên Hinh chợt bật cười, nàng lại ngu ngốc rồi, tự đặt ra cho mình những câu hỏi đã biết trước câu trả lời. Nếu hắn từng yêu nàng, thì phụ mẫu của nàng đã không chết một cách oan ức như vậy. Nếu hắn từng rung động vì nàng, muội muội của nàng cũng sẽ không hóa điên như bây giờ. Nếu... hắn từng là của nàng dù chỉ là trong chốc lát, nàng đã không châm lửa tự thiêu chính mình. Thiên Hinh nhắm mắt lại, nụ cười thê lương vẫn còn vương trên khóe môi, một giọt nước mắt lăn xuống.
Trút bỏ mọi yêu hận cả đời, Thiên Hinh thả mình vào ngọn lửa, để ngọn lửa bao bọc lấy nàng, nóng ấm như vòng tay của mẫu thân nàng khi xưa.
Yêu cũng được, hận cũng được, đời này vì tình yêu ngu dại lại hại chết cả người thân của mình, nếu có kiếp sau, nhất định nàng sẽ không ngu ngốc mà yêu hắn lần nữa, nhất định sẽ không...
***
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Mau dậy đi, tỷ định sẽ ở trên đó đến bao giờ?” Bất chợt, Thiên Hinh lại nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Loan. Nàng mỉm cười hạnh phúc, thì ra cái chết lại nhẹ nhàng như vậy, trong nháy mắt nàng đã gặp được người thân của mình. Thiên Hinh đáp lại tiếng gọi rồi mở mắt ra, ánh sáng chói lòa ập tới khiến nàng phải cau mày lại, sự ấp áp của những tia nắng đượm lại nơi làn da của nàng. Thiên Hinh nghi hoặc, người đã chết còn có thể cảm nhận mọi thứ rõ ràng thế này sao?
“Mau lên, còn đứng đó làm gì, không thấy Đại tiểu thư đang bị chóng mặt sao? Tỷ tỷ ngồi yên nhé, gia nhân sẽ lên chỗ tỷ ngay!” Dường như Ngọc Loan đã nhìn thấy hành động của nàng, giọng nói lo lắng hối thúc gia nhân bên cạnh. Thiên Hinh dần thích ứng được với ánh sáng trước mặt, mọi thứ cũng trở nên rõ ràng hơn, nàng nhắc lại lời muội muội của mình: “Ngồi yên ư?” Thiên Hinh đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là nóc nhà phía đông của Lý phủ sao? Cũng là nơi khi xưa nàng thích nhất, thường trèo lên đây hóng gió ngủ trưa.
Bỗng nhiên, Thiên Hinh cảm thấy choáng váng thật sự, nàng đưa tay đỡ lấy trán của mình, “Khoan đã! Đừng ai lên đây!” Ngọc Loan ở bên dưới nghe thấy giọng nói của nàng, vội vã ra hiệu cho gia nhân đang trèo lên thang kia mau lui xuống. “Tỷ tỷ, có phải đau đầu lắm không? Khánh Nương đã nhắc nhở tỷ nhiều lần đừng ngủ trưa ở nơi này mà, rất dễ sinh bệnh!’’ Nàng choáng váng không phải vì giấc ngủ trưa mà là vì nàng đang thật sự rất hoang mang.
Rõ ràng nàng chết tại Thiên Vân cung, tại sao khi tỉnh dậy đã hóa thành Lý phủ thế này. Còn nữa, những lời Loan Nhi nói lúc nãy hoàn toàn giống với chuyện đã từng xảy ra trong ký ức của nàng nhiều năm về trước. Cảm giác được mọi thứ xung quanh không phải là giả, còn trái tim của nàng nữa, nhịp đập cũng rất mạnh mẽ, không giống với một kẻ đã chết. “Loan Nhi! Lên đây với tỷ tỷ một chút có được không?” Thiên Hinh ngẩng đầu lên gọi, Ngọc Loan không chần chừ mà vén tà váy dài rồi trèo lên.
Thiên Hinh di chuyển ra sát mép đưa tay đỡ lấy Ngọc Loan, kéo cả muội muội vào bên trong an toàn. Vừa ngồi xuống chỗ, Ngọc Loan đã đưa tay đặt lên trán của nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy không khỏe chỗ nào? Có cần Loan Nhi cho người đi mời Thái y không?”. Bàn tay của Ngọc Loan rất nhỏ bé và mềm mại, vì lo lắng cho nàng mà trở nên nóng hơn một chút. Khi bàn tay ấy áp vào trán của nàng, cơn choáng váng như bị đẩy lùi hoàn toàn, sự ấm áp này chỉ có thể tiếp xúc da thịt trực tiếp mới tạo thành mà thôi.
Trong những năm sống trên đời, chưa bao giờ Thiên Hinh cảm thấy vui mừng đến vậy, hóa ra không phải là mơ như nàng tưởng. Loan Nhi của nàng vẫn còn sống, vẫn hiện hữu bên cạnh nàng, Thiên Hinh ôm chầm lấy Ngọc Loan vào lòng, những tiếng nấc nghen lại trên môi: “Loan... Nhi....Loan... Nhi...” Hành động bất ngờ của nàng khiến cho Ngọc Loan giật mình, nhưng nàng ấy cũng không đẩy nàng ra. Chỉ sững sờ trong giây lát rồi vòng tay ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về: “Tỷ tỷ lại gặp ác mộng à, không sao đâu! Loan Nhi ở đây, vẫn luôn ở đây.”
Ngọc Loan cứ ngồi bên cạnh an ủi khiến nàng dần bình tâm lại, cuối cùng nàng cũng buông muội muội của mình ra. Thiên Hinh ra hiệu cho gia nhân trèo lên, từ từ đỡ Ngọc Loan và cả nàng xuống dưới. Có những thứ bây giờ nàng còn đang rất mơ hồ, phải tìm hiểu thử xem sao. Nhưng cũng không thể quá lộ liễu khiến người khác nhận ra sự bất thường của nàng. Thiên Hinh bước đi bên cạnh Ngọc Loan, khéo léo hỏi chuyện từ muội muội của mình.
“Loan Nhi! Không phải ngày thường ta đều dặn muội, khi ta ngủ trưa không muốn có ai làm phiền sao?” Thiên Hinh xoa đầu muội muội, tiện tay sửa lại kim thoa hồ điệp trên tóc của nàng.
“Ngọc Loan biết, nhưng vẫn phải gọi tỷ tỷ dậy, hôm nay tỷ có muốn đi dạo phố với muội không? Nghe nói hiệu vải hôm trước mới nhập về một lô hàng từ Gia Châu, đều là loại hàng thượng đẳng. Loan Nhi cũng đã xin phép mẫu thân rồi, người đồng ý cho chúng ta ra ngoài. Lâu lắm rồi tỷ và muội chưa dạo phố với nhau, từ khi tỷ được triệu vào cung đến giờ, số lần về thăm nhà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhân dịp này, Loan Nhi muốn đi chọn vải với tỷ tỷ, có được không?” Ngọc Loan trả lời, trong giọng nói đượm đầy sự cô đơn.
Thiên Hinh thở nhẹ một hơi, trước đây nàng đã quá vô tâm rồi, không hề để ý đến cảm xúc của muội muội. Hoàng thượng không con cái, chỉ có nàng được phong là công chúa Thiên Hinh, năm mười tuổi thì được đón vào cung sống dưới sự dạy bảo của hoàng thất. Kể từ khi đó, rất hiếm khi có dịp về nhà, chỉ có phụ mẫu và muội muội là thường xuyên vào cung thăm nom nàng mà thôi.
“Là tỷ tỷ không tốt, khiến Loan Nhi buồn, được rồi, hôm nay muội muốn làm gì tỷ tỷ đều chiều theo muội.” Thiên Hinh yêu chiều vỗ má của Ngọc Loan, động tác trêu đùa của nàng khiến cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, ấp úng đưa tay ôm lấy đôi má đỏ bừng: “Tỷ tỷ, lại trêu chọc Loan Nhi! Tỷ tỷ xấu!” Nụ cười rạng rỡ như gió xuân bừng nở trên môi của Thiên Hinh.
Từ khi tỉnh lại cho đến bây giờ, Thiên Hinh đã xác nhận được một số chuyện đang xảy ra xung quanh nàng. Thứ nhất, không biết vì lý do gì mà nàng đã sống lại, vì chắc chắn nàng đã chết khi thả mình vào ngọn lửa. Thứ hai, không chỉ sống lại, mà nàng còn quay ngược thời gian về nhiều năm trước, lúc nàng còn chưa gặp được Phương Khanh và Tần Hàn. Thứ ba, hiện tại đang là năm Thiên Nhân thứ 30, tức là cách thời điểm gặp gỡ lần đầu nửa năm nữa.
Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng lập tức hạ quyết tâm, nhất định nàng phải báo thù hắn. Để hắn thịt nát xương tan không nơi chốn dung thân, những oán hận kiếp trước hắn gieo cho nàng, nàng sẽ bắt hắn gặt hái từng thứ một. Và nàng cũng đã thề độc, phải bảo vệ Lý gia bằng mọi giá, không thể để chuyện cũ lặp lại, trong một chốc tất cả đều bị giết. Gặp lại người thân nàng rất vui mừng, nhưng cảm xúc lại bị nàng đè nén bên trong. Nàng không muốn làm họ lo lắng, nếu đã trở về như cũ thì chỉ cần một mình nàng nhớ đến những ký ức không vui là được.
Thiên Hinh và Ngọc Loan ngồi trên xe ngựa rời khỏi Lý phủ, theo hầu còn có nhũ mẫu Khánh Nương và cặp nha hoàn song sinh Quỳnh Hương, Quỳnh Oanh. Suốt cả đoạn đường, Ngọc Loan không ngừng kể cho nàng nghe về những chuyện đã xảy ra trong phủ khi nàng vắng mặt. Nào là mẫu thân giận dỗi bỏ nhà đi du ngoạn khắp nơi, khiến phụ thân đau đầu tìm cách dụ dỗ mẫu thân trở về.
Rồi chuyện bài thơ mà Ngọc Loan đề tự trên bức tranh nàng tặng lại trong một đêm được truyền khắp kinh thành. Nhìn thơ chưa nhìn chủ, mà các văn nhân, tướng sĩ đã kéo nhau đến dẫm nát cửa Lý phủ để được gặp Nhị tiểu thư Ngọc Loan. Ngọc Loan trừng mắt tức giận kể với nàng: “Những người đó, tám phần là đến vì tỷ tỷ, hai phần là đến vì phụ thân. Chẳng có chút thành ý nào cả, cái gì mà đọc qua thơ như tìm được tri kỷ, đều là cái cớ để đến Lý phủ mà thôi. Những nam nhân như vậy, Loan Nhi không thèm, chẳng phải Loan Nhi đã có tỷ tỷ rồi sao. Phong thái của tỷ còn được Hoàng thượng khen là có khí chất hơn cả nam tử kia mà.”
Thiên Hinh bật cười vì giọng điệu nịnh nọt của Ngọc Loan, nàng đưa tay lên gõ nhẹ vào trán của muội muội: “Muội đó, đã lớn thế này còn trẻ con như thế, làm sao có thể gả đi được?” Ngọc Loan ôm lấy trán lè lưỡi trêu chọc nàng: “Muội mới không thèm gả cho ai cả. Suốt đời quấn lấy làm phiền tỷ tỷ.” Đến lúc này thì không chỉ có Thiên Hinh mà ngay cả nhũ mẫu và hai nha hoàn cũng phải bật cười theo.
“Đại tiểu thư cứ mặc kệ Nhị tiểu thư đi, bộ dạng nũng nịu này ngày thường chúng nô tỳ không bao giờ được thấy cả. Khi vắng mặt Đại tiểu thư trong phủ, Nhị tiểu thư như biến thành người khác vậy, nghiêm khắc và tỉ mỉ đến mức cả phu nhân cũng phải trầm trồ: “Còn khó tính hơn cả ta.”.” Khánh Nương nhìn Ngọc Loan một cái rồi tươi cười nói, khiến nàng xấu hổ gọi: “Khánh Nương! Sao lại kể hết chuyện xấu của Loan Nhi ra rồi.”
Tiếng cười vui vẻ lại vang lên lần nữa, đã bao lâu rồi Thiên Hinh không được cười như vậy. Khánh Nương gọi nàng là Đại tiểu thư vì đó là ý của phụ thân nàng, ông muốn nàng không cảm thấy xa lạ trong chính ngôi nhà của mình. Đối với Lý gia, cho dù nàng đã được phong làm Công chúa, được triệu vào cung sống trong nhung lụa, thì nàng vẫn là nữ nhi của ông. Riêng Thiên Hinh cũng rất thích cách xưng hô này, điều đó khiến nàng mặc dù không ở gần người thân nhưng cũng không hề thấy xa cách.