“Kiến quá thất điện hạ.”
Úc Hạo Bằng thật sâu đánh giá Đoạn Sở, thiêu mi cười khẽ nói: “Cửu đệ của ta đem ngươi giấu thật kín, nói như thế nào cũng không chịu đưa tới hoàng cung để chúng ta gặp mặt. Hôm nay nếu đã gặp gỡ, cũng muốn cấp nhau chút mặt mũi, mọi người cùng tụ hội đi?”
Đoạn Sở bất động thanh sắc cự tuyệt: “Thất điện hạ, hôm nay là buổi thực tiễn của học viện, chỉ sợ không tiện.”
Úc Hạo Bằng há mồm vừa muốn nói gì, bỗng nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vòng thông tin thần sắc đổi đổi, ngẩng đầu lại khôi phục bộ dáng tươi cười lúc trước.
“Nga, thực tiễn đương nhiên không thể bỏ qua. Bất quá nếu đã tới bãi nuôi dưỡng, coi như là sở trường của ta. Cửu đệ không ở đây, liền để ta tự mình mang ngươi đi mở mang kiến thức, thế nào?” Úc Hạo Bằng đề nghị.
Đoạn Sở cũng không nhìn sai biểu hiện lúc trước của Úc Hạo Bằng, không biết hắn rốt cuộc tiếp nhận thông tin của ai, bất quá khẳng định là như thế nào cũng muốn đi theo, đành đem ánh mắt chuyển hướng tới Khải Lỵ cùng Khoa Nhĩ hai vị đạo sư.
“Ta cũng không rõ quy tắc của học viện, hai vị đạo sư, các ngươi coi thế nào?”
Khải Lỵ cùng Khoa Nhĩ chính là người khế ước đến từ tinh cầu lớn nhất, tự nhiên không có gì lo lắng khi đối mặt với hoàng tử, cuối cùng, bên người Đoạn Sở, lại nhiều thêm một vị hoàng tử thần sắc ngả ngớn. Đoạn Hoa cùng Tề Thành Hữu cũng không có ý kiến phản đối, bất quá vẫn như cũ nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau.
Úc Hạo Bằng thoạt nhìn không có dáng vẻ của một hoàng tử, vẫn hưng trí bừng bừng giảng giải cho Đoạn Sở, phân loại dị thú trong bãi nuôi dưỡng cùng tác dụng của da máu thịt của dị thú, hoàn toàn không thèm để ý những thủ đoạn hành hạ đến chết đầy tàn nhẫn huyết tinh từ trong miệng hắn, làm cho nhóm người khế ước bị chấn động thật sâu.
“. . . . . Máu thú trên nhiều khía cạnh đều có lợi với chiến sĩ, thậm chí tinh luyện thú huyết của dị thú cao giai cường đại, có thể sinh ra nguồn năng lượng nguyên. Đáng tiếc, tinh luyện thú huyết là chuyện rất phiền toái, biện pháp tốt nhất, là hoàn toàn đem dị thú đẩy vào tử địa. Nhất là dị thú cao giai thời điểm lâm vào tuyệt vọng điên cuồng, năng lượng ẩn chứa trong máu thậm chí sẽ sục sôi. Cho nên chỉ có thể vào thời điểm thú huyết sục sôi. . . . .”
Úc Hạo Bằng càng nói càng hưng phấn, ánh mắt quét về phía đám người Nhung Thành Ấm sắc mặt trắng bệch phía sau Đoạn Sở, lại nhìn về phía Đoạn Sở vẫn luôn giữ bình tĩnh, nhếch môi, nháy mắt đề nghị: “Đoạn Sở, ngươi nếu thử nghiệm nghiên cứu hiệu quả của loại cây ngoại tinh cầu, như vậy phương diện dị thú khẳng định cũng cảm thấy hứng thú đi, đến, ta mang ngươi đi đấu thú tràng, để hiểu biết chân chính về đấu thú luyện huyết!”
“Thất điện hạ! Không thể!” Tề Thành Hữu mạnh mẽ chen lên phía trước Đoạn Sở, chống lại khuôn mặt không còn tươi cười của Úc Hạo Bằng, không chịu thoái nhượng nói: “Thất điện hạ, người khế ước mới nhập học vận dụng tinh thần lực không thuần thục, đấu thú luyện huyết lại tràn ngập năng lượng công kích dị chủng, những cái này cùng tinh thần lực tính chất đặc biệt mềm mại của người khế ước hoàn toàn tương phản, không thích hợp để Tiểu Sở tham quan!”
Úc Hạo Bằng giận tái mặt, mặt mang khinh thường nhìn Tề Thành Hữu: “Tề Thành Hữu, cho dù thúc tổ phụ ngươi là viện trưởng học viện người khế ước, cũng không có nghĩa là ngươi có tư cách can thiệp vào hứng thú với chức nghiệp tương lai của người khế ước.”
Tề Thành Hữu biến sắc, vừa muốn nói gì, cánh tay bỗng nhiên bị giữ chặt. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Đoạn Sở đi đến bên người, hướng về phía Úc Hạo Bằng hành lễ: “Thất điện hạ, ta bất quá cũng chỉ là tân sinh mới nhập học, đấu thú luyện huyết nghe cũng biết rất huyết tinh bạo lực, lấy việc ta hiện tại ngay cả rìa chiến hạm cũng chưa đụng đến, hẳn là không trông cậy vào việc có thể cùng dị thú chiến đấu, nhìn cũng chỉ là lãng phí thời gian. Trước hết không nhìn tới, chờ về sau có cơ hội đi [ hồng hoang] ta nhất định sẽ tham dự.”
Tề Thành Hữu nhãn tình sáng lên, hơi hơi nghiêng thân, vẫn như cũ làm hết phận sự lấy tư thế người thủ hộ giống Đoạn Hoa cùng nhau đứng thẳng.
Úc Hạo Bằng nghe vậy, một bộ dáng do dự không tha nói: “Nhưng chờ về sau, ta cũng không nhất định sẽ hứng thú như ở trong này.”
Đoạn Sở không thèm để ý cười cười, nói: “Vậy có quan hệ gì, lần sau để Thịnh Trạch cùng thất điện hạ ước định tốt thời gian, chỉ hy vọng đến lúc đó thất điện hạ sẽ không từ chối.”
Úc Hạo Bằng dừng một chút, nhìn chăm chú vào ánh mắt Đoạn Sở, đồng ý nói: “Đương nhiên, bất quá cửu đệ ta lòng dạ hẹp hòi, ngươi nhất định phải thuyết phục hắn mới được.”
Đoạn Sở mím môi cười nhạt, Úc Hạo Bằng cũng không tiếp tục kiên trì, lập tức dời đề tài, tiếp tục mang mọi người đi tham quan bãi nuôi dưỡng. Bất quá lúc sau thất hoàng tử tựa hồ mất đi hưng trí, tuy rằng làm hết phận sự mang theo bọn họ vòng vo nhiều lần, nhưng không còn hưng trí giảng giải.
Khải Lỵ đạo sư thấy thất hoảng tử rốt cục yên tĩnh, vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ giảng giải, trong thanh âm tự nhiên ẩn chứa một loại lực lượng trấn an, cuối cùng làm dịu đi sự khẩn trương của người khế ước năm nhất.
Khoa Nhĩ lúc trước đã phát tin tức cho Tề Vĩnh Vọng viện trưởng, nhắc tới nơi này tạm thời bị thay đổi, cùng với việc ngẫu nhiên gặp thất hoàng tử Úc Hạo Bằng, bất quá không có hồi âm. Tâm hắn đang treo ngang, thấy thất hoàng tử cuối cùng an phận, cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng an bài tốt cho chiến sĩ bên người, thực tiễn vội vàng liền xong.
Một hàng mấy trăm người chậm rãi rời khỏi phía sau núi, phi thuyền hướng về phía hiệp hội chế thuốc bay đi. Úc Hạo Bằng ngoài ý muốn tiễn tới phía vườn gieo trồng phía sau núi, mới dừng lại cước bộ.
“Tiểu Sở, ngươi không phải là, vẫn giận ta?” Tề Thành Hữu đi bên cạnh Đoạn Sở, bỗng nhiên do dự lại mang theo bất an giải thích: “Ta thực ra không phải nghi ngờ cửu hoàng tử, có lẽ cảm thấy ta không có tư cách nói như vậy, chỉ là ta lo lắng cho ngươi.”
Đoạn Sở còn đang suy nghĩ chỗ quái dị của thất hoàng tử, không nghĩ tới Tề Thành Hữu vẫn còn rối rắm vấn đề này, nghĩ đến hắn dọc theo đường đi tận tâm hết sức, mỉm cười gật gật đầu.
“Tiểu Sở, mau tới đây! Tới hiệp hội chế thuốc, cũng không nói tìm ta!”
Tề Thành Hữu tươi cười nhẹ nhàng thở ra, tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng của nữ tử truyền đến, Đoạn Sở vội vàng theo tiếng nhìn lại, vương hậu Lộ Dịch Toa nhã nhặn lịch sự đoan trang chờ ở cửa tòa thành, chung quanh vây quanh mấy chục thị vệ hoàng gia.
Đoạn Hoa cùng Tề Thành Hữu đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, Khải Lỵ cùng các chiến sĩ và người khế ước đều hành lễ.
Đoạn Sở hồ nghi, đang định hành lễ, liền nhìn đến Lộ Dịch Toa trợn tròn ánh mắt giống hệt Úc Thịnh Trạch, trên mặt không tự giác lộ ra ý cười, không nhìn vẻ hâm mộ của nhóm người khế ước đằng sau, tiêu sái nhanh chóng đi tới, cung kính rồi lại không mất thân cận hành lễ.
“A Toa!”
Đoạn Hoa bỗng nhiên trợn to mắt, vẻ mặt lạnh như băng thiếu chút nữa nứt toác, Tề Thành Hữu lại không chịu nổi, thất thố mở lớn miệng, người khế ước khác vẻ mặt dại ra, nhìn Đoạn Sở liền như vậy đến gần bên người vương hậu đế quốc, thật lâu không thể hoàn hồn. Vẫn nghe nói hoàng thất không triệu kiến Đoạn Sở, ai biết Đoạn Sở thế nhưng cùng vương hậu thân cận như vậy.
“Tiểu Sở!” Lộ Dịch Toa nhất thời cười rạng rỡ, giữ chặt Đoạn Sở thân thiết đánh giá, thấy hắn sắc mặt hồng nhuận, thần thái sáng láng, lại nhìn chung quanh.
“Di, Úc Hạo Bằng đâu? Hắn nếu vừa vặn ở bãi nuôi dưỡng, thế nào lại không đi cùng ngươi!” Lộ Dịch Toa bất mãn nói.
Bởi vì không che dấu thanh âm, hai đạo sư không khỏi hai mặt nhìn nhau. Lần này bãi nuôi dưỡng tạm thời bị thay đổi, chẳng lẽ có bút tích của vị vương hậu này?
Đoạn Sở nháy mắt mấy cái, mỉm cười nói: “Thất điện hạ đưa đến cửa sau núi, có lẽ là vội trở về xem đấu thú luyện huyết.”
“Cái quỷ gì thôn!” (có lẽ là câu chửi tục) Lộ Dịch Toa một đôi mắt đẹp trợn lên, cuối cùng nàng còn nhớ rõ thân phận chính mình, không tiếng động hừ hừ, cúi đầu nhẹ nhàng động động vòng thông tin, sau đó đối với đám người Khải Lỵ cung kính đứng cách đó không xa, cao ngạo không mất tao nhã phân phó: “Thực tiễn hôm nay hẳn là đã xong đi? Ta tìm Đoạn Sở có việc, các ngươi trước hết đi đi. Đúng rồi, đem chương trình học ngày mai an bài, phân biệt đưa cho ta cùng thất hoàng tử.”
“Mẫu hậu! Đưa chương trình học an bài cho ta làm gì?” Úc Hạo Bằng vừa lúc nghe được một câu cuối cùng, cao giọng kháng nghị.
Lộ Dịch Toa liếc mắt nhìn hắn, Úc Hạo Bằng biến sắc, nhất thời ngậm miệng không nói.
Đám người Khải Lỵ thấy thế, biết điều mang theo nhóm đệ tử cáo lui, Đoạn Sở đối với Đoạn Hoa cùng Tề Thành Hữu phất phất tay, lại đứng ở bên ngươi Lộ Dịch Toa hạ mắt.
Lộ Dịch Toa thấy thế, ý cười trên mặt càng thêm vài phần, mềm giọng hỏi: “Tiểu Sở, hôm nay có mệt hay không? Buổi tối hai người chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi?”
“Vâng” Đoạn Sở không hề dị nghị đồng ý.
Lộ Dịch Toa vừa lòng gật gật đầu, nhìn về phía Úc Hạo Bằng, ý cười trên mặt không thay đổi, khinh miêu đạm tả nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Hạo Bằng, ta thấy các ca ca của ngươi, đối với Tiểu Sở đều rất không tốt. Nếu hôm nay ngươi đã gặp, lại vừa vặn Tiểu Sở thực tiễn mà cửu đệ lại không ở đây, ta cũng không yên tâm. Như vậy, chương trình học an bài ngày mai, ngươi đi theo bảo hộ, vừa lúc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, có năng lực vì đệ đệ tận tâm, thế nào?”
Úc Hạo Bằng vẻ mặt đau khổ, trông mong nhìn Lộ Dịch Toa, ý đồ vớt vát lại một chút: “Mẫu hậu, ta từ nay trở đi đều có việc bận, nếu không, Hoa đại ca tuyệt đối có thể yên tâm!”
“Có việc?” Lộ Dịch Toa tao nhã nhìn hắn, thấy Úc Hạo Bằng nhu thuận gật đầu, kết giới tinh thần lực bao phủ ba người đồng thời thay đổi sắc mặt, thanh âm thấp xuống vài độ lạnh giọng hỏi: “Xem đấu thú luyện huyết?”
Úc Hạo Bằng dại ra, Lộ Dịch Toa thần sắc nghiêm nghị giận dữ răn dạy: “Hừ, ta để ngươi đi cùng Tiểu Sở, chỉ sợ có người đối với hắn động ý xấu, ngươi lại la ó, còn dám lấy đấu thú luyện huyết hù dọa hắn!”
“Mẫu hậu, ta thật sự chỉ là. . . . .” Úc Hạo Bằng nói một nửa, hút khí, rốt cục đáng thương xin khoan dung: “Mẫu hậu, không phải cuối cùng ngay cả hù dọa cũng không thành thôi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi sao phải khẩn trương vì Đoạn Sở như vậy? Nếu cửu đệ trở về, biết ta đi theo người khế ước của hắn suốt ba ngày, ta còn có thể sống tốt được không?”
Lộ Dịch Toa vặn tay…, miệng đầy cam đoan: “Ngươi yên tâm, Thịnh Trạch biết phân rõ phải trái, biết ngươi bảo hộ Tiểu Sở, làm sao có thể tức giận?”
Úc Hạo Bằng khóe miệng vừa kéo, trong lòng càng thêm hối hận, hôm nay hắn không nên đến nơi này, tới rồi cũng không nên chủ động gây hấn với người khế ước của Úc Thịnh Trạch, hắn không khỏi nhìn Đoạn Sở. Lộ Dịch Toa tính cách tuy rằng thẳng thắn, nhưng cũng không dễ dàng tiếp cận như vậy. Mà Đoạn Sở cư nhiên còn có thể cáo trạng, quả thực so với cửu đệ từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau với hắn còn đáng giận hơn!
Đoạn Sở vẫn lẳng lặng quan sát, tuyệt không lo lắng Úc Hạo Bằng trả đũa. Nhìn biểu hiện của Lộ Dịch Toa sẽ biết, vị thất hoàng tử trước mắt này quan hệ với Úc Thịnh Trạch, không giống như lúc trước hắn suy đoán.
Cuối cùng Úc Hạo Bằng cũng không thể vượt qua được lực uy hiếp của vương hậu, Đoạn Sở được một hoàng tử làm hộ vệ miễn phí, hai ngày sau đó, không hề có gợn sóng mà vượt qua khóa thực tiễn bên ngoài.
“Mẫu hậu an bài thất ca đi theo ngươi?” Úc Thịnh Trạch rốt cuộc tới Tư Đặc Lạp tinh cầu, sau khi nghe được tin tức này từ Đoạn Sở, lập tức trầm mặt.
Đoạn Sở bởi vì Úc Thịnh Trạch kết nối thông tin, sắc mặt vui mừng, nghe vậy gật gật đầu, một chút cũng giấu diếm đem sự tình trải qua nói ra.
“. . . . . Kỳ thật Túc Thiên an bài cũng rất tốt, ta căn bản sẽ không gặp nguy hiểm gì, bất quá A Toa cũng là lo lắng cho ta.” Đoạn Sở cười khẽ giải thích. Dù sao hắn không nói, chờ Úc Thịnh Trạch biết được từ trong miệng Túc Thiên sẽ tức giận hơn, không bằng chính mình chủ động thẳng thắn. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chính mình thúc đẩy thành công một sự kiện, vội vàng thông báo cho Úc Thịnh Trạch: “Đúng rồi, Sở Hoa cùng Tề Hạo Ngôn phải kết hôn, nửa tháng sau, ta chỉ sợ cũng phải tham gia.”
Tháng Một 16, 2016
74