Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 83: Thân thể tiêu tán




Buổi tối hôm đó, màu tóc Chu Châu cũng thay đổi. Biến thành màu xám trắng, cùng một màn xám trắng trong không gian kia giống như đúc.

Chu Châu trầm mặc, Liễu Phi Tuyết càng thêm trầm mặc.

Một tuần kế tiếp Dương Sóc theo bọn họ đi sớm về trễ tìm kiếm năng lượng thể.

Trên thực tế, lúc trước trong một thời gian ngắn Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đã tìm được không ít năng lượng thể, nhưng bởi vì không có Dương Sóc ở đó, cho nên đối với không gian không có tác dụng gì. Hiện tại Dương Sóc trở về, không gian cũng phát sinh biến hóa, bọn họ không biết nguyên nhân căn bản, chỉ có thể tận lực cải biến tình trạng hiện tại, còn nếu như cả năng lượng thể cũng không hữu dụng, như vậy… bọn họ thật sự không biết bản thân còn có thể làm gì.

Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là, “Cùng chung sinh mệnh thể” Chu Châu cùng Dương Sóc đều gặp chuyện không may! Đây là tình huống xấu nhất!

Bảy ngày, Dương Sóc ban ngày thì cùng bọn người Chu Châu hành động, ban đêm thì trở lại biệt thự nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng mà nghỉ ngơi thật tốt này vẫn hơi giảm đi, bảy ngày này, Cố Diễm chưa từng xuất hiện. Mà bên ngoài, phong vân biến sắc.

Mơ hồ, Dương Sóc biết Cố Diễm đang làm gì, trong lòng cũng có thể thông cảm đối phương bận rộn cùng không xuất hiện.

Nhưng hắn càng tin tưởng chỉ cần Cố Diễm muốn, tuyệt đối sẽ không có chuyện một chút thời gian cũng không rút ra được.

Những ngày này, nghe rất nhiều chuyện lúc trước, ban đêm khi nằm mơ hắn cũng có thể mơ hồ mơ tới ngày trước.

Đối với Cố Diễm đã không lạ lẫm như lúc đầu, trên thực tế đối với Cố Diễm hắn chưa từng thấy lạ lẫm qua! Cho dù ngay từ đầu, bản năng hắn cũng tồn tại một chút ký ức về đối phương. Hơn nữa ban đêm nằm mơ… theo lý mà nói, dù Cố Diễm không đến tìm bản thân, theo quan hệ của bọn họ, bản thân cũng có thể đi tìm đối phương, dù sao, hiện tại Cố gia sắp thành lão đại duy nhất của thành phố này.

Nhưng mà, bảy ngày này, cuối cùng hắn cũng không bước chân ra…

Thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc lẳng lặng nằm trên giường lớn của mình, ngày mai còn phải tiếp tục ra ngoài tìm năng lượng thể. Có Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, vấn đề an toàn của hắn không cần suy xét, phiền toái cùng khốn cảnh cũng không sao, Chu Châu… dường như nghịch thiên rồi.

Hắn nói vậy là có nguyên nhân, lúc đầu hắn cũng biết Chu Châu rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không đến trình độ nghịch thiên. Nhưng hiện tại Chu Châu lại không như vậy, từ sau khi màu tóc đối phương phát sinh biến hóa, năng lực đối phương theo đó mà đề cao vô cùng rõ ràng, đối với thây ma cấp năm cũng gần như bị áp đặt. Bất kể là động vật biến dị hay thây ma biến dị, chọc vào Chu Châu đều không có kết cục tốt.

Có đôi khi Dương Sóc cũng sẽ vui đùa nghĩ, nếu Cố gia phái Chu Châu ra ngoài, chỉ sợ thành phố này đã sớm thu được rồi.

Nhưng mà, Chu Châu lợi hại như vậy lại cho người ta cảm giác không tốt, giống như… đang tiêu hao sinh mệnh chính mình vậy!

Mà cảm giác này hắn đã được Liễu Phi Tuyết chứng thực, vì vậy, hành động tìm kiếm năng lượng thể càng thêm khẩn trương gấp gáp hơn.

Nhưng dù là bộ dáng này, năng lượng thể bọn họ tìm được đã không ít, vậy mà bên trong không gian lại không có thay đổi gì.

Dương Sóc cũng không biết là một chút biến hóa cũng không có hay là do biến hóa không rõ ràng, tóm lại, những ngày này, hắn mệt chết đi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng làm sao cũng không ngủ được. Vô số lần hắn nghĩ đến có nên ra ngoài tìm Cố Diễm hay không, nhưng nhiều lần vẫn không thể hạ quyết tâm, mà vừa lúc này, bên trong không gian truyền đến cảm giác chấn động, bản thân Dương Sóc cũng chấn động theo, sau đó, hắn cảm giác thân thể như bị thứ gì đó ném ra ngoài, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng buồn bực, khóe miệng liền chảy ra máu tươi. Ngoài ra, đầu đau đớn giống như bị bạo tạc, xé rách đau đớn khiến Dương Sóc nhịn không được ôm lấy đầu mình, trong miệng lần nữa phát ra tiếng kêu đau, lúc này đây, hắn cảm giác máu tươi chảy ra càng nhiều.

Hắn mở miệng, muốn gọi người, nhưng cổ họng giống như bị cái gì nghẹn lại làm sao cũng không phát ra âm thanh.

Trong miệng phun máu, mặt đỏ lên, hồng đến phát tím. Dần dần, Dương Sóc cảm thấy hô hấp khó khăn rồi.

Cùng lúc đó, ở một căn phòng khác, Chu Châu vốn đang nghỉ ngơi bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường, hắn cảm giác được Dương Sóc gặp chuyện không may rồi. Nhưng ngay khi hắn muốn đi xem, thân thể bản thân vậy mà… không thể khống chế được!

Chu Châu kinh hãi, vội vàng muốn kiểm tra tình huống của mình, nhưng tình trạng không thể khống chế ngày càng nghiêm trọng hơn. Dần dần, Chu Châu nhìn thấy rõ ràng linh hồn của mình vậy mà chui ra khỏi thân thể. Linh hồn lộ ra màu trắng bệch trong suốt, cứ như vậy đứng cạnh thân thể, mà thân thể… cũng bắt đầu chậm rãi trở nên trong suốt!

Loại tình huống này Chu Châu cho đến bây giờ chưa từng gặp phải, bản năng hắn muốn gọi Liễu Phi Tuyết bên cạnh đến hỗ trợ, nhưng mà, linh hồn thể hắn làm sao cũng không di chuyển được, càng không thể phát ra chút âm thanh nào. Thời gian, từng chút trôi qua, Chu Châu cảm giác được thân thể chính mình càng thêm trong suốt. Trên thực tế cũng không phải cảm giác mà là chân chân thực thực nhìn thấy! Mức độ trong suốt của thân thể hắn càng ngày càng đậm, lại sau đó, Chu Châu trơ mắt nhìn thân thể chính mình biến thành thể khí tiêu tán trong không gian.

Mà khi thân thể Chu Châu tiêu tán, Liễu Phi Tuyết bên cạnh như cảm ứng được cái gì liền bật dậy từ trên giường, y nhíu nhíu mày, đi đến trước cửa phòng Chu Châu…