Trà Gừng Coca

Chương 5




Kinh Thời Mẫn nghe theo đề nghị của bác sĩ, anh tìm đọc nhiều tài liệu liên quan, chuẩn bị đạo cụ rồi kéo Bé Gấu Ngốc đi khách sạn.

Còn vì sao là ở khách sạn, bởi vì Kinh Thời Mẫn không muốn dọn phòng, anh cũng hơi lo lắng cho những tài liệu quan trọng trong phòng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên bỏ tiền ra thuê khách sạn sẽ tiện hơn.

Vì thế, Đào Bách Chi đã thực hiện đánh dấu hoàn toàn theo cách không hề có nghi thức.

Bé Gấu Ngốc không biết đánh dấu tạm thời, càng không biết đánh dấu hoàn toàn. Kinh Thời Mẫn cũng rất kiên nhẫn dạy anh từ từ từng bước một.

Hai người cởi hết quần áo nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau, không hôn môi, chỉ có đụng chạm ban đầu trấn an nhau, thân thể của Kinh Thời Mẫn rất nhanh đã bị kỹ xảo non nớt của Bé Gấu Ngốc làm cho nổi hứng, anh phát ra tiếng r3n rỉ mềm mại kéo dài.

Bé Gấu Ngốc chậm rãi đáp lại sự dẫn đường của Kinh Thời Mẫn trên thân thể anh, hạ th@n dần cọ xát giữa hai ch@n của Kinh Thời Mẫn theo bản năng, tay cậu vuốt v e anh chốc lát, nâng hai chân anh vòng qua hông mình, thân thể cậu cũng dần rướn vào người, đáng lẽ đang là lúc dạy học, Bé Gấu Ngốc lại nộp bài ngay trong tiết học.

Phần bụng dán sát vào nhau, bụng của Đào Bách Chi và Kinh Thời Mẫn không giống nhau, bụng Kinh Thời Mẫn bằng phẳng, chỉ có chút lông tơ mỏng, đây là s1nh lý bình thường của Omega, ngược lại bụng của Đào Bách Chi hơi có thịt, vì đang cong người nên nó hơi ép lại, không giống cơ bụng của những Alpha khác.

“Phù…” – Bé Gấu Ngốc đang vụng về làm dạo đầu, Kinh Thời Mẫn bỗng cười một tiếng, bụng anh hơi rung theo khiến Đào Bách Chi luống cuống.

“Tiên sinh…” – Cuối cùng cậu cũng chủ động mở miệng, Kinh Thời Mẫn thấy thú vị, nhéo nhéo thịt bụng cậu.

“Bé Gấu Ngốc.” – Tiên sinh dùng giọng điệu cô cùng đứng đắn để gọi một cái tên chẳng thông minh chút nào.

“…” – Đào Bách Chi tủi thân cắn cắn xương quai xanh của Kinh Thời Mẫn: “Tiên sinh, em không ngốc.”

“Không ngốc, vậy em có biết tiếp theo phải làm thế nào không?” – Kinh Thời Mẫn đẩy nhẹ Đào Bách Chi ra, độ ấm trước ngực biến mất, thấy vẻ mặt hoang mang của Đào Bách Chi là anh biết cậu không biết. Kinh Thời Mẫn kéo tay cậu đặt lên ngực mình: “Trước tiên sờ chỗ này…” – Là người dạy vỡ lòng, nếu nói Kinh Thời Mẫn không khẩn trương là không đúng, huống hồ lát nữa Alpha đang nghiêm túc học tập này sẽ thực hành ngay trên cơ thể anh, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến anh run rẩy.

“Sau đó có thể xoa bóp nó, nó sẽ cứng lên…” – Tay Bé Gấu Ngốc bóp một cái, ngón trỏ và ngón giữa nhéo nhéo, quả nhiên đầu nh* của tiên sinh trở nên cứng hơn, thậm chí còn có cảm giác nó đang run rẩy đứng thẳng dậy, Kinh Thời Mẫn tiếp tục dạy cậu: “Sau đó… Dùng miệng, li3m một chút…. m*t, hoặc là cắn một cái…”

Bé Gấu Ngốc dùng miệng m*t một cái rồi lại cắn một nhát làm Kinh Thời Mẫn phát ra tiếng r3n rỉ d@m đãng, mặt anh bỗng đỏ bừng, cố nhịn cảm giác xấu hổ, hai tay tiếp tục nắm lấy bé Đào Bách Chi. Của cậu và của anh khác nhau hoàn hoàn, nó vừa đen vừa to, nhìn qua rất xấu, gốc rễ còn mọc lông ngang ngổn, ngược lại với Đào Bách Chi ngây thơ mờ mịt, nó như biết mình sắp phải làm gì nên hưng phấn cực kỳ, Kinh Thời Mẫn khiêu khích nó mấy cái, thấy nó không dễ đối phó, anh duỗi tay với lấy chiếc túi anh mang theo, lấy một hộp bôi trơn đổ lên tay.

“Lát nữa… Cái này của em sẽ đâm vào.” – Một tay Kinh Thời Mẫn đỡ lấy bé Đào Bách Chi, một tay dính bôi trơn hướng về phía tiểu huy3t, tiểu huy3t rất nhanh mềm, chỉ cần nhẹ nhàng một chút đã đâm được ngón tay vào trong, phát ra tiếng nước phun ra nuốt vào. Kinh Thời Mẫn sợ Đào Bách Chi không hiểu, anh căng ngón tay ra, để Đào Bách Chi nhìn kỹ nơi tư m@t của mình.

“Sau đó, em sẽ đâm vào khoang sinh sản… Shhh ah~” – Kinh Thời Mẫn tự đụng vào điểm mẫn cảm, sướng đến mức run rẩy eo, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm phải màu hồng phấn: “Sau đó em sẽ thành kết trong cơ thể anh, vậy là hoàn thành đánh dấu hoàn toàn…”

“Em… Học được chưa.”

“Ừm…” – Bé Gấu Ngốc thở nặng nề muốn chết, Kinh Thời Mẫn cũng không biết cậu có học được cái gì không. Đào Bách Chi đỡ lấy hạ thể xoa nhẹ quanh huyệt khẩu Kinh Thời Mẫn, nơi đó của anh rất mềm, Bé Gấu Ngốc khẩn trương ưỡn eo, quy đ@u lập tức chui vào trong Kinh Thời Mẫn.

“Ứm… Á… Bé cưng…” – Đào Bách Chi mới vào được một nữa, Kinh Thời Mẫn đã có cảm giác mình bị nhét chật kín: “Không gọi Bé Gấu Ngốc, gọi em là bé cưng được không…”

“Á —” – Bé Gấu Ngốc nghe được tên gọi mới, cũng không có phản ứng gì, cậu chỉ tiếp tục nhét nốt nửa còn lại vào theo bản năng, cự vật dữ tợn đấu đá lung tung trong Kinh Thời Mẫn. Đào Bách Chi bế Kinh Thời Mẫn lên, dán chặt vào người anh, bụng Bé Gấu Ngốc cọ lên hạ thể anh. Kh0ái cảm cực lớn và đau đớn khiến Kinh Thời Mẫn cau mày, ngón tay bấu chặt sau lưng Đào Bách Chi: “Nhẹ thôi…”

Dù Kinh Thời Mẫn không ngừng r3n rỉ nhắc nhở, Bé Gấu Ngốc vẫn không dừng lại, ngược lại càng lên mạnh mẽ, dường như muốn lấy được thứ gì đó trên người Kinh Thời Mẫn.

Bé Gấu Ngốc có ngoan ngoãn đến đâu thì cũng là một con gấu.

Trong lúc nguy hiểm hoặc cần biểu đạt sự chiếm hữu, cậu sẽ là một con mãnh thú nhe răng nanh lộ móng vuốt.

“Tiên sinh…”  – Bé Gấu Ngốc gọi anh, tiên sinh có ý nghĩa tôn kính, có nghĩa là bạn đời, còn có nghĩa là thầy. Kinh Thời Mẫn tự tay chỉ dạy Bé Gấu Ngốc, chẳng lẽ anh không phải tiên sinh của cậu sao.

Nghĩ đến từng tầng ý nghĩa của câu gọi này, cả người cậu vừa xấu hổ vừa nổi lên cảm giác khiến môi cậu khô nóng. Kinh Thời Mẫn cong eo dời nửa thân trên ra khỏi Đào Bách Chi, anh cúi người, vùi mặt vào gối.

Bé Gấu Ngốc thấy tiên sinh không hướng mặt về phía mình, không có được cổ vũ, cậu đành phải tự hôn Kinh Thời Mẫn, mỗi một nụ hôn đều khiến tràng đạo anh chặt hơn một chút. Bé Gấu Ngốc thích phản ứng này của tiên sinh, càng hôn hưng phấn hơn nữa.

“Ưm…A…” – Kinh Thời Mẫn cũng bị kh0ái cảm làm cho đầu óc như đang nổ pháo hoa, anh khẽ nhúc nhích chân nhưng không thể thoát được, chỉ đành ưỡn eo run rẩy, đến khi thứ bên trong anh đã hưng phấn đến đỉnh, cuối cùng cũng b ắn ra từng luồng t1nh dịch, tất cả đều nằm trong khoang sinh sản của Kinh Thời Mẫn.

Sau khi thành kết, khoang sinh sản của Omega vừa chặt vừa nóng, nó siết chặt cắn m*t Đào Bách Chi không buông khiến cậu lại cứng, cuối cùng Kinh Thời Mẫn duỗi tay sờ mó lung tung, cào xuống xương cùng của Đào Bách Chi, Bé Gấu Ngốc không chịu nổi đành giao lương bắn đạn, Kinh Thời Mẫn sướng đến đỏ cả mắt. Hạ thể nửa mềm của Bé Gấu Ngốc vẫn còn nằm trong cơ thể anh, anh bình tĩnh lại rồi mới cảm nhận được dường như nội tạng cũng bị Bé Gấu Ngốc đâm đ ến mức dịch chuyển, nhưng cả quá trình đều rất thoải mái. Kinh Thời Mẫn vất vả lắm mới có thể hoàn hồn sau cơn kh0ái cảm: “Vậy sau này anh gọi em là bé cưng, được không?”

Bé Gấu Ngốc chôn mặt vào chăn, rầu rĩ đáp: “Dạ.”

Tiên sinh thật là, quá quyến rũ.