“Sở công? Đây là tư liệu mà anh cần…”
Sở Phong giật mình hồi thần lại, nhận một xấp tài liệu dày được trợ lý đưa tới, nhanh chóng xem vài tờ, sau đó nhìn cô gật đầu, “Rất tốt, cô đi đi.”
“Đúng rồi, tối nay nhân viên đi ăn liên hoan, anh có muốn tới không?”
Sở Phong do dự hai giây, “Xin lỗi, tối nay tôi còn có việc.”
“Vậy a.” Trợ lý thở dài một hơi, “Được rồi, tôi còn việc bận. Đi trước đây.”
Sở Phong nhìn bóng lưng đẹp đẽ của cô biến mất sau cửa văn phòng, lắc đầu cười khổ, sau đó cúi đầu bắt đầu xem tài liệu. Chỉ là chưa bao lâu, thì trong đầu liền hiện lên cảnh tượng tối qua.
Vào lúc Ninh Viễn Chi đưa ra yêu cầu muốn qua lại với anh, anh xác thực rất giật mình. Tuy rằng trong game hai người quen biết nhau từ lâu, thế nhưng trong thực tế thì hai người bất quá chỉ mới quen nhau có một ngày thôi, cái nhịp điệu này thực sự quá nhanh rồi. Nhưng mà lúc nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc mà khẩn cầu của Ninh Viễn Chi, anh nhất thời không thể tàn nhẫn mà nói lời từ chối được, không thể làm gì khác hơn là muốn đối phương cho anh thêm mấy ngày nữa, để suy nghĩ kỹ một chút.
Ninh Viễn Chi đi rồi, anh nằm trên giường lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được, trong đầu là một mảnh rối như tơ vò, bất đắc dĩ, đành phải ngồi dậy sửa lại đề án, để cho mình có thể sinh ra mấy phần buồn ngủ. Sáng sớm hôm nay trên mặt treo lên hai mắt gấu trúc mà đi làm, mới vào thang máy liền nhận được điện thoại của Ninh Viễn Chi, hẹn anh tối nay ra ngoài ăn tối. Sở Phong phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào từ chối, nghĩ tới đây, anh liền cảm thấy càng ngày càng sốt ruột.
Tình cảm của anh vốn luôn là “cao cao tại thượng” (ý đại khái luôn là vế chủ động), luôn nằm ở vị trí người khống chế, thực sự rất không quen việc Ninh Viễn Chi lớn mật tỏ tình rồi tấn công như thế. Đương nhiên, anh phải thừa nhận rằng, trong Ninh Viễn Chi có một chỗ anh rất thích, bất kể là lúc là nhân vật ở trong game, hay là trong hiện thực, đều rất mê người…
**
“Viễn Chi, nghe nói tối qua cậu đưa giám đốc hạng mục CT về nhà, sao người này đến ngay cả đại soái ca Ninh tổng của chúng ta cũng không thể nắm giữ được vậy?”
Khuôn mặt tuấn lãng, một thân tây trang màu xanh ngọc dựa vào cửa sổ, hơi nhìn về phía cái người đang nhíu mày ở bàn làm việc kia.
“Cậu, cái tên CEO này sao lại nhiều chuyện như vậy!” Ninh Viễn Chi cũng không ngẩng đầu, tay vẫn còn đang gõ số, “Ngày hôm nay không phải có một kỹ sư tốt nghiệp MIT qua đây sao, lần trước cậu nói muốn đích thân gặp mặt cơ mà?”
*CEO: là viết tắt của từ Chief Executive Officer, có nghĩa là giám đốc điều hành, giữ trách nhiệm thực hiện những chính sách của hội đồng quản trị. Ở những tập đoàn có tổ chức chặt chẽ, các bạn sẽ thấy chủ tịch hội đồng quản trị thường đảm nhận luôn chức vụ CEO này. (nguồn: dantri.com)
Hình Thiên gật gật đầu, đi tới trước bàn của Ninh Viễn Chi, liếc mắt nhìn một cái vào lời nhắn được hiện lên màn hình kia, nhất thời nhíu mày, “A, sáu giờ tại phòng riêng của quán cơm Tiểu Trúc, đây là đang hẹn hò sao?”
Ninh Viễn Chi lườm y một cái, cầm lấy ly nhấp một ngụm nước chanh, ánh mắt một lần nữa nhìn vào màn hình, “Đúng, cho nên hôm nay tớ muốn tan tầm sớm, ngày mai cũng có thể lại như thế, tớ đã đề cập với cậu từ trước rồi mà.”
Đệt, sao có thể xúc phạm chó độc thân như vậy! Hình Thiên nhìn khóe miệng không giấu được ý cười của hắn, cảm thấy hiếu kỳ nói, “Vậy cậu… đã thẳng thắn nói với anh ta chưa?”
“Thẳng thắn cái gì?”
“Thẳng thắn nói rằng hai người là bạn học cũ, lúc trung học cậu thầm mếm anh ta ba năm, sau này đi Mỹ vẫn quyến luyến không quên anh ta, một chút cũng chẳng luyến tiếc việc được nhận lương cao ở Thung lũng điện tử, kéo tớ về nước gây dựng sự nghiệp, sau đó còn đặc biệt tạo ra một trò chời VR hy vọng có thể tìm — —“
*Thung lũng điện tử: Silicon Valley (thuộc bang California, Mỹ.)
“Dừng lại!” Lông mày tuấn tú của Ninh Viễn Chi nhăn lại, nhìn về phía cửa phòng làm việc đang mở, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Hình tổng, bây giờ là giờ làm việc, nói chuyện riêng tư thì không tốt lắm đâu.”
“Cậu không có nói với anh ta sao?” Hình Thiên sờ cằm, khẽ nhíu mày, “Chàng trai à, cậu muộn tao như vậy là không được đâu.”
Động tác gõ số của Ninh Viễn Chi ngừng lại, tiếng thở dài nhỏ tới mức không thể nghe thấy, “Đều là chuyện đã qua lâu lắm rồi, anh ấy đã sớm không còn nhớ rõ nữa.”
“Cũng đúng.” Hình Thiên nhớ tới mình đã từng nhìn thấy bức ảnh khi còn nhỏ của Ninh Viễn Chi, đứa bé có thân hình thon gầy, đeo một cái kính thật dày, vẻ mặt rụt rè mà nhợt nhạt, quả thật là rất khó khiến cho người ta liên hệ với thanh niên tuấn mỹ tiêu sái trước mặt y này.
“Dù sao cậu thay đổi quá lớn, anh ta không nhận ra cũng rất bình thường.” Hình Thiên cười hắc hắc hai tiếng, đang lúc còn muốn nói thêm vài câu, thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa cung kính. Thư ký có dáng người yểu điệu dứng ngay ở ngoài cửa, mỉm cười nhắc nhở, “Tổng tài, Lâm tiên sinh đang ở phòng tiếp khách chờ ngài.”
“Ok, tôi tới liền.” Vừa nghe là họ Lâm, tinh thần Hình Thiên nhất thời tỉnh táo. Đây chính là kỹ sư khai phá phần mềm y đặc biệt mời từ Mỹ về, nghe nói người này trong lúc học ở MIT thì đã tham gia một cuộc thi nổi danh thế giới về hacker, không chỉ đoạt được hạng nhất về biên trình, xâm nhập, khai phá web cũng cần trình độ năng lực cao nhất, đương nhiên, người tài giỏi như thế yêu cầu tiền lương cũng rất cao. Hình Thiên hứng phấn chà xát tay, y đã không còn chờ kịp nữa mà muốn gặp đại thần này rồi.
*MIT: là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. (Nguồn: wiki)
**
5h20, Sở Phong lái xe từ công ty đi ra, theo địa chỉ mà Ninh Viễn Chi cho anh, mở ra một con đường máu trong dòng xe ngay tại giờ cao điểm vào buổi tối. Tuy rằng một đường này khẩn cản mạn cản, mà lúc tới quán cơm kia thì đã muộn hơn hai mươi phút. Sở Phong cảm thấy áy náy, vội vả đi vào phòng riêng, liền ngồi vào chiếc ghế tao nhã cổ điển. Ninh Viễn Chi quả thực đã ngồi ở chỗ đó, hắn vẫn như ngày hôm qua nhàn nhã như vậy, ống tay áo sơ mi nhạt màu kéo lên trên hai khuỷu tay, quần dài màu đen, trên chân là một đôi giày màu đen vải bố, không thể không thừa nhận rằng hắn rất đẹp trai.
*Khẩn cản mạn cản: đi không ngừng nghỉ/đuổi theo không ngừng (sử dụng cặp từ trái nghĩa để tạo thành câu).
“Thật ngại quá, tôi tới trễ.”
“Không sao, anh cũng mới tới thôi.” Ninh Viễn Chi đương nhiên sẽ không nói mình đã uống nhiều ly trà lúa mạch rồi, hắn đưa thực đơn vào trong tay Sở Phong, dịu dàng nói, “Muốn ăn gì, tùy ý chọn.”
“Nơi này tôi chưa từng tới, anh đề cử đi.”
Ninh Viễn Chi gật gật đầu, sau khi hỏi khẩu vị của anh xong, liền chọn hai món trong menu, một là gà trà hương, một cái là đóa tiêu đầu cá, thêm ba món ăn chay nữa, một món nấm khuẩn thang, với thêm mấy món tráng miệng. Hỏi Sở Phong còn muốn gọi thêm đồ ăn hay không, sau khi thấy anh lắc đầu một cái, uống một ngụm trà nói, “Cứ như vậy đi, chúng ta có hai người thôi, gọi nhiều như vậy ăn cũng không hết.”
Ninh Viễn Chi ‘ừm’ một tiếng, đưa thực đơn lại cho phục vụ, giơ tay nhấc chân đều rất khiêm tốn lễ độ. Căn phòng trở nên yên tĩnh như cũ, mắt Sở Phong từ trong ly trà nâng lên, liền tiến vào trong một đôi mắt sáng ngời thâm thúy. Ninh Viễn Chi nhìn anh, bên má còn có một nụ cười yếu ớt, ngũ quan tuấn tú giãn ra, phảng phất như là một bức tranh được chạm khắc tỉ mỉ. Sở Phong một thân choáng váng, anh tức giận bản thân bị sắc đẹp mê hoặc, âm thầm véo mấy cái vào đùi.
“Không biết Ninh tổng là người ở nơi nào?” Sở Phong không thể làm gì khác hơn là bất chấp mở miệng nói trước.
“Ngày hôm qua gặp mặt quá vội, cũng chưa kịp tự giới thiệu mình, thật xin lỗi.” Sống lưng Ninh Viễn Chi có chút thẳng tắp, nghiêm mặt nói, “Kỳ thực quốc tịch của anh là người Hoa, tốt nghiệp hệ máy tính Stanford. Lúc học cấp ba thì gia đình anh nhập cư vào Mỹ, mãi tới tận mấy năm trước mới về nước lại.”
Thì ra quốc tịch là người Hoa à, khó trách tiếng Anh của hắn nói linh hoạt nhưng mang theo vài nét địa phương. Bất quá ở Mỹ lâu như vậy, mà da vẫn rất trắng, không có cái loại phơi nắng thành màu sắc lúa mì đang lưu hành của Âu Mĩ, trong lòng Sở Phong cảm thán.
“Trước cấp ba, anh cùng ông bà sống ở một nơi, là một huyện nhỏ ở H thị.”
H thị? Sở Phong hứng thú, nhíu mày nói, “Huyện nào?”
“Huyện Thanh Thủy, anh học ở trường trung học Thanh Thủy, đó là nơi trung học duy nhất có khu nhà ký túc xá.”
“Trường trung học Thanh Thủy?” Đôi mắt Sở Phong trợn to, hiện ra vẻ kinh ngạc cực kỳ, “Tôi… cũng tốt nghiệp từ cái trường kia. Anh ở lớp nào thế?”
Ninh Viễn Chi nhìn vẻ mặt có chút kích động của anh, cười nói bản thân vừa vào thì học ở lớp sơ độc. (lớp sơ độc: không hiểu lắm nên giữ nguyên từ QT.)
“Sao lại thế này à, nếu như vậy sao tôi ngay cả một chút ấn tượng với anh cũng không có thế này? Hơn nữa lớp anh còn sát lớp tôi như vậy mà.”
“Chắc là lúc đó anh không quá nổi bật, mà anh ngược lại thì đối với em rất có ấn tượng.” Đâu chỉ là có ấn tượng, quả thực là ấn tượng sâu sắc.
Một người lớn lên giống Ninh Viễn Chi, còn ở sát lớp anh, anh làm sao có khả năng không biết hắn được. Sở Phong quan sát tỉ mỉ mặt của Ninh Viễn Chi, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không thể nhận ra người này trùng mặt với bất kỳ ai trong trí nhớ. Anh chịu thua mà lắc lắc đầu, áy náy nói, “Chắc là tôi lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, cần phải ăn một viên thuốc con nhộng bồi bổ lại ký ức mới được.”