Tra Gặp Đối Thủ

Chương 10: Cưỡi ngựa




Sáng sớm ngày hôm sau.

Sở Phong cuộn tròn mình trong chăn, còn chưa mở mắt ra, đã cảm thấy sau gáy đau dữ dội, anh mơ mơ màng màng đưa tay sờ một cái, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Mịa nó, thế quái nào mà sau đầu lại mọc thêm một cục bánh bao thế này! CMN ai làm hả?!

Sở Phong còn sót lại nửa điểm buồn ngủ cứ như thế mà biến mất, chau mày lại rồi mở mắt ra, liền thấy Trầm Mộ Nhiên đang đứng ở đầu giường, nơm nớp lo sợ mà nhìn anh.

Sở Phong hất tung chăn lên, nheo mắt lại nhìn Trầm Mộ Nhiên, kí ức tối hôm qua cũng đồng thời rõ ràng hiện ra trong đầu. Chờ cho tới khi anh nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua lúc anh say rượu thì sắc mặt Sở Phong liền trầm tới mức có thể chảy ra nước luôn rồi.

Tối hôm qua sau khi say rượu anh lại coi Lăng Phỉ thành Tạ Minh Thần mà đùa giỡn một trận! Còn giúp hắn ta vuốt ống nữa chứ! Tao X, cho dù anh có muốn tìm bất mãn đến mấy, thì cũng không nên động dục với Lăng Phỉ a nha, huống hồ ở thế giới này thân phận anh còn là Tam đệ của Lăng Phỉ nữa chứ!

“Vương gia, đều là lỗi của Mộ Nhiên, xin ngài cứ trách phạt Mộ Nhiên đi!” Trầm Mộ Nhiên thấy sắc mặt âm trầm của anh, chỉ lo anh đem chuyện sau ót bị thương mà giận chó đánh mèo lên Lăng Phỉ, liền vội vàng quỳ xuống cầu xin.

Sở Phong đang đắm chìm trong thế giới bóng tối của tam quan vỡ vụn, đến nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần. Thấy cậu quỳ dưới mặt đất, cái vai gầy yếu của Trầm Mộ Nhiên không ngừng run run, ở đáy lòng im lặng mà thở dài, nhẹ giọng nói, “Đứng lên đi.”

Thân thể Trầm Mộ Nhiên này nhỏ bé đến mức gió vừa thổi qua liền ngã, anh còn có thể làm gì cậu ta đây? Chẳng lẽ muốn tự mình lấy một cái băng bó, hướng anh đập đầu xuống? Phỏng chừng nếu đập xuống thật thì chẳng mấy chốc Trầm Mộ Nhiên cũng ngỏm như củ tỏi luôn rồi.

Trầm Mộ Nhiên tựa hồ không nghĩ tới Sở Phong lại dễ dàng tha thứ cho cậu như vậy, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Cậu đứng lên, do dự nói, “Vương gia, hay là ta giúp ngài gọi đại phu tới xem một chút có được không?

Sở Phong gật gật đầu, ngồi dậy rồi bắt đầu mặc quần áo, lại gọi hạ nhân tiến vào hậu hạ anh rửa mặt. Một lát sau đại phu tới, là một lão già râu trắng tóc bạc. Trước tiên lão nhìn vết thương sau ót của Sở Phong, sau đó gật gật đầu, lấy từ trong hòm thuốc ra một mảnh vải băng bó với một bình thuốc mỡ. Sở Phong vừa nhìn tư thế kia của lão liền muốn đau răng, liên tục phất tay nói, “Đại phu, hôm nay bổn vương muốn tiến cung gặp vua, ngươi có thể băng bó đầu bổn vương một cách khéo léo chút được không?”

“Thể diện sao?” Đại phu tay cầm bình thuốc bỗng ngừng lại, chợt sát hữu giới sự (ăn không nói có/ làm như có thật) mà ‘ồ’ một tiếng, “Vậy xin nghe theo vương gia phân phó.”

Sau nửa nén hương, đầu Sở Phong nặng lên không ít, sắc mặt tái xanh mà bước ra khỏi sương phòng. Lúc đám nô tài thị nữ đi ngang qua thấy bộ dạng của anh, liền dồn dập cúi đầu, che miệng nhịn cười. Sở Phong vừa mới nhìn thấy bộ dáng mình trong gương đồng, vải băng bó màu trắng quấn từ trán tới sau tai, nếu quấn thêm vài vòng nữa, thì anh liền hóa trang thành phụ nhân nông thôn luôn rồi. Mà cố tình tướng mạo anh lại rất anh tuấn uy vũ, đường nét mạnh mẽ, trên đầu lại bị một đống thứ bó lại như thế, khỏi nói có bao nhiêu là cảm giác không khỏe.

“Cười cái gì mà cười, còn không mau chuẩn bị ngựa cho bổn vương!” Đang vội vàng đến hoàng cung gặp vua nên Sở Phong cũng không có ý muốn đổi lại cái vải băng bó, hình tượng giảm chút thì cứ cho giảm chút, dù sao thì mặt của anh dù có bị hủy đi chăng nữa thì hoàng đế vẫn sủng ai Tuyên vương này nhất.

“Vâng, vương gia.” Hạ nhân không dám nhìn anh nữa, vội vã chạy đi chuẩn bị ngựa.

Tiến vào cung, Sở Phong trước tiên đến chỗ hoàng đế thỉnh an, một đường đi tới Thái Hòa điện, thu được vô số cái nhìn chăm chú của cung nhân. May mắn là da mặt Sở Phong luôn luôn dày, mặt không đỏ tim không đập mà đeo cái băng trên đầu đi vào Thái Hòa điện, kết quả là chân trái vừa mới bước vào, liền hận không thể ngay lập tức rút bàn chân kia về.

“Lão tam, sao lại không chịu vào a?” Đuôi mắt hoàng đế thoáng nhìn qua thân ảnh chợt lóe lên ở ngoài điện kia, khẽ mỉm cười.

Ngồi bên trái ngài là Lăng Phỉ mặc một bộ áo chu mãng bào có màu đỏ, hắn dựa lưng vào ghế dựa, dư quang liếc về phía ngoài điện, thần sắc mang theo một tia trào phóng không nói ra.

“Cung thỉnh phụ hoàng thánh an.” Sở Phong nhịn xuống cảm giác thôi thúc bỏ chạy, kiên trì bước vào trong điện, quỳ xuống trước mặt hoàng đế.

“Đầu ngươi làm sao vậy?” Hoàng đế nhìn vải băng ở trên đầu anh, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Trẫm nghe nói ngươi trong phủ mới nạp thiếp, nuôi một mỹ bệnh bị bệnh. Thế nào, mỹ nhân này có móng vuốt sao?”

Ở đâu lòi ra mỹ nhân bị bệnh a, rõ ràng là một tên bệnh bại hoại! Sở Phong khóc không ra nước mắt, anh ngẩng đầu lên, nhìn hoàng đế, “Đa tạ phụ hoàng quan tâm, vết thương sau ót của nhi thần bất quá là do nhất thời sơ ý mà tạo thành, không có gì đáng lo ngại.”

“Ngươi a, vẫn cứ như là lúc còn bé, quậy phá ham chơi.” Hoàng đế dùng ánh mắt từ ái mà nhìn anh, kéo Sở Phong tới gần một chút, sờ sờ lên vải băng trên đầu anh, “Có muốn trẫm kêu ngự y tới khám cho ngươi một chút không?”

“Không cần đâu, phụ hoàng ngài trăm công nghìn việc, nhi thần sao có thể để ngài phiền lòng chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này.” Vẻ mặt Sở Phong thật sự là không thể chân thực đáng tin hơn nữa mà vuốt mông ngựa. Nói thật, người hoàng đế này anh rất thích, không hề giống với mấy hoàng đế uy nghiêm ác liệt trong phần lớn kịch cổ trang, mà quan trọng nhất là, đối xử với mình cực kì tốt!

Hai người hòa thuận vui vẻ mà trò chuyện với nhau, bất tri bất giác liền bỏ Lăng Phỉ qua một bên. Thái tử điện hạ lúc đầu còn coi như không có chuyện gì mà nhìn đôi cha con kia, nhưng sau đó thì trong mắt lại xen lẫn vào vài tia cô đơn. Không muốn để người khác phát hiện ra tâm tư của mình, Lăng Phỉ bưng nước trà lên, rũ mắt xuống, lặng lẽ uống.

“A, thì ra đại ca cũng ở đây sao.”

Nhắc tới cũng đúng lúc, một màn hắn cúi đầu uống trà mà thất thần đều được Sở Phong thu vào trong mắt. Khóe miệng nâng lên một nụ cười hiểu rõ, Sở Phong giả vờ như vừa để ý tới hắn, làm quá mà trợn to hai mắt, đi tới trước mặt Lăng Phỉ, “Tam đệ đang muốn đi coi đông cung của đại ca một chút.”

“Làm phiền Tam đệ quan tâm rồi.” Trong con ngươi Lăng Phỉ xẹt qua mộ tia ám trầm, lông mi dài buông xuống, ưu nhã mà uống hết trà trong chén.

Hoàng đế nhìn hai người, cười nói, “Phong nhi, đúng lúc ngươi cũng ở đây, Bắc Cương mấy ngày trước có tiến cống một đàn ngựa hãn huyết mới. Trẫm muốn các ngươi đi thử ngựa một chút, thấy thế nào?”

Thử ngựa? Trong lòng Sở Phong lộp độp một tiếng, anh đây một chút kiến thức về cưỡi ngựa cũng không biết a, hơn nữa loài ngựa hãn huyết chưa được thuần hóa này tính tình khẳng định rất hung hãn, nếu mà muốn anh đi thuần hóa chúng, chết cũng không biết là chết như thế nào nữa. Còn chưa kịp trả lời, liền nghe được âm thanh của Lăng Phỉ nói, “Được a, nhi thần cũng sớm muốn được luyện tập tay nghề thuần ngựa một chút. Tam đệ, ý ngươi như thế nào?”

Ha ha, ngài văn võ song toàn, thuần hóa một con ngựa khỏe và vân vân đương nhiên không đáng nói đến rồi. Sở Phong hung ác mà trừng Lăng Phỉ một cái, lại nhìn về phía hoàng đế, nụ cười nịnh nọt lại treo trên môi, “Phụ hoàng, hôm nay nhi thần thân thể không được tốt lắm, hình như là hồi sáng ăn trúng cái gì đó đau bụng…”

Hoàng đế đã sớm biết được anh sẽ dùng chiêu này, sắc mặt ngưng lại, ngữ khí nghiêm khắc nói, “Trẫm biết ngươi cưỡi ngựa không giỏi lắm, nhưng dù sao cũng không thể bỏ bê như vậy được. Thái tử gần đây cưỡi ngựa có chút tiến bộ, ngươi cùng hắn cùng nhau tới Thượng Lâm Uyển, học một chút kỹ thuật cưỡi ngựa cho tốt đi.”

Hoàng đế vừa nói ra lời vàng ý ngọc, Sở Phong dù không biết cưỡi ngựa cũng phải bất đắc dĩ mà đi làm. Lòng anh như tro tàn mà theo sát Lăng Phỉ tới Thượng Lâm Uyển, đến chỗ đó, liền thấy giáo úy dắt hai con ngựa tới hành lễ. Lăng Phỉ chọn một con màu trắng, một chân đạp lên bàn đạp, dễ dàng mà leo lên lưng ngựa. Mà Sở Phong đứng trước một con tuấn mã đỏ thẫm, trợn mắt há mồm mà nhìn tư thế oai hùng khi cưỡi ngựa của Lăng Phỉ.

“Tuyên vương gia, mời ngài.” Giáo úy nhìn anh đứng một bên bất động, tưởng rằng anh cần một vật nhấc lên. Vội vã cúi người xuống, nửa quỳ trước mặt Sở Phong.

Sở Phong phất phất tay, bảo gã lui ra. Anh đạp bàn đạp, muốn học theo tư thế ưu mỹ của Lăng Phỉ mà nhảy lên yên ngựa, nhưng sự thực là, anh vừa cầm lấy yên ngựa thì mặt liền nhăn nhó, mất nửa ngày mới đau khổ bò lên lưng ngựa được.

“A.” Khi anh lắc lắc để ngồi vững vàng lại, thì một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền tới.