Trà Gừng Coca

Chương 14




Cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mơ hồ, không biết do mệt hay do sướng mà nước mắt cứ dần trượt xuống khóe mắt anh, sau đó, Kinh Thời Mẫn xoay người suýt nữa lăn xuống đất.

Cũng may, được Bé Gấu Ngốc đỡ kịp thời.

“Bé cưng!”

Kinh Thời Mẫn suýt ngã thêm lần nữa, Đào Bách Chi thu tay về, anh lập tức bò ra giữa giường.

Kinh Thời Mẫn nằm trong ngực Đào Bách Chi hồi lâu mới phản ứng được, hóa ra… đều là mơ.

Tình tiết k1ch thích trong mơ dường như vẫn còn hiện hữu ngay trước mắt, cảm giác trong bụng bị nhồi đầy t1nh dịch và nước tiểu là vì Bé Gấu Ngốc đặt tay lên bụng anh, áp lực vào độ ấm truyền đến gây ảo giác. Kinh Thời Mẫn ngẩng đầu, nhìn vào mặt Bé Gấu Ngốc, các chi tiết trong mơ càng thêm rõ ràng, Kinh Thời Mẫn nhớ lại một đoạn trong mơ, rồi lại nhìn Bé Gấu Ngốc, hình ảnh k1ch thích lướt qua trong đầu, anh vội vàng vùi mặt vào chăn.

Với tính tình của Đào Bách Chi, sao lại làm như thế được…

“Xin lỗi, nằm mơ.” – Kinh Thời Mẫn dịch người sang một bên, muốn bỏ bàn tay của Đào Bách Chi trên bụng mình ra.

Người bi3n thái là mình.

“Tiên sinh, anh… chào cờ.”

“… Anh biết!” – Kinh Thời Mẫn bỗng dưng bò ra khỏi chăn: “Mau đi chuẩn bị đi, ăn sáng xong còn đi học.”

“Nhưng bây giờ mới 6 giờ.” – Đào Bách Chi ngồi dậy, kéo Kinh Thời Mẫn vào trong ngực: “Em giúp anh xử lý nhé.”

“Không cần…” – Kinh Thời Mẫn cũng không biết mình đang ngại cái gì, nhưng Đào Bách Chi đã dò tay vào trong quần Kinh Thời Mẫn, cầm lấy hạ thể đang c**ng cứng vì mộng xuân.

“Tiên sinh…… Hãy thả lỏng một chút.” – Đào Bách Chi cảm giác được Kinh Thời Mẫn đang phát run, một tay khác sờ lên lưng anh, nhẹ nhàng vuốt từ trên xuống dưới an ủi anh. Không phải Kinh Thời Mẫn run rẩy khẩn trương, mà anh đang xấu hổ giận dữ, không ngờ anh lại thấy tiếc hận vì Bé Gấu Ngốc chỉ giúp anh phát ti3t chứ không l@m tình cùng anh.

Nhưng không thể nói ra những lời này được, mẹ nó quá mất mặt.

“Tiên sinh giỏi quá, đã thả lỏng được rồi.” – Tiếng Bé Gấu Ngốc vang lên bên tai, bên kia là tiếng nước, Kinh Thời Mẫn lại nhớ đến trong mộng xuân Bé Gấu Ngốc nói anh sinh em bé, anh vô thức vặn vẹo mông về phía Đào Bách Chi: “Bé cưng… Sờ sờ phía sau anh…”

Tình huống tiếp theo không phải việc mà Đào Bách Chi có thể khống chế được. Vì Omega nằm mơ giấc mơ xuân nên hậu huyệt đã phân bố rất nhiều chất lỏng, vừa ướt vừa mềm, sờ lên qu@n lót đã thấy ướt dầm dề, hương coca vừa ngọt ngào vừa k1ch thích, Kinh Thời Mẫn lại còn ngượng ngùng khẩn trương m*t mát ngón tay Đào Bách Chi đang thăm dò bên trong. Bé Gấu Ngốc đỏ mặt móc bé Bé Gấu Ngốc ra, hỏi tiên sinh, vẫn còn mấy tiếng nữa mới vào học, có thể làm một lần không.

Giống như bài tập về nhà vậy, trước khi đi ngủ chưa làm xong, bao giờ tỉnh ngủ phải làm bù.

Kinh Thời Mẫn ôm bừa một cái gối che mặt mình, rầu rĩ nói, tùy em.

Cũng may Đào Bách Chi ngoài đời không giống trong mơ, Đào Bách Chi ngoài đời rất biết cách để ý đến cảm nhận của anh, Kinh Thời Mẫn bị cậu kéo hai chân ra, quần ngủ mềm mại bị cởi bỏ dễ dàng, răng nanh của Đào Bách Chi cắn lên đùi Kinh Thời Mẫn để lại dấu răng mờ mờ.

“Ưm…” – Kinh Thời Mẫn vặn vẹo eo, răng Bé Gấu Ngốc hơi cùn, bị cắn cũng chỉ thấy ngưa ngứa, Đào Bách Chi lùi xuống, ngậm lấy trứng trứng của tiên sinh. Cảnh trong mơ và hiện thực đan xen nhau, anh duỗi tay nắm lấy tóc Đào Bách Chi, há miệng r3n rỉ không biết nên đ è xuống hay kéo ra.

Đồng thời, một tay Đào Bách Chi thăm dò hậu huyệt Kinh Thời Mẫn, nó chảy quá nhiều nước, trơn trượt ướt đẫm cả những ngón tay bên ngoài của Đào Bách Chi, cậu phải mất chút sức lực mới có thể để yên ngón tay bên trong nó.

Không lâu sau, Kinh Thời Mẫn bắn lên mặt Đào Bách Chi.

“…” – T1nh dịch vương trên mặt Đào Bách Chi, Kinh Thời Mẫn luống cuống lấy giấy trên tủ đầu giường lại bị Đào Bách Chi đè tay lại, kéo anh xuống dưới, cậu rướn lên trên, hai người dính sát vào nhau.

Có lẽ do tay Đào Bách Chi quá trơn, ban đầu cậu định ôm eo Kinh Thời Mãn bế anh lên nhưng không nắm eo anh được, cậu đành nắm tay anh, đâm thẳng vào trong. Hai người đều chỉ mặc áo ngủ, quần Kinh Thời Mẫn bay đi đâu không biết, áo ngủ bị kéo đến tận cổ, bụng nhỏ bị đâm lồi lên, rồi lại xẹp xuống theo động tác của Đào Bách Chi.

“Bé cưng…” – Kinh Thời Mẫn ngẩng cổ, Đào Bách Chi bỗng nhiên cúi người, ghé sát tai anh hỏi bằng giọng gió: “Tiên sinh đau không?”

Kinh Thời Mẫn bị câu hỏi vô tội quyến rũ này làm tức cười, không biết tối qua ai mới là người sống chết không chịu làm, Đào Bách Chi trong mơ lại không biết để ý đến cảm nhận của anh như thế này, Kinh Thời Mẫn nghiêng đầu, cọ vào tai cậu, cũng dùng giọng gió trả lời: “Anh thích lắm bé cưng.”

Một tiếng vang nhỏ vang lên, Bé Gấu Ngốc dùng bàn tay dính đầy dịch thể của anh bóp chặt eo anh, móng tay hơi ghìm vào da anh, giống như cậu đang muốn dùng hết sức lực chôn trong cơ thể Kinh Thời Mẫn, anh không thể cử động, tất cả đành nghe theo Đào Bách Chi. Pheromone của hai người dày đặc, hương vị vừa cay vừa ngọt giao hòa trong không khí.

“Nhẹ thôi… Hức…” – Buổi sáng chưa đánh răng không được hôn môi, Bé Gấu Ngốc đỡ cổ Kinh Thời Mẫn định hôn môi mới nhớ ra, đành nhẹ nhàng buông tay, hướng về tuyến thể Kinh Thời Mẫn. Kinh Thời Mẫn bỗng dưng căng cứng cả đùi. Đào Bách Chi đợi một lát mới tiêu hóa được cơn kh0ái cảm Kinh Thời Mẫn mang lại cho cậu: “Tiên sinh, anh không thoải mái à?”

Kinh Thời Mẫn nghiêng đầu để lộ tuyến thể, bởi vì bị Alpha k1ch thích, tuyến thể  Omega đã sưng phồng lên, anh đỏ mặt nói nhỏ: “Không phải, em giỏi lắm.”

Vất vả lắm mới kết thúc trận thần tốc này, Kinh Thời Mẫn vẫn còn nằm trên giường ngẩn người, Đào Bách Chi đã đánh răng thay đồ đi làm bữa sáng cho anh.

Thực sự quá sướng.

Làm sao bây giờ, càng ngày càng thích Bé Gấu Ngốc.

Kinh Thời Mẫn thích Bé Gấu Ngốc từ bao giờ nhỉ.

Đến khi nào… Có thể làm giống như trong mơ…

“Tiên sinh ơi.” – Tiếng Đào Bách Chi gọi anh đã kéo anh về hiện thực. Kinh Thời Mẫn hoảng sợ, chột dạ nhìn xung quanh phòng, cũng may, Bé Gấu Ngốc bày biện bữa sáng trên bàn cơm – Sau rất nhiều lần Đào Bách Chi bắt được Kinh Thời Mẫn ăn vụng trong phòng, cậu đã nghiêm túc nói cho anh rằng, thức ăn phải được ăn trên bàn cơm chứ không phải trên giường — sau đó người nào đó ngoài phòng nói với anh: “Bữa sáng xong rồi, em đi học đây.”

Kinh Thời Mẫn tùy tiện khoác chăn ra khỏi phòng, anh kiễng chân hôn Bé Gấu Ngốc vì đã vất vả làm bữa sáng cho anh, anh định hôn trán cậu nhưng vì không đủ cao nên cuối cùng chỉ đành hôn lên cằm cậu: “Ừ, tạm biệt bé cưng.”