CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Số mệnh y và Lâm Hạc Nguyên va vào nhau bởi vì Khương Tiêu.
Mới ban nãy hai người còn đối địch tranh cao thấp sau lưng Khương Tiêu đến thế mà giờ Lận Thành Duật vẫn có thể giữ bình tĩnh trước mặt Khương Tiêu, không dám ghen tuông quá rõ ràng.
Bình tĩnh xem xét các loại điều kiện thì so sao y cũng hơn Lâm Hạc Nguyên không chỉ chút xíu.
Mặc dù đến Lận Thành Duật còn phải thừa nhận bây giờ trong lòng Khương Tiêu, Lâm Hạc Nguyên tốt hơn y, nhưng trên thực tế hai người họ mới dừng ở mối quan hệ bạn bè.
Lâm Hạc Nguyên không có tâm tư với Khương Tiêu giống y.
Nói thế nào cậu ta cũng mới là học sinh cấp hai thôi, không đặc biệt như y và Khương Tiêu - người trưởng thành trong thân xác của học sinh cấp hai.
Y luôn tự nhủ rằng không được hấp tấp.
Thế nhưng mọi thứ đang diễn ra trước mắt lại khiến y thoáng cái lạnh lẽo từ trái tim đến đầu ngón tay.
Đó là Khương Tiêu của mình, Khương Tiêu chỉ thuộc về riêng mình! Khương Tiêu của y đã rời đi, cớ sao ngay cả chút nhớ mong trong lòng y cũng bị hiện thực cướp mất chứ?
Đừng cho người khác, không thể cho người khác.
Lúc này, Lâm Hạc Nguyên làm ra hành động thêm dầu vào lửa.
Cậu xắn tay áo lau khóe miệng giúp Khương Tiêu.
"Dính lên mặt rồi." Cậu chỉ vào má phải Khương Tiêu, cười nói: "Cẩn thận chút."
"Cảm ơn cậu nha." Khương Tiêu không để bụng.
Anh cầm lấy khăn giấy bên cạnh vô tư lau mặt, dịu giọng nói tiếp với Lâm Hạc Nguyên: "Hôm nay thật làm phiền cậu quá.
Với mình mà nói thì thế là đủ rồi.
Cậu xem, mình cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Trời lạnh, lẽ ra cậu vốn đang ở nhà..."
Lâm Hạc Nguyên biết Khương Tiêu muốn khuyên mình về, lập tức lên tiếng ngắt lời anh: "Mình cảm thấy thú vị lắm."
"Trước kia mỗi lần được nghỉ mình đều ở nhà đọc sách làm bài, đôi khi còn bị người nhà dẫn ra ngoài xã giao, thực ra rất nhàm chán." Cậu nói tiếp: "Từ khi quen cậu, mình mới cảm thấy cuộc sống khác trước.
Mình phải cảm ơn cậu mới đúng."
Nghe cậu nói vậy, Khương Tiêu ngẩn ra một lúc lâu vẫn không biết nên đáp lại sao.
Đúng lúc này, một luồng lực mạnh bỗng giật ngược anh về phía sau.
Anh bị kéo vào lòng Lận Thành Duật.
Lận Thành Duật cố gắng dằn lại ý định muốn giết người trong lòng mới làm bản thân bình tĩnh hơn chút.
Với trạng thái hiện tại của Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu, y vốn chẳng thể chen nổi một câu.
"Mày cách xa Khương Tiêu chút cho tao!"
Khương Tiêu thấy đôi mắt y đỏ sọng lên, không rõ người này đang nổi giận hay là đau khổ tới tột cùng.
Cậu ta lại đang phát điên gì vậy?
Ai bảo hành động và lời nói của Lâm Hạc Nguyên liên tục chọc vào nội tâm Lận Thành Duật, như thể ngay sau đó sẽ cướp đi Khương Tiêu đâu.
Dĩ nhiên y sợ hãi tột độ, loáng cái mất hết lý trí, chỉ muốn bắt lấy người trước mắt.
Khương Tiêu biết rõ về y.
Không hiểu sao người này bỗng như sắp động tay động chân với Lâm Hạc Nguyên đến nơi.
Anh vừa thấy khó hiểu vừa tương đối giận, vội kéo Lận Thành Duật đang định tiến lên về.
"Cậu làm gì đấy? Điên rồi à?"
Không gian phía sau quầy hàng nhỏ hẹp, vung tay là sạp của anh sẽ sập.
Vả lại tuy giờ vãn người rồi nhưng không ít chủ sạp khác đã bắt đầu ngó qua, làm trò trước mặt công chúng quả thực rất khó coi.
Dưới hiên sau quầy có tuyết, Khương Tiêu lập tức vốc một nắm ném lên mặt Lận Thành Duật.
"Tỉnh táo chút đi Lận Thành Duật!" Khương Tiêu ấn tay y, trong giọng nói chứa đựng sự giận dữ: "Cậu thần kinh à?! Dám chạm vào bạn tôi!?"
Tuyết nện vào mặt không đau, nhưng tan nhanh.
Từng chút bọt tuyết tan ra ngấm vào quần áo y, lạnh thấu tim gan.
Đúng là đã bình tĩnh hơn chút.
Y muốn hỏi Khương Tiêu tại sao anh thiên vị Lâm Hạc Nguyên như vậy, song vừa thấy đôi mắt Khương Tiêu, y lại không thể thốt ra bất cứ lời nào.
"Tôi đã nói ngay từ đầu là không cần cậu tới rồi." Khương Tiêu nói: "Cậu vẫn không khác gì trước kia, luôn khăng khăng làm theo ý mình, chưa từng quan tâm tới suy nghĩ của tôi."
"Tiêu Tiêu..."
"Bây giờ cậu không có quyền quản tôi." Khương Tiêu nói tiếp: "Đừng tiếp tục gây phiền phức cho tôi nữa."
Lận Thành Duật lập tức không dám nhúc nhích.
Người duy nhất y sợ chính là Khương Tiêu.
Lúc này, Lâm Hạc Nguyên không rõ nội tình đi tới làm người tốt an ủi Khương Tiêu: "Đừng nóng giận, mình không sao."
Lại có khách tới quầy, Khương Tiêu thở hắt ra một hơi, tiến lên giới thiệu hàng cho người ta, còn không quên quay đầu lườm Lận Thành Duật một phát.
Lâm Hạc Nguyên quan sát người trước mắt, lòng chỉ cảm thấy y càng ngày càng kỳ cục.
Khương Tiêu tốt tính thế mà riêng với người này cậu ấy lại không kiên nhẫn chút nào, có lẽ cậu ta đã làm ra chuyện xấu gì thật.
Lận Thành Duật ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình, Lâm Hạc Nguyên không hình dung được ánh mắt ấy, song cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi tới bên Khương Tiêu.
"Em xin lỗi." Khương Tiêu nghe thấy y xin lỗi, giọng điệu lại dịu xuống: "Em sợ lắm, Tiêu Tiêu."
Khương Tiêu không nhìn y, đáp: "Cậu vẫn nên đi đi thôi.
Sau này đừng đến nữa.
Nếu cứ thấy trường hợp này là lại như vậy thì tôi khuyên cậu nên tới gặp nhà tâm lý học."
Xem ra bệnh tình của Lận Thành Duật cứ lặp đi lặp lại thật.
"Em thực sự...!không như anh tưởng tượng đâu." Lận Thành Duật bắt đầu luống cuống, nói tiếp: "Anh không vui thì em xin lỗi cậu ta, được không? Đừng đuổi em đi mà."
Hôm nay y tới hỗ trợ, tuy Khương Tiêu vẫn nói từ chối, nhưng đôi khi ánh mắt nhìn y lại không phiền ghét như trước.
Khương Tiêu mềm lòng nặng tình nghĩa, dù không thể lập tức đổi ý, song nếu y tiếp tục kiên trì, dần trở thành bạn bè với anh thì bắt đầu lại cũng không phải chuyện không thể xảy ra.
Lận Thành Duật sợ nhất là trong quá trình này có người khác ngáng chân.
Một khi Khương Tiêu đón nhận những người khác, thậm chí thích họ thì toàn bộ mong muốn của y đều không thể được thành lập.
Xưa nay vốn không chỉ riêng y bị ánh mặt trời hấp dẫn.
Lúc này đây, Khương Tiêu thấy kỳ lạ thật sự, ngoảnh lại quan sát y từ trên xuống dưới một lúc lâu.
Trước kia anh cảm thấy cốt cách người này chưa từng đổi thay, giờ lại bỗng thấy lạ lẫm.
Nếu Lận Thành Duật đời trước cũng sẵn sàng cúi thấp đầu vì mình như hiện tại thì hai người nào tới nỗi đi lên bước đường này?
Thôi, nghĩ cái này làm gì, đều là chuyện quá khứ rồi.
"Khương Tiêu đừng nóng giận." Lâm Hạc Nguyên không muốn lùm xùm thêm.
Cậu cũng sợ Khương Tiêu lại không vui vì chuyện này: "Không sao, coi như hòa khí sinh tài đi."
So với Lâm Hạc Nguyên vừa hiểu chuyện vừa rộng lượng, Lận Thành Duật có vẻ như đang náo loạn.
Y không dám làm ra bất kỳ hành động nào nữa.
Người trong chợ đều đang nhìn, không tiện gây thêm, việc này cứ thế cho qua.
Khách hàng vừa nãy xem hàng một lúc rồi đi.
Khương Tiêu được nhàn nhã chốc lát, tiếp tục sắp xếp lại ít hàng hóa lộn xộn trên sạp.
Anh hơi OCD chút, vả lại sạp sạch sẽ thì người khác cũng thấy rõ.
Sửa soạn xong, anh thắt thêm mấy quả bóng hình cún con dự phòng, tóm lại là vẫn không ngơi tay.
Khả năng anh chính là người số vất vả trong truyền thuyết.
Lận Thành Duật thấy anh bình tĩnh lại thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Y cũng muốn giúp Khương Tiêu thắt bóng bay cún con, nhưng làm thứ này cần kỹ thuật.
Lâm Hạc Nguyên cũng không làm được, xoắn tới xoắn lui mãi không ra hình ra dạng.
Khương Tiêu chỉ quan tâm đến Lâm Hạc Nguyên, thấy cậu nỗ lực vẫn làm không tốt thì dạy cậu cẩn thận, còn cầm tay làm mẫu.
Lận Thành Duật thu hút sự chú ý kiểu gì cũng vô ích, cơn bực bội lại nổi lên trong lòng, bóp hơi mạnh chút, thành ra làm nổ bóng.
Khương Tiêu bị tiếng nổ mạnh dọa sợ, quay người sầm mặt lườm nguýt y.
"Em sẽ nhẹ tay chút." Lận Thành Duật ngoan ngoãn xin lỗi: "Về sau sẽ không thế nữa."
Khương Tiêu chính là người tiêu chuẩn kép rõ rệt.
Lận Thành Duật biết nhưng không dám làm gì.
Y vừa mới chọc giận Khương Tiêu, vốn đã bị phân biệt đối xử, giờ lâm vào tình cảnh này cũng do chính y tạo thành.
Lúc thắt bóng bay cún con, y lại nhìn thấy tay Khương Tiêu.
Anh đeo găng tay giữ ấm, nhưng để tiện nên giờ đã tháo ra.
Lận Thành Duật thấy đầu ngón tay của anh đỏ lên, có lẽ là bị lạnh.
Chứng kiến cảnh này, mọi tâm tư tranh giành tình cảm lộn xộn lập tức biến tan.
Ai cũng không quan trọng bằng Khương Tiêu.
Y nhanh chóng chuẩn bị túi chườm nóng.
Khương Tiêu đang không muốn nhìn thấy y nên tự xoa tay cho ấm.
"Tiêu Tiêu ơi..."
"Gọi hồn gì đó?" Khương Tiêu phát phiền, giọng điệu cũng khó chịu: "Cậu tự giữ mà dùng đi."
Khương Tiêu luôn không cần đồ y cho, ngoại trừ chiếc điều hòa y vất vả lắm mới đưa được tới chỗ Hạ Uyển Uyển và một ít hàng hóa thừa lén thanh lý giúp anh thì y chưa thành công đưa thêm thứ gì khác cả.
Hạ Uyển Uyển cũng không ngốc, gạt một hai lần còn được, thêm mấy lần nữa chắc chắn lộ tẩy.
Không chỉ kế hoạch dẫn Khương Tiêu đến Liễu Giang sinh sống học hành ban đầu, mà sau khi làm rõ thân phận, anh cũng không nhận một cốc cacao nóng và một chiếc túi chườm nóng, không muốn dính líu đến y dù chỉ một chút.
Lận Thành Duật biết Khương Tiêu đang vất vả kiếm tiền, y chủ động đưa tiền không phải lần một lần hai.
Nói tiền của em chính là tiền của anh cũng là thật lòng.
Dù sao đời trước hai người họ trừ việc không thể đăng ký kết hôn thì cũng là vợ chồng, người một nhà theo tiêu chuẩn.
Tiền để dùng chung không phải chuyện một năm hai năm.
Khi Khương Tiêu xiêu lòng yêu y, anh không để bụng những vật ngoài thân đó.
Giờ đây nói rõ ràng, giới hạn vạch ra lại không thể rõ ràng hơn.
Chẳng qua bây giờ Lận Thành Duật không chịu đi, có khó chịu mấy cũng không đi.
Đừng tưởng y không biết đi rồi chính là dọn chỗ cho Lâm Hạc Nguyên.
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Càng muốn ở lỳ bên cạnh Khương Tiêu hơn!
Buổi chiều ít người hơn chút, nhưng tới tối người lại đông lên.
Diệp Ảnh Ảnh tan lớp học vẽ cũng tới hỗ trợ.
Đến người vô tư như cậu chàng còn ngửi thấy mùi khốc liệt giữa ba người họ.
Tuy nhiên Khương Tiêu thật sự rất bận, cậu chàng chưa từng bán hàng, không đi mà vui mừng tới hỗ trợ.
Diệp Ảnh Ảnh hoạt bát, bán được vài thứ, nhận tiền thì rất vui vẻ, cảm giác thành tựu cực rõ rệt, bầu không khí nhờ có cậu chàng đã dịu đi hẳn.
Hạ Uyển Uyển cũng lo nghĩ cho Khương Tiêu.
Dạo này công ty bà nhiều việc, song tan làm vẫn vội vã tới xem thử.
Khương Tiêu có chính kiến đến mấy thì cũng mới là đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.
Thế nhưng khi chứng kiến bốn thiếu niên tụ tập bên nhau, quầy hàng gọn gàng ngăn nắp, khách hàng ra vào rất đông, bà cũng không chen lọt, còn bị Khương Tiêu giục về nhà.
"Bên ngoài lạnh, sức khỏe mẹ vốn đã không tốt, đừng ở đây kẻo trúng gió." Khương Tiêu nói: "Nếu không con sẽ càng lo lắng hơn, con thật sự lo liệu được mẹ ạ."
Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh thì dễ nói.
Nhưng nơi này còn có một Lận Thành Duật bà nhận mặt được, đây chẳng phải cái cậu lần trước...
"Ai kia..."
"Con tự xử lý được thật mà mẹ." Khương Tiêu không muốn bà tiếp xúc nhiều với Lận Thành Duật, giục bà mau mau về nhà: "Mẹ nghe con đi mẹ, tin con được không?"
Hạ Uyển Uyển không lay động được anh, nói thêm mấy câu, sau đó vẫn bị anh đẩy về nhà.
Thoáng cái trời đã tối muộn.
Nhà Lâm Hạc Nguyên quản nghiêm, cậu ra ngoài cả ngày, tối kiểu gì cũng phải về nhà sớm chút, nếu không sẽ khó ăn nói với cha mẹ.
Khương Tiêu cũng giục cậu đi mau.
Diệp Ảnh Ảnh ở lại đây lâu hơn chút, tuy nhiên đến chín giờ hơn cũng phải về nhà.
Suy cho cùng họ vẫn là học sinh cấp hai, về nhà muộn quá không ổn.
Phố huyện nhỏ Hậu Lâm này không có hoạt động về đêm gì.
Bọn họ đi, chợ xuân cũng không còn bao nhiêu người.
Khương Tiêu chuẩn bị thu dọn đồ và tính toán kiểm kê sơ qua.
Bây giờ chỉ còn Lận Thành Duật cứng đầu ở lại với anh không chịu đi..