Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 1






“Oanh”, “Oanh”, “Oanh”, không trung truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc cùng tiếng gào thét, hỏa tiễn từ các nơi hướng thẳng lên như sao băng liên tiếp nổ tung, không trung cũng thường có máy bay ném bom bùng lên những ngọn lửa, ánh lửa đầy trời, khói thuốc súng tràn ngập, gần như che đậy cả trời cao, mặt đất dưới chân đều rung động.

Một màn này giống như tận thế, làm tất cả mọi người khó có thể tin, sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn như phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, nhưng lại thật sự có một ngày xảy ra trên trái đất, mà nhân loại, tất cả đều không hề có sức phản kháng.

Trữ Khang Trí mang máy trợ thính đứng trong phòng, ngửa đầu lên nhìn thấy trên không trung có hai ba cự thú đang giương nanh múa vuốt, chúng nó không ngừng hướng bên dưới mà đánh tới, nhân loại dần dần chế tạo được vũ khí có tính sát thương lớn có thể ngăn cản chúng nó trong nhất thời, đến bây giờ cũng đã dùng tới tên lửa xuyên lục địa, nhưng ngay cả một con cự thú cũng không tiêu diệt được. Thậm chí cự thú chỉ cần thoáng tiếp cận mặt đất, một ngọn lửa màu cam từ trong miệng phun ra, đã có thể phá hủy tới nửa thành phố.

“Khang Trí, mau quay về phòng đi, rất nguy hiểm!” Đằng Lương Tuấn dùng sức kéo Trữ Khang Trí, dừng lại ngay góc sân không có mái che, những mảnh đạn nhỏ hoặc lửa khói rơi xuống, đều có thể làm cho Trữ Khang Trí bị thương.

Trữ Khang Trí lắc lắc đầu, loại thời điểm này, trốn ở nơi nào cũng không an toàn. Từ lúc cự thú xuất hiện, quân quốc tế vũ trụ canh giữ ở tầng ngoài khí quyển đã dùng hết các phương pháp, đừng nói oanh tạc vũ trụ, ngay cả đạn hạt nhân cũng điều tới, sinh ra sóng xung kích cũng chỉ cản trở cự thú không đến mười hai giờ. Cự thú này chỉ sợ không kiêng kỵ vũ khí nhiệt. Vũ khí dưới mặt đất sử dụng còn nhiều hạn chế như vậy, càng không còn cách nào. Trừ phi nhân loại có ý định đồng qui vu tận trong đầu, vứt bỏ môi trường sinh tồn của trái đất.

“Khang Trí, nghe lời! Vừa rồi nhận được tin tức, chúng ta phải chuẩn bị rút lui khỏi nơi này!” Đằng Lương Tuấn giận tái mặt, đã có ý nghĩ muốn ôm lấy hắn kéo đi.

Trữ Khang Trí nhăn lông mày, thối lui vài bước, đối với Đằng Lương Tuấn lắc đầu cự tuyệt.

Cự thú trên bầu trời không chỉ có ba con, tổng cộng đến trái đất có hơn mười con, bọn họ nếu phải rút lui, cũng chỉ có thể bay vào vũ trụ. Mấy năm nay trái đất đã phát triển nghiên cứu tới các hành tinh khác, nhưng không tìm được hành tinh nào phù hợp cho người trái đất sinh sống. Hắn là người một năm thì có tới hơn nửa năm là nằm trên giường bệnh, đi theo mọi người rút lui khỏi nơi này cũng chỉ là gánh nặng, còn không bằng đem vị trí này tặng cho người khác. Trữ gia cùng Đằng gia cho dù có quyền có thế, dưới nguy cơ toàn cầu này, muốn mang theo tất cả người thân cũng là không thể.

Trữ Khang Trí dùng sức né tránh đôi tay Đằng Lương Tuấn vươn tới, ánh mắt chuyển tới đại ca Trữ Khang Hạo đang vội vã đi tới, hai tay nhanh chóng múa may, mong đợi đại ca có thể ủng hộ ý nghĩ của mình.

Hắn từ nhỏ đã có chỗ thiếu hụt, một thời gian ngắn lại phát bệnh không rõ lý do, bác sĩ cũng nói năm giác quan của hắn sẽ dần dần biến mất, có thể sống đến hai mươi lăm tuổi, đã là hao hết tâm sức của cha mẹ.

“A, mau nhìn!” Không đợi Trữ Khang Hạo nói chuyện, muội muội Trữ Khang Khiết đi theo sau Trữ Khang Hạo bỗng phát ra một tiếng thét chói tai, ngón tay chỉ vào không trung, thần tình hoảng sợ.

Trữ Khang Trí vội vàng quay đầu lại, trong không trung tựa hồ có một loại năng lượng không thể nhìn thấy bắt đầu khởi động, cự thú giữa không trung cũng dừng bay. Ngay sau đó, trên không, vô thanh vô tức xuất hiện ba cái phi hành khí (tàu vũ trụ) hình thù kỳ quái, chỉ trong chớp mắt, vài tia sáng thần bí hình tròn chậm rãi hạ xuống, lại đột nhiên dài ra, khi đến cỡ một phần ba cự thú, liền đánh về phía cự thú phát ra tiếng gầm thật lớn.

Tất cả mọi người bị một màn thình lình xảy ra làm sợ ngây người, công kích trên mặt đất tựa như bị đình chỉ, rồi phi hành khí lại nhanh chóng rời khỏi chiến trường. Mắt thường chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt hình tròn cùng ngọn lửa thoát ra, không bao lâu, tiếng kêu rên liên tiếp của cự thú vang vọng đất trời, trên không rơi xuống vô số điểm đỏ sậm như mưa.

“Có người tới cứu nhóm chúng ta sao?” Trữ Khang Khiết lớn tiếng hô, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

Trữ Khang Trí rất muốn gật đầu, nhưng thân thể lại xuất hiện đau đớn quen thuộc, năng lượng không biết tên trong cơ thể lại xao động. Trữ Khang Trí sắc mặt bắt đầu trắng bệch, đại não từng trận vựng huyễn, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay muốn duy trì thanh tỉnh, cho dù tầm mắt dần dần mơ hồ, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm giữa không trung. Chẳng sợ lúc này từng cơn đau vẫn chưa hết, hắn vẫn hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy nguy cơ của trái đất được hóa giải, để người nhà thân thiết nhất của hắn, bằng hữu cùng người yêu mà hắn áy náy nhất bình an sống sót.

“Khang Trí, Khang Trí, đệ làm sao vậy, có phải lại phát tác không?” Một đôi cánh tay hữu lực đỡ lấy hắn, cùng với thanh âm vội vàng lo lắng của đại ca hắn Trữ Khang Hạo.

Trữ Khang Trí chậm chạp quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến khuôn mặt hiện lên vẻ khổ sở của Đằng Lương Tuấn, muội muội Trữ Khang Khiết cũng nghe thấy động tĩnh mà xông tới. Miệng hắn giật giật, nghĩ đến chính mình đã sớm là thứ câm điếc, mân chặt môi, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Trữ Khang Hạo theo bản năng giữ lại cánh tay, người trong ngực bỗng nhiên không còn, ngẩng đầu, vốn những vệt sáng hình tròn còn trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện trước mắt, liên tiếp chớp lóe, ánh sáng hình tròn biến mất không thấy, chỉ thấy một nam tử thân hình cao lớn, tướng mạo lạnh lùng đứng ở nơi đó, trên đôi tay là đệ đệ đã bị ngất đi.

“Hắn là của ta. . . .”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, Khang Trí làm sao có thể là của ngươi! Mặc kệ ngươi là người nào, đem hắn trả lại cho ta!” Thanh âm lạnh như băng còn chưa nói xong, đã bị Đằng Lương Tuấn phẫn nộ đánh gảy.

Đằng Lương Tuấn nói xong, còn chưa kịp có động tác gì, bên cạnh hắn xuất hiện hai ánh sáng hình tròn biến thành nam tử trưởng thành.

“Thịnh Trạch, hắn chính là người thức tỉnh tinh thần lực hoàn toàn phù hợp của ngươi sao? Thân thể quá yếu!” Nam nhân tóc đen mắt nâu bên trái khinh thường nói.

Vị bên phải tóc vàng mắt lam nhìn Trữ Khang Trí, cười tủm tỉm trả lời: “Mạch Duy các hạ, tinh thần lực gần như thực thể hóa, lại không có thuốc dẫn, lấy thể chất người địa cầu của hắn, sống đến hai mươi lăm tuổi, đã là thập phần hiếm thấy.”

Mạch Duy bĩu môi, bất mãn nhìn đối phương nói: “Áo Lợi Ngươi, tinh thần lực thực thể hóa thì sao, hắn đã sớm qua tuổi mười tám nhiều năm, khả năng thuận lợi vượt qua kỳ thức tỉnh là rất nhỏ. Còn không bằng dựa theo ta nói, trước tiên ở quân bộ tìm một người xứng đôi trong nghiệp đoàn để kí khế ước.”

Đằng Lương Tuấn kinh hãi nhìn ba người trước mắt, hắn căn bản nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, bất quá có một điều có thể khẳng định chính là, bọn họ đối với tình trạng thân thể của Trữ Khang Trí thập phần hiểu biết. Hơn nữa, bọn họ vừa rồi cùng cự thú chiến đấu, rốt cuộc là sinh vật ngoài hành tinh, hay là người trái đất có siêu năng lực? Vì sao bọn họ nói chính mình có thể nghe hiểu?

“Xin hỏi, có thể đem đệ đệ trả lại cho ta không? Hắn cần đưa đi cấp cứu!” Trữ Khang Hạo tuy rất nóng vội, nhưng cũng miễn cưỡng duy trì lễ phép. Đối phương có thể dốc sức giải quyết nguy cơ của trái đất, tự nhiên là sự tồn tại vô cùng cường đại, nghe như là vì đệ đệ Trữ Khang Trí mà tới, nếu thật sự là như vậy, một khi đối phương nổi lên ác ý, chỉ sợ cho dù Trữ gia dốc hết toàn lực, cũng không thể bảo trụ được Trữ Khang Trí.

Nam tử sau khi bị Đằng Lương Tuấn đánh gảy thì không nói nữa, nhưng ánh mắt lại thâm trầm nhìn Trữ Khang Hạo, vẫn như cũ không nói lời nào. Ngược lại Áo Lợi Ngươi ở bên phải đối với ba người đang khẩn trương cười nói: “Lấy khoa học kỹ thuật của người trái đất các ngươi, chỉ sợ không thể trấn an tinh thần lực bạo động của hắn, không bằng giao cho chúng ta được không?”

“Các ngươi không phải người trái đất, chúng ta sao có thể tin tưởng các ngươi có biện pháp cứu Khang Trí?” Đằng Lương Tuấn phục hồi tinh thần lại hỏi, sắc mặt vẫn không tốt, bất quá khẩu khí coi như đã hòa hoãn.

Trữ Khang Hạo nhăn lại mi, hắn biết quan hệ của đệ đệ cùng Đằng Lương Tuấn, hắn cũng rất thưởng thức Đằng Lương Tuấn tính cách hào sảng, tâm tính dũng cảm, nhưng từ lúc chặn ngang lời nói của những sinh vật này, Đằng Lương Tuấn luôn rất xúc động, biểu hiện dục vọng chiếm giữ cũng không hợp thời, thấy thế nào cũng không thích hợp với Trữ Khang Trí tính tình trầm tĩnh.

Bất quá, Trữ Khang Hạo cuối cùng vẫn đau lòng đệ đệ, vừa rồi hai người đó nói chưa hẳn có thể vượt qua kỳ thức tỉnh hắn cũng đã nghe được, không khỏi có tâm nhắc tới, chờ đối phương trả lời.

Mạch Duy trào phúng nhìn Áo Lợi Ngươi, ngạo mạn liếc nhìn Đằng Lương Tuấn một cái, cười khẽ trả lời: “Chúng ta đến từ Đế Ma Tư tinh cầu của Cáp Ngói tinh hệ, chỉ bằng chúng ta vừa rồi giải quyết Ô Yên Vàng Ròng thú. . . . . .”

“Mạch Duy! Bên ngoài có người đến đây, ngươi nếu nguyện ý giải thích, tốt nhất nên đi cùng bọn họ giải thích một chút.” Nam tử ôm Trữ Khang Trí đánh gảy lời nói của Mạch Duy, cũng không nhìn mặt bạn hữu biến sắc, chỉ trầm giọng phân phó Áo Lợi Ngươi: “Gọi bác sĩ lại đây, chuẩn bị tốt vật dẫn thuốc cùng thuốc dẫn.”

“Vâng. . . . .”

“Muội nói nửa ngày, chỉ là muốn nói cho ta biết, sau khi ta té xỉu, chính mấy sinh vật ngoài hành tinh kia đã cứu ta?” Thanh âm điện tử thanh thúy phát ra, thế nhưng còn nhân cách hóa mà mang theo tiếng cười.

Trữ Khang Trí nằm dựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn tái nhợt không khỏe mạnh như cũ, tấm đệm lông trên người cũng là màu trắng thuần, trước ngực treo một miếng hổ phách màu đỏ nhạt, đôi mắt bình tĩnh vô ba vẫn như trong dĩ vãng mà mang theo thần thái sáng láng, trông tràn ngập sức sống.

Trữ Khang Khiết gật đầu, cũng không tiếp tục nói thêm vài trường hợp người ngoài hành tinh cứu người, chỉ tò mò sờ sờ cái máy phát ra số liệu đầy khéo léo tinh xảo trên đầu Trữ Khang Trí, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui mừng.

“Khụ!” Trữ Khang Trí dựa vào đầu giường, không nói gì, chỉ nhìn bộ dáng muội muội, xuyên thấu qua gương to phía đối diện, động tác của muội muội Trữ Khang Khiết giống hệt như đang vuốt ve tiểu miêu tiểu cẩu.

“Ha hả a. . . . .” Trữ Khang Khiết phát ra một trận cười nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy cao hứng cực kỳ. Nàng đã gần mười năm không nghe ca ca nói chuyện, hiện tại tuy chỉ là âm thanh điện tử, nhưng chờ hoàn toàn thức tỉnh rồi, ca ca có thể thật sự nói chuyện.

“Ca ca, sau này đã là thời đại của tinh tế, nghe nói ngay cả lịch vũ trụ cũng có. Người ngoài hành tinh cũng phái người tiến vào chiếm giữ trái đất, hiện tại không chỉ có Hoa Hạ (Trung Quốc), người của các quốc gia khác đều tới đây, muốn nịnh bợ bọn họ. Ca về sau hoàn toàn thức tỉnh, có thể trở thành người khế ước của vị tiên sinh kia, không biết có bao nhiêu người hâm mộ.”

“Khang Khiết, ta có việc tìm ca ngươi!” Đằng Lương Tuấn bỗng nhiên xông vào, đánh gảy hai huynh muội trò chuyện thân mật.

Trữ Khang Trí liếc mắt một cái liền nhìn ra Đằng Lương Tuấn cảm xúc không ổn, nghĩ đến vài lần gần đây thấy hắn tâm sự nặng nề, sau khi Trữ Khang Khiết rời đi, nhịn không được quan tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, ngươi gần đây không vui vẻ?”

Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Lương Tuấn tràn ngập vẻ tối tăm, hắn ngồi bên giường Trữ Khang Trí, cao thấp nhìn nhìn Trữ Khang Trí, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt. Ta chưa từng nghĩ tới, đời này còn có thể có một ngày nói được, thậm chí có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình.” Trữ Khang Trí nhếch môi, ánh mắt nhìn Đằng Lương Tuấn tràn đầy ôn nhu, tuy vẫn là thanh âm điện tử, lại cực kỳ hình tượng mà bắt chước được sự mong muốn đầy thỏa mãn của hắn.

Ánh mắt Đằng Lương Tuấn lại vẫn như cũ thập phần đen tối, cầm chặt tay Trữ Khang Trí, ngữ khí bất an hỏi: “Chẳng lẽ ngươi chỉ có thể chờ hoàn toàn thức tỉnh sao? Ta nghe người khác nói, bình thường mười tám tuổi nên dùng thuốc dẫn, ngươi thể chất vốn yếu ớt, vạn nhất có vấn đề thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, ngươi nếu trở thành người khế ước với người ta, ta phải làm sao bây giờ?”

Mấy ngày nay Trữ Khang Trí tỉnh lại, cũng mơ hồ nghe nói chiến sĩ cùng người khế ước bởi vì quan hệ một một, đại đa số đều kết làm bầu bạn. Nhưng hắn đã cùng đối phương nói rõ tâm ý thật sự của mình, đối phương cũng tỏ vẻ, việc này không ảnh hưởng. Bởi vì rất nhiều thời điểm, chiến sĩ không thể không rời khỏi người khế ước, nên tỉ lệ tử vong trở nên cao, hiện tại người khế ước càng ngày càng thưa thớt, người khế ước có thể gặp được rất nhiều chiến sĩ có độ xứng đôi cao, không có khả năng từng lần đều kết thành bầu bạn.

Nghĩ vậy, Trữ Khang Trí cầm lại tay Đằng Lương Tuấn, môi bất động, khí âm lại làm hết phận sự mà đem lời trấn an nói ra: “Nếu không thức tỉnh, ta sẽ mất đi năm giác quan, mất đi sinh mệnh, hơn nữa, công việc của người khế ước cũng chỉ là khai thông tinh thần lực, chỉ có khi vị tiên sinh kia mất đi khống chế mới cần đến ta, tựa như bác sĩ tâm lý và người bệnh. Đừng lo lắng, bọn họ đã đáp ứng ta, trở thành người khế ước cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”

Đằng Lương Tuấn vẫn như cũ sắc mặt rất khó xem, bình tĩnh nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của Trữ Khang Trí, không ngừng khuyên bảo: “Không, việc này căn bản không giống bác sĩ tâm lý cùng người bệnh, ngược lại càng giống tuần thú sư (người huấn luyện thú) cùng mãnh thú, hơn nữa đó không phải là mãnh thú mà con người có thể khống chế. Ngươi không biết là rất mạo hiểm sao? Vạn nhất bọn họ có mưu tính thì sao, ngươi cùng người nọ có độ phù hợp cao như vậy, hắn nhất định sẽ đem ngươi giam giữ bên người.”

Trữ Khang Trí nhăn lại lông mày, những người ngoài hành tinh này, có thể lợi dụng công nghệ cao trực tiếp nghe hiểu và nói tiếng trái đất, lời của Đằng Lương Tuấn một khi bị bọn họ nghe được, khẳng định sẽ chuốc lấy bất mãn. Hắn nhìn cửa phòng, thấy nơi đó không có ai, nhắc nhở nói: “Ngươi về sau đừng nói như vậy. Hơn nữa, chỉ có trở thành người khế ước, ta mới có thể sống sót.”

Còn nữa, bọn họ rõ ràng là đặc biệt đi tới đây, còn hóa giải mối nguy trước nay chưa từng có, mà hắn có thiên phú thức tỉnh cũng không tính toán trở thành người khế ước, đế quốc Ma Tư tinh cầu lớn như vậy sao có thể không có những người phù hợp khác. Trữ Khang Trí cảm thấy Đằng Lương Tuấn cũng nghĩ vậy.

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ không cam lòng của Đằng Lương Tuấn, Trữ Khang Trí nghĩ nghĩ, đứng dậy nói: “A Lương, ngươi không phải thích uống trà sao, ta đi pha cho ngươi một chén trà Bạch Hào Ngân Châm, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Hắn nghĩ tới hai người bọn họ bởi vì học trà đạo mới kết duyên, đối với Đằng Lương Tuấn cười cười, vừa mới chuẩn bị chống thân thể xuống giường, cánh tay bỗng nhiên đau xót, kinh ngạc nhìn lại, một cái kim nhọn đâm vào cánh tay, chất lỏng trong ống kim ngày càng ít, tựa hồ có cái gì chạy thẳng tới đại não.

Trữ Khang Trí cảm thấy đầu đau như nứt ra, theo bản năng giãy tay ra, lại bị một đôi tay chặt chẽ đè lại, bên tai nghe thấy thanh âm trấn an mềm nhẹ của Đằng Lương Tuấn: “Khang Trí, ta không muốn mất ngươi. Đừng sợ, chỉ cần tiêu trừ tinh thần lực của ngươi, vấn đề gì cũng đều không còn. . . . .”

Không! Đau đớn mãnh liệt như dùi khoan đến tận xương đánh úp lại, cùng với sự tuyệt vọng khi linh hồn bị rút ra khỏi thân thể, làm cho Trữ Khang Trí liều mạng muốn giãy dụa, hắn sợ hãi tới cả người run rẩy, há mồm muốn la lên, trên đầu lại nhẹ bẫng, máy phát ra tiếng bị người lấy đi, Trữ Khang Trí dùng sức cắn môi, giọt máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống, gắt gao trừng lớn mắt nhìn Đằng Lương Tuấn, thẳng đến lúc tầm mắt hắn dần mơ hồ vì đau nhức. . . .