CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – –.–..- -.. -….-.–.-. …...- — -. –. -....- — -. –. …-.- -. –..—- —-. —..
Thực ra thì Lận Thành Duật từng tặng nhẫn cho Khương Tiêu rồi. Chiếc nhẫn nằm trong đống quà y tích trữ.
Nhiều món quá, Khương Tiêu phải chia ra để bóc lần lượt. Quà của năm nào đó cực kỳ đa dạng, bên trong có chiếc hộp nhung không mấy bắt mắt ẩn sâu dưới những cánh hoa hồng vĩnh cửu.
Khương Tiêu phát hiện nó.
Mở ra, anh thấy một chiếc nhẫn rất đẹp.
Bóc xong đống quà, anh mới biết quà này Lận Thành Duật dành để bù đắp cho năm nào. Xem ngày tháng bên trên thì đây là năm anh thổ lộ đời trước.
Món quà này cũng như một thông báo tới muộn, rằng mỗi giờ mỗi phút y đều đang nói cho Khương Tiêu biết mình yêu anh từ lâu rồi.
Khương Tiêu cất chiếc nhẫn kia đi. Anh không đề cập với Lận Thành Duật, thỉnh thoảng sẽ lấy ra ngắm nhưng chưa đeo lần nào.
Mới đầu, Khương Tiêu còn hơi do dự như lần ông nội Lận đột ngột nhắc về chuyện đính hôn. Đến bây giờ đã xác định hẳn được trái tim mình, anh lại thấy chiếc nhẫn này không đủ để gánh vác sức nặng của tình yêu hiện tại.
Theo như lời Khương Tiêu, chuyện quá khứ cứ qua đi thôi. Anh cần nhẫn mới.
Lần này, nhà thiết kế nhẫn làm rất nhanh, mọi điều đều suôn sẻ. Khương Tiêu nhanh chóng nhận được nhẫn.
Khương Tiêu vốn muốn tạo ra một địa điểm cầu hôn với pháo hoa, hoa hồng và các kiểu đồ trang trí. Anh đã chuẩn bị đầy đủ những gì nên dùng cho buổi cầu hôn, phải thật đẹp mới được.
Chọn tới chọn lui lại thấy hình như ở ngoài không bằng ở nhà. Đúng lúc Lận Thành Duật đi công tác hai ngày. Anh nhân dịp này trang trí căn nhà luôn.
Kế hoạch của Khương Tiêu rất hoàn chỉnh. Anh muốn tạo bất ngờ trong thầm lặng.
Hôm ấy về, Lận Thành Duật không hề hay biết. Mặc dù chỉ là chuyến công tác ngắn hạn nhưng y nhớ Khương Tiêu nên đặc biệt về sớm.
Y đã mua rất nhiều quà cho cục cưng của mình. Địa điểm công tác có món ngọt nổi tiếng, y mua một túi lớn, nâng niu mang về, sợ va đập bị vỡ khiến vẻ ngoài xấu đi.
Về nhà, mở cửa, y gọi Khương Tiêu theo thói quen, nhưng hình như bầu không khí hơi sai sai.
Xẩm tối rồi mà trong nhà chỉ có ánh đèn mờ, cả tiếng nhạc du dương. Lận Thành Duật tiến về phía trước, hai bên huyền quan y đi qua đều có hoa hồng thắt ruy băng lấp lánh dưới ánh đèn.
Mọi thứ trước mắt đã được trang trí qua, không giống như trong nhà. Y nín thở, tựa hồ đoán ra gì đó.
Thực chất cũng không cần phải đoán, bởi y thấy dòng chữ “marry me” trên dải ruy băng đã tạo hình sẵn.
Lận Thành Duật tìm được Khương Tiêu trong phòng khách trải đầy hoa hồng đỏ thẫm.
“Em về sớm rồi.” Khương Tiêu còn chưa trang trí xong, vẻ mặt hơi tủi thân: “Khó làm quá đi.”
Do hoa hồng phải tươi nên đây đều là hàng mới giao tới. Khương Tiêu đặt nhiều lắm. Anh cho rằng mình sẽ chuẩn bị xong nhanh thôi, dù sao xưa giờ anh luôn nhanh nhẹn mà.
Tuy nhiên, khi bắt tay vào làm thì lại thấy rắc rối. Hoa hồng phải kết hợp với những món đồ trang trí khác, dải đèn còn bị xoắn vào nhau, anh gỡ mất một lúc lâu, hơi tốn thời gian.
Nói chung mới ra dáng ra hình thôi chứ chưa hoàn thiện.
Lận Thành Duật thầm hiểu nhưng không dám nói. Y bế Khương Tiêu ra từ bụi hoa hồng.
Hoa hồng chưa được cắt tỉa sạch, sót lại gai, thành thử ngón tay Khương Tiêu bị cứa vào. Lận Thành Duật nắm tay anh, toàn bộ trái tim mềm nhũn.
Y dịu dàng nói với giọng hơi run run: “Tiêu Tiêu đừng tự làm, để người ta lo liệu là được, không sao mà.”
“Anh muốn tự trang trí.” Khương Tiêu hơi chán chường, vùi mình trong lòng y, buồn tủi dỗi hờn nói: “Bây giờ em đoán được anh muốn làm gì rồi, chẳng còn chút bất ngờ nào.”
Lận Thành Duật đâu ngốc, rõ vậy mà.
“Em đâu biết đâu.” Lận Thành Duật không kìm lòng được, cúi xuống hôn anh: “Tiêu Tiêu nói với em đi, rốt cuộc hôm nay anh định làm gì thế?”
Y dằn lại sự phấn khích tột độ nơi đáy lòng, ngăn bản thân buột miệng thốt ra câu “Em đồng ý”, thay vào đó muốn nghe chính miệng Khương Tiêu nói.
Dù là biết rồi vẫn hỏi nhưng Khương Tiêu cũng phối hợp rất ăn ý với y.
“Lận Thành Duật, anh muốn cầu hôn.” Anh nói: “Đặt nhẫn rồi.”
Nói đến đây, Khương Tiêu hơi căng thẳng. Anh lấy một chiếc hộp nhỏ đựng nhẫn từ trong túi ra, miêu tả thiết kế của mình cho Lận Thành Duật nghe: “Lẽ ra ở trên trần phòng khách có một thiết bị. Đến lúc đó, nó sẽ từ từ sà xuống. Cơ mà anh chưa kịp gắn lên.”
Thực ra không hẳn do anh chậm, một phần còn vì Lận Thành Duật vội vàng về gặp anh, về nhà sớm 2-3 tiếng đồng hồ. Khương Tiêu bị bất ngờ không kịp xứ lý, đã vậy thì nói luôn tại đây.
Nói rồi, Khương Tiêu mở hộp ra.
“Lận Thành Duật.” Anh nhìn đối phương: “Mặc dù chưa chuẩn bị đầy đủ những thứ đó nhưng bản thân anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Em có đồng ý đeo chiếc nhẫn của anh không?”
“Em rất đồng ý, Tiêu Tiêu à.”
Thậm chí, Lận Thành Duật chưa đợi anh nói xong đã gấp gáp trả lời.
Chiếc nhẫn kia hết sức vừa vặn với ngón tay y. Nhẫn của Khương Tiêu được Lận Thành Duật đeo cho anh. Nhẫn đôi của bọn họ thiết kế theo kiểu dáng Khương Tiêu thích, khiêm tốn nhưng không hề đơn giản hay lộng lẫy quá đà. Ngón tay Lận Thành Duật thon dài, đeo nhẫn lên rất đẹp.
Sau đó, Khương Tiêu bị đối phương hôn đến thở không ra hơi.
Xét tổng thể, buổi cầu hôn diễn ra thuận lợi. Song, anh vẫn hơi tiếc khi chưa dùng tới những món đồ trang trí.
“Đừng tiếc.” Lận Thành Duật ôm anh, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh: “Để em.”
Khương Tiêu đã trang trí gần xong rồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng. Ngoài không gian thì chủ yếu vẫn là bữa tối dưới ánh nến. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trong bếp.
Khương Tiêu nhìn Lận Thành Duật hoàn thành bước cuối cùng anh chưa chuẩn bị kịp, thầm nói phiền phức vậy làm gì. Anh cho rằng đối phương chỉ hoàn thiện bữa tối về mặt hình thức nên không ngăn y, cùng y nấu xong.
Nhưng không phải vậy.
Dưới sự bao phủ của hoa hồng, Lận Thành Duật bưng đĩa đồ ngọt lên. Thế rồi, Khương Tiêu cũng nhận được một chiếc hộp nhung nhỏ.
Bên trong là nhẫn y tặng anh.
Lúc cầu hôn, anh được Lận Thành Duật ôm chặt trong lòng. Đối phương không cho anh quỳ một gối xuống hay cầu hôn theo cách thức Khương Tiêu dự đoán, nhưng kết quả tốt đẹp rồi thì quá trình cũng không quan trọng lắm.
Lần này, Lận Thành Duật lại thực hiện đầy đủ.
“Sao em lại không chuẩn bị nhẫn được đây?” Y quỳ một gối xuống nhìn Khương Tiêu, trong mắt ngập tràn ánh sáng dịu dàng: “Em luôn chờ để tặng nó cho anh. Cảm ơn Tiêu Tiêu đã dành cho em cơ hội này.”
Khương Tiêu ngạc nhiên: “Chẳng phải em từng tặng nhẫn rồi sao? Trong quà sinh nhật ấy.”
“Khác chứ. Đó là quá khứ, còn đây là hiện tại.” Lận Thành Duật nói: “Em thuộc về anh từng phút từng giây, Tiêu Tiêu à.”
Y đeo chiếc nhẫn mới cho Khương Tiêu.
“Dĩ nhiên là anh rất đồng ý rồi.” Khương Tiêu đỡ y lên. Anh quan sát hai chiếc nhẫn trên tay, lại nhớ về chiếc nhẫn kia: “Nhưng mà… em xem, anh có nhiều nhẫn thật đấy.”
“Cục cưng có thể đeo luân phiên.” Lận Thành Duật nói: “Không sao hết. Tiêu Tiêu đeo chán thì em mua cho anh cái mới, được chứ?”
Nào ai đổi nhẫn kết hôn liên tục hả? Khương Tiêu thấy y lại nói đùa bèn cắn y một phát.
Lận Thành Duật thì không quan tâm đến vấn đề ấy. Chỉ cần Khương Tiêu vui thì một tuần bảy ngày mỗi ngày một chiếc có gì mà không thể?
Khác với Khương Tiêu mới đặt nhẫn, Lận Thành Duật đã chuẩn bị từ rất lâu. Nếu gọi Khương Tiêu đi xem thật thì chắc anh sẽ bị dọa ngay. Lời y nói không phải đùa. Số lượng nhẫn y từng mua vì Khương Tiêu đã đựng đầy một hộp, anh đeo mỗi ngày trong tuần một chiếc cũng không xuể.
Từ khoảnh khắc Lận Thành Duật sống lại tìm thấy Khương Tiêu là đã bắt đầu rồi. Không phải y mua một cách tùy tiện, mà toàn bộ chúng đều được dành cho người duy nhất là Khương Tiêu.
Nhẫn có hàng loạt kiểu dáng, kim cương các màu, đá quý, bạch kim, nhẫn cổ và cả trang sức đặt thiết kế riêng. Y thấy chúng khi tham dự những sự kiện như hội đấu giá từ thiện. Những chiếc nhẫn trên bục cao thật đẹp, y nghĩ chắc chắn Khương Tiêu đeo lên sẽ đẹp lắm, dùng nó để cầu hôn cũng rất tuyệt. Cứ vậy, y hồ hởi mua về vô số loại.
Lận Thành Duật biết ý nghĩa của chiếc nhẫn. Vì thế, mỗi lần đi mua là một lần y ôm theo hy vọng, nghĩ rằng nếu may mắn có cơ hội thật thì nhất định phải giữ chặt Khương Tiêu.
Chẳng qua, hy vọng cứ biến tan hết lần này đến lần khác, chỉ có chiếc mới nhất kia rốt cuộc đã tìm được chốn về.
Hiện giờ, y không định mang những chiếc nhẫn phủ đầy bụi đó cho Khương Tiêu xem. Sau này có cơ hội, y sẽ từ từ tặng hết cho Khương Tiêu.
Bọn họ còn thời gian rất dài, không cần phải vội.
Nếu chiếc nhẫn có thể giữ một người lại thật thì y sẽ chuẩn bị lượng lớn nhẫn cho Khương Tiêu. Từ quá khứ đến hiện tại và cả tương lai, sẽ không khiến anh phiền chán ngày nào. Về phần Lận Thành Duật thì một chiếc Khương Tiêu tặng y thôi đã đủ rồi.
Y không cần phải trói chặt người ấy bằng vật ngoài, bởi Khương Tiêu đã chủ động, Khương Tiêu yêu y.
Cuối cùng Khương Tiêu cũng yêu y rồi.
Sau khi cầu hôn nhau, lễ cưới của hai người nhanh chóng được tổ chức. Lận Thành Duật thu xếp, chọn ngày đẹp gần nhất. Lễ cưới chỉ mời một số khách như người nhà, bạn bè thân thiết. Dù không long trọng lắm nhưng chứa đựng đủ tâm huyết và tinh tế về mọi mặt.
Buổi lễ không phải sự cam kết về tình cảm. Tuy nhiên, từ lúc chuẩn bị đến ngày cử hành, Lận Thành Duật luôn tràn đầy mong đợi và hồi hộp.
Theo lý thì bọn họ đã là vợ chồng lâu năm, quen với đối phương lắm rồi, nào giống vợ chồng son bình thường. Ấy vậy mà vào ngày cưới, Lận Thành Duật lại căng thẳng y chang học sinh tiểu học, hành động một cách máy móc.
Nghi thức lễ cưới cũng rất đơn giản, bỏ qua toàn bộ những trò chơi vô nghĩa và lễ tiết rắc rối. Tới khoảnh khắc tuyên thệ, Lận Thành Duật nín thở, chờ câu “Tôi đồng ý” của Khương Tiêu.
Rõ ràng biết Khương Tiêu đã chấp nhận mình, còn chủ động cầu hôn nhưng khi nghe anh nói ra câu ấy, y vẫn chợt thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lận Thành Duật cuối cùng cũng yên lòng chưa chờ người chủ trì nói câu ‘cặp đôi có thể hôn nhau’ đã phấn khích đến nỗi không nhịn được, lập tức tới hôn Khương Tiêu.
Khương Tiêu nắm tay y, trong lòng cũng có một cảm giác kích động khó tả.
Anh nhìn Lận Thành Duật và mọi người dưới khung cảnh này. Người yêu, người thân, bạn bè và đồng nghiệp của anh. Tất cả đều nhìn anh cười. Mọi điều đều rất tuyệt.
Khương Tiêu tốn một thời gian dài mới đi được đến bước đường này, nó trọn vẹn hệt trong tưởng tượng của anh. Dường như anh đã có được mọi thứ. Mặc dù quá trình quanh co khúc chiết nhưng kết cục vẫn thật tốt đẹp.
Tương lai của anh sẽ được bao quanh bởi niềm hạnh phúc như vậy. Và anh mãi mãi là người được yêu chiều.
Bởi vì Khương Tiêu xứng đáng.
- …. … – -….-.–.. … ….. … -….-..-. —.-. -….- -.– —..- -….-.-.-...-..