Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 62: Món quà




Mô hình địa cầu thủy tinh xinh đẹp, bày ở trên bàn làm việc kiểu cổ của Trang Húc Nhiên, cũng không có vẻ quá đường đột.

Diệp Lăng trái nhìn phải ngắm, cảm thấy rất hài lòng, bỏ ra hơn một nghìn tệ vì cái này đúng là đáng giá.

Lần nữa chỉnh lại vị trí một chút, Diệp Lăng cười vỗ vỗ tay, chính là như vậy.

Chờ cho cuộc họp chấm dứt, Trang Húc Nhiên trở về văn phòng, thuận tiện phân phó thư ký tiểu Kha đi pha hai tách trà mang đến đây.

Cậu vừa vào văn phòng, liền nhìn thấy Diệp Lăng ngồi trước bàn làm việc của mình, cúi đầu giống như là đang xem tài liệu.

“Diệp Lăng.”

Diệp Lăng hơi ngẩng đầu, đặt tài liệu trong tay xuống rồi cười với cậu: “Họp xong rồi.” Thuận tiện đứng lên, trả lại vị trí cho cậu.

“Ừm.” Trang Húc Nhiên đi tới, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có nhiều hơn một vật trang trí.

Đó mà một mô hình địa cầu bằng thủy tinh, quét mắt nhìn qua thật là xinh đẹp, chủ yếu là… vật này xuất hiện lúc nào?

“Anh…” Trang Húc Nhiên nhìn qua, nhìn lại, sau đó nhìn thẳng về phía Diệp Lăng.

Chỉ thấy Diệp Lăng nhìn cậu mỉm cười, còn hỏi cậu: “Thấy được không?”

Đưa tay bật công tắt, mặt trăng liền phát sáng, chậm rãi xoay quanh địa cầu trong suốt, mà Trang Húc Nhiên căn bản phản ứng không kịp, bên tai chỉ còn giọng nói trầm thấp của Diệp Lăng: “Trước kia em từng nói, mỗi người đều là một ngôi sao, mà anh là mặt trăng.” Hắn nở nụ cười, cảm thấy Trang Húc Nhiên vẫn là bá đạo như vậy, nhưng mà hắn chấp nhận cái bá đạo đó: “Ừm, vậy thì em chính là trái đất.”

Mặt trăng chuyển động xung quanh trái đất, chính là vậy.

“…” Trang Húc Nhiên đứng ngốc tại chỗ, không có cách nào mà không ngốc được, bởi vì thật sự là quá..

Đây có lẽ là lời nói êm tai nhất mà cậu được nghe trong cuộc đời này, lời tâm tình.

“Làm sao vậy, em không vui?” Không nhận được phản ứng gì, Diệp Lăng nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ cái này là trò xưa rồi? Trang Húc Nhiên không thích nữa?

“Không phải, em rất thích.” Trang Húc Nhiên nói, làm sao mà không thích được, cậu vươn ngón tay cẩn thận chạm vào quả cầu kia, còn có mặt trăng đang tỏa sáng, Diệp Lăng vậy mà lại đi làm những việc này.

Lúc trước quả thật cũng là cố tình khơi gợi Diệp Lăng, muốn cho hắn nói ra mấy lời dễ nghe.

Không nghĩ tới đã lâu như vậy, hắn còn nhớ rõ chuyện này.

Trang Húc Nhiên cảm thấy tâm tình quá mức phập phồng, cần phải bình tĩnh lại một chút, cậu nói: “Sao anh lại bỗng nhiên mua vậy, mua cho em cái này?”

Thật sự rất đẹp, rất đáng yêu.

“Ngày đó nhìn thấy trong cửa hàng.” Diệp Lăng cười nói: “Nhìn thấy liền nhớ đến em, muốn mua tặng cho em.”

Trái đất kiêu ngạo, cứ theo ý em ấy đi, em ấy vui là được rồi.

Trang Húc Nhiên còn có thể thế nào, cậu không khống chế được nhịp tim nhảy loạn, cũng không che giấu được khuôn mặt đắc ý.

Rốt cuộc, Diệp Lăng vẫn là có trái tim a.

“Cảm ơn anh, em rất thích.”

Đưa tay qua, ôm lấy vai Diệp Lăng rồi hôn lên hai má hắn, đôi mắt sáng ngời tràn ngập vui vẻ.

Thật sự vui vẻ.

Như vậy là được rồi.

Diệp Lăng nắm chặt tay cậu, cũng vui mừng, cũng cười hôn lại hai má cậu.

“Ừm, tan tầm lại đi mua cho anh món quà, cũng tặng một món cho anh.” Trang Húc Nhiên hào hứng bừng bừng nói, rất hưởng thụ việc người tới tôi đi với Diệp Lăng.

“Được, tan tầm rồi hẵn nói.” Diệp Lăng nhìn thấy tiểu Trình vào, sợ hãi mà tránh khỏi cánh tay của Trang Húc Nhiên, mình cầm lấy tài liệu đến bên bàn làm việc đọc.

Trang Húc Nhiên ngồi xuống, phân phó công việc cho tiểu Trình.

Một lát sau, tiểu Kha mang đến hai tách trà đi vào, đưa cho hai người bọn họ.

“Cảm ơn.” Diệp Lăng cười cười nói cảm ơn với tiểu Kha, chăm chú nhìn vào tài liệu, làm quen với tình huống ở công ty.

Trang Húc Nhiên xử lý xong mấy việc thường ngày, chuyển ghế dựa tới đây cùng nhìn với Diệp Lăng, giúp hắn hiểu rõ tình hình.

Tiến độ như vậy liền rất nhanh.

“Anh thật sự là lần đầu tiên làm việc?”

“Ừ…” Cái này biết nói làm sao đây, Diệp Lăng chỉ có thể ừ.

Trang Húc Nhiên nhíu mày, tỏ vẻ hoài nghi, cậu cảm thấy Diệp Lăng rất nhanh đã nắm rõ công ty mình, không giống như người mới lần đầu tiếp xúc công ty.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, Diệp Lăng tài giỏi có thể giúp mình gánh vác bớt một phần công việc, làm cho thời gian rãnh rỗi nhiều hơn một chút, có thể ở chung nhiều hơn.

Nghe thấy Trang Húc Nhiên nói ra câu này, Diệp Lăng liền nở nụ cười, hiện tại bọn họ không phải là cả ngày đều ở chung một chỗ sao?

“Anh cảm thấy như vậy là quá do bất cập sao?” Trang Húc Nhiên ngẫu nhiên nghe thấy mấy nhân viên nói, tình yêu văn phòng hại nhiều hơn lợi, phần lớn đều là kết thúc trong thảm bại, nên có chút lo lắng.

(过犹不及 (quá do bất cập) tức là tốt quá hóa lốp, nghĩa là tốt quá hóa dở hay tốt quá thì bị phản tác dụng.)

“Khá hoàn hảo.” Vấn đề này Diệp Lăng không có suy nghĩ qua, nhưng mà nếu như Trang Húc Nhiên để trong lòng, hắn liền phân tích một chút: “Kỳ thật mặc kệ có làm việc cùng nhau hay không, em vẫn luôn tồn tại trong không gian thời gian của anh, đều là mãnh liệt, một chút cũng không giảm bớt.”

Bình thường điện thoại hay tin nhắn, đều chưa bao giờ gián đoạn.

Trang Húc Nhiên vẫn luôn tồn tại trong không gian cùng thời gian của Diệp Lăng, cho tới nay đều thế.

“A? Vậy anh cảm thấy không hài lòng sao?” Trang Húc Nhiên nhìn hắn, vô cùng để ý câu trả lời thật lòng của hắn.

“Không có, khá tốt.” Diệp Lăng đã thành thói quen, nghĩ rằng không thể quá dung túng Trang Húc Nhiên, hắn nghiêm mặt nói: “Nhưng mà anh nhiệt liệt đề nghị em, có thể không can thiệp vào việc cá nhân của anh.”

“Ha, anh thì có cái gì mà việc cá nhân.” Trang Húc Nhiên vô cùng không nể tình mà cười nhạo.

Cái đề nghị này, không đáng tiếp thu.

“…” Diệp Lăng trông mong mà giương mắt nhìn, khiến cậu không có biện pháp.

Cái bộ dạng đáng thương này làm cho Trang Húc Nhiên bật cười, vô cùng vui vẻ, hôm nay cậu thật sự rất vui vẻ.

Người xung quanh đều cảm nhận dược, hôm nay sếp không giống như thường ngày, mặt mày tỏa sáng.

Không biết còn tưởng rằng công ty có chuyện gì vui,  chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, cậu cái này gọi là tình trường đắc ý sự nghiệp vượng.

Nhưng khi nói đến sự nghiệp của Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng liền có rất nhiều điều muốn nói.

Tan tầm hai người về nhà, liền nói ra trên bàn cơm.

“Trang Húc Nhiên, anh thấy gần đây hiệu suất của công ty cùng với đơn đặt hàng quý sau, phải hơn một năm nữa mới đuổi kịp, dường như đang theo chiều hướng không được tốt.”

Ăn bát thịt Diệp Lăng gắp cho, Trang Húc Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói: “Gần đây hiệu suất của công ty quả thật không tốt lắm, ngân sách cho các quý tiếp theo đều giảm.”

Mấy khách hàng lớn đều đã sớm thông tin, sáu tháng cuối năm nay sẽ không còn được tràn ngập thị trường như trước.

“Ừ, anh có ý này, anh nghĩ phải phát triển trong nước, đa dạng đơn đặt hàng, không câu nệ chỉ chăm chăm một sản phẩm điện tử.”

“Sau lần anh nói với em trước đó, em có cân nhắc qua.” Trang Húc Nhiên nói: “Nhưng mà vạn sự khởi đầu nan, vẫn còn sàng lọc tuyển chọn khách hàng, sớm nhất cũng phải sang năm mới có thể tiến hành.”

Hơn nữa còn phải liên lạc với nhà máy đáng tin, cũng là một chuyện tốn công tốn sức.

Diệp Lăng gật gật đầu nói: “Cái này anh biết rõ, bây giờ anh làm cho em một bản kế hoạch, em xem thử một chút.”

Đối với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Trang Húc Nhiên hơi lộ ra chút kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Được a.”

Ở nhà cùng Diệp Lăng nói về công việc trên bàn cơm, là một chuyện rất mới lạ, hơn nữa còn có loại cảm giác hưng phấn khó hiểu.

“Ừ.” Nói xong chuyện công việc, Diệp Lăng khôi phục lại bộ dạng thường ngày, cười cười mà gắp rau cho Trang Húc Nhiên: “Ăn nhiều một chút, dù sao em cũng không có bao nhiêu thịt.”

“Anh còn ghét bỏ.” Trang Húc Nhiên liếc hắn một cái, ngoan ngoãn ăn sạch.

Buổi tối từng người tắm rửa, Diệp Lăng chủ động đi qua ôm, hôn nhẹ lên cổ Trang Húc Nhiên, cởi quần áo cho cậu, bàn tay ấm áp ở trên người cậu mà chạy loạn đầy ái muội.

Trang Húc Nhiên ỡm ờ, bị Diệp Lăng đẩy lên giường, làm một bữa thịt phong phú.

(OMG thịt đâu, bữa thịt phong phú đâu???)

(ỡm ờ, nguyên bản là 半推半就 bán thôi bán tựu, giải bộ chối từ, tình trong như đã mặt ngoài còn e.)

“A…” Nhấc lên mí mắt sững sờ nhìn trần nhà, có chút trì độn.

Bàn tay ấm áp kia vẫn còn vuốt ve khắp nơi trên cơ thể, người nào đó sau khi tận hứng cũng không rời đi, ngược lại càng thêm ôn nhu quý trọng mà liên tục vuốt ve, khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.

… Nhưng nếu như không có cứ cố tình lưu luyến ở chỗ nào đó thì tốt rồi.

“Diệp Lăng.” Trang Húc Nhiên dùng ánh mắt kháng nghị.

“Hả?” Diệp Lăng giải thích: “Trên người em chỗ nào cũng cấn, chỉ có chỗ này có thịt.”

“…” Trang Húc Nhiên hận không thể cắn đứt lỗ tai hắn, vậy mà lại đi ghét bỏ mình cấn người, hừ.

“Ăn nhiều một chút.” Diệp Lăng ngậm lấy vành tai mỏng, thấp giọng nói, mang theo vô tận quan tâm.

Trang Húc Nhiên im lặng hô hấp, chớp chớp hai mắt, không có cách nào có thể nói không với hắn.

“Ừ.” Cậu nghe thấy giọng nói của mình, câu trả lời đầy vui sướng.



Cùng đi làm cùng tan tầm, cùng họp, cùng ăn cơm trưa.

Gần đây tâm tình của mọi người không tệ, có chút mùi vị xuân phong đắc ý.

(春风得意 xuân phong đắc ý: xuân phong là gió xuân ấm áp, đắc ý là vừa lòng, hài lòng, như ý muốn. Ý là công việc thuận lợi, suôn sẻ khiến người vui mừng hớn hở.)

Trang Húc Nhiên xem hết một phần tài liệu, dừng lại nghỉ ngơi. Ánh mắt không tự chủ liếc về bàn làm việc bên cạnh, đó là Diệp Lăng đang ngồi lập bản kế hoạch, một tuần này không sai biệt lắm đều là bộ dạng như vậy.

Cứ im lặng mà nhìn Diệp Lăng như vậy, lại nhìn mô hình địa cầu trên bàn mình, sau đó duỗi cái lưng mỏi uống tách trà, công tác vô cùng vui sướng.

“Diệp Lăng, có đói bụng không?” Nhanh đến bốn giờ rồi, Trang Húc Nhiên bấm điện thoại gọi điểm tâm chiều.

“Hả? Ừ, có.” Diệp Lăng ngẩng đầu khỏi bản kế hoạch của mình, tạm thời bỏ xuống.

Đứng dậy lấy hai tách trà của mình và Trang Húc Nhiên châm thêm nước ấm.

“Cảm ơn.” Bưng hai tách đến trước mặt, Trang Húc Nhiên nhận lấy, uống một ngụm nói: “Cảm giác thế nào, có thể nắm chắc không?”

Diệp Lăng đứng bên cạnh cậu, một tay chống bàn, biểu lộ chân thành nói: “Có thể, không cần lo lắng.”

“Ừm.”

Thật vui vẻ a, bởi vì Diệp Lăng biết mình để ý.

Cậu đúng là đang lo lắng, không muốn cho Diệp Lăng áp lực lớn như vậy.

“Cảm ơn.” Một lúc, Diệp Lăng bỗng nhiên nghiêng đầu qua, hôn một cái.

Trên khuôn mặt truyền đến xúc cảm ấm áp, cánh môi mềm mại chậm rãi dời đi, nhưng độ nóng vẫn còn nguyên,  tận trong lòng.

Hai ngày sau, Diệp Lăng đưa bản kế hoạch đến trước mặt Trang Húc Nhiên.

Đây là một bản kế hoạch rất chuyên nghiệp, khiến cho người ta vừa nhìn là đã hiểu ngay, tìm không ra chỗ nào sai sót.

Trang Húc Nhiên dùng một cái buổi trưa là đã xem xong, cậu có chút không nghĩ ra như thế nào mà Diệp Lăng chỉ trong một thời gian ngắn đã thu được những thông tin này.

Hơn nữa nhìn bộ dạng giống như là hiểu rất rõ, bản kế hoạch này rất có trọng lượng.

“Ý tưởng của anh rất tốt, nhưng mà làm được không dễ, anh thật sự quyết định muốn đi thực tế?”

Diệp Lăng lựa chọn khách hàng, có chút nổi danh trong nghề, cũng không dễ dàng nhận được cơ hội hợp tác.

“Anh biết rồi, muốn thử một lần.” Phát hiện Trang Húc Nhiên bình tĩnh nhìn mình, Diệp Lăng lần nữa nghiêm túc gật đầu: “Ừ, anh muốn thử một lần.”

Nếu đã như vậy, Trang Húc Nhiên cũng không có biện pháp ngăn cản hắn, đành phải nói: “Vậy được, em ủng hộ anh, cho anh thử một lần.” Cậu còn muốn nói, nói rằng cho dù không được cũng đừng nản chí, từ những khách hàng nhỏ mà dần đi lên. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn cổ vũ, mỉm cười, tin tưởng hắn.

Nhận được sự tín nhiệm vô điều kiện cùng cổ vũ của người yêu, Diệp Lăng cũng cười, Trang Húc Nhiên vẫn giống như kiếp trước, lựa chọn ủng hộ mình.

Mà khác với lần trước ở chỗ, Trang Húc Nhiên lần này không có nghiêm túc khuyên bảo, mà toàn bộ quá trình đều giữ nguyên nụ cười.

Trái tim cảm động, Diệp Lăng đi qua hôn một cái vào giữa trán người yêu, thầm cho cậu lời hứa hẹn trong lòng.

Sẽ làm tốt, sẽ cố gắng phấn đấu, cho cậu một chỗ dựa vững chắc, tránh lo lắng về sau…

Sau đó, tùy duyên đi, cũng chỉ có thể mặc cho số phận mà thôi.



Sau khi kế hoạch nhận được đồng ý, chức vụ Diệp Lăng cần phải thay đổi một chút. Trang Húc Nhiên cho hắn một chức gọi là Phó quản lý, thuận tiện cho hắn hoạt động bên ngoài.

Diệp Lăng bắt tay vào chuẩn bị tài liệu.

Đã có kinh nghiệm của kiếp trước, có thể bớt đi rất nhiều đường quanh co.

Lần này hắn phải nắm chặt, một khách hàng lớn mà kiếp trước hắn truy lùng hơn nửa năm.

Sau khi Trang Húc Nhiên biết được ý định của Diệp Lăng, hơi kinh ngạc, không phải bởi vì không tin Diệp Lăng, mà là cảm thấy… Bản kế hoạch này như thế nào lại có hành động đầy tính công kích, thật là tên đầu gỗ Diệp Lăng có thể nghĩ ra được.

Mà Diệp Lăng chẳng những nghĩ ra, mà thật sự đi làm.

Ngay đầu tiên trở về báo cáo tình hình công việc, khụ khụ, hắn bị hung hăng từ chối, ngay cả người cũng chưa thấy.

“Trương Kha này, tuy rằng không quen biết, nhưng cũng không phải khó gặp như vậy.”

Nhìn thấy Diệp Lăng cực khổ, thậm chí người cũng không gặp được, Trang Húc Nhiên đã nghĩ đi hỗ trợ.

“Không cần, để từ từ thì tốt rồi.” Diệp Lăng nói, hắn biết rõ công ty này của Trang Húc Nhiên, vẫn là do một mình dựng lên, không dựa vào quan hệ thân thích.

Nói rõ rằng chủ tâm của Trang Húc Nhiên cũng không hy vọng lợi dụng quan hệ trong nhà, cậu muốn dùng thực lực của mình để vươn lên.

“Vậy được, anh cũng không cần quá áp lực, từ từ rồi sẽ đến.” Trang Húc Nhiên vỗ cánh tay hắn, trong mắt đều là cổ vũ.

Diệp Lăng rất thích Trang Húc Nhiên như vậy, hắn cảm thấy gần đây cái gì cũng đều thay đổi theo hướng tốt hơn, ngay cả Trang Húc Nhiên bá đạo cũng trở thành người biết quan tâm săn sóc.

Vì vậy xoa xoa mặt người nọ, cười đến vui vẻ.

“Đêm nay muốn ăn cái gì, làm cho em ăn.”

“Anh quyết định đi.” Trang Húc Nhiên: “Anh làm đều hợp khẩu vị của em.”

Cùng Diệp Lăng sinh hoạt một chỗ thời gian dài, đã quá quen thuộc với tay nghề của Diệp Lăng.

Có đôi khi ăn cơm ở nơi khác, ngược lại cảm thấy mùi vị có chút không đúng.

Mà cho dù Diệp Lăng chỉ đơn giản làm món cháo hoa trộn củ cải đỏ, đã ngon vô cùng.

“Được.”

Tan tầm cùng đi dạo siêu thị, ung dung rãnh rỗi đi dạo khắp nơi, mua không ít đồ về nhà.

Buổi tối làm một bữa cơm phong phú, hai người ăn đến bụng căng cứng, mà vẫn cảm thấy còn chưa đủ.

Trong công ty, mới sáng sớm Diệp Lăng đã đi ra ngoài, nói với Trang Húc Nhiên buổi trưa có khả năng không thể trở lại cùng cậu ăn cơm trưa.

“Anh đã tìm được người, muốn tiếp khách ăn cơm?”

“Ừ, có khả năng, nếu như không thấy được ông ấy, liền thuận tiện đi gặp mặt người khác.”

“Vậy được.”

Dù sao Diệp Lăng phải làm việc, không có khả năng mỗi ngày đều ở bên mình.

Hơn nữa hiện tại vừa mới cất bước, muốn đi vào quỹ đạo còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trang Húc Nhiên cũng không phải là người bốc đồng, cậu biết rõ Diệp Lăng thật sự muốn đạt được thành tựu, rất muốn giúp mình.

Diệp Lăng toàn tâm toàn mà cố gắng vì công ty của mình, bản thân chuyện đó đã là một thứ khiến người ta cảm động.

Trưa nay Diệp Lăng không trở lại, trước giờ tan tầm không lâu, mới vội vàng quay về, cùng Trang Húc Nhiên tan tầm.

Trang Húc Nhiên ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, liền cau mày nói: “Như thế nào giữa trưa mà cũng uống rượu?”

Diệp Lăng nói: “Không gặp được Trương Kha kia, nhưng lại gặp được quản lý của người ta, là một tên sâu rượu, uống không ít.”

Vì vậy khi về không thể cho Diệp Lăng lái xe, Trang Húc Nhiên lái xe chở hắn về nhà.

“Vậy tửu lượng của anh được không, vẫn chưa uống say, còn có thể nấu cơm đi?” Không biết vì sao, Trang Húc Nhiên phát hiện mình có chút không vui, ngữ khí cũng thay đổi.

“Có thể a, anh không làm ai nấu cơm cho em ăn.” Diệp Lăng không nhận ra điều gì, nở nụ cười trên khuôn mặt ửng đỏ.

“Vui vẻ, đàm phán rất tốt?”

Diệp Lăng quả thật vui vẻ: “Đúng vậy a, tiến độ thật tốt.”

Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn mà nói, lần này xem như là vòng qua đường tắt, có thể đoán được so với kiếp trước thì dễ dàng hơn nhiều.

“Ừ.” Trang Húc Nhiên nhàn nhạt khuyên bảo bản thân, đây không phải là Diệp Lăng sai, Diệp Lăng không làm gì sai, anh ấy cố gắng bởi vì mình.

Chính là làm việc vì mình nên nếu cùng hắn ầm ĩ sẽ không vui, chính là không nên.

Sau khi về đến nhà, Trang Húc Nhiên khuyên Diệp Lăng: “Nếu không thì khỏi nấu cơm, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài.”

Diệp Lăng nói: “Như vậy sao được, anh đi nấu, anh không sao, rất có tinh thần.” Hắn tiến vào bếp bận rộn, một bên nấu cơm một bên nói: “Sao có thể để em ăn đồ ăn ở ngoài. Trong một ngày ăn một bữa bên ngoài cũng coi như là nhiều rồi, nào có đạo lý bữa nào cũng để em ăn bên ngoài a.’”

Nghe thấy vậy tâm tình Trang Húc Nhiên chuyển biến tốt hơn một chút, mặc kệ Diệp Lăng thế nào, anh ấy vẫn nghĩ đến mình a.

“… Hơn nữa, em gầy như vậy, khả năng hấp thu không tốt, mỗi ngày đều ăn đồ bên ngoài làm sao mà béo lên được.”

Diệp Lăng uống rượu, có xu thế lải nhải.

Quả nhiên là uống rượu.

Trang Húc Nhiên lắc đầu, cười đi vào tắm.

Buổi tối bị âu yếm một hồi, lần đầu nói ra nhiều câu thổ lộ như vậy.

Lại khiến cho Trang Húc Nhiên cảm thấy, thỉnh thoảng để Diệp Lăng uống rượu cũng không tệ.

Nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh liền biến mất.

Diệp Lăng bắt đầu những ngày đi sớm về trễ, thời gian ở lại công ty rất ít. Mỗi ngày đều mệt như chó, còn phải đúng giờ về nhà làm cơm tối, làm sao có thể tức giận hắn chứ.

Mà mặc dù Diệp Lăng mệt mỏi, nhưng tâm tình đều rất tốt, mỗi ngày đều rất nhiệt tình.

Tuần đầu tiên của tháng tám, Diệp Lăng nhận được một cuộc gọi của người nhà dưới quê, báo tin vui.

“Em dâu sinh rồi? Vậy thì tốt, đều bình an sao?” Diệp Lăng cười đến không ngậm mồm lại được, mình đã làm bác.

Thời điểm cha mẹ hỏi có về nhà nhìn cháu được hay không, vẻ mặt Diệp Lăng tràn đầy khó xử, bởi vì không đi được, đang bước vào thời kỳ bận rộn… trong lòng tràn ngập áy náy với đứa cháu nhỏ, cuối cùng Diệp Lăng cho đứa cháu một phong bao lì xì, nói rằng năm sau trở về.

Buổi tối về đến nhà, hắn vui mừng chia sẻ chuyện vui với người nằm bên gối.

Nghe nói em trai Diệp Lăng đã có được thằng cu, Trang Húc Nhiên cũng thật vui mừng, lập tức gửi thêm một phong bao lì xì.

Ngày hôm sau lập tức đi mua đồ dùng cho đứa nhỏ, gửi về một đống lớn.

Sau khi bị mấy đứa bạn thân biết rõ chuyện này liền nhao nhao trêu ghẹo cậu: Bác gái như cậu đây làm cũng quá đúng chỗ rồi, không tệ không tệ.

Trang Húc Nhiên mặt ngoài khó chịu, đưa qua cho Diệp Lăng nhìn.

Diệp Lăng đau lòng cậu, cảm thấy đây là ủy khuất cậu. Đương  nhiên kế tiếp sẽ đối tốt với cậu, càng để tâm hơn.

Cuối tháng chín là kỳ họp hàng tháng, Diệp Lăng làm một bài báo cáo cho Trang Húc Nhiên, biểu thị đã kéo về công ty hai vị khách hàng, đã chính thức bắt đầu ký hợp đồng. Trước khi kết thúc năm, sẽ có một số thành phẩm gửi cho đối phương để kiểm hàng.

Nếu như thuận lợi, sang năm sẽ nhận được nhiều hợp đồng hơn nữa.

“Trương Kha bên kia thế nào rồi, anh vẫn còn tiếp tục?” Trở lại văn phòng, Trang Húc Nhiên hỏi Diệp Lăng.

“Ừ, vẫn còn tiếp tục, người này nhất định phải cố gắng nắm được.” Có Trương Kha, mới có thể xem như vững chân đứng ở thị trường trong nước, chiếm lĩnh một vị trí, khiến cho tương lai của công ty tốt đẹp hơn.

Diệp Lăng vội vã nhấp một ngụm nước trà rồi nói: “Anh sắp phải ra ngoài, xế chiều có hẹn với quản lý của Trương Kha ở bên kia để bàn chuyện.”

“Đi đi.” Trang Húc Nhiên đã thành thói quen, tay xoay xoay cây bút ký tên không biết đang suy nghĩ gì.

Toàn bộ buổi chiều, Diệp Lăng rất bận, vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là cùng tranh luận, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên gặp được Trương Kha.

Năm giờ chiều, gần đến giờ tan tầm, một cuộc điện thoại gọi đến Trang Húc Nhiên.

“Trang Húc Nhiên… đêm nay một mình em ăn cơm được không?” Diệp Lăng thừa dịp đi toa lét có thời gian, liền gọi điện về cho Trang Húc Nhiên, sốt ruột nói: “Anh đã gặp Trương Kha rồi, không thể bỏ qua cơ hội, cho nên đêm nay một lát nữa là anh về.”

“…” Trang Húc Nhiên nhíu mày, đây là lần đầu tiên Diệp Lăng không về nhà ăn cơm tối.

“Em nhớ kỹ phải ăn a, không thể không ăn. Nếu không ăn vô thì ăn một chút thôi, khi nào về anh làm bữa khuya cho em. Ừ, cúp đây, bọn họ đang chờ anh, có rảnh anh lại gọi điện thoại cho em.”

Diệp Lăng cúp điện thoại rồi.

Còn dư lại nửa giờ, Trang Húc Nhiên ngồi trong phòng làm việc cái gì cũng không  làm, cậu liền nghĩ.. rốt cuộc mình làm sao vậy.

Buổi tối hết giờ làm cũng không về nhà, trực tiếp đến nhà Tiếu Chí Hiên ăn chực.

“Khách quý a, làm sao lại tới đây?” Tiếu Chí Hiên mở cửa ra thì rất kinh ngạc, kinh ngạc hơn chính là, cậu nhìn thấy bên cạnh Trang Húc Nhiên không có Diệp Lăng, liền thuận miệng hỏi một câu: “Diệp Lăng đâu?”

Trang Húc Nhiên vào cửa nói: “Nếu anh ấy còn ở đây, tớ việc gì phải đi ăn chực.”

Biểu lộ nhàn nhạt, nhìn không ra tốt xấu.

Nhưng mà Tiếu Chí Hiên biết rõ, thằng bạn thân không vui.

“Làm sao vậy, hai người?” Gần đây không phải cùng đi làm cùng tan tầm sao? Theo lý thuyết phải là mật lý điều du mới phải chứ. (蜜里调油 vô cùng quấn quýt, ngọt ngào bên nhau.)

Nhưng mà cả người thằng bạn tỏa ra nồng đậm oán khí.

“Gần đây anh ấy không phải đang thực tập tại chỗ tớ sao?” Trang Húc Nhiên ngồi xuống, than thở nói: “Anh ấy cố gắng làm việc a, tớ không để ý ngăn cản anh ấy. Nhưng anh ấy cố gắng nỗ lực, xã giao ngày càng nhiều.”

“Ha…” Thì ra là có chuyện như vậy, Tiếu Chí Hiên cười đến không thể ngừng, tình cảm bị lạnh nhạt, nên mới u oán.

“Tớ biết là không nên phàn nàn, nhưng mà không nhịn được.” Trang Húc Nhiên đen mặt nói, có chút ghét bỏ chính mình không thể khống chế được oán khí.

Đều là người đàn ông có sự nghiệp, phải biết rằng công tác vất vả.

Lấy cái tâm tình méo mó này đến phàn nàn Diệp Lăng, ngay cả mình cũng băn khoăn.

“Đây là, nhân chi thường tình, cũng không thể trách cậu a.” Tiếu Chí Hiên chỉ có thể an ủi cậu như vậy.

(Nhân chi thường tình: chuyện thường tình của con người.)

“Nhưng mà cậu biết không, tớ nghe thấy anh ấy nói không thể về nhà làm cơm tối cho tớ ăn, tớ thật sự rất giận, rất muốn không cho anh ấy đi xã giao.” Trang Húc Nhiên nhắm mắt lại dựa ra sau, vô cùng sợ hãi với suy nghĩ của mình: “Chí Hiên, tớ sợ mình không thể khống chế nổi, sẽ nhốt Diệp Lăng lại, không cho anh ấy ra ngoài…”

“Húc Nhiên cậu bình tĩnh chút, đương nhiên là không thể nhốt lại.” Tiếu Chí Hiên bị cậu hù chết, vội vàng khuyên bảo nói: “Tớ cảm thấy, chờ cho Diệp Lăng trở về các cậu cùng một chỗ nói chuyện cho rõ ràng, làm việc này hòa hảo một chút.”

“Tớ cũng biết là không đúng.” Trang Húc Nhiên đưa tay che lấy ánh mắt của mình, đạo lý trên cậu biết rõ.

“Suy nghĩ của cậu quá cực đoan, không được, cậu phải nhanh chóng không nghĩ như vậy nữa.” Tiếu Chí Hiên thật sự rất sợ hãi, lỡ như Trang Húc Nhiên xúc động một cái, hai người lại làm ầm ĩ lên.

“Tớ không khống chế được…” Diệp Lăng không ở bên cạnh, Trang Húc Nhiên cảm thấy mình không có cách nào tỉnh táo để suy nghĩ vấn đề.

“Aizz…” Tiếu Chí Hiên thở dài, giúp cậu nghĩ biện pháp: “Tớ thấy chúng ta nên ăn cơm trước đi, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, chờ Diệp Lăng về rồi hẵn nói.”

Hai người tùy tiện làm ít đồ ăn, gọi thêm Tào Chính đến, ba người đợi Diệp Lăng về nhà.

Diệp Lăng ở trên bàn rượu phấn đấu, cũng không biết trong nhà có một nhóm người đang đợi mình mòn mỏi, giờ phút này hắn chỉ muốn cố gắng một chút, cố gắng một chút, thắng lợi đã ở phía trước rồi.