Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 90: 90: Không Biết Xấu Hổ





CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, dĩ nhiên Lận Thành Duật muốn gọi điện thoại chúc tết Khương Tiêu, nếu có thể y còn muốn chạy đến Lệ Thị gặp người ta, nhưng rõ rằng gia đình nhỏ nhà họ Khương không muốn bị quấy rầy trong thời khắc gia đình sum vầy quan trọng này, vậy nên chỉ cần gọi điện thoại thôi là đủ rồi.
Tuy nhiên tối ba mươi y gọi cho Khương Tiêu thì đầu dây báo máy bận mãi.
Dễ giải thích cho việc không gọi được, dù sao Khương Tiêu cũng là đầu bếp trong nhà, giờ này chắc anh ấy đang bận nấu nướng ở bếp, không xem điện thoại một lát rất bình thường.

Chẳng qua âm thanh nhắc nhở luôn là "Thuê bao đang trong cuộc gọi..." khiến Lận Thành Duật không khỏi thấy hơi kỳ lạ.
Lên Đại học, Khương Tiêu có càng nhiều bạn hơn, thêm mấy người chúc Tết là chuyện thường tình, nhưng sao lâu vậy rồi mà máy vẫn bận suốt thế?
Về sau cuối cùng y cũng gọi được, lúc này Khương Tiêu đang ngồi trước bàn chuẩn bị ăn bữa cơm Tất Niên.
"Đón giao thừa vui vẻ nhé Tiêu Tiêu." Vừa gọi được, giọng điệu Lận Thành Duật lập tức trở nên hớn hở: "Mai là năm mới rồi! Chúc Tiêu Tiêu năm mới mọi việc thuận lợi!"
Khương Tiêu vừa nghe vừa chậm chạp uống một thìa canh, chiếc thìa cũng bị âm lượng của y làm cho hơi rung rung.
...!Lận Thành Duật hào hứng đến thế làm gì nhỉ? Inh inh ỏi ỏi.
Tuy nhiên anh vẫn nói lời cảm ơn, dẫu sao hôm nay cũng là một ngày lành.
"Cảm ơn." Anh đáp: "Giao thừa vui vẻ."
Có câu chúc này của anh, Lận Thành Duật mới thực sự vui vẻ.
Vì hôm nay là ngày lễ nên Khương Tiêu rất kiên nhẫn, Lận Thành Duật tìm đề tài gì anh cũng đáp lời, sau đó nhắc đến chuyện máy bận, Khương Tiêu cũng nói rằng trước đó nhận mấy cuộc điện thoại chúc Tết.
Có điều anh không nói thêm gì khác, chuyện canh rong biển cá viên của Phó Nhược Ngôn là chuyện riêng, vả lại nếu nhắc đến Phó Nhược Ngôn thì Lận Thành Duật lòng dạ hẹp hòi này lại nhắm vào anh ấy cho xem.
Ai bảo Lận Thành Duật cứ nghe thấy cái tên này là nhạy cảm cơ? Nhưng bây giờ y đã học được cách không nhiều lời về những chuyện khiến y không vui trước mặt Khương Tiêu, đặc biệt là hôm nay, nghe ra tâm trạng Khương Tiêu rất tốt, y không muốn bầu không khí giữa hai người lại trở nên bí bức.

Ba mươi Tết, thay vì nói về những người khác thì trò chuyện về những chuyện vui vẻ chẳng phải tốt hơn sao?
Lúc gọi điện, Lận Thành Duật nghe thấy âm thanh bên nhà Khương Tiêu, hơi ồn ào, có tiếng TV.

Hiện giờ Lệ Thị vẫn chưa cấm đốt pháo, khu vực gần tiểu khu của bọn họ thường xuyên vang tiếng pháo hoa.
Giọng Khương Tiêu lúc được lúc mất.


Trong hai người họ, Lận Thành Duật luôn là người khá dong dài.

Y biết Khương Tiêu sẽ ăn bữa cơm Tất Niên một cách từ từ, ăn rất lâu.

Bây giờ chắc là Khương Tiêu đang ăn canh trước khi dùng cơm, chầm chậm từng thìa, ăn canh trước để dưỡng dạ dày, hồi ấy ở nhà y và Khương Tiêu cũng có thói quen này.
Khương Tiêu chuẩn bị ăn cơm, Lận Thành Duật cũng kết thúc cuộc gọi đúng lúc, không quấy rầy anh ăn.
Khương Tiêu nhìn thoáng qua thời gian trò chuyện, vậy mà cũng khá lâu đấy.

Thực ra anh đã nhận tương đối nhiều cuộc gọi chúc Tết, song chỉ hai người Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật kia là gọi lâu nhất, hơn mười phút.
Khi Lận Thành Duật gọi điện thoại, bữa cơm Tất Niên ở nhà họ Lận chưa bắt đầu.

Ông nội Lận tìm thấy y ở ban công, lúc gọi điện y nhìn về phía Lệ Thị, biểu cảm, giọng điệu đều dịu dàng đến lạ.
Ờm...!- Ông nội Lận nghĩ – Đúng là phong cách yêu đương của giới trẻ mà.
Năm ngoái ông còn bị chuyện hai người vẫn chưa ở bên nhau dọa khiếp sợ, rồi dần dần cũng thành quen.
Dù sao...!sau này cuối cùng cũng ở bên nhau nhỉ?
Ông cụ nghĩ khá đơn giản.
Thế nhưng tối giao thừa đó Khương Tiêu chưa nói máy bận vì ai không có nghĩa Lận Thành Duật không biết.
Không chỉ mình Lận Thành Duật nhằm vào Phó Nhược Ngôn mà đôi khi hắn cũng cố tình.
Hắn không thích Lận Thành Duật quấy rầy Khương Tiêu, từ lần gặp đầu tiên đã rất ghét Lận Thành Duật.

Người này thường xuyên xuất hiện bên cạnh Khương Tiêu, mục đích còn hết sức rõ ràng, như thế càng thấy ghét hơn.

Hiện tại trong lòng Khương Tiêu chỉ có việc làm ăn của mình, thời gian còn lại phải đi học như thường.

Anh chưa có kế hoạch yêu đương, tuy nhiên điều đó không ngăn được thiện cảm của người khác dành cho anh.
Sang năm mới, cửa hàng lại mở.

Lận Thành Duật thường xuyên tới thăm Khương Tiêu, nếu rảnh rỗi hoặc khách đông quá thì y còn quen thói tự đi lấy đồng phục lên hỗ trợ.
Ba người Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn, Lận Thành Duật có mặt trong cửa hàng khiến lượng khách lại càng nhiều hơn.

Vừa sang năm mới, nhân viên vẫn chưa lên hết, mà dù có lên rồi cũng sẽ cách ba người này xa xa chút.

Sự tương phản quá mãnh liệt, thậm chí còn có khách hàng lặng lẽ tới hỏi: "Nhân viên bán hàng trong cửa hàng các em được trả bao nhiêu một tháng vậy? Tiêu chuẩn tuyển dụng kiểu này có cao quá không?"
Nhân viên cửa hàng: "..."
Thú thực cô cũng chẳng hiểu tại sao ba tôn đại thần này lại tụ tập trong cửa hàng nữa.
Diện tích cửa hàng này lớn hơn mấy cửa hàng bên trường học kia chút, tuy nhiên Lận Thành Duật lại vô thức bám theo Khương Tiêu, hiển nhiên y cũng có thể nghe thấy Phó Nhược Ngôn nói chuyện với anh.
"...!Cảm ơn cậu hôm ba mươi còn gọi điện thoại hướng dẫn tôi nấu ăn lâu như vậy." Phó Nhược Ngôn nói: "Đồ cậu cho tôi ăn hết rồi, món nào cũng ngon lắm."
Lận Thành Duật:!!!
Y sững ra mất một lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Hiện giờ y đã không còn cảm giác kích động muốn xông lên đánh người như hồi trung học, song lửa giận vẫn xộc lên trong lòng.
Y biết ngay là tên này quấn lấy Tiêu Tiêu mà!
Không biết xấu hổ!
Vì vậy, y dằn lại cơn tức sửa soạn quầy hàng, đi lên đẩy Phó Nhược Ngôn ra.
Khương Tiêu: "..."
Lại xấu tính xấu nết gì không biết, ấu trĩ chết đi được.
Anh rất bất đắc dĩ, kéo Phó Nhược Ngôn ra xa chút, Lận Thành Duật càng bực mình hơn.
Y giận dữ tiếp tục đuổi theo, thấy ánh mắt Khương Tiêu lại bắt đầu lúng túng, nghĩ ngợi một lát rồi cầm một cốc nước trên quầy hàng bên cạnh ra.
"Tiêu Tiêu uống nước đi."
Khương Tiêu vừa tức giận vừa buồn cười: "Không uống, để lại chỗ cũ đi."
Nói chung ba người cứ ở bên nhau là ầm ĩ.

Mấy ngày nữa chính là sinh nhật 21 tuổi của Khương Tiêu.
Nếu Lận Thành Duật tặng ít đồ thì với quan hệ hiện tại của bọn họ, Khương Tiêu vẫn sẽ nhận trong khoảng giá dưới một trăm tệ, đắt hơn thì khỏi phải nghĩ, Khương Tiêu thực sự không dám nhận, Lận Thành Duật mà khăng khăng bắt nhận thì anh sẽ chạy luôn.
Mặc dù mấy năm nay Lận Thành Duật kìm nén chuẩn bị rất nhiều, y đến đâu thấy gì thú vị cũng muốn mang về một phần cho Khương Tiêu, dự định tặng Khương Tiêu một căn phòng chứa đầy ắp quà...
....Thế nhưng kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch, thực tế là thực tế.

Quà tặng thật thường là một chiếc bánh kem nhỏ tự tay y làm.

Khẩu vị của Khương Tiêu rất cố định, anh thích bánh kem hạt dẻ mùa đông.

Lận Thành Duật cẩn thận nghiên cứu, bánh càng ngày càng ngon.
Năm nay y còn có chút ý đồ riêng, tặng thêm chiếc móc khóa hình gấu nhỏ, vừa đẹp vừa thực dụng, hơn nữa mang theo bên mình được, tần suất sử dụng rất cao, như vậy Khương Tiêu chỉ cần lấy ra sử dụng là sẽ nghĩ đến y ngay.

Khương Tiêu thường xuyên đi đi lại lại giữa phòng ký túc xá, ba cửa hàng mặt tiền, mấy nhà kho lớn nhỏ đủ cả và một số phòng kho các loại.

Anh có một chuỗi dài chìa khóa, móc khóa gấu nhỏ này sẽ phân lớp chính xác cho chuỗi khóa không bị lẫn lộn.
Hiện giờ Khương Tiêu đã bị Hạ Uyển Uyển tẩy não phần nào, anh cũng thích mấy thứ hình gấu nhỏ.

Chú gấu nhỏ cao su ở móc khóa sờ vào mềm mềm, anh rất vui khi nhận được chiếc móc khóa này từ Lận Thành Duật, đây xem như một trong số những món quà anh thích nhất năm nay.
Hôm Tết Nguyên Tiêu, doanh số bán ra của cửa hàng nằm tại trung tâm mua sắm khá cao.

Về cơ bản những người đi làm đều đã trở lại, bầu không khí ngày lễ rất nô nức.
Trung tâm mua sắm đóng cửa vào lúc mười rưỡi, tầm mười giờ dòng người đã trở nên thưa thớt.

Khương Tiêu bận cả ngày, chủ yếu vì Hạ Uyển Uyển lại đi công tác nữa nên anh đón sinh nhật năm nay một cách tùy tiện.
Lận Thành Duật chọn lúc cửa hàng đóng cửa để tới.

Y biết Khương Tiêu chỉ rảnh giờ này.

Ngoài bánh kem, y còn nấu thêm một bát bánh trôi mè.
Nhân viên ca tối tan làm cũng về rồi, có điều Phó Nhược Ngôn vẫn chưa đi.
Hắn và Khương Tiêu mới quen nhau mấy tháng.

Bình thường bản thân hắn không có sở thích ăn sinh nhật gì đó, mãi cho đến khi Lận Thành Duật mang bánh kem và quà tới, hắn mới phát hiện ra hôm nay là sinh nhật của Khương Tiêu.
Sơ ý rồi.
Lần này Lận Thành Duật coi như gỡ lại một ván, được hãnh diện hơn chút.

Khương Tiêu thích quà của y, còn nói bánh kem và bánh trôi đều rất ngon, khiến cái đuôi y như vểnh tới tận trời.
Vì tâm trạng tốt nên thậm chí y đã rộng lượng cho tình địch hai cái bánh trôi.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, hành động của Phó Nhược Ngôn lập tức khiến y không cười nổi nữa.
"Ngại quá." Phó Nhược Ngôn phản ứng mau lẹ, mới đó đã bình tĩnh lại, nói với Khương Tiêu: "Tôi không biết hôm nay là sinh nhật cậu nên chưa chuẩn bị quà cáp gì, cơ mà đúng lúc có chuyện này muốn nói với cậu."
Hắn đến căn phòng nhỏ đằng sau lấy một thứ ra.

Đó là một gói giấy hình đèn lồng nhỏ rất đẹp, Khương Tiêu vừa nhìn đã biết là kẹo mừng đám cưới.
Anh mở ra, thấy bên trong có vài loại kẹo.

Chúng đều là kẹo của những nhãn hàng hiếm thấy trên thị trường, chẳng hạn như kẹo sữa đào Khương Tiêu chọn ra lần trước, vỏ ngoài đóng gói tinh xảo đáng yêu.
"Mấy ngày nghỉ Tết không có gì làm, tôi có người bạn làm trong công ty dịch vụ cưới hỏi lớn ở địa phương, lâu lâu lại nhận đơn đặt bánh kẹo cưới.

Hiện nay các cặp đôi tổ chức đám cưới đòi hỏi càng ngày càng nhiều yêu cầu, họ không thích những loại kẹo cưới đã quá phổ biến, phải vừa ngon vừa mới mẻ, vậy nên tôi đã đề xuất cho cậu ấy một số loại trong cửa hàng mình.


Rất may là có mấy cặp đôi khách hàng rất hài lòng." Phó Nhược Ngôn giải thích với anh: "Song, tôi còn đề cập thêm về mong muốn hợp tác lâu dài, sau này chỗ chúng ta sẽ cung cấp danh sách kẹo và sản phẩm thực tế cho bên đó.

Do vẫn chưa ký hợp đồng nên chưa nói với cậu, tuy nhiên hôm nay đúng dịp lễ, còn là sinh nhật cậu, vậy xem như đây là quà sinh nhật cho cậu đi."
Khương Tiêu nghe đến chuyện kinh doanh thì hết sức ngạc nhiên vui mừng.

Lúc ký hợp đồng với Phó Nhược Ngôn, anh vốn chỉ cảm thấy hắn có thể quản lý tốt cửa hàng giúp mình đã được lắm rồi, nào ngờ hắn còn có thể làm thêm cả việc như vậy.
"Cảm ơn anh nhé." Khương Tiêu nhìn hắn, trong ánh mắt cũng chứa đựng ý cười: "Tôi đặc biệt thích món quà sinh nhật này."
Phó Nhược Ngôn cũng cười theo: "Nên cảm ơn cậu mới đúng, tôi đã nếm hết kẹo trong túi kẹo cậu cho tôi lúc sang năm mới rồi, cả kẹo sữa bò mật đào và kẹo sữa dâu tây đều rất ngon, ấn tượng sâu sắc."
Rất nhiều sản phẩm trong cửa hàng của Khương Tiêu là loại hiếm thấy trên thị trường, Phó Nhược Ngôn không biết anh làm cách nào để chọn ra chúng giữa lớp lớp hàng hóa.
Đặc biệt là vật nhỏ kiểu kẹo này, mặc dù có thể vòng qua chỗ anh tới nơi khác tìm loại rẻ hơn nhưng để tìm đủ tất cả cũng gặp khó khăn.

Bên Khương Tiêu còn thường xuyên đổi mới, chất lượng ổn định, so với việc trên thì mua ở chỗ anh là lựa chọn tốt nhất cho đỡ vất vả.
Phó Nhược Ngôn vốn tới đây vì Khương Tiêu nhưng cửa hàng nhỏ này thực sự đã đem đến niềm vui bất ngờ lớn lao cho hắn.
Do đó, hắn rất sẵn lòng giúp Khương Tiêu mở rộng kinh doanh.

Gương mặt này của hắn và thứ gọi là mối quan hệ cũng không phải mấu chốt thúc đẩy chuyện làm ăn.

Mọi người đều chung trong giới kinh doanh, toàn bộ hợp tác thúc đẩy đều dừng bước trước những sản phẩm không tệ do Khương Tiêu cung cấp.
Hắn thực sự càng ngày càng muốn ở lại đây.
Lận Thành Duật ngồi một bên nghe những điều này:?
Kẹo sữa mật đào gì cơ?
Lại có gì mà y không biết rồi?
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lý do chia tay với các mối tình của Khương Tiêu không giống nhau, dù gì cũng là những giai đoạn khác biệt của cuộc đời.

Hoàn cảnh gia đình của Tiểu Phó hơi phức tạp, tuy nhiên đúng thực là không rời đi vì nguyên nhân gia đình, cũng không có tình tiết tiểu tam..