CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
-....-......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Khương Tiêu nhìn Lận Thành Duật rơi nước mắt như vậy thì nhét cho y một chiếc khăn giấy lau mặt.
Ngoại trừ điều này, anh không thể làm gì khác.
Trong lòng Lận Thành Duật cất chứa rất nhiều lời muốn nói.
Y muốn hỏi anh thích Lâm Hạc Nguyên ở điểm nào, em không bằng cậu ta ở đâu, y sửa được hết.
Thế nhưng từ lúc nhận được đáp án khẳng định từ Khương Tiêu, mấy vấn đề này lập tức trở nên mờ nhạt, y có hỏi cũng vô ích.
Sau khi Khương Tiêu ngả bài với Lận Thành Duật, đối phương trông có vẻ rất khó chấp nhận, song anh cũng không còn cách nào, những gì cần nói đều đã nói rồi.
Anh quay lưng chuẩn bị về nhà.
"Tiêu Tiêu ơi..."
Lận Thành Duật duỗi tay kéo tay anh lại, giọng điệu gần như là cầu xin: "Anh có thể giận em thoải mái, không muốn để ý đến em hay làm gì cũng được, nhưng anh có thể...!không tìm người khác được không?"
Y van cầu đối phương, níu lấy một tia hy vọng.
Thế nhưng Khương Tiêu thẳng thừng rút tay mình ra từ trong tay Lận Thành Duật.
"Chúng ta đã chia tay, Lận Thành Duật à.
Chuyện tôi sẽ thích người khác chẳng phải rất bình thường sao?" Khương Tiêu nói: "Vả lại chuyện tôi tìm người khác cũng đâu liên quan gì tới cậu, nó sẽ không bị tâm trạng của cậu ảnh hưởng.
Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi Lận Thành Duật, tôi không phải thứ thuộc quyền sở hữu của cậu, chưa bao giờ là vậy."
Từ đầu tới cuối, anh luôn là một người sống rất minh bạch.
Giờ anh có bạn trai mới, phải cách xa bạn trai cũ một chút mới được, không Lâm Hạc Nguyên thấy sẽ để bụng.
Nói xong những lời này, Khương Tiêu chạy bịch bịch lên nhà, không nói thêm gì với đối phương nữa.
Ngày hôm sau, Lận Thành Duật không đi học.
Khương Tiêu còn tưởng y nghe lọt nên từ bỏ, quay về Liễu Giang.
Tuy nhiên tối hôm đó anh về nhà lại đúng lúc nhìn thấy Nhạc Thành ngoài cửa.
Đối phương gọi anh lại.
Khương Tiêu hơi bất ngờ.
Anh chưa từng nói chuyện riêng với Nhạc Thành, trước mặt anh, ông ấy luôn vô cùng lịch sự, ngoại trừ cười tươi ra thì không có thêm hành động nào.
Lúc này nói chuyện riêng với anh Nhạc Thành cũng cung kính, đầu hơi cúi.
Dù sao cũng là người lớn, vươn tay không đánh gương mặt tươi cười, ngữ điệu ông ấy khẩn thiết, thái độ cũng khiêm nhường, Khương Tiêu không tiện lơ đi rồi cứ thế rời khỏi, bèn đứng ở hành lang nói chuyện vài câu.
Sau lần Lận Thành Duật điên lên kia, Nhạc Thành thật lòng không còn dám khinh rẻ thiếu niên trước mắt dẫu chỉ một chút.
Khương Tiêu như nắm được mạch máu gì đó của Lận Thành Duật vậy, cậu chủ nhỏ là con cưng của trời từ bé mắt đã mọc trên đầu này thình lình lún vào, điên một cách triệt để.
"...!Tối qua mãi khuya cậu ấy mới về."
"Vừa về đã sốt cao, sốt tới sáng nay vẫn mơ màng, vì vậy mới không cách nào tới trường học."
Lúc thiếu tỉnh táo nhất, y vừa khóc vừa gọi tên Khương Tiêu, cả người đỏ bừng, lả đi, tiếng khóc cũng yếu ớt như đang nức nở trong bất lực, chẳng khác gì bị vứt bỏ.
Vế sau Nhạc Thành không dám nói, chú không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ tiết trời đã vào thu, mấy ngày gần đây Hậu Lâm vẫn hơi lành lạnh, đặc biệt là buổi tối, sơ sểnh chút sẽ cảm lạnh ngay.
Sức khỏe Lận Thành Duật không kém đến thế, hóng gió mà thôi, có điều hôm qua cả tâm lý lẫn tinh thần y đều không yên, đã kề cận ranh giới phát điên, do đó vừa về liền đổ bệnh.
"Cậu qua thăm cậu ấy một chút thôi, có được không?" Nhạc Thành khẩn cầu: "Cậu ấy là đứa bé tôi đã chứng kiến lớn lên, tôi rất không nỡ.
Coi như tôi cầu xin cậu, dù vì đồng tình thôi cũng được, cậu hãy đi thăm một lần...!được chứ? Cậu ấy có thể gặp cậu, ít nhiều cũng thấy dễ chịu hơn chút."
Khương Tiêu đứng ở hành lang nghe những lời này, im lặng một chốc, nét mặt cũng không thay đổi quá nhiều.
"Nếu bệnh thì tìm bác sĩ mới tốt, cháu không phải bác sĩ, không trị khỏi cho cậu ta được đâu ạ." Ngữ điệu của Khương Tiêu cũng rất lễ phép: "Bác không thể trông cậy vào cháu, cháu không phải thuốc của cậu ta.
Tự bản thân Lận Thành Duật cố chấp, giờ cũng phải tự mình thoát ra mới đúng.
Lúc này cháu đi thăm cậu ta chính là cho cậu ta cơ hội tiếp tục ảo tưởng, sau này sẽ càng khốn khổ hơn."
"Cậu..."
"Chuyện giữa cháu và Lận Thành Duật vốn là vậy.
Có lẽ cậu ta không nói rõ với bác, nhưng rất nhiều sự việc không hề đơn giản như bề ngoài." Khương Tiêu bổ sung: "Hãy tin cháu, đau dài không bằng đau ngắn.
Cháu không đi thăm cậu ta mới thực sự vì tốt cho cậu ta.
Mặt khác, nếu không còn vấn đề gì nữa thì cháu phải về nhà ăn cơm đây."
Nhạc Thành không còn lời nào để nói, đứng sững tại chỗ ba giây, cuối cùng vẫn tránh ra.
Hai ngày sau, Lận Thành Duật lại về đi học.
Sau khi hết sốt, cơ thể y lại không vấn đề gì nữa, điều này nằm ngoài dự kiến của Khương Tiêu đôi chút.
Ba người vẫn ngồi cùng nhau, tuy nhiên bầu không khí giữa cả ba đã không còn như trước.
Y phát hiện Lâm Hạc Nguyên cũng không tránh né y.
Cậu ta và Khương Tiêu đều thích nhau, ở bên nhau vốn chính là chuyện đúng lý hợp tình.
Thực sự không phải vì y giận gì tình địch, hai người thích nhau ở bên nhau, rất nhiều lúc sẽ ngăn che người khác, và rất nhiều hành động dành cho nhau đều xuất phát hoàn toàn từ nội tâm.
Lận Thành Duật không hiểu tại sao mình còn ở lại đây, chứng kiến những cảnh này.
Y nhìn những động tác thân thiết nhỏ nhặt của họ, vừa ghen vừa bực, khí huyết trong người cuồn cuộn, cảm giác như sắp hộc máu tới nơi thật.
Thế nhưng y lại không muốn đi.
Khương Tiêu luôn có lúc ở một mình.
Rất nhiều giờ giải lao anh nghỉ ngơi ngoài hành lang, trên hành lang có một chậu cây trầu bà* rất lớn, trường đặt nó ở đó để trang trí.
Đôi khi Khương Tiêu sẽ ngồi xổm cạnh cây ngắm nghía, gảy gảy lá trầu bà, cắt bớt ít lá vàng, đôi khi còn tự mình tưới cho nó chút nước.
Mỗi lần nhìn anh như vậy, Lận Thành Duật luôn cảm thấy trên người Khương Tiêu chứa đựng ánh sáng hiền hòa.
Y thực sự quá thích người này, hết cách rồi.
Làm cách nào cũng không đi nổi.
Trước kia trong nhà hai người họ cũng có vài chậu cây trầu bà, đặt trên bàn trà, chỗ huyền quan và lối rẽ để trang trí.
Khương Tiêu chăm chúng rất tươi tốt, anh nói trong nhà có ít cây cỏ sẽ cải thiện chất lượng không khí hơn chút, con người sẽ cảm thấy thoải mái.
Tại vườn hoa nhỏ trong biệt thự còn có hoa nhài cùng với hai cây hoa quế, mở cửa sổ ra là ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, quả thực khiến tâm trạng người ta thoải mái.
Y cứ thấy người ấy là nhớ về quá khứ, cõi lòng vẫn ấm áp, rồi không tự chủ được bị Khương Tiêu bây giờ hấp dẫn.
Hiện tại, dù Khương Tiêu học hành rất bận rộn nhưng anh vẫn là một người cực biết cách tận hưởng cuộc sống.
Tháng Mười, anh hái hoa quế phơi khô ủ mật, bây giờ Lâm Hạc Nguyên có thể được ăn bánh mật hoa quế và nước pha từ mật hoa quế, đó là hương vị ngọt ngào của mùa thu.
Khương Tiêu làm một khay kẹo hoa quế, cắt thành từng miếng nhỏ mang đến chia cho các bạn học, thế nên Lận Thành Duật cũng nếm được hai miếng nho nhỏ.
Vẫn là hương vị trong trí nhớ.
Anh ấy đã khắc vào lòng người khác từng chút dấu vết như vậy đấy.
Dù xa anh thì mỗi tối vẫn cứ nhớ nhung một chén hoành thánh nho nhỏ rắc hành kia, mỗi khi hè sang lại nhớ đến thức uống chanh tuyết, còn cả kẹo hoa quế mùa thu cùng bánh ngọt vị gừng mùa đông, và rất nhiều, rất nhiều thứ khác.
Đây là một phần của cuộc sống, những gì từng trải nghiệm đã khắc sâu trong tâm trí, rời xa không được, buông bỏ cũng chẳng nỡ.
Khương Tiêu vẫn là người ấm áp như xưa, chẳng qua hiện giờ sự ấm áp này đã không còn thuộc về y nữa thôi.
Vậy nhưng, tựa thiêu thân lao vào lửa, Lận Thành Duật vẫn không từ bỏ được.
Suốt đời này y không thể từ bỏ.
Thế nên dẫu lòng khó chịu đến mấy, y cũng không muốn rời khỏi.
Y mới chỉ gặp lại Khương Tiêu hơn một năm chút thôi mà đã dần phát hiện ở mình tồn tại rất nhiều vấn đề.
Quãng thời gian sau này còn rất dài, y có thể chờ, cũng sẽ học tập cẩn thận để trở thành một người có thể khiến Khương Tiêu thích.
Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu, hai người chưa chắc đã tiếp tục như vậy mãi được, y cũng chưa chắc đã mất hẳn cơ hội.
Do đó, y gắng sức bình tĩnh tại.
Khương Tiêu cũng cảm thấy từ lần đó Lận Thành Duật trầm lặng hơn rất nhiều.
Y không mặt dày sử dụng bất cứ thủ đoạn nào cũng là chuyện tốt rồi.
Anh và Lâm Hạc Nguyên ở bên nhau, ban đầu chưa thấy khác mấy so với lúc trước, chỉ thân thiết hơn chút thôi, mà trước kia bọn họ vốn cũng đã rất thân thiết, gần như là hình với bóng rồi.
Nhưng bạn trai nhỏ dù sao cũng là bạn trai nhỏ, vẫn có đôi chút thay đổi.
Hiện giờ, mỗi khi anh và Lâm Hạc Nguyên học thêm đều không có Diệp Ảnh Ảnh ở cạnh.
Thực ra không phải vì cậu chàng rất hiểu ý, không muốn làm bóng đèn, mà chủ yếu do việc học vẽ ở giai đoạn cấp ba càng gấp rút hơn.
Hầu hết thời gian các học sinh lớp năng khiếu đặc biệt của trường THPT số 1 đều không đi học như thường.
Gia đình Diệp Ảnh Ảnh mời giáo viên cho cậu chàng, ngày nào cậu chàng cũng phải chạy tới phòng vẽ, mức độ nỗ lực không hề kém cạnh Khương Tiêu, cũng chưa cần học thêm môn văn hóa lúc này.
Chiều thứ Bảy được nghỉ, như thường lệ, ăn xong cơm tối, Khương Tiêu đi tìm Trương Dương, kiểm tra qua tình hình của quầy hàng nhỏ, bổ sung chút hàng hóa, ghi chép ít khoản thanh toán, rồi lại hỏi thăm tình hình doanh số bán máy mp3 của Trương Dương bên kia.
Sau khi khai giảng cấp ba, chỉ có đợt Quốc Khánh là được nghỉ dài chút, nhưng bảy ngày nghỉ thì đến bốn ngày học thêm, Khương Tiêu bèn tranh thủ ba ngày kia đi Liễu Giang nhập hàng mới, tới giờ vẫn chưa qua thêm lần nào.
Chỗ Trương Dương đã bán được ổn ổn rất nhiều hàng.
Kỳ nghỉ gần đây nhất chính là Tết Nguyên Đán, Tết Dương Lịch thì trường vẫn thả cho hai ngày nghỉ, Khương Tiêu quyết định lúc đó lại đi Liễu Giang một chuyến.
Giai đoạn Khương Tiêu học cấp ba, lúc không lo liệu được cho quầy hàng thì Hạ Uyển Uyển sẽ tới hỗ trợ.
Bây giờ có bạn trai nhỏ, Lâm Hạc Nguyên cũng là người hiểu biết về việc kinh doanh nhỏ của anh, vì vậy hễ rảnh là sẽ qua phụ sửa soạn kệ đựng hàng, bày hàng mới lên sau đó ghi chép đôi chút, nhập sổ các khoản tiền nhỏ.
Sau khi chăm nom cho công việc buôn bán, anh lại tới nhà Lâm Hạc Nguyên tự học hai tiếng như bình thường, cơm tối cũng ăn cùng nhau, ăn xong thì tới trường tham gia tiết tự học buổi tối.
Về chuyện Lâm Hạc Nguyên kéo mình về nhà tự học này, Khương Tiêu cực kỳ thấp thỏm.
Trước đây làm bạn bè anh thẳng thắn vô tư, giờ thành bạn trai lại hơi khép nép rụt rè, có điều Lâm Hạc Nguyên coi đây là một chuyện đàng hoàng như lẽ đương nhiên cũng khiến Khương Tiêu dần quen.
Chủ yếu vì người lớn không có ở nhà.
Mấy năm gần đây trọng tâm sự nghiệp của cha mẹ Lâm đang nằm ở tỉnh thành khác, họ thường xuyên đi một, hai tháng không về.
Trong nhà có một người giúp việc nấu cơm quét dọn vệ sinh nhưng chỉ hoạt động ở phòng bếp tầng một, khi Lâm Hạc Nguyên dẫn Khương Tiêu lên phòng tầng hai tự học, người giúp việc chưa từng lên quấy rầy.
Thực ra cha mẹ Lâm đã gặp Khương Tiêu rất nhiều lần, cũng biết chuyện du lịch đợt nghỉ hè kia và biết rõ anh sẽ đến nhà tự học.
Lâm Hạc Nguyên quen được một người bạn không dễ dàng gì, kiểu phụ huynh nho nhã nhưng cũng có phần nghiêm khắc như cha mẹ Lâm không tỏ ý kiến gì với Khương Tiêu, ngược lại còn hoan nghênh anh tới thường xuyên, đôi khi gửi quà từ tỉnh thành kia về còn chuẩn bị cho Khương Tiêu một phần.
"Cậu đừng căng thẳng." Lâm Hạc Nguyên xoa mặt anh, nói: "Cậu được lòng người lớn nhất, Niên Niên của chúng ta ngoan nhất mà."
Điều đó cũng đâu thể nói lên rằng cha mẹ Lâm sẽ đồng ý cho hai người họ ở bên nhau, nhỉ?
Khương Tiêu mặt mày vô cảm kéo bàn tay đang xoa mặt mình của Lâm Hạc Nguyên xuống.
Huống hồ dù người lớn nhà họ Lâm không ở nhà...!thì vẫn có Lâm Tình Ngọc ở nhà mà.
Mới đầu Khương Tiêu còn căng thẳng, rất sợ cô biết.
Lâm Tình Ngọc là một cô bé ngoan ngoãn vâng lời, đặc biệt ngây thơ.
Nếu cô bé biết anh trai cô bé đang yêu đương với mình...!thì liệu thế giới quan có sụp đổ không?
Rất nhanh anh sẽ biết, ngây thơ là chính anh mới đúng.
Lần đó, Khương Tiêu tới nhà họ Lâm tự học.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Lâm Tình Ngọc đã lén lút tới đây.
Cô không quên đóng cửa lại, sau đó hỏi Lâm Hạc Nguyên: "Có phải hai anh đang hẹn hò không vậy? Đừng phủ nhận, lúc đi vào vườn hoa em thấy các anh nắm tay nhau rồi!"
Trong lòng như nổi sét giữa trời quang, Khương Tiêu đang định kiên quyết phủ nhận, lại nghe Lâm Hạc Nguyên "Ừ" một tiếng, tiếp đó đứng dậy, dự tính tóm lấy Lâm Tình Ngọc đưa ra ngoài.
"Biết thì biết." Lâm Hạc Nguyên nói: "Nhưng đừng nói bậy ra ngoài."
"Yên tâm yên tâm, em đáng tin nhất." Lâm Tình Ngọc nhận được câu trả lời khẳng định thì vui mừng đến hai ngoe tóc đuôi ngựa lúc lắc: "Anh à, anh giỏi thật đấy! Việc lòng mong đã thành rồi!"
Đến khi Lâm Tình Ngọc bị đưa ra tới cửa phòng, cả người Khương Tiêu vẫn đơ ra.
"Em ấy, em ấy, em ấy..." Anh hơi lắp bắp: "Cứ nói thẳng như vậy...!em ấy như vậy...!Ý mình là...!liệu có không được tốt cho lắm không?"
Lâm Hạc Nguyên nghĩ thầm: Nào có gì không tốt.
Lâm Tình Ngọc là em gái ruột của cậu, nội tâm trẻ nhỏ của con bé đã tỏ tường hết thảy, chắc chắn không thể giấu được.
"Không sao đâu." Lâm Hạc Nguyên nói: "Con bé đã biết từ trước rồi."
Điều này cũng được Lâm Tình Ngọc chính miệng nghiệm chứng.
"Anh trai em thích anh lâu rồi ý." Cô lặng lẽ nói với Khương Tiêu: "Được ở bên anh, anh ấy thực sự rất rất vui.".