Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 167




Ở trên không tổng bộ liên minh tinh tế Lạp Á, lúc này đang có trăm chiến hạm lớn nhỏ không đồng nhất dừng trên đó, cùng với đó là ngàn chiến hạm cao giai vây ở chung quanh chiến thuyền chủ, đem toàn bộ bầu trời Lạp Á che kín. Những chiến hạm đó, đều là của đế quốc hoặc liên minh đến tham dự hội nghị liên minh tinh tế.

“Thật là hùng tráng!” Đoạn Sở từ trong lòng Úc Thịnh Trạch thò đầu ra thăm dò, lập tức bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn thật sâu.

“Cẩn thận một chút, đừng lộn xộn.” Úc Thịnh Trạch thấp giọng dặn dò, tay đặt trên lưng Đoạn Sở buộc chặt, tay kia thì săn sóc vì Đoạn Sở điều chỉnh tư thế, giúp hắn càng thêm thoải mái quan sát.

Đoạn Sở đỏ mặt, thân thể không được tự nhiên dựa vào lòng ngực Úc Thịnh Trạch. Không có biện pháp, cho dù như vậy rất mất mặt, cũng biết đại ca Trữ Khang Hạo ôm Đoàn Tử đều đã không nói được gì mà trợn trắng mắt, Mạch Duy lại nhìn đến trợn tròn con mắt, nhưng hắn tay chân mềm nhũn, hông đau nhức, chỉ có thể dựa vào Úc Thịnh Trạch giúp đỡ mới có thể đi ra khỏi chiến hạm chủ.

Này đã là nhờ dùng Bích Chi thảo cùng thuốc Thư Trữ đặc chế mới có thể được như vậy. Bằng không, hắn cũng chỉ có thể lẳng lặng nằm trong con suối ở không gian trà sơn, đợi thể lực cùng tinh thần lực chậm rãi khôi phục.

Nghĩ vậy, Đoạn Sở ảo não cực kỳ. Bởi vì lần trước Úc Thịnh Trạch thăng cấp thông qua dẫn dắt, Đoạn Sở cảm thấy tinh thần lực dung hợp dưới tình huống như vậy, tựa hồ có thể khai thông tiến giai rất tốt. Hắn cũng tìm hiểu hơn một tháng để nghiệm chứng điều này. Cho nên tối hôm qua, hắn thập phần tự nhiên mà giao hòa tinh thần lực trong lúc đang triền miên, lại quên mất làm như vậy tuy có thể chiếm được càng nhiều vui thích cùng thỏa mãn, nhưng di chứng mang theo chính là hắn phải nằm vài ngày. Gần nhất mặc dù có tiến bộ, nhưng cũng tuyệt đối không phải sáng sớm hôm sau đã có thể khỏe mạnh như thường.

Úc Thịnh Trạch thấy thế, trong mắt hiện lên ý cười. Hắn đương nhiên biết dụng ý của Đoạn Sở khi làm như vậy, mà trên thực tế, tuy rằng chỉ ngắn ngủn hơn một tháng, trạng thái tinh thần lực của hắn so với chiến sĩ cấp 9 mới tấn cấp khác còn đang hỗn loạn thì mạnh hơn nhiều lắm. Hơn nữa phương diện dung hợp của Đoạn Sở rõ ràng có tiến bộ, không chỉ không giống lần đầu tiên mất đi ý thức, thậm chí ngay cả tinh thần lực của bản thân cũng được rèn luyện.

“Chúng ta đi thôi. . . . . .”

Ngay thời điểm Đoạn Sở vừa ra khỏi chiến hạm chủ vừa ảo não không thôi, tin tức Đế Ma Tư đến đã lan truyền ở Lạp Á tinh cầu. Đại sảnh tổng bộ liên minh lớn vô cùng, bên trong là đế vương các quốc gia, nhóm nguyên thủ tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, đàm luận sự biến hóa của tinh tế trong hai mươi năm này, đương nhiên, đề tài cuối cùng vẫn chuyển tới trên người tông sư chế thuốc mới của Đế Ma Tư, đều suy đoán biến hóa mà việc này có thể mang đến cho tinh tế.

“Vận khí của Đế Ma Tư thật đúng là lớn, Hà Thải San hai mươi năm trước, cũng đã đủ để Đế Ma Tư có được cảm kích của chiến sĩ cấp cao trong tinh tế, hiện giờ lại thêm một Đoạn Sở, một tông sư chế thuốc mới hai mươi ba tuổi, lại là bầu bạn cửu hoàng tử Đế Ma Tư, Úc Khải Phong chỉ sợ là mỗi ngày đều cười đến tỉnh!” Một vị nam tử tóc nâu mắt lam cảm thán, trong mắt thoáng hiện ghen tỵ căn bản không thể áp chế.

“Trên thực tế, chúng ta cũng nên mỗi ngày đều cười đến tỉnh mới đúng, nếu Úc Khải Phong đem tin tức thuốc thức tỉnh gắt gao giấu diếm, có lẽ qua tiếp hai mươi năm nữa, chúng ta mới có cơ hội biết đến sự tồn tại của người khế ước hậu thiên. Nghe nói Cáp Ngói tinh hệ đã có ba bốn ngàn người khế ước hậu thiên, nếu chờ hai mươi năm sau, dân số của mấy trăm tinh cầu chúng ta cho dù tăng nhiều hơn nữa, cũng không so được với chiến lực của chiến sĩ Đế Ma Tư.” Nam tử đối diện là một người tuổi còn trẻ cười khẽ giễu cợt, bị trưởng bối bên cạnh hắn dùng mắt lạnh lùng trừng, không dám tiếp tục khiêu khích.

Nam tử tóc nâu mắt lam giận dữ, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi nói giỡn sao, một năm cũng chỉ có trăm người khế ước, lập tức tăng lên mấy ngàn, sao có thể giấu diếm được? Càng đừng nói số lượng kinh người như vậy.”

Nam tử vừa nói xong, lập tức bị càng nhiều người phản bác:

“Có cái gì mà không giấu diếm được? Cáp Ngói tinh hệ có nhiều tinh cầu như vậy, mấy trăm triệu dân cư, Úc Khải Phong có thể đem toàn bộ người khế ước hậu thiên đưa vào quân bộ hoặc đội thị vệ hoàng gia, tìm một tinh cầu không người đặc huấn, hoàn toàn không cần lo lắng bị phát hiện. Lại nói, ngươi sao không nghĩ đến, thuốc thức tỉnh có phải là mới nghiên cứu chế tạo thành công hay không? Bọn họ công khai chỉ là ba nghìn người khế ước hậu thiên, ai biết số lượng chân chính là bao nhiêu!”

“Không tồi, Đế Ma Tư là đế quốc văn minh cao cấp, không giống đại đa số tinh hệ chỉ có hai ba vị chiến sĩ cấp 9, chiến sĩ cấp 9 của bọn họ có tới chín người, không đúng, hiện tại lại nhiều thêm một vị chiến sĩ vừa lên cấp 9, vốn chỉ có một vài đế quốc cùng liên minh mới có thể so sánh được. Thế lực chủ chiến của Tạp Na tinh hệ ngang nhau với Đế Ma Tư, ba năm trước đây đã bị đánh đến tử thương nặng nề, gia tộc Hoắc Nhĩ cường đại nhất ngay cả thiếu chủ duy nhất cũng không giữ được, chiến sĩ cấp 9 lại chết ba người, hiện giờ, còn có tinh hệ nào nguyện ý trở thành địch nhân với Đế Ma Tư sao?”

“Lại nói, Úc Khải Phong chỉ cần mượn sức được hai đế quốc tinh tế, tinh hệ khác ngay cả tới gần cũng không thể, huống chi Đoạn Sở phát minh ra thuốc thức tỉnh, là người khế ước tinh thần lực thực thể hóa, bản thân hắn cũng không dễ đối phó, càng đừng nói bầu bạn của hắn hoàng tử Úc Thịnh Trạch mới vừa thăng cấp 9, lại là chỉ huy của một sư đoàn, chỉ có ai bị điên mới muốn chọc vào cường địch như vậy!”

“Nói cũng đúng, chúng ta vừa không ở phụ cận Cáp Ngói tinh hệ, cũng không kết thù với Đế Ma Tư, giao hảo mới có lợi với chúng ta. Không nói thuốc thức tỉnh, gối trà cũng có hạn sử dụng, đắc tội Đoạn Sở, qua một năm nữa gối trà mất đi hiệu lực, không phải chỉ có thể ngồi chờ dị thú cấp 9 cuồng hóa diệt sạch tinh cầu hay sao?”

Lời này vừa ra, trong đại sảnh lập tức im lặng rất nhiều. Tin tức về gối trà sau khi công khai, Đế Ma Tư hướng các tinh hệ lớn đưa ra số lượng lớn gối trà, giá cả cũng không hề mắc, thậm chí còn căn cứ vào tinh vực lớn nhỏ mà đưa ra số lượng gối trà bất đồng. Người sáng suốt đều nhìn ra, Đế Ma Tư làm như vậy hoàn toàn là căn cứ vào phòng bị dị thú. Cũng bởi vậy, trong ba năm này, trong vũ trụ bao la tuy vẫn như trước xuất hiện nhiều dị thú cấp 9 cuồng hóa tàn sát bừa bãi, nhưng cuối cùng đều không tạo thành thảm kịch sinh linh đồ thán như trong quá khứ.

Một ít người sinh ra dã tâm ác ý với Đoạn Sở, trong lòng đều rùng mình. Trong vũ trụ uy hiếp lớn nhất thủy chung luôn đến từ đàn dị thú cường đại, lại tưởng tượng mấy ngàn năm trước, thời điểm Đế Ma Tư còn bị vây ở văn minh cấp thấp, bọn họ còn không có biện pháp có được thuốc tiến hóa của Nguyên Cẩm Đường, hiện tại Đế Ma Tư đã sớm cường thịnh, nếu vẫn còn nghĩ muốn cường ngạnh giết chết Đoạn Sở, gần như là không có khả năng, mà kéo theo đó sẽ chỉ là trả thù điên cuồng đến từ Đế Ma Tư cùng Úc Thịnh Trạch. Tinh hệ thực lực không kém, nhất thời dập tắt tâm tư áp dụng thủ đoạn mạnh mẽ với Đoạn Sở.

“Cuối cùng các ngươi còn có đầu óc, biết đắc tội không nổi Đoạn Sở cùng Đế Ma Tư.” Một thanh âm nam tử cười nhạo từ cửa truyền đến.

Mọi người mới vừa thảo luận thần sắc đại biến, trong bọn họ có ai mà không phải là tồn tại cao nhất quyền thế nhất ở tinh tế, vừa rồi lúc thảo luận cũng không lớn tiếng, lúc này lại bị người một câu nói toạc ra, quả thực là bị hung hăng đánh một tát. Tin tức này nếu bị Đế Ma Tư cùng Đoạn Sở biết, không cần nghĩ cũng biết khả năng bọn họ có thể được mua thuốc thức tỉnh sẽ bị thấp xuống bao nhiêu phần.

Những người khác trong đại sảnh cũng chú ý tới, theo tiếng nhìn lại, ở cửa tòa thành một hàng năm người bước đến, nói chuyện đúng là người nam tử cao lớn dáng người khôi ngô, tóc đen mắt đen đứng ở trung gian.

“Áo Tu, là ngươi!” Nam tử tóc nâu mắt lam lúc ban đầu khơi mào đề tài kinh hô.

Chung quanh nghe được tên “Áo Tu” đầu tiên là sửng sốt, chờ tỉnh ngộ lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Nam tử được xưng là Áo Tu diện mạo chỉ có thể dùng đoan chính để hình dung, ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị khiến kẻ khác sợ hãi run rẩy. Lúc này nghe được có người nhận ra hắn, ánh mắt sắc bén lập tức quét lại đây, trào phúng ác ý không thèm che dấu hiện lên mặt: “Nguyên lai là A Nặc • Ai Bố Ngươi, thư ký chính phủ liên bang Ngõa Tư Khoa Nhĩ. Ngươi hình như rất kiêng kị Đế Ma Tư? Ngõa Tư Khoa Nhĩ cùng Đế Ma Tư không hề gần nhau, trung gian còn có Tạp Na tinh hệ, ngươi không phải lo lắng Đế Ma Tư sau khi tiêu diệt sạch Tạp Na, liền đánh tới Ngõa Tư Khoa Nhĩ chứ?”

A Nặc • Ai Bố Ngươi sắc mặt đỏ lên, chú ý tới ngay cả ánh mắt của những người vừa rồi không tham dự nói chuyện cũng đều trở nên quái dị, căng thẳng lan ra toàn thân, ngay cả nói cũng đều không nói được. Cố tình hắn như vậy, dừng trong mắt những người khác đều trở thành chột dạ.

Áo Tu khinh thường nở nụ cười, khí thế sắc bén bức người: “Lại nói, Úc Thịnh Trạc Đế Ma Tư vì bầu bạn của hắn, đem cả sư đoàn đệ tam quân đều mang tới đây, hơn nữa còn có đội thị vệ hoàng gia Đế Ma Tư, ta trái lại muốn nhìn thử một chút, các ngươi có thể cưỡng bức lợi dụ như thế nào, mới có thể khiến Đoạn Sở cung cấp thuốc thức tỉnh cho các ngươi!”

Buổi nói chuyện này, khiến những người khác hoàn toàn thay đổi sắc mặt, một ít người tuổi trẻ vừa rồi tham dự đề tài thiếu chút nữa nhịn không được muốn né tránh, sợ bị người nghe nhầm đồn bậy, khiến bọn họ tương lai mua thuốc thức tỉnh càng có thêm nhiều chướng ngại cùng khó khăn.

Lam Tư vẫn ngồi ở bên người phụ vương và huynh trưởng lẳng lặng nghe, thủy chung không hề chen vào. Chuyện thuốc thức tỉnh lớn như vậy, Đế Ma Tư khẳng định đã làm tốt chuẩn bị, hắn cũng không cảm thấy các đế quốc hoặc chính quyền có tâm tư riêng, có thể thống nhất cách giải quyết. Đương nhiên, nếu thật sự xảy ra vấn đề hắn cũng sẽ thông tin cho Úc Thịnh Trạch trước tiên.

Bất quá hiện tại nhìn đến giữa đường nhảy ra một nam tử xa lạ, thế nhưng không e dè đứng ở bên Đế Ma Tư, mà mọi người bị hắn châm chọc khiêu khích lại một chút phản kích cũng đều không có, nhất thời làm cho Lam Tư nổi lên lòng tò mò, ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng Khẳng Ân hỏi.

Khẳng Ân lại lắc lắc đầu, vẻ mặt phi thường nghiêm túc nhìn về phía Áo Tư, hiển nhiên phi thường kiêng kị đối phương.

Ngược lại bạn trai trước Cáp Duy • Bác Khắc từ lúc Lam Tư trở lại Trạch Mĩ vẫn luôn quấn lấy hắn, nghĩ hết biện pháp đi theo tới Lạp Á tinh cầu, một câu liền nói nói toạc ra thân phận Áo Tu.

“Hắn là hạm trưởng của Mạt Đặc Lí Khắc Hào.”

Cáp Duy • Bác Khắc không đầu không đuôi trả lời, Lam Tư lại bất chấp chán ghét, nhìn nam nhân đang đi tới, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

Mạt Đặc Lí Khắc Hào, là một trong chiến hạm siêu giai cường đại nhất tinh tế, mà chủ nhân của hắn, cũng không lệ thuộc bất kỳ một đế quốc hay liên minh nào. Mạt Đặc Lí Khắc Hào là đoàn săn bắn tự do, đối tượng săn bắn trừ bỏ đàn dị thú cường đại, chính là hải tặc vũ trụ có tiếng xấu. Có thể lấy hải tặc vũ trụ làm mục tiêu săn bắn, hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự khủng bố của Mạt Đặc Lí Khắc Hào.

Về phần hạm trưởng bọn họ, nghe nói là người chỉ bằng khả năng khống chế của bản thân mà thăng lên cấp 7, hiện tại đã là chiến sĩ cấp 8 lại thủy chung không ký khế ước với người khế ước. Khó trách hắn có thể tiến đến Lạp Á tinh cầu, ngay cả thủ đô đế quốc của tinh hệ lớn cũng vô cùng kiêng kị sự xuất quỷ nhập thần, lại vô cùng cường hãn của Mạt Đạt Lí Khắc Hào, nói không chừng Áo Tu đến đây, cũng là chủ ý của nghị viên liên minh tinh tế.

Không đợi Lam Tư đem công tích vĩ đại của Áo Tu nghĩ lại một lần, nam nhân đã tới trước mặt Lam Tư, ánh mắt nặng nề nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng: “Lam Tư • Duy Đức? Nghe nói ngươi cùng Đoạn Sở quan hệ tốt lắm?” Hắn không đợi Lam Tư phản ứng, gọn gàng dứt khoát biểu lộ mục đích, ngữ khí vừa nghiêm nghị lại thập phần thành khẩn: “Giới thiệu ta, có thể chứ?”

Mạt Đặc Lí Khắc Hào tuy rằng thanh danh không tồi, nhưng hắn bộ dáng hung thần ác sát, hiển nhiên khơi dậy đề phòng của chiến sĩ Trạch Mĩ. Cáp Duy • Bác Khắc một lòng muốn chứng tỏ không chút do dự che ở trước mặt hắn.

“Áo Tu, nơi này là tổng bộ Lạp Á, Đoạn Sở rất nhanh sẽ tới đây, ngươi hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!” Cáp Duy • Bác Khắc lời lẽ chính nghĩa.

“Phiền toái!” Áo Tu trừng mắt xoi mói, hắn rõ ràng không có tính nhẫn nại đó, lộ ra tia tinh thần lực hùng hậu, không nói hai lời liền đem Cáp Duy • Bác Khắc trói lại. Đừng nói là cấp 7, Áo Tu lúc trước chưa thăng lên cấp 8, đã có thể một mình khống chế chiến hạm tiêu diệt dị thú cấp 8. Cáp Duy • Bác Khắc vài năm này không có lòng dạ nào thăng cấp cường hóa, làm sao có thể là đối thủ của Áo Tu.

Bất quá vì trói chặt chiến sĩ Trạch Mĩ, Lai Đặc cùng Khẳng Ân đều đứng lên, bọn họ cho dù không lấy lại mặt mũi cho Cáp Duy • Bác Khắc, cũng không thể tùy ý người khác khi dễ ngay trước mặt. Mà Áo Tu hiển nhiên cũng ý thức được điểm ấy, chủ động lui ra phía sau từng bước, vẫn kiên trì hỏi: “Có thể chứ? Ta một mình tiến đến.”

Lam Tư mở miệng đang muốn nói chuyện, phía sau nguyên bản đang huyên náo lại bỗng nhiên ngưng lại, cố ý phóng lớn tiếng bước chân đi qua, thanh âm quen thuộc lại trong trẻo lạnh lùng của Đoạn Sở truyền tới.

“Áo Tu tiên sinh tìm ta, sao không giáp mặt nói chuyện?”

Lam Tư vội vàng thăm dò, nhìn thấy Đoạn Sở bị Úc Thịnh Trạch ôm lấy đi tới, trừ bỏ những người khác của Đế Ma Tư, Trữ Khang Hạo rõ ràng cũng ở trong đám người, hướng về phía hắn cười, vội vàng cất bước tiến về phía trước nghênh đón, cũng không quản Khẳng Ân ở phía sau biểu hiện vặn vẹo, thoải mái dựa vào bên người Trữ Khang Hạo, cũng tiếp nhận Tử Tinh thú hoàng tộc đang nhu thuận nằm úp sấp trong tay hắn, miệng thế nhưng còn oán giận một câu.

“Các ngươi tới cũng thật chậm!” Lam Tư trở lại Trạch Mĩ không bao lâu, liền đối với huynh trưởng của chính mình chủ động thẳng thắn nói ra cảm tình với Trữ Khang Hạo, tuy rằng quá trình có chút giằng co, bất quá Khẳng Ân hiển nhiên vẫn là bị thuyết phục.

Đoạn Sở cũng chú ý tới vẻ mặt của Khẳng Ân, nhịn không được cười khẽ, sau khi chống lại ánh mắt của Áo Tu, gật gật đầu: “Áo Tu tiên sinh, thỉnh chờ một lát.”

Tình hình trong đại sảnh Đoạn Sở đã từ Úc Thịnh Trạch biết được, đối với chuyện Áo Tu muốn gặp hắn cũng có thể biết được nguyên nhân, bất quá hiển nhiên không thể nói chuyện trước nhiều người như vậy.

Áo Tu giơ tay, bốn người đi theo hắn toàn bộ nhường vị trí, năm người lẳng lặng chờ ở một bên.

Huynh đệ Úc Khải Phong cũng đã gặp mặt mọi người, cũng an vị ở một bên, vẻ mặt trầm ổn chờ Đoạn Sở.

Lai Đặc còn có điểm mờ mịt, bất quá cũng chú ý tiểu nhi tử chạy đến bên Đế Ma Tư, còn cùng một chiến sĩ chỉ có cấp 4 cử chỉ thân mật, không khỏi cảm thấy hồ nghi, vẫy vẫy tay kêu to: “Lam Tư, còn không mau lại đây!”

Lam Tư hướng về phía Lai Đặc vui vẻ cười, một tay giơ lên lắc lắc, một tay dùng sức bắt lấy cánh tay Trữ Khang Hạo, đúng lý hợp tình cự tuyệt cũng tuyên bố: “Phụ vương chờ một chút, ta tìm được chiến sĩ hoàn toàn phù hợp rồi, đang định thực hiện lời hứa ký kết hôn ước, chính là người này, Trữ Khang Hạo. Tiểu Sở là đệ đệ hắn, đáp ứng tới cầu hôn ta.”

Nói xong, hắn còn lôi kéo Trữ Khang Hạo tiến lên thúc giục Đoạn Sở: “Tiểu Sở, đến phiên ngươi!”

Huynh đệ Úc Khải Phong bên cạnh xem kịch vui, thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình trầm ổn trên mặt, mọi người chung quanh cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Áo Tu cũng cau mày quay đầu nhìn qua, vẻ mặt mới lạ.

Bất quá thực hiển nhiên, ai cũng không như Lai Đặc bệ hạ bị chấn động thật sâu, hắn ngốc lăng nhìn ái tử, vẻ mặt như bị sét đánh mà trợn tròn mắt, ngay cả phát hỏa cũng quên. Phía sau hắn, Khẳng Ân • Duy Đức không đành lòng nhìn thẳng, hận không thể hiện tại liền đem đệ đệ mất mặt này nhét vào khoang tàu bay đi. Bất quá hắn còn nhớ rõ đúng lúc đem Cáp Duy • Bác Khắc đang điên cuồng giãy dụa bịt miệng lại, phân phó thị vệ đem Cáp Duy • Bác Khắc đã hoàn toàn vô dụng đi ra ngoài.

Đoạn Sở nghẹn một hơi thật lớn, chủ ý của Úc Hồng Trì có nhanh thế nào, cũng không bằng đương sự càng nóng vội. Vẫn là Úc Thịnh Trạch phản ứng nhanh nhất, hoặc là nói hắn đã sớm quen với hành vi như vậy của Lam Tư, vỗ vỗ Đoạn Sở nhắc nhở: “Đem sính lễ đưa cho Lai Đặc bệ hạ.”

Đoạn Sở đem sính lễ đưa cho Lai Đặc • Duy Đức, vẻ mặt thành khẩn nói: “Bệ hạ, Trữ Khang Hạo là đại ca ta, hắn đối với Lam Tư điện hạ ái mộ sâu nặng, cố ý mời ta hỗ trợ cầu hôn, phần danh mục quà tặng này, chính là dựa theo tập tục mà biểu đạt tâm ý, còn mong ngài xem ở đại ca của ta một mảnh chân ý hết sức chân thành, đồng ý hôn sự của Lam Tư điện hạ cùng đại ca của ta.”

Lai Đặc khóe miệng run rẩy, ánh mắt từ trên mặt Lam Tư chuyển qua trên người Trữ Khang Hạo vẻ mặt khẩn trương, lại từ trên người Trữ Khang Hạo trở lại ánh mắt màu trạm lam phát sáng cùng khuôn mặt tươi cười tràn ngập chờ mong của Lam Tư.

Hắn cũng không quan tâm, cái gì hoàn toàn phù hợp, cái gì kêu là thực hiện lời hứa, hiện tại dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hắn chẳng lẽ còn có thể đem lời nói trước kia thu hồi hay sao, hắn không muốn mất mặt thì phải đồng ý. Lại nói con của hắn bộ dáng hạnh phúc này, sợ là cho dù không hoàn toàn phù hợp đứa con cũng phải gả ra ngoài.

Lại tưởng tượng Đoạn Sở một ngụm một câu đại ca, cùng thân phận tông sư chế thuốc Đế Ma Tư của hắn, Lai Đặc • Duy Đức không thể xem nhẹ. Tiếp nhận cúi đầu vừa thấy, tròng mắt thiếu chút nữa đã lòi ra, tay thậm chí không khống chế được mà run rẩy. Sáu mươi sáu bình thuốc thức tỉnh, cùng ý nghĩa tương lai có thêm càng nhiều cơ hội mua nhiều hơn nữa. Đoạn Sở này, quả nhiên rất để ý tới Trữ Khang Hạo!

“Đương nhiên, Lam Tư cùng Trữ Khang Hạo tiên sinh nếu hoàn toàn phù hợp, ta tự nhiên là đồng ý, Đoạn Sở các hạ quá khách khí.” Lai Đặc vẻ mặt miễn cưỡng, nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Sau đó chống lại ánh mắt kinh hỉ của Lam Tư, hắn rốt cục nhịn không được ý bảo Khẳng Ân, đem tiểu nhi tử tâm đã sớm bay đi mang trở về.

Đoạn Sở tiếp nhận Đoàn Tử nhìn theo một đoàn người Trạch Mĩ rời đi, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cùng Úc Thịnh Trạch, đi theo Áo Tu đến chỗ ở mà liên minh tinh tế chuẩn bị cho bọn họ.

“Ta muốn mua một lọ thuốc thức tỉnh.” Áo Tu thản nhiên thỉnh cầu: “Cần trao đổi cái gì cũng đều có thể, hơn nữa các ngươi cũng không cần lo lắng, người này ngươi cũng nhận thức, cam đoan sẽ không gây ra bất lợi với Đế Ma Tư.”

Úc Thịnh Trạch nhếch mi, ánh mắt dừng trên người Áo Tu, thần thái lại hơn vài phần kỳ dị.

Đoạn Sở vẻ mặt mờ mịt, bỗng nhiên đứng lên, đối với Áo Tu cao thấp đánh giá, lại ngoài ý muốn nở nụ cười.

“Thuốc thức tỉnh này, chỉ sợ không cần thiết phải bán ra.” Đoạn Sở chậm rãi cự tuyệt.

Áo Tu sắc mặt căng chặt không ngừng thay đổi, kiêng kị nhìn Úc Thịnh Trạch, hít một hơi thật sâu lại thỉnh cầu: “Ta thật sự phi thường cần thuốc thức tỉnh, hơn nữa ta cũng không đợi được quá vài năm, nếu ngài có thể. . . . . .”

Đoạn Sở vội vàng xua tay, trước khi Áo Tu nói ra càng nhiều lời thỉnh cầu liền đánh gảy hắn: “Không không, ngươi hiểu lầm, ta nói không cần, là bởi vì người kia, đã dùng qua thuốc thức tỉnh.”

Thân thể Tiểu Quan Trần yếu như vậy, lại bị thương ở kỳ thức tỉnh, Đoạn Sở nếu biết người khế ước có thể tự chữa trị thân thể,  lại là bạn bè với Tiêu Quan Trần, tự nhiên sẽ không keo kiệt một lọ thuốc thức tỉnh.

Áo Tu lắp bắp kinh hãi, trên khuôn mặt nghiêm trang lộ ra lo lắng không tương xứng: “Ngươi có biết hắn, không đúng, Quan Trần hắn bị thương vào kì thức tỉnh, dùng thuốc thức tỉnh chỉ sợ. . . . . .”

“Ngươi hiện tại có thể đi xác nhận.” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên thò tay ra che chắn, lo lắng Áo Tu kích động quá mức sẽ làm Đoạn Sở bị thương.

“Ô!” Đoàn Tử cũng trợn to con mắt màu vàng. Nó đã mở linh trí, tiểu đồng bọn cùng nó làm bạn đã nhiều năm, hiện giờ chính là “Quan Trần” bị kẻ kia nhắc tới.

“Cám ơn!” Áo Tu ngay cả cáo từ cũng không kịp, vội vàng nói lời cảm tạ, xoay người liền nhanh chóng rời đi.

Đoạn Sở ánh mắt nheo lại, nhìn về phía Úc Thịnh Trạch tràn đầy khâm phục: “Lấy thân thể ốm yếu như thế của Quan Trần, lúc trước có thể biết được tin tức Tạp Na phục kích thật sự rất quái dị, may mắn cuối cùng ngươi vẫn tin. Hiện tại ngẫm lại, có một vị hạm trưởng của Mạt Đặc Lí Khắc Hào ở đó, tin tức của hải tặc vũ trụ, đương nhiên không thể gạt được hắn.”

Đoạn Sở nói xong, dâng lên tò mò: “Quan Trần sinh hoạt tại Tiêu gia Đế Ma Tư, Áo Tu tiên sinh lại săn bắn trong vũ trụ quanh năm, rốt cuộc làm sao có thể nhận thức được nhau?”

Úc Thịnh Trạch cũng ngồi xuống ôm lấy hắn: “Đây là chuyện của bọn họ, buổi tối sẽ có hội nghị, ngươi hẳn là nên nghỉ ngơi.”

Đoạn Sở tưởng tượng, bất quá có thể đợi sau khi trở về liền hỏi. Nhưng không đợi Đoạn Sở nói chuyện, đã bị Úc Thịnh Trạch ôm trở về giường lớn trong phòng ngủ, nhìn thấy bầu bạn đang chuẩn bị rời đi, Đoạn Sở theo bản năng vươn tay phải giữ chặt hắn.

“Ngủ cùng ta đi!” Đoạn Sở nhìn Úc Thịnh Trạch hai mắt trở nên nhu hòa mà yêu cầu, giường đệm mềm mại làm gia tăng mỏi mệt trong thân thể, bất quá nếu Úc Thịnh Trạch ở cùng hắn thì rất tốt.

Úc Thịnh Trạch vẫn duy trì tư thế cúi người, cửa phòng không gió tự động bị đóng lại. Hắn mới vừa áp lên thân thể Đoạn Sở, “ô”, “ô”, bị xem nhẹ thật lâu, Đoàn Tử rốt cục mặc kệ, cố gắng đạp chân lung tung, thậm chí ngay cả năng lượng màu tím cũng đều phóng ra, ý đồ vì quyền lợi ngủ bên người tiểu chủ nhân nhà mình mà tranh thủ.

“A~” Cảnh tượng như vậy đã xảy ra rất nhiều lần. Đoạn Sở nhịn không được cười lên tiếng, ngay cả quần áo đã bị kéo ra cũng đành mặc kệ.

Hắn hơi dịch chuyển thân thể muốn chừa ra một chút chỗ ngủ, ánh mắt lơ đãng đảo qua năng lượng màu tím phát ra trên người Đoàn Tử, ở chỗ sâu trong trí nhớ đồng thời nhớ lại khi hai Tử Tinh thú tiến hóa đã sinh ra cộng minh với tinh thần lực của hắn, còn có nghiên cứu về năng lượng dị thú mà Hà Thải San đưa tới, lập tức trở mình ngồi xuống. Dung hợp. . . . .



Tháng Sáu 12, 2016

168