Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 51: 51: Khương Tiêu Sẽ Không Thích Cậu Ta Đâu!





CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

-....-......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Người lớn nhà họ Lận uống lộn thuốc gì mà lại để Lận Thành Duật chuyển trường từ Liễu Giang tới một nơi chẳng có tiếng tăm ở Hậu Lâm vậy?
Anh không hề biết đằng sau sự việc này là một cuộc giao dịch của Lận Thành Duật với gia đình.
Lâm Hạc Nguyên cũng sửng sốt.

Cậu nhìn thoáng qua người trên bục giảng rồi lại nhìn thoáng qua Khương Tiêu.

Quả nhiên vẻ mặt Khương Tiêu cũng đang nghệt ra, cho thấy rõ đây là một chuyện ngoài dự liệu.

"Vậy bạn học Lận ngồi kia được không nhỉ?"
Chủ nhiệm lớp chỉ vào bàn cuối dãy bàn dọc đầu tiên, ở đó có một chiếc bàn trống, chỉ một người ngồi, hôm nay mới dọn ra chính để chuẩn bị cho y.

Lận Thành Duật nhìn lướt qua, tuy vị trí kia cách Khương Tiêu không xa nhưng kiểu gì cũng không gần bằng Lâm Hạc Nguyên làm bạn cùng bàn.

Thực ra y muốn đổi thẳng Lâm Hạc Nguyên thành mình cơ, có điều làm thế lộ liễu quá, quả thực thể hiện rõ mục đích của y, xem vẻ hơi kỳ cục.

"Thưa thầy, em mới tới Hậu Lâm, không quen với nội dung thi cử cho lắm, thầy có thể điều chỉnh chút, để em ngồi đó được không ạ? Vừa tiện trao đổi nhiều hơn với bạn học có thành tích tốt luôn."
Ngón tay y chỉ về phía Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên, sau đấy bổ sung tiếp một câu: "Ngồi cùng nhau ạ."
Cái gọi là bạn học "thành tích tốt" kia thực sự không còn ai ngoài Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu.
Ở kỳ thi khảo sát chất lượng sau khi kết thúc thời gian học thêm, Lâm Hạc Nguyên xếp hạng nhất lớp, Khương Tiêu xếp thứ nhì.
Lớp bọn họ có tổng cộng bốn dãy bàn dọc, hai người một bàn, mỗi hàng ngang có tám người ngồi, cả lớp có bảy dãy bàn ngang, nhưng dãy cuối cùng cũng chỉ sót lại hai người là Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên.

Xét chiều cao, quả thực hai người kia chỉ có thể ngồi tại đó.

Cả hai đều gần mét tám, ngồi trên rất dễ che khuất tầm nhìn của các bạn khác, thế nên hai người mới ngồi ở vị trí chính giữa dãy ngang cuối cùng.
Do thành tích của bọn họ tốt nên giáo viên còn hỏi riêng xem có muốn chuyển lên trước hay không, hai người đều thấy không vấn đề gì, vì vậy vẫn ngồi ở đó.
"Cũng được." Chủ nhiệm lớp nói: "Bạn học Lận tự điều chỉnh đi nhé."
Cấp trên đã dặn trước rằng học sinh mới chuyển tới này có gia cảnh không tầm thường, bình thường nên bớt xen vào chuyện của bạn ấy.

Sắp xếp một chỗ ngồi mà thôi, dĩ nhiên chủ nhiệm lớp cũng xuôi theo ý của y.

Vẻ ngoài của Lận Thành Duật quá lóa mắt.

Lúc y mới bước vào, cả lớp học bỗng dưng im ắng, sau khi y đi từ bục giảng xuống, các bạn trong lớp đều không nhịn được rì rầm bàn tán, tiếng líu ríu càng lúc càng lớn, mãi đến khi chủ nhiệm gõ gõ bảng đen, nói: "Yên lặng, chuẩn bị học!", lớp học mới yên tĩnh hơn chút.
Lận Thành Duật mặc kệ người khác nghĩ sao, y chỉ thấy mỗi Khương Tiêu.
Vì quá kinh ngạc nên Khương Tiêu vẫn đang mở to hai mắt nhìn y.
Lận Thành Duật đường đường chính chính dọn bàn ngồi sang bên trái Khương Tiêu, vị trí của Lâm Hạc Nguyên thì ở bên phải Khương Tiêu.

Dù sao cũng chỉ có ba người họ ngồi tại dãy ngang cuối cùng, thực sự không cản trở hành động của các bạn học khác.
Nhưng mà cả lớp chỉ có ba người họ ngồi chung với nhau nên cảm giác cứ như quay về đợt bày sạp ở chợ Xuân, Khương Tiêu bị chen ở giữa, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

"Cậu đang làm gì thế hả?"
Anh nhỏ giọng hỏi Lận Thành Duật: "Có phải cậu điên rồi hay không?"
Lận Thành Duật: "Không đâu.

Tiêu Tiêu à, em nói rồi, em sẽ theo đuổi lại anh bằng được một lần nữa."
Ánh mắt y nghiêm túc đến nỗi Khương Tiêu không còn lời gì để nói.
"Em sẽ không quấy rầy việc học của anh." Lận Thành Duật lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Em biết anh muốn thi vào một trường Đại học tốt.

Tiêu Tiêu ơi, em muốn giúp anh, anh muốn gì em cũng sẽ giúp anh."
Trước đấy Lâm Hạc Nguyên chưa từng nói gì cả, lúc này lại bỗng lên tiếng: "Chuyện thành tích của Khương Tiêu vẫn luôn có tôi giúp cậu ấy, không cần cậu phải nhọc lòng nhiều.

Có tôi ở đây, cậu ấy sẽ thi đỗ vào trường Đại học tốt."
Sau đó, cậu vươn tay quay đầu Khương Tiêu về, nói: "Ngoan, học thôi."
Quả nhiên Khương Tiêu lập tức ngoan ngoãn quay đầu lại học tiếp, không buồn nói chuyện với y nữa.
Thế nhưng Lâm Hạc Nguyên vẫn chưa quay đầu đi, Lận Thành Duật nhìn thấy khẩu hình của cậu thể hiện rất rõ ý nghĩa mấy chữ: "Cậu nằm mơ đi."

Lận Thành Duật: Mẹ kiếp cái thằng Lâm Hạc Nguyên này đúng là không phải thứ tốt lành gì mà! Dám mơ tưởng đến vợ mình một cách lộ liễu thế luôn!
Từ lần đánh nhau trước, y đã nhận ra có lẽ người này hiểu sơ sơ tấm lòng của mình với Khương Tiêu rồi, đợt nghỉ hè còn cố tình dẫn Khương Tiêu ra ngoài chơi, chỉ có hai người bọn họ, nghĩ bằng ngón chân cũng biết có vấn đề.
Khương Tiêu sẽ không thích cậu ta đâu!
Anh ấy chỉ quen đối xử rất tốt với bạn bè mà thôi!
Lận Thành Duật tự thôi miên mình như vậy.

Hiện giờ cũng chỉ có cách nghĩ này mới giúp y dễ chịu hơn chút.
Khương Tiêu chỉ thích mình, đã từng...!chỉ thích duy nhất mình mình.
Nghĩ đến đây, y vẫn không dằn nổi cảm giác hối hận xót xa, tuy nhiên ngay sau đó lại cũng vực dậy chút tinh thần vì điều này.
Dẫu bây giờ Tiêu Tiêu lạnh nhạt với y thì y cũng đoán trước được, suy cho cùng mọi chuyện đều do mình cả.

Giờ đây y cũng sẽ nỗ lực đối xử thật thật tốt với Tiêu Tiêu, chỉ yêu mình anh ấy, cầu xin một cơ hội bắt đầu lại lần nữa.
Ban đầu Khương Tiêu còn thấy kỳ cục, ba người tụ lại với nhau cứ tạo ra cảm giác toàn thân gượng gạo.

Song khi tình cảnh này tiếp diễn mấy ngày, anh thế mà bỗng từ từ quen thuộc phần nào.

Trên thực tế Lận Thành Duật không gây ầm ĩ gì.

Y chỉ cần được ở bên cạnh mình là sẽ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nói vài câu nhằm vào Lâm Hạc Nguyên, chẳng qua sau khi bị Khương Tiêu hung dữ lập tức ngừng hẳn, cũng không dám nói năng gì thêm, chỉ nhìn mình với dáng vẻ hết sức đáng thương.

Khương Tiêu: "Cậu đừng có nhìn tôi như thế, vô ích thôi."
Đây không phải đời trước, anh sẽ không để Lận Thành Duật hễ cứ tỏ ra yếu thế là sẽ muốn gì được nấy ngay.

Ngoại trừ chút tác động này thì những phương diện khác trái lại vẫn ổn.
Dù sao cũng chỉ vậy thôi, tính Khương Tiêu xưa nay vốn thế, anh sẽ không quan tâm hay giận quá với rất nhiều chuyện, cuộc sống gặp bất ngờ gì cũng không sao, kiểu gì anh cũng có thể thích nghi, sau đó tập trung nỗ lực sống tiếp.

Lận Thành Duật và Lâm Hạc Nguyên không hợp nhau, nói chung là ngứa mắt đối phương, song thực tế hai người họ lại có một điểm duy nhất hơi giống nhau, đó là vào tiết tự học buổi tối, cả hai đều có việc riêng của mình phải làm.

Trên bàn Lâm Hạc Nguyên bày một quyển sách ôn luyện Vật lý anh đọc không hiểu, trên bàn Lận Thành Duật thì là một quyển tài liệu bằng tiếng Anh, Khương Tiêu xem bìa có thể nhận ra một số từ, chắc cũng thuộc phương diện quản lý xí nghiệp.

Trước kia anh cảm thấy gia đình Lận Thành Duật thật kỳ lạ, sao lại đồng ý để cậu ta tới Hậu Lâm, qua một thời gian mới biết là dù ở đây thì cũng không khác gì ở nhà cậu ta, chuyện gì cần làm vẫn phải làm.


Bởi vì Lận Thành Duật dọn đến nhà đối diện nhà anh, vợ chồng trẻ ở đó bán nhà cho y.

Thời này giá nhà không đắt, với nhà họ Lận mà nói thì đây chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.

Cậu ta thích tiêu tiền vào đâu cũng được, Khương Tiêu không thể can dự.
Sau khi Lận Thành Duật chuyển trường tới Hậu Lâm, người này có làm gì cũng không còn khiến Khương Tiêu cảm thấy khiếp sợ nữa.
Chẳng qua hai nhà đã cửa đối diện cửa thì dù không thèm để ý, ít nhiều anh vẫn có thể thấy được đôi chút.

Chỗ đó thường xuyên có người trông như giáo viên ra ra vào vào, có lẽ tới vì Lận Thành Duật.

Thỉnh thoảng anh còn thấy cả Nhạc Thành, đối phương vẫn rất khách sáo và lịch sự với anh.
Ngoài chương trình học cấp ba, chắc hẳn cậu ta còn phải học rất nhiều môn khác nữa.

Lúc không đi học, đôi khi cậu ta lại gọi điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ bên ngoài.
Dù là Lận Thành Duật hay Lâm Hạc Nguyên thì khi xem xét cẩn thận đều sẽ thấy bọn họ là người có chỉ số thông minh rất cao.

Tuy hiện giờ Lâm Hạc Nguyên chưa lớn hẳn nhưng thứ như chỉ số thông minh này đâu chắc đã được kết luận qua tuổi tác.
Lâm Hạc Nguyên hoàn toàn xứng đáng là thiên tài ở lĩnh vực Vật lý, cậu ấy thể hiện trên những phương diện khác cũng không kém.

Lận Thành Duật cũng vậy, đời trước cuối cùng cậu ta lăn lộn thành thế, cũng có danh xưng "Thiên tài đầu tư" trong ngành, thi cử trước giờ chưa từng là vấn đề với cậu ta.

Hiện tại quay về thời cấp ba, những môn học này càng không phải khó khăn gì với cậu ta, thành tích có thể xem như ngang ngửa Lâm Hạc Nguyên.

Hai người kia phân tâm làm rất nhiều việc lúc học được, chứ Khương Tiêu thì không.

Hồi cấp hai anh phân tâm đi buôn bán thì không vấn đề gì, nhưng lên cấp ba không thể lơ là chút nào nữa.
Kể cả khi sống lại thêm một lần, chỉ số thông minh của anh vẫn thế, cùng lắm trải đời hơn người khác chút, ngoài ra cũng chỉ có trí nhớ khá tốt và tính tình tương đối cẩn thận.

Anh hiểu rõ điều đó nên sẵn sàng trả giá nỗ lực gấp vài lần.
Anh phải nỗ lực hơn Lâm Hạc Nguyên và Lận Thành Duật mấy phần liền, lúc tập trung tuyệt đối thì ai cũng đừng hòng quấy rầy anh.
Bây giờ Lận Thành Duật ở đối diện nhà Khương Tiêu.

Tối nào y cũng có thể thấy cửa sổ nhà Khương Tiêu sáng đèn mãi, chưa từng ngủ sớm hơn mình, sáng cũng dậy sớm.

Khương Tiêu tự đạp xe đi học, tiện đường mua mấy cái bánh bao hoặc màn thầu, tự học sáng sớm xong trường cho bốn mươi phút ăn sáng, các học sinh khác ra ngoài ăn, Khương Tiêu thì ở lại lớp gặm màn thầu.

Anh không ăn bữa sáng Lận Thành Duật mang cho, song đôi khi lại ăn đồ Lâm Hạc Nguyên mang đến, chủ yếu để tiết kiệm thời gian này tranh thủ học tập.
Còn rất nhiều trường hợp giành giật từng giây để học như vậy.


Khương Tiêu nghiêm túc đến thế nên đôi khi Lận Thành Duật và Lâm Hạc Nguyên không ưa nhau thì cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt anh.

Người như Khương Tiêu là vậy.

Anh cho rằng bản thân chẳng qua chỉ là một người bình thường, thế nhưng người khác nhìn anh lại khác, đặc biệt là loại người như Lận Thành Duật này.

Mỗi khi thấy anh, y luôn có cảm giác cuộc sống rất đỗi ý nghĩa, từng ngày từng giây phút có vẻ đều quý giá, sinh ra niềm hy vọng vô hạn với tương lai.

Y không cầu cạnh gì cả.

Sau này cũng có thể bầu bạn bên anh ấy, ngắm nhìn anh ấy như vậy thôi đã là tốt lắm rồi.
Tâm tình của Lâm Hạc Nguyên cũng tương tự với y, song rõ ràng tên đó không hề muốn bị ngăn tại lối này.

Khương Tiêu vẫn tỏ ra lạnh nhạt như không có kết quả với mình, nhưng anh ấy và Lâm Hạc Nguyên lại càng ngày càng thân mật thấy rõ.
Lâm Hạc Nguyên cũng rất biết cách chơi chiêu ở những hành động nhỏ.

Hồi mới khai giảng xong thời tiết nóng bức, không biết cậu ta lấy đâu ra một chiếc quạt nhỏ lắp pin, không phát ra tiếng ồn, mở lên gió mát từng đợt, không quấy rầy mọi người đọc sách tự học, nhờ vậy khi làm bài tập Khương Tiêu có thể thoải mái hơn chút.

Còn nữa, chữ viết của Khương Tiêu hơi hướng chữ thảo, thực ra không khó coi nhưng nét chữ lại không quá gọn gàng, ảnh hưởng đến cả việc viết văn và làm những đề có tính chủ quan ở khối xã hội.

Sau khi xem kỹ, Lâm Hạc Nguyên phát hiện cách cầm bút của anh hơi có vấn đề, vì vậy đã kết hợp bảng chữ mẫu uốn nắn giúp anh từng chút một.
Đôi khi lại nắm tay Khương Tiêu! Uốn nắn giúp anh ấy!
Chữ mình cũng khá đẹp đó chứ, mình cũng có thể giúp Khương Tiêu mà!
...!Nhưng anh ấy không chịu để ý đến mình.
Biển giấm của Lận Thành Duật nổi sóng lại chẳng thể làm gì.

Việc làm này của Lâm Hạc Nguyên không chỉ đơn giản vì lòng riêng.

Khương Tiêu luyện chữ như vậy một tháng, chữ viết đã thay đổi rõ rệt, giáo viên Ngữ văn cũng nói chữ viết của anh gọn gàng hơn rất nhiều, từ đó cũng tăng điểm lên chút.
Giận rồi lại giận, nhưng đối mặt với tình địch thì giận lâu mấy cũng vô ích.
Lận Thành Duật biết bản thân không phải người biết cách yêu đương.

Nếu năng lực yêu đương được phân chia cấp bậc thì y đang ở trình độ mẫu giáo, thậm chí còn chưa tới mẫu giáo, bởi sau khi sự việc thảm thiết đời trước xảy ra, y mới bất giác phát hiện mình yêu Khương Tiêu sâu nặng.

Tuy nhiên phát hiện là một chuyện, biết nên yêu người ta thế nào lại là một chuyện khác.
Y nỗ lực lần tìm, thổ lộ tới thổ lộ lui mà vẫn chọc giận Khương Tiêu.

Do đó dù bây giờ biển giấm ngập trời nhưng cuối cùng y cũng học được chút gì đó từ Lâm Hạc Nguyên..