Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 46: 46: Eo Của Anh





CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

/.--.-.......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Lâm Hạc Nguyên cũng thấy, cậu đón Khương Tiêu vào, sau đó đóng cửa lại.
Cậu nhìn thoáng qua Lận Thành Duật ngoài cửa rồi lại nhìn Khương Tiêu, cuối cùng nét cười chứa đôi phần dịu dàng cũng hiện lên trên gương mặt.
"Cậu vào nhà trước đi." Cậu đỡ giúp Khương Tiêu thứ anh đang cầm trên tay xong mới phát hiện đó là một hộp đồ ăn: "Không phải mang theo đâu, mình chuẩn bị đồ ăn rồi."
Khương Tiêu giải thích với cậu rằng đây là canh do mình hầm lúc giữa trưa, đồng thời xin lỗi cậu về chuyện Lận Thành Duật động tay động chân.
"Cậu có lỗi lầm gì đâu?" Lâm Hạc Nguyên nói: "Đó vốn là chuyện riêng của hai bọn mình.

Lúc đấy không nói được ai ra tay trước nên hành động cùng lúc.

Dù sao mình và cậu ta cũng không vừa mắt nhau, đánh một trận cũng tốt, mình không hối hận."
Từ đợt bày sạp ở chợ Xuân đó đã không ưa nhìn mặt nhau rồi.
Khương Tiêu cảm thấy hơi khó tin.

Trong ấn tượng của anh, Lâm Hạc Nguyên không phải loại người này.

Đáng ra cậu ấy phải luôn lịch sự và hơi lạnh nhạt với người ngoài, là một đóa hoa cao lãnh trời quang trăng sáng, tuyệt đối không thể nào chủ động đánh đấm với người ta mới đúng.

"Cậu..."
"Đừng nghĩ nhiều vậy." Lâm Hạc Nguyên thấy Khương Tiêu ngơ ngác, lập tức đổi chủ đề: "Cậu vào phòng sách ngồi đi, hôm nay có vài đề thi phải làm, còn cần chữa lỗi cả đề luyện nữa."

Khương Tiêu bị cậu đẩy vào phòng sách, anh không hỏi kỹ thêm, đi đến cửa lại ngó nửa đầu ra hỏi: "Cậu uống hết canh trước đã nhé, canh đang nóng, vừa ngon."
Lâm Hạc Nguyên cười: "Mình biết rồi."
Cậu cẩn thận lấy canh ra, đặt lên bàn.
Người khác thấy cậu ra tay thì cảm giác khó tưởng tượng nổi, bản thân Lâm Hạc Nguyên lại không thấy sai ở đâu.
Dường như cậu đã xác nhận được gì đó thông qua chuyện này.
Khi cậu và Lận Thành Duật đánh nhau, có thể nói là cả hai đều xúc động nhất thời.

Lận Thành Duật đánh vì phẫn nộ ghen ghét, cậu thì vì...!lòng chiếm hữu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần gặp Khương Tiêu là cậu sẽ thấy vui, chỉ cần Khương Tiêu ở đây, ánh mắt cậu sẽ hướng theo cậu ấy, bởi vì cậu được thử rất nhiều chuyện trước kia chưa từng làm, bởi vì ở bên Khương Tiêu...!nên làm gì cũng thấy thú vị.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Hạc Nguyên chẳng kết thân với là bao bạn bè.

Ban đầu cậu cảm thấy đây là tình hữu nghị, vả lại dù gì Khương Tiêu cũng là một nam sinh, thành ra cậu không nghĩ đến những phương diện khác, về sau mới dần phát hiện ra những điều là lạ.
Cậu hy vọng Khương Tiêu ở bên mình, tốt nhất là bên cạnh mình mãi mãi.

Đôi khi cậu lại không ngăn được mình muốn ôm cậu ấy, còn nghĩ cách để cậu ấy tới gần hơn chút.

Đôi khi nhìn chăm chú vào đôi mắt Khương Tiêu, cậu luôn có cảm giác trái tim sụp xuống mềm thành một cục.

Giữa bạn bè với nhau thực sự có lòng chiếm hữu không buông bỏ được và nỗi hận không thể thân thiết thêm một bước này sao?
Hiện giờ nghĩ kỹ thì đúng thực cậu và Lận Thành Duật bắt đầu không hợp từ đợt năm mới là vì hai người các cậu ôm tâm tư giống nhau với cùng một người.
Sự yêu thích và lòng chiếm hữu.

Tuy Khương Tiêu thể hiện mình không thích Lận Thành Duật, thậm chí rất xa lánh y, nhưng Lận Thành Duật quá cố chấp lại khiến Lâm Hạc Nguyên luôn cảm thấy chắc chắn trước kia đã xảy ra một số chuyện nào đó giữa hai người họ mà cậu không biết, cậu để bụng.
Tình địch với tình địch, nhất thời ngứa mắt đánh nhau có gì lạ lùng đâu?
Bây giờ Lâm Hạc Nguyên sẽ không nói những chuyện này với Khương Tiêu.

Thứ nhất là vì dạo này đang trong thời gian quan trọng, Khương Tiêu đã rất nỗ lực để thi được điểm tốt ở kỳ thi vào cấp ba, còn phải chăm nom việc kinh doanh bên kia, lúc này khiến cậu ấy phân tâm thực sự không ổn.

Thứ hai là Lâm Hạc Nguyên không nắm chắc ý lòng của Khương Tiêu.
Cậu ấy đối xử với mình rất tốt, thế nhưng tính cách Khương Tiêu vốn đã vậy rồi, cậu ấy cũng đối xử khá tốt với những người khác.


Lấy Diệp Ảnh Ảnh làm ví dụ, có đồ tốt gì Khương Tiêu luôn nhớ để một phần cho cậu chàng, chẳng qua Diệp Ảnh Ảnh lại là thẳng nam tính tình ngơ ngốc, cả cậu và Lận Thành Duật đều không cảm thấy cậu chàng có sức uy hiếp.
Nghĩ đến sự xa lánh của Khương Tiêu với Lận Thành Duật, Lâm Hạc Nguyên tự động cảm thấy lúc này tùy tiện phá vỡ tầng quan hệ này không phải lựa chọn hay ho, lỡ cậu nhất thời sơ ý, biến thành người như Lận Thành Duật mà Khương Tiêu né không kịp thì thảm rồi.
Lâm Hạc Nguyên cảm nhận được mối quan hệ khó hình dung giữa Khương Tiêu và Lận Thành Duật, tuy nhiên nói thế nào thì bây giờ Khương Tiêu vẫn thích mình hơn.

Không sao, bây giờ cậu ở bên Khương Tiêu, cậu còn cả đống thời gian.
Tay nghề của Khương Tiêu quả thực khỏi phải bàn.

Lâm Hạc Nguyên uống từng muỗng canh đến hết rồi quay người đi tới phòng bếp, cầm hai cốc nước chanh vào phòng sách.

Khương Tiêu không thích đồ quá chua nên cậu đã cho rất nhiều mật ong vào cốc của cậu ấy.
Khương Tiêu đang ngồi bên bàn làm bài tập, thấy cậu bước vào thì cất lời: "Trong cặp sách của mình có dầu thuốc, nhà mình dùng loại đó suốt, rất hiệu quả.

Trước kia mỗi lần đánh nhau bị thương mình đều dùng nó, mình thấy vết thương của cậu chưa tốt lên, đợi lát mình mát xa*(àn róu) cho cậu chút nhé, sẽ đỡ hơn phần nào."
Bấm eo*(àn yāo)?
Không hiểu sao Khương Tiêu lại cảm thấy sau khi mình nói câu đó, Lâm Hạc Nguyên bắt đầu trở nên hơi căng thẳng, suốt cả buổi tự học đều thế, như là cơ thể căng cứng vậy.
Học xong, cậu không lay chuyển được Khương Tiêu, vì vậy nằm trên bục ghế nhỏ ở phòng sách.

Khương Tiêu nhìn thẳng, xốc quần áo bên hông cậu lên, xem xét chỗ bầm tím trên người cậu, sau đó cẩn thận thoa chút dầu.
Tay nghề mát xa của anh rất chuyên nghiệp, có điều vẫn dành chút thời gian cảm thán, dáng người của bạn học Tiểu Lâm quả là không tồi, trước kia ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, không nhìn ra được đây là lại một thiếu niên có cơ bụng.
Nghĩ đến đây, Khương Tiêu bỗng hơi buồn rầu.
Dù dạo gần đây anh cũng thường xuyên vận động, nhưng từ khi sống lại tới giờ ăn uống tốt quá, về cơ bản cứ muốn gì ăn nấy, không làm khó bản thân, thế nên...!anh vẫn béo chút chút.
Thịt trên bụng mềm mềm, cơ bụng ban đầu cũng không thấy rõ nữa.

Khương Tiêu quyết định từ nay về sau anh phải hít đất thêm năm mươi lần mỗi ngày.

Quá trình mát xa không đau, rất thoải mái, nhưng tay Khương Tiêu đặt ở đó, áp lên làn da mình nên Lâm Hạc Nguyên cứ cứng người lại.

Cậu quay mặt về bên kia tường, hơi không dám nhìn Khương Tiêu, mặt đo đỏ.

Mát xa xong, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi mới quay đầu lại nhìn anh.

Kết quả là vào lần quay đầu này, cậu thấy Khương Tiêu tự xốc quần áo lên, cúi đầu ngắm nghía eo mình.

"Thực sự rất khó thấy." Khương Tiêu nhận thấy chút mối nguy trong cách quản lý dáng người của mình: "Nếu không hay là mỗi ngày mình hít xà thêm hai mươi cái nữa nhỉ? Lâm Hạc Nguyên cậu nói thế có được không?"
Đời trước ngoại trừ cuộc tình thất bại vì khăng khăng thích Lận Thành Duật đến cùng này thì Khương Tiêu luôn thẳng thắn đánh giá về các phương diện khác, bằng không hồi cấp hai cũng sẽ không rút não theo đuổi Lâm Tình Ngọc.

Mọi người đều quen vậy rồi, Khương Tiêu cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Eo của anh chỉ nhéo thấy thịt hơi mềm thôi chứ nhìn qua vẫn rất gầy và thon chắc, cảm giác đường cong bên hông thiếu niên vừa ở mức đẹp, có vẻ thon dài mềm dẻo.
Lâm Hạc Nguyên: "......"
Cậu nhìn không rời mắt một lát, sau đó vươn tay kéo quần áo Khương Tiêu về, ngón tay còn khẽ run run.
"Rất...!rất ổn." Cậu ho khan một tiếng, hiếm khi nói năng hơi ngập ngừng: "Ừ...!tùy cậu...!tùy cậu hết."
Khương Tiêu không thấy có vấn đề ở đâu, vỗ vỗ bụng mình.

Tự học xong, anh thu dọn đồ đạc chào tạm biệt Lâm Hạc Nguyên, chuẩn bị về nhà nấu cơm tối, quả nhiên trên đường về lại gặp phải Lận Thành Duật.
Kể từ lần đánh thật đó, Lận Thành Duật trái lại dập tắt ý nghĩ muốn tìm người trùm bao tải Lâm Hạc Nguyên.

Y cảm thấy trước kia quả thực mình đã xem nhẹ Lâm Hạc Nguyên.
Quan trọng nhất chính là với thái độ này của Khương Tiêu, thời gian tới đây chỉ cần Lâm Hạc Nguyên bị chút tổn thương khó hiểu nào thôi là Khương Tiêu sẽ luôn có thể liên tưởng đến mình thông qua chuyện lần này.

Y nhằm vào Lâm Hạc Nguyên mà cuối cùng lại chọc cho Khương Tiêu không vui thì quanh đi quẩn lại vẫn là tự vác đá đập vào chân mình.
Phải mau mau sắp xếp việc chuyển trường đến Hậu Lâm thôi, chứ không Khương Tiêu sẽ bị cướp đi thật mất.
Cõi lòng y gần như đang nghiến răng nghiến lợi, để suy nghĩ dỡ người thành tám khúc chạy đi chạy lại trong đầu.

Kết quả là vừa thấy Khương Tiêu ra, sự nóng nảy lập tức nguội bớt nửa.
Lận Thành Duật cũng không hiểu tại sao mình lại không có tiền đồ như vậy, vừa thấy người đã vui mừng, kể cả khi người này đi từ nhà người khác ra.
Khương Tiêu ra ngoài trông thấy y, tâm trạng cũng hơi phức tạp.
Lâm Hạc Nguyên vừa chính miệng nói là đôi bên cùng động tay động chân, trái ngược với suy nghĩ của anh, giờ xem như hơi oan cho cậu ta.

Anh vừa cất bước, Lận Thành Duật lập tức theo kịp, cặp mắt nhìn mình kia chứa đựng chút cảm giác đáng thương tột độ, cũng không biết cậu ta đã chờ ở đây bao lâu.
"Đều là người đã sống qua một đời rồi." Khương Tiêu thở dài: "Giận to đến nỗi đó, còn ấu trĩ nữa, cậu cũng thật là..."
Anh nhìn thoáng qua Lận Thành Duật, lại nói không nên lời, bị nghèo vốn từ.
"Tiêu Tiêu ơi..."
Khương Tiêu nhìn y, nói: "Sau này không cho nhằm vào người bên cạnh tôi nữa.

Lâm Hạc Nguyên bị thương do cậu, tôi đã có lỗi với cậu ấy lắm rồi."
Anh nói gì cũng được, Lận Thành Duật cúi đầu nhận sai, thái độ rất tốt.
Khương Tiêu vừa mát xa giúp Lâm Hạc Nguyên xong, dù đã rửa tay nhưng vẫn còn mùi dầu thuốc thoang thoảng, mùi này hơi đắng, giống mùi trong phòng thuốc đông y.


Lận Thành Duật nhận ra công thức dầu thuốc y đã dùng trong nhiều năm vào mỗi lần bị thương.

Nếu chỉ đưa cho Lâm Hạc Nguyên thì sao mùi này mãi không tan trên người Khương Tiêu vậy?
Lận Thành Duật vốn đã tủi thân sẵn, chỉ cần dùng não thôi là y biết ngay Khương Tiêu lại tới hỗ trợ, giúp tận tay luôn, trong lòng khó chịu nên cứ lôi kéo không cho Khương Tiêu đi.
"Em bị thương còn nặng hơn cả cậu ta mà." Y nói: "Bây giờ cũng chưa khỏi, Lâm Hạc Nguyên cậu ta..."
Y vốn muốn mách tội với Khương Tiêu ở đây, tuy nhiên lời vừa đến đầu môi đã biết là vô dụng, đành ngậm miệng không nói nữa, chỉ nhìn Khương Tiêu đăm đăm, biểu cảm muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Trên người y không chỉ có vết thương của lần đánh nhau với Lâm Hạc Nguyên trước mà vì tới công trường, tự tay làm rất nhiều chuyện, va chạm đủ kiểu nên khi xem kỹ thì khắp người y chẳng có mảng da nào lành lặn.
Khương Tiêu hất vài lần không hất ra được, nhưng nếu không nói rõ thì hình như chuyện này sẽ không thể trôi qua.
"Nhà cậu không có thuốc à? Giả ngốc gì với tôi hả?"
"Không hiệu quả bằng của Tiêu Tiêu." Hơn nữa Khương Tiêu còn biết mát xa, thực sự rất có ích cho việc tan vết bầm.

Lận Thành Duật không trông mong bây giờ Khương Tiêu vẫn có thể tự tay chữa thương cho mình, y chỉ muốn kiếm lại chút gì đó: "Tiêu Tiêu ơi..."
Khương Tiêu: "Đừng làm nũng, điệu bộ này vô dụng với tôi."
Lận Thành Duật nhỏ hơn anh một tuổi.

Trước kia lúc thích y, thái độ y mềm mại chút là tình thú.

Hiện giờ sức miễn dịch của Khương Tiêu với nó tăng lên với biên độ lớn, tuy nhiên nếu không xử lý thì e rằng không về được mất.
Có điều Lận Thành Duật mắc phải tính chó, liều chết kéo không cho anh đi, đánh đá cũng vô dụng.

Dây dưa liên tục một lúc lâu, thấy sắp về nhà muộn đến nơi, Khương Tiêu cân nhắc một lát, bèn đưa nửa chai dầu thuốc thừa cho y.
"Tự đi mà bôi đi, cậu học được trò bám dai như đỉa này ở đâu đấy hả?" Anh nói, sau đó dặn dò mấy câu, giọng điệu đanh thép hơn rất nhiều: "Sau này! Không cho! Bắt nạt! Lâm Hạc Nguyên nữa!"
Lận Thành Duật: Rõ ràng là nó tính kế em mà!
Nhưng mấy lời này y chỉ dám nghĩ trong lòng, dù sao cuối cùng vẫn phải biết chừng mực với Khương Tiêu.
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạn học Tiểu Lâm thông suốt.
Lúc này, Hoàng hậu Lận bị biếm vào Lãnh cung không phục lắm..