Tra Gặp Đối Thủ

Chương 50: Xung đột




Trong phòng nghỉ của nhân viên.

“Nói đi, tới NX làm gì?” Ninh Viễn Chi ôm cánh tay, vẻ mặt khó coi, nói.

“Ninh tổng, ngày đầu tiên nhận chức mà đã nghiêm khắc với người mới như vậy rồi, truyền ra ngoài thì không hay lắm nhỉ?” Lâm Đông hai tay cắm ở trong túi, tư thế tùy ý mà lười nhác.

Khóe miệng Ninh Viễn Chi cong cong, “Tôi không có thời gian mà phí lời với cậu. Cậu tới NX, là vì Sở Phong?”

“Ninh tổng quả nhiên rất thông minh.”

“Đáng tiếc cậu đến chậm một bước rồi.” Ninh Viễn Chi cười lạnh.

“Tôi trái lại thực ra không cảm thấy mình đến chậm đâu.” Lâm Đông sờ sờ cái cằm trơn bóng, càn rỡ mà nhìn hắn nở nụ cười, “Hai người các anh đã tiến tới bước nào rồi? Already slept? I don’t care!” (… Ngủ với nhau rồi? Tôi không quan tâm!)

“Trò chơi dù sao cũng chỉ là trò chơi, tôi tin rằng Sở Phong nhất thời chỉ là lẫn lộn tình cảm của mình thôi.” Lâm Đông nhìn hắn nháy mắt mấy cái, cười đến mức không kiêng dè gì, “Chúng ta cạnh tranh công bằng, coi cuối cùng Sở Phong sẽ chọn ai.”

Sắc mặt Ninh Viễn Chi chìm xuống, “Lâm Đông, tôi nghĩ cậu hẳn phải biết, tôi hoàn toàn có thể để cậu khó sống trong NX đấy.”

“Tùy anh thôi.” Lâm Đông nhún vai một cái, “Đuổi tôi luôn cũng không tồi, như vậy thì tôi vừa vặn tới nhận lời mời của CT. Bộ ngành IT của họ đang thiếu người. Tôi nghĩ, ngành IT của CT cũng gần với ngành Sở Phong ở lầu trên thôi…”

*IT: ngành công nghệ thông tin.

Ánh mắt Ninh Viễn Chi chuyển lạnh, “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà quá phận.”

“Ninh tổng thoạt nhìn có vẻ không được tự tin lắm nhỉ?” Lâm Đông thưởng thức thẻ nhân viên trong tay, tư thế thích ý, “Bất quá tôi cũng hiểu được, dù sao bộ dáng Ninh tổng trước kia cùng với hiện tại biến hóa thực sự quá lớn, có chút tự ti cũng là rất bình thường.”

“Cậu điều tra tôi?” Đôi mắt Ninh Viễn Chi híp lại. Là hắn bất cẩn rồi, quên mất Lâm Đông là hacker đứng đầu thế giới, cho dù trong internet có rất ít tư liệu liên quan tới hắn, nhưng mà nếu Lâm Đông đã có tâm tìm, thì chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ, đem chuyện xưa năm đó đào móc ra thì cũng dễ như ăn cháo.

“Hết cách rồi, thói quen nghề nghiệp thôi.” Lâm Đông làm bộ mặt vô tội, “Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới, thì ra Ninh tổng ngăn nắp với bề ngoài xinh đẹp thì sau lưng, có nhiều bí mật không thể nói ra như vậy đấy.”

Trong con ngươi Ninh Viễn Chi xẹt qua một tia lạnh lẽo, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, cười lạnh, “Lâm Đông, cậu cho rằng nắm trong tay nhược điểm nhỏ này là có thể uy hiếp được tôi? Chúng ta dù sao cũng là người cùng ngành.” Ý là, cậu nếu có thể bắt được nhược điểm của tôi, thì tôi cũng có thể đào ra được nhược điểm của cậu. Có nhược điểm lẫn nhau, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.

“Ninh tổng cứ việc đi bắt nhược điểm của tôi đi.” Lâm Đông bỏ thẻ nhân viên vào trong túi, không hề để ý mà đi tới cửa. Đẩy cửa ra, cậu quay đầu lại, nhìn Ninh Viễn Chi rồi nở nụ cười ác ý, “Ninh tổng, anh nói xem nếu Sở Phong biết tới những chuyện ở nhà của anh… Không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

Sắc mặt Ninh Viễn Chi tái nhợt, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Vẻ mặt tuấn mỹ của hắn tích tụ lại một tầng băng lãnh, gằn từng chữ, “Cút ra ngoài!”

**

Sở Phong ngồi trong phòng họp, vẻ mặt có chút thấp thỏm. Người bên NX còn tới 15 phút là đến rồi, anh coi lại đề án trong tay thêm một lần cuối cùng, sau khi xác định không có bất kỳ chỗ nào sơ suất, mới cầm ly cà phê trong tay lên uống hai ngụm.

Cảm giác khác thường ở hạ thân vẫn như cũ không thể quên đi được, nên không thể duy trì một loại tư thế quá lâu. Ngồi bên cạnh đều là các công ty cao tầng (cao cấp, dùng từ cao tầng cho thuận miệng ý mà:v), vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc, dù bận vẫn ung dung, Sở Phong cũng không tiện đi ra ngoài vào lúc này được, đành phải khó khắn thay đổi tư thế.

Lần đầu tiên làm ở mặt sau, mùi vị thực sự không dễ chịu chút nào, nhưng mà cũng khiến cho lần đầu của Sở Phong tiếp thu cũng không đến nỗi nào. Ngẫm lại trước đây lúc anh làm chuyện tình một đêm, đừng nói là giúp người dưới thân rửa ráy cơ thể, anh căn bản là sau khi làm xong thì mặc quần rồi đi, không thèm nhìn những người kia thêm một lần nào nữa. Bất quá khiến Sở Phong đến giờ cũng không hiểu là, anh càng lãnh khốc vô tình, thì các tiểu thụ mê luyến càng nhiều. Anh vô cùng hoài nghi mấy người này trong người đều có khuynh hướng muốn bị ngược hay không, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ chút nào.

Giữa lúc tâm tư hỗn loạn, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Mấy vị của công ty cao tầng thấy thế liền vội vàng đứng lên, mặt hiện lên sự vui vẻ mà nhìn về phía cửa.

“Ninh tổng, hoan nghênh hoan nghênh!”

Ninh Viễn Chi đi trước, người NX đi theo phía sau. Sở Phong nhìn thấy hắn, ánh mắt không tự chủ được mà sáng ngời. Ninh Viễn Chi hiếm khi mặc một bộ âu phục, đường viền caravat yên lặng nằm yên mà thẳng tắp, cổ áo sơ mi thẳng tắp mà tỉ mỉ cẩn thận. Hắn nhận được ánh mắt của Sở Phong, tầm mắt lướt qua mấy vị cao tầng đang nói chuyện với hắn, hơi cười cười với anh.

Sở Phong cong lên khóe miệng, lúc đang muốn tiến lên, thì bên ngoài phòng họp liền có một bóng người đi vào. Sở Phong ngửi thấy trước tiên là một luồng mùi nước hoa thanh nhã, sau đó mặt của người kia liền tiến vào tầm mắt của anh.

“Sở công, xin chào anh, tôi là kỹ sư phát triển phần mềm tân tiến của NX. Tên là Lâm Đông.” Thanh niên trắng noãn thanh tú đứng trước mặt anh, nụ cười trong trẻo đưa tay về phía anh.

Sở Phong ngẩn người hai giây, mới đưa tay ra nắm lấy tay cậu, “Xin chào, Lâm công.”

Lâm Đông cười cười, cậu hơi nghiêng người, đôi môi cơ hồ dán lên lỗ tai của Sở Phong, “Có thích hoa hồng tôi tặng anh không?”

Lâm Đông… L. D… Trong một giây kia Sở Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt anh lập tức trở nên lúng túng mà ngượng ngùng, nhẹ giọng nói, “Cậu CMN giở trò quỷ gì thế hả?”

“Buổi tối đi ăn cơm cùng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.” Lâm Đông lướt qua vai anh, như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi tới bàn họp.

Sở Phong còn muốn truy hỏi vài câu, nhưng mà ánh mắt của mấy vị cao tầng đều nhìn về phía mình, Ninh Viễn Chi cũng đã ngồi xuống, anh cũng không nên làm bừa, đành phải tạm thời đè xuống nghi ngờ trong lòng, kiên chờ chờ cuộc họp kết thúc.

**

“Ninh tổng, tối này tôi đặc biệt đặt một phòng tiệc rượu ở Phong Đan, không biết Ninh tổng có nể nang mặt mũi mà đến dự không?”

“Sao lại để cho Lưu tổng mời khách được chứ…”

Cuộc họp khô khan mà dài dòng phải kéo dài tới sáu giờ rưỡi mới kết thúc, Sở Phong vốn định tối này mời lại Ninh Viễn Chi, nhưng mà nhìn bóng dáng hắn bị mấy vị cao tầng bao quanh hoàn toàn, đành phải bất đắc dĩ bỏ qua. Dọn xong tài liệu trên bàn, cất vào trong cặp văn kiện, Sở Phong quyết định trước hết về văn phòng đã. Chỉ là khi chân trước của anh mới vừa vào cửa phòng làm việc, thì chân sau người nào đó đã theo vào.

Hai thực tập sinh đã nghỉ làm rồi, văn phòng giờ chỉ còn hai người bọn họ. Sở Phong bỏ cặp văn kiện lên trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên, nói, “Tối nay tôi có hẹn, không rảnh ăn cơm với cậu.”

“Có hẹn với Ninh tổng sao?” Lâm Đông đứng trước bàn của anh, ánh mắt sáng quắc. Tầm mắt quét qua hoa hồng ở góc tường, giọng nói mang theo mấy phần ai oán, “Hoa hồng này là được chở tới bằng đường hàng không đấy, quý giá cực kỳ. Anh cứ thế mà ném nó vào góc sao?”

Sở Phong nhăn lông mày lại, ngẩng đầu căm tức nhìn cậu, “Lâm Đông, cậu xong chưa?”

“Đương nhiên chưa xong.” Lâm Đông liền bước tới trước, hai con mắt xinh đẹp tuyệt trần vững vàng mà nhìn chằm chằm vào mặt của Sở Phong, “Sở Phong, đây là hiện thực, không phải trò chơi. Tại sao không cho tôi một cơ hội? Hay là… Anh sợ sẽ phải lòng tôi?”

Sở Phong bật cười một tiếng, “Tôi phân biệt được giữa trò chơi và hiện thực. Nhưng mà cậu tới chậm rồi, hiện tại tôi đang qua lại với Ninh Viễn Chi, tạm thời không có tính toán muốn “vượt tường” đâu.”

“Các anh qua lại cũng chưa tới hai ngày đi?” Lâm Đông không để ý chút nào mà cười cười, “Theo như tôi biết, tình yêu của anh không vượt quá một tháng.”

Sở Phong nghi ngờ nhíu mày, đang muốn nói, thì điện thoại trên bàn reo lên hai lần. Anh mở tin nhắn ra, thì phát hiện là thằng bạn thân của anh gửi tới cho anh một tấm hình.

Anh vội vã phóng to bức ảnh để kiểm tra. Đó là một tấm chụp ảnh tập thể, niên đại có chút xưa. Trên đó có viết mấy chữ màu đỏ to ghi là lớp 5 sơ nhị. Tầm mắt Sở Phong đảo qua từng hàng những khuôn mặt ngây ngô, cuối cùng cố định lại ở hình ảnh, hàng thứ nhất, vị trí cuối cùng phía bên phải là một đứa bé đeo một cái mắt kính gọng đen, gầy yếu tái nhợt.