Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 54: Vành mắt đỏ




Giọng Cố Diễm mang theo mệnh lệnh tuyệt đối nói ra hai chữ “Đừng động” khiến Dương Sóc thật sự không động đậy nữa.

Lúc này hắn cũng nhìn ra, Cố Diễm rất khác thường, vô cùng khác thường.

Hắn biết rõ, đối phương khác thường là do mình, nếu không phải lần này mình gặp nguy hiểm cùng bị thương, đối phương hiện tại tuyệt đối sẽ không có bộ dáng này.

Chẳng qua là… Cố Diễm khác thường vẫn quá lớn ngoài dự liệu của hắn.

Hắn không nghĩ tới, bản thân bức đối phương đến mức độ này.

“Diễm…” Dương Sóc đau lòng vô cùng, nhẹ giọng gọi, lại nhất thời không biết nên dùng lời thế nào để khiển đối phương buông lỏng một chút, hắn muốn cười nói, ‘anh không có chuyện gì’, đây là thật. Hắn bị thương, nhưng không phải bị thương nặng.

Nhưng mà có một loại dự cảm, nếu mình nói bản thân không có việc gì, như vậy Cố Diễm có thể sẽ càng khác thường.

Dương Sóc ngậm miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Diễm, lại không biết bản thân nên làm gì, nói gì, biểu tình Cố Diễm kéo căng thật chặt, giống như một khi buông ra liền sẽ phát sinh chuyện không cách nào biết trước.

Vì vậy, Dương Sóc chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí nhìn Cố Diễm, chờ đối phương tự mình chậm rãi hồi phục.

Mà loại chờ đợi này không phải gắng công vô ích, cũng không rõ trôi qua bao lâu, Dương Sóc cho là đã qua cả một đời, Cố Diễm rốt cục có động tác.

Y nâng Dương Sóc dậy tựa vào ngực chính mình, Dương Sóc nhất thời thở phào một hơi, một chút sức lực cũng không dùng đến, cả người tựa trong ngực Cố Diễm, hơn nữa loại tư thế này cũng tiện cho hắn nhìn biểu tình đối phương.

“Diễm… đừng như vậy, là anh không tốt.” Âm thanh Dương Sóc nhẹ vô cùng, nhưng mà từ trên người Cố Diễm truyền tới cứng ngắc cùng run rẩy khiến hắn biết rõ y nghe thấy, hơn nữa cảm thấy không bình tĩnh.

Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, miễn cưỡng đè xuống bạo ngược trong lòng, y nhắm mắt lại, cúi đầu, hôn lên mép tóc Dương Sóc, Dương Sóc nhu thuận đáp lại, cùng Cố Diễm hôn môi, khiến bản thân càng tới gần đối phương hai phần.

Cố Diễm không nói gì, nhưng hai tay ôm Dương Sóc trong ngực rất dùng sức, hơn nữa giống như đang khắc chế cái gì đó, Dương Sóc cảm giác được cánh tay đối phương rất cứng ngắc.

Trong khi cảm thấy như vậy, Dương Sóc cũng liền giật giật ngón tay mình, hai tay Dương Sóc nhẹ phủ lên tay Cố Diễm, động tác lần này cũng không kịch liệt, cho nên đối với thương thế của hắn không có ảnh hưởng.

Cố Diễm khi cảm giác được trên tay mình nhiều thêm bàn tay không thuộc về bản thân, nhưng lại hết sức quen thuộc ôn hòa, cứng ngắc mới chậm rãi buông lỏng, cũng thoáng thả nhẹ sức lực trong tay.

Dương Sóc không dám kích thích đối phương, chỉ có thể dịu dàng dùng tay chính mình bao trùm lên tay Cố Diễm, rất nhẹ, nhưng lại kiên trì. Lần này hiệu quả rất tốt, lại qua một lát sau, Cố Diễm rốt cục có thể xem như nói chuyện bình thường, mặc dù, giọng nói khàn khàn vô cùng, hiển nhiên còn chưa bình tĩnh.

“Là con hổ kia sao?” Cố Diễm hỏi, ôm Dương Sóc trong ngực, không để cho đối phương nhìn thấy sát ý ngập trời trong mắt y, lúc này y chỉ hy vọng con cọp biến dị kia ở ngay trước mặt y, dùng nó cúng tế lửa giận của mình.

Dương Sóc khẽ gật đầu, không khiến giọng điệu của mình lộ ra nhẹ nhõm, chỉ vô cùng bình tĩnh nói: “Đúng, còn có… anh em nó?” Tổng cộng ba con hổ biến dị, cho nên tiểu đội bọn họ mới có thể chật vật như vậy.

“Tổng cộng mấy con?” Cố Diễm cũng tận sức khiến âm thanh của mình nghe thật bình tĩnh.

Dương Sóc không giấu diếm, “Ba con, vốn dĩ con bị thương kia, hẳn là công lao Cố gia bọn em vài ngày trước, con kia chết rồi, thi thể nó bị anh em bọn nó nuốt vào bụng ngay tại chỗ, hai con còn lại sau khi ăn thi thể đồng loại thì thực lực tăng gấp đôi, bọn anh nhất thời không suy xét kỹ mới có thể chật vật như vậy. Sau đó vừa đánh vừa lui, lúc ấy sắc trời đã tối, chỉ có thể hướng bên này, mặc dù phùng lâm chớ nhập(gặp rừng thì đừng vào), nhưng dưới tình huống đặc biệt vẫn là bên này có thể ẩn thân chút ít, bọn anh liền tiến vào, vận khí cũng không tệ lắm, tìm được chỗ này.”

“Ừm….” Cố Diễm nhẹ nhàng ứng tiếng, thản nhiên nói: “Em sẽ không bỏ qua chúng nó.”

Dương Sóc khẽ cười cười, “Được, đến lúc đó mang anh cùng đi báo thù.”

“Anh ư?” Ánh mắt Cố Diễm chợt gắt gao nhìn chăm chú về phía Dương Sóc. “Thương thế của anh, đừng nói chẳng qua là đơn thuần vì tự bảo vệ mình.”

Dương Sóc khẽ cười khổ, đã biết trước đối phương sẽ hỏi cái này.

Mặc dù trong lòng cười khổ, nhưng mà Dương Sóc không hề giấu diếm, “Luôn cùng một đội, giúp đỡ đồng đội một chút mà thôi.”

Cố Diễm nhắm mắt lại, không hỏi hắn giúp ai, không hỏi Dương Sóc sao phải làm vậy gì đó.

Có mấy lời một khi hỏi, như vậy có nhiều thứ sẽ thay đổi. Y thừa nhận, bản thân rất ích kỷ. Nhưng mặt ích kỷ như vậy, y không muốn Dương Sóc nhìn thấy, khi đó sẽ khiến y cảm thấy mình rất khó coi.

Đối với việc Cố Diễm không hỏi tới, Dương Sóc cũng không thả lỏng, chỉ cảm thấy hiện tại càng thêm yêu thương.

Người đàn ông này, mỗi một giây, để ý nhất luôn là cảm thụ chính mình, còn luôn lo lắng cho cái nhìn của mình, người yêu như vậy, sau khi bản thân chân chính quan tâm thì làm sao lại không đau lòng…

Dương Sóc đau lòng liền không khỏi nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Dương Sóc, “Diễm, anh có chừng mực, đó là bởi vì anh biết sẽ không gây nguy hiểm đến sinh mệnh anh. Nhưng mà, có thể khiến anh trả giá sinh mệnh, chỉ có Diễm. Diễm cũng như vậy, có phải không?”

Toàn thân Cố Diễm chấn động, hô hấp cũng thô dày hai phần, ánh mắt y nhìn về phía Dương Sóc không khỏi dâng lên một tia phức tạp.

Y đã chờ thời khắc này rất nhiều năm nhưng không biết vì sao, lúc này lại chẳng thể nào cảm thấy vui vẻ, nếu như khi đợi được đến lại muốn Dương Sóc trả giá cao là bị thương, y tình nguyện người bị thương là bản thân, y chỉ hy vọng đối phương bình yên, bình yên sống bên trong đó, dù là không tim không phổi thì cũng dễ chịu hơn như bây giờ, luôn khiến bản thân nóng ruột nóng gan, lo lắng đối phương sẽ bị thương hay không.

“Diễm không vui?” Dương Sóc nhíu mày, hắn cho rằng lời này của mình sẽ khiến đối phương cao hứng.

Âm thanh Cố Diễm khàn khàn, đầu y chôn ở giữa cổ Dương Sóc, “Không, vui vẻ.”

Dương Sóc cười, “Lời này nếu nối liền thành một câu chính là không vui, Diễm quả nhiên không vui mà.”

Cố Diễm thế nhưng khác thường không có cãi lại, chẳng qua là vẫn như cũ vùi đầu mình vào giữa cổ Dương Sóc, không cho đối phương thấy rõ nét mặt mình. Chỉ là hai tay lại trở nên cứng ngắc có thể nói lên chút gì đó.

Dương Sóc nhíu nhíu mày, khẽ nâng đầu Cố Diễm lên, “Diễm, nhìn anh.”

Cố Diễm làm theo lời đối phương, nhưng đã thu hồi biểu tình trên mặt bản thân.

Mày Dương Sóc nhất thời nhăn càng chặt, “Diễm, vì sao không vui? Anh cho là em cũng nghĩ như vậy.”

Ánh mắt Cố Diễm có chút lóe lóe, dưới tầm mắt kiên trì của Dương Sóc cuối cùng mới nhàn nhạt nhẹ nhàng nói: “Em thà rằng anh không tim không phổi, ít nhất như vậy anh chỉ quan tâm bản thân.” Như vậy, cũng sẽ không bị thương.

Câu cuối cùng Cố Diễm không nói ra, bởi không cần phải nói, Dương Sóc, hắn hiểu.

Dương Sóc quả thật hiểu, chấn động mạnh, vành mắt nóng lên, “Diễm…”

Hắn cho rằng, Cố Diễm muốn, để ý nhất là hai người yêu nhau, đây cũng là điều bản thân đang quan tâm nhất, nhưng mà, Cố Diễm lại nói, dù bản thân không tim không phổi cũng không sao, chỉ cần bản thân bình yên.

Ha ha ha ha, thời điểm vừa mới sống lại bản thân nghĩ phải hồi báo tình cảm của Cố Diễm, muốn khiến Cố Diễm còn chưa chết đi sống thật tốt, thật tốt, nhưng dù như vậy, những thứ này, dường như thành lập trên cơ sở Cố Diễm rất yêu mình. Nếu Cố Diễm không yêu bản thân, di tình biệt luyến, như vậy hắn còn có thể hồi báo sao? Hắn còn có thể hy vọng đối phương thật tốt như vậy sao? Đáp án, sẽ không khẳng định như vậy nữa đi?

Thế nhưng, Cố Diễm không giống, điều người này muốn so với mình rõ ràng hơn nhiều. Có thể nói, Cố Diễm xem như ích kỷ, cũng không phải vì chính y, mà chỉ vì hắn, vì Dương Sóc hắn.

Bản thân vốn cho rằng hiện tại hắn cùng Cố Diễm trả giá tình cảm ngang nhau, là như nhau, không có ai nhiều ai ít, nhưng cho đến bây giờ mới phát hiện vẫn là mình nghĩ quá ngây thơ rồi. Nghĩ quá đơn giản rồi!

Cố Diễm yêu mình, so với mình yêu y nhiều hơn nhiều, điên cuồng hơn nhiều! Là chân chính điên cuồng!

“Thật có lỗi, em biết bản thân rất ích kỷ, anh xem như không nghe được gì đi.” Có lẽ là nét mặt Dương Sóc quá mức xúc động, Cố Diễm lập tức nói, chẳng qua thần sắc có chút đè nén.

“Đồ ngốc, em tên ngu ngốc này…” Thanh tuyến Dương Sóc rất khàn, không quan tâm thương thế chính mình, hung hăng kéo Cố Diễm vào trong ngực, gắt gao ôm lấy…

Cố Diễm kinh hãi, muốn đẩy Dương Sóc ra, tránh cho đối phương thương tổn chính mình, nhưng lại sợ bản thân nếu thật sự đẩy đối phương ra ngược lại cũng làm hắn bị thương, vì vậy, chỉ có thể cứng đờ.

“Xin lỗi…” Dương Sóc không muốn Cố Diễm nhìn thấy mắt mình ướt át, không muốn yếu thế trước mặt Cố Diễm, chỉ là không muốn khiến đối phương áy náy, cho nên hắn vùi mặt vào giữa tóc Cố Diễm, hung hăng ma sát hai cái. Giống như nhất định phải làm rối loạn tóc Cố Diễm vậy.

“Đừng nói xin lỗi.” Giọng Cố Diễm cũng rầu rĩ, “Em không thích.”

“Được, không nói cái kia nữa, chuyện hôm nay, về sau chúng ta cũng đừng để nó lại phát sinh nữa, được không?”

“Ừm, có nguy hiểm gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.” Cố Diễm bình tĩnh nói, hạ quyết tâm không cho Dương Sóc lần nữa mạo hiểm ngoài tầm mắt mình.

Dương Sóc ước chừng dự cảm được sắp tới tự do của mình sẽ bị trói buộc, nhưng giờ khắc này, cũng bởi giáo huấn hôm nay, hắn quyết định vẫn là thuận theo ý Cố Diễm, không chỉ bởi vì áy náy, càng bởi… vì yêu say đắm.

Đổi chỗ mà nói, nếu hôm nay người gặp nạn là Cố Diễm, còn là dưới tình huống bản thân không biết, như vậy điều bản thân sẽ làm, có thể so với Cố Diễm còn muốn mạnh mẽ hơn, y, cuối cùng vẫn cố kỵ chính mình.

Cho nên, lời nói “cùng nhau đối mặt” mới sẽ cẩn thận từng ly từng tí như vậy.

Về sau, hai người lẳng lạng ôm nhau trong chốc lát, sau đó, người Cố gia đến, tiếp theo, bọn họ suốt đêm trở về thành phố, có Cố gia hộ tống, hệ số nguy hiểm trên đường nhỏ đi không ít, dù đây là đang ban đêm!

Bọn người Cố Diễm và Dương Sóc đương nhiên là trở về biệt thự đã thuê.

An bày tốt cho Dương Sóc xong, Cố Diễm bảo tất cả người Cố gia quay trở về đi, có điều Cố lão gia tử truyền lời đến, nói là muốn Cố Diễm trở về một chuyến. Cố Diễm biết rõ đối phương vì chuyện gì, nhưng mà không muốn động, vì vậy không đi.

Dương Sóc nằm trên giường chiếu mềm mại cười hỏi đối phương, “Ông nội mời đến, không đi không sao chứ?”

“Từ từ cũng không sao.” Cố Diễm thản nhiên nói, “Ông nội biết rõ hôm nay em sẽ không đi.”

Dương Sóc cười, kéo Cố Diễm qua lau khô tóc, “Ngủ đi, rất muộn rồi.”

Cố Diễm mềm mại nằm trong chăn, ở bên cạnh Dương Sóc tìm được vị trí của mình, sau đó cẩn thận ôm đối phương, Dương Sóc cười hôn tran đối phương một cái, “Yên tâm đi, anh nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi.”

Cố Diễm khẽ gật đầu một cái, “Ừ, anh không có chuyện gì em mới có thể yên tâm.”

Rồi sau đó, hai mắt hai người đều nhắm nghiền, đầu cùng chạm vào nhau, thời gian yên tĩnh.

Bên kia, Chu Châu ở trước cửa bọn Dương Sóc nhìn thoáng qua một cái, cuối cùng, đi đến gian phòng Liễu Phi Tuyết.

Khi hắn đến đối phương đương nhiên chưa ngủ, trên thực tế, Liễu Phi Tuyết căn bản không cần ngủ.

Khi Chu Châu đến, Liễu Phi Tuyết chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, không nói chuyện.

Chu Châu bình tĩnh nói: “Lần này Dương Sóc bị thương không nhẹ.”

Liễu Phi Tuyết giống như cười mà không phải cười, “Ừ, nếu cậu ta treo chỉ sợ ngươi cũng vất vả.”

Chu Châu híp híp mắt, đột nhiên nói: “Tàng Thanh, vì sao ngươi đáp ứng cùng bọn ta ra ngoài?”

Đôi mắt Liễu Phi Tuyết lập tức lạnh xuống, trên mặt dù vẫn treo cái biểu tình như cười như không, nhưng con ngươi lạnh lẽo như cái rét mùa đông, “Đôi bên cùng có lợi mà thôi.”

Chu Châu từng bước một đến gần Liễu Phi Tuyết, “Hai ngày này, chúng ta đều bên cạnh nhau, ngươi đang tìm vật gì, đúng không?”

“Ngươi không phải cũng ở đây tìm thứ gì sao?” Liễu Phi Tuyết cười lạnh.

Chu Châu ngồi xuống giường Liễu Phi Tuyết, “Tàng Thanh…”

“Ta đã nói, ta hiện tại tên là Liễu Phi Tuyết, ngươi nếu ngay cả chút trí nhớ đó cũng không có thì về sau đừng nói chuyện với ta.”

Chu Châu hơi mím môi, “Được rồi, Phi Tuyết, như vậy, ngươi có thể nói một chút ngươi đang tìm cái gì không?”

“Vậy ngươi đang tìm cái gì?” Liễu Phi Tuyết cười lạnh hỏi lại.

Chu Châu nhìn chằm chằm Liễu Phi Tuyết, sau đó từng chữ một cho ra đáp án của mình, “Ta đang tìm thứ ngươi muốn tìm, ta muốn giúp ngươi.”