Tra Gặp Đối Thủ

Chương 17: Đảo ngược




“Phụ hoàng…”

Lăng Phỉ nói xong những lời kia, liền quỳ xuống trước mặt hoàng đế, vẻ mặt đau khổ, cúi đầu, giọng nói khàn khàn, “Là nhi thần bất hiếu, nhi thần đã đến chậm…”

“Lăng Phỉ, ngươi đừng có mà giả bộ.” Đoan vương nhìn Lăng Phỉ giả bộ hiền lành giả mèo khóc chuột (đạo đức giả), quả thực là giận đến mức không chỗ phát tiết, “Không sai, bổn vương muốn ám sát ngươi, nhưng bổn vương đối với phụ hoàng là hết sức chân thành, có thiên địa chứng giám. Việc phụ hoàng bị đâm, vốn là do ngươi chủ đạo ! Ngươi đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ ! Phi !”

Khóe miệng Sở Phong co quắp một chút, thầm nghĩ đồng đội Đoan vương này làm sao có thể ngu đến mức độ này. Quả nhiên, Đoan vương vừa dứt lời, quần thần liền dùng ánh mắt phức tạp, bắt đầu thì thầm với nhau.

“Ngươi nói tất cả việc này là bổn cung làm chủ ?” Lăng Phỉ giống như đang nghe được một chuyện cười, chậm rãi xoay người lại, mắt phượng lạnh lẽo, “Nhị đệ, nói chuyện gì cũng cần phải có bằng chứng.”

Thấy Đoan vương ấp úng, sắc mặt do dự, Lăng Phỉ hừ lạnh một tiếng, nói, “Ngươi không lấy ra được chứng cứ, nhưng bổn cung sẽ lấy ra chứng cứ cho ngươi xem. Bắt đầu là lần sự kiện âm thầm bố trí kho binh khí, ngươi luôn tìm cách mưu tính hãm hại bổn cung, cướp đoạt vị trí đông cung. Đáng tiếc phụ hoàng không bị ngươi thao túng, ngươi không cam tâm, muốn trong ngày săn bắn mùa thu phái thích khách đến ám sát bổn cung, cùng với phó thống lĩnh đại doanh ngầm thông đồng với nhau, mưu đồ bí mật ám sát hoàng thượng. Án chủ mưu này cùng với vụ kho binh khí với mười mấy hắc y nhân này đều là chứng cứ, hơn nữa trong tay bổn cung có mật thư ngươi cùng phó thống lĩnh hợp mưu với nhau. Ngươi còn nói gì được nữa không ?”

“Ngươi…” Lời Lăng Phỉ nói đều là thật thật giả giả, kín kẽ lại không có lỗ hổng, càng khiến cho Đoan vương nhất thời không phản bác lại được. Y không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Sở Phong, “Tam đệ… Ngươi cũng biết là Nhị ca, Nhị ca luôn ngưỡng mộ phụ hoàng, làm sao có thể làm thế với phụ hoàng… Tam đệ, ngươi hãy nói một câu đi a !”

Đây rõ ràng là chó cùng rứt giậu (ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy), muốn kéo anh cùng xuống nước. Sở Phong liếc các đại thần giữa sân không ai dám lên tiếng kia, chau mày nói, “Đại ca, thi thể phụ hoàng còn chưa nhập liệm, ngươi đã đối với huynh đệ trong nhà vung lên binh khí, không quá thích hợp rồi đi?”

Lăng Phỉ nghe lời này, cười lạnh, “Án kho binh khí, Tuyên vương cùng Đoan vương cấu kết, hợp mưu hãm hại bổn cung. Người đến, thu tất cả vũ khí trên người Tuyên vương, áp giải vào cung, chờ xử lý !”

“Thái tử điện hạ…” Thừa tướng râu tóc bạc trắng đứng lên, không đồng ý mà nói, “Tuyên vương rất được bệ hạ sủng ái, ngài làm sao có thể — —”

“Phụ hoàng băng hà, bổn cung tạm thời thay vua chủ trì.” Mắt phượng Lăng Phỉ hơi nheo lại, có chút bí hiểm mà nhìn thừa tướng, “Lâm đại nhân, lẽ nào ngươi cho là bổn cung nhận định sai sao ? Hay là… Ngươi cùng một phe với Đoan vương ?”

Toàn bộ im lặng như tờ, mồ hôi trên trán Lâm đại nhân đã chảy xuống ròng ròng, trên khuôn mặt nhăn run lên mấy cái, cuồi cùng vẫn là sắc mặt lộ ra vẻ thê lương mà quỳ xuống.

Sở Phong nhìn thấy hai tên lính đi về phía mình, vô lực mà nhắm hai mắt lại.

Thua hoàn toàn rồi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

**

Đêm khuya, hoàng cung.

Trong Thái Hòa điện, một thanh niên mặt mày diễm lệ mặc áo tím đang ngồi nhìn một đống hồ sơ, nhìn Hình bộ cùng Đại Lý Tự đưa lên đống hồ sơ dày đặc. Hắn cau mày, lật lật vài tờ rồi đặt quyển hồ sơ kia xuống, bên trong mắt phượng lộ ra một tia hoảng hốt.

“Thái tử điện hạ, Hộ bộ cấp sự trung Trầm đại nhân cầu kiến.”

Mộ Nhiên đến sao ? Lăng Phỉ xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt, cất giọng nói, “Tuyên.”

“Thái tử ca ca, mong ngài hãy thả Tuyên vương ra đi !” Mộ Nhiên vừa tới, liền vén áo bào quỳ xuống trước mặt hắn.

Sắc mặt Lăng Phỉ lập tức chuyển lạnh, không dám tin mà nhìn cậu, “Ngươi… Thế mà lại muốn ta thả Tuyên vương ?”

“Thái tử ca ca…” Trầm Mộ Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt không biết sao lại đỏ lên, thân hình đơn bạc, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, “Ngươi đã đi nhầm một bước, không thể tiếp tục sai nữa. Tuyên vương tuy rằng tính tình kiêu căng, cũng có tham gia vào âm mưu của Đoan vương, nhưng hắn không đáng chết…”

“Ngươi cảm thấy ta làm thế là sai sao ?” Lăng Phỉ ‘a’ lên rồi cười một tiếng, trong con ngươi lộ ra vẻ đau đớn cùng bi thương, hắn nhìn Trầm Mộ Nhiên, lắc đầu cười khổ, “Ngươi cho rằng, hôm nay ta nếu như không làm gì cả, thì còn có thể bình yên vô sự mà từ bãi săn trở về sao ?”

“Dù sao thì bệ hạ cũng là cha ruột của ngươi, Tuyên vương cũng là thân đệ của ngươi  — —”

“Đừng nói nữa !” Lăng Phỉ đột nhiên đánh gãy lời cậu nói.

Trầm Mộ Nhiên chưa bao giờ thấy sắc mặt hắn âm trầm đến như vậy, lập tức cúi đầu, giọng run run mà nói, “Thần biết tội.”

Lăng Phỉ thở phào, giữa chân mày viết rõ lên sự mệt mỏi, “Mộ Nhiên, ngươi đi xuống trước đi.”

“Thái tử ca ca…” Trầm Mộ Nhiên có chút không cam lòng, ngẩng đầu lên muốn nói thêm vài lời, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lãnh đạm của Lăng Phỉ, nhất thời không nói được gì.

“Thần xin cáo lui.”

Đại điện lại yên tĩnh như cũ, chỉ còn ánh nến thiêu đốt vẫn còn đôm đốp cháy, ở bên tai Lăng Phỉ vang lên rõ ràng.

Ngắn ngủi trong một ngày, hoàng đế đột ngột chết, Đoan vương cùng Tuyên vương lâm vào cảnh làm tù nhân, mà hắn thì nắm trong tay đại quyền, sắp trở thành tân hoàng.

Lăng Phỉ phát hiện nội tâm mình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn đứng lên, nhìn Thái Hòa điện trang sức hoa lệ, không biết nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày, hướng bên ngoài nói, “Tiểu Đức Tử !”

**

Lúc này Sở Phong đang ngồi trong thiên lao đếm chuột.

Nói tới cũng buồn cười, anh cùng Lăng Phỉ lần đầu tiên gặp mặt cũng chính là ở thiên lao, khi đó anh hung hăng càn quấy, ngông cuồng tự đại, đối với Lăng Phỉ chính là bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, nhưng ai lại có thể nghĩ tới, phong thủy lại thay đổi nhanh như vậy cớ chứ ?

“Tam đệ, tư vị ở thiên lao thế nào ?”

Sở Phong siết chặt cọng cỏ trong tay, anh ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài song sắt là thần sắc tự nhiên của Lăng Phỉ, nhếch miệng nở nụ cười, “Chính là thức ăn có chút thanh đạm, còn lại đều rất tốt.”

“Thật không ?” Lăng Phỉ sai người mở cửa lao ra, bảo người hầu lui ra, chậm rãi đến trước mặt anh.

Quần áo Sở Phong được thay bằng bộ quần áo tù vải thô lại rộng rãi, trên cổ tay mang theo còng, ngồi xếp bằng trên đám cỏ rơm. Nhìn Lăng Phỉ đi tới, anh cũng không di chuyển, vẫn cứ tự nhiên mà đếm chuột ở trong góc phòng.

“Ba con… Bốn con…”

“Vừa rồi Mộ Nhiên đến diện kiến, xin tha cho ngươi. ”

Trong miệng Sở Phong đang nỉ non thì nhất thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Phỉ.

Lăng Phỉ tự nở nụ cười giễu cợt, “Xem ra đoạn thời gian hắn ở trong phủ Tuyên vương, cũng không gian nan như bổn cung đã tưởng tượng.”

Nếu không phải Lăng Phỉ nhắc tới, Sở Phong còn quên luôn là có một nhân vật số một là Trầm Mộ Nhiên nữa đó chứ. Bất quá anh hiện tại người anh quan tâm lại là một người khác.

“Ngươi định xử trí Đoan vương thế nào ?”

“Thế nào, lo lắng cho Nhị ca tốt của ngươi à ?” Lăng Phỉ từ trên cao nhìn xuống anh, trong con ngươi mang theo vài phần cân nhắc.

Tuy nói Đoan vương là một đồng đội heo, nhưng dù sao hai người thông đồng với nhau nhiều ngày như vậy, tốt xấu cũng có chút tình cảm trong đó. Trong lòng Sở Phong rất rõ, Lăng Phỉ nhiều lắm thì cũng chỉ nhốt anh mấy ngày, sẽ phạt anh đến châu phủ hoang vu ở ngoài biên cương nào đó làm một vương gia nhàn hạ, không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà Đoan vương lại không nói trước được, lần ám sát Lăng Phỉ này không thành, hiện tại cái tội danh mưu hại hoàng đế cũng bị chụp lên đầu y, nếu anh mà là Đoan vương, phỏng chừng ý muốn thắt cổ cũng có luôn rồi.

Sở Phong trào phúng nở nụ cười, “Lăng Phỉ, lời giải thích thật thật giả giả cùng chứng cứ của ngươi cùng lắm chỉ có thể lừa gạt được vương công đại thần, nhưng không gạt được ta. Phụ hoàng là do ngươi ám sát đúng không ? Ngươi khiến cho Đoan vương chịu thay ngươi cái tội này, không sợ đêm dài lắm mộng, y sẽ biến thành quỷ đến tìm ngươi sao ?”

“Ha ha.” Lăng Phỉ dường như vừa nghe một câu chuyện cười, cười ha ha hai tiếng, “Tam đệ, chính ngươi còn nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo, còn có thời gian bân tâm cho người khác nữa sao. Mưu hại thánh thượng, ám sát thái tử, đều là tội ác tày trời, đáng chém cửu tộc.” Hắn dừng lại một chút, cúi người nhìn Sở Phong, mi mắt thật dài chớp chớp, “Phủ Đoan vương từ trên xuống dưới có hơn 100 miệng ăn, ngươi cảm thấy ai có thể chạy thoát được đây?”

*nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân.

“Đáng tiếc a, nhi tử của Đoan vương vừa mới hai tuổi…”

Sở Phong có gặp qua đứa nhỏ đó, đã nhiều lần đi phủ Đoan vương, anh còn đặc biệt cầm theo chút bánh ngọt cùng đồ chơi nhỏ, tặng cho đứa nhỏ luôn ngồi trên đùi anh gọi anh là Tam thúc…

“Ngươi muốn thế nào mới có thể tha cho những người không liên quan đây hả ?” Bàn tay đặt trên đầu gối của Sở Phong siết chặt thành nắm đấm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lăng Phỉ.

“Đây là giọng nói cầu xin của Tam đệ sao ?” Lăng Phỉ chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy cái cằm có đường nét kiên nghị của anh, hài lòng thưởng thức sự không cam lòng cùng khuất phục trong con ngươi của nam nhân.

Sở Phong cắn răng, trên mặt gượng gạo lộ ra mấy phần cầu xin và cung kính, “Đại ca, sau này ngài muốn Tam đệ làm gì, dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng, Tam đệ cũng thà chết chứ không chối tử.”

Lăng Phỉ kinh ngạc ‘ồ’ một tiếng, hắn vỗ vỗ mặt Sở Phong, ngữ khí ngả ngớn, “Nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì không cần — —” Hắn đi tới phía trước một bước, thân ảnh cao gầy thon dài rất có tính áp bức, một mảnh tối bao phủ đỉnh đầu Sở Phong.

“Tam đệ chỉ cần làm việc vừa khả năng là được.” Hắn cúi người, nắm lấy tay Sở Phong, đưa tới giữa hai chân mình, giọng nói khàn khàn đầy ám muội, “Còn nhớ đêm đó ở thanh lâu không?”