Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 145: 145: Bao Che




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

-....-.--.-.......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
"Em không sai." Phó Nhược Ngôn ôm anh: "Lẽ ra anh phải hiểu cho em mới đúng.

Chuyện công việc đôi khi không trong tầm kiểm soát của em.

Anh xin lỗi, bất luận ra sao anh cũng không nên giận em, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa, Tiêu Tiêu à."
Song phương cùng lùi một bước, chuyện này cứ vậy quá đi.

Huống hồ, lần này Khương Tiêu chủ động trước, dĩ nhiên Phó Nhược Ngôn sẽ không náo loạn tiếp, lòng mềm như bông.
Hôm nay, hắn thực sự quá kích động.
"Không sao, không sao đâu." Khương Tiêu vỗ vỗ lưng hắn: "Em hiểu cả mà."
Khương Tiêu sống lâu vậy rồi, cũng yêu rất nhiều rồi.

Ấy vậy mà đôi khi anh vẫn thấy mình là một người không hiểu gì về tình yêu, thỉnh thoảng lại không kịp trở tay trước một số chuyện.
Thế nhưng Phó Nhược Ngôn rất tốt.

Nếu hắn buồn, Khương Tiêu sẵn sàng hy sinh một số thứ để nhường nhịn hắn.

Thích một người thì chỉ cần đối phương vui vẻ là đủ rồi.

Anh sợ mình làm sai như người khác, biến thành một người yêu thất bại, làm cho đối phương phải chịu uất ức và khổ đau.

Ít nhất thì Phó Nhược Ngôn bây trông có vẻ đã ổn hơn hẳn.

Bản thân Khương Tiêu không sao cả.

Bàn giao công việc có khi cũng là chuyện tốt.

Buổi tối, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Phó Nhược Ngôn lại không ngủ được.

Hắn cúi đầu ngắm gương mặt Khương Tiêu dưới ánh trăng mờ, thấy đâu đâu cũng đẹp.
Hắn nhớ lại chuyện hôm nay, nhớ tiếp về Khương Tiêu mình gặp ở quán nhỏ.

Ngoài đau lòng và tự trách khôn cùng, Phó Nhược Ngôn còn nghĩ đến một số phương diện khác.

Người có khả năng nỗ lực tự giải quyết vấn đề trong mọi hoàn cảnh như Khương Tiêu sống một mình cũng có thể sống tốt.

Phó Nhược Ngôn lại thấy mình không thể làm vậy.

Mất đi Khương Tiêu, tâm trí hắn lập tức trở nên rối tung.

Mấy tiếng đó dài đằng đẵng với hắn.

Gặp Khương Tiêu rồi, tình trạng này mới chấm dứt.

Hắn ôm chặt người trong lòng thêm chút nữa.

Khương Tiêu mãi mãi là của mình.

- Hắn nghĩ.

Quả nhiên, mấy ngày sau, điện thoại Khương Tiêu không còn đổ chuông thường xuyên như trước nữa.

Thỉnh thoảng có 1-2 cuộc gọi đến, anh cũng cố gắng nói một cách ngắn gọn nhất, thống nhất xử lý mọi chuyện trong thời gian nghỉ ngơi cụ thể.
Dần dà, mọi người đã lên tay, Khương Tiêu xem như được thư thả rồi.

Cả ngày không nhận cuộc gọi nào, trái lại khiến anh thấy hơi khó quen.

Không ngờ lần ầm ĩ này của Phó Nhược Ngôn thực sự đã đem đến chút thành quả.

Đôi khi "Uỷ quyền" lại là một lựa chọn tốt.

Vô Hạn không chỉ của mình Khương Tiêu, vẫn còn rất nhiều khác nắm giữ cổ phần.

Mặc dù phần lớn bọn họ được Khương Tiêu đưa vào công ty nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ phải dẫn dắt họ mãi.

Trong tương lai, công ty lớn dần, công việc cũng nhiều lên theo.

Anh không có ba đầu sáu tay, kiểu gì cũng có ngày quản lý không xuể, buông ra đôi chút là hành động đúng đắn.

Kết quả là vào quãng thời gian còn lại của chuyến du lịch, Khương Tiêu không phải quyết định mọi chuyện nữa.

Hàng ngày, anh chỉ cần trích thời gian xem xét mấy tài liệu quan trọng mà thư ký gửi.

Các dự án được tiến hành còn tốt hơn anh tưởng tượng.
"Khá tốt đó." Khương Tiêu kể chuyện này với Phó Nhược Ngôn, anh cười đến mi mắt cong cong: "Phải cảm ơn anh rồi."
Đây cũng là một kiểu "nhờ họa được phúc" chăng? Cãi nhau đâu hẳn là chuyện xấu, chút khó chịu ngày ấy không còn là gì vào thời điểm này.

Tóm lại, chuyến du lịch này vẫn trọn vẹn.

Khương Tiêu gặp lại ông bà ngoại Phó Nhược Ngôn.

Đôi vợ chồng nghệ sĩ này vẫn thong dong nhàn nhã như trước, cùng nhau ra ngoài sưu tầm dân ca.

Đôi bên hợp nhau, vô cùng ăn ý, cũng rất khỏe mạnh.


Khương Tiêu gặp lại họ, một lần nữa hơi hâm mộ trải nghiệm cùng người yêu già đi này.

Anh mong mình cũng sẽ được vậy.
Bà ngoại rất quý Khương Tiêu.

Lần trước, thời gian bọn họ gặp nhau ngắn ngủi, Khương Tiêu chưa kịp làm gì.

Lần này vừa hay có thời gian, trong nhà có căn bếp nhỏ, Khương Tiêu ăn chán đồ ăn nước ngoài rồi nên tự mình vào bếp, nấu ít đồ ăn Trung Quốc thỏa mãn dạ dày mình.

Không một ai ăn đồ Khương Tiêu nấu mà lại chê dở.

Ông bà ngoại sống ở nước ngoài đã lâu, mặc dù đầu bếp trong nhà cũng biết nấu món Trung Quốc nhưng hương vị đồ Khương Tiêu nấu đúng thực khó mà tìm được tại đây.

Bà ngoại nhã nhặn lần đầu ăn no căng sau nhiều năm.

Ăn xong rồi, bà vẫn không kiềm lòng được, lấy chiếc thìa nhỏ xúc một miếng bánh mềm cốt dừa nếp cẩm*.


Bánh ngọt ở nước ngoài cho đường như thể không cần tiền, quá ngọt.

Loại bánh này không ngọt mấy nhưng thơm ngào ngạt, vị ngon lành, rất hợp sở thích của bà.

Phó Nhược Ngôn vừa theo ông ngoại đi ra ngoài mua đồ, lát nữa sẽ về.

Đây là khoảng thời gian riêng tư cho Khương Tiêu và bà ngoại.

Khương Tiêu rất thích trò chuyện với bà.

Giọng bà rất dễ nghe, thỉnh thoảng còn đưa ra cho anh vài lời khuyên hữu ích.

Bà là một người lắng nghe rất tâm lý.
Khương Tiêu kể công việc của mình và Phó Nhược Ngôn.

Nói qua nói lại, anh cũng đề cập một câu về chuyện không vui của hai người họ mấy hôm trước.
Nghe đến đây, bà ngoại từ từ hạ chiếc thìa, nhíu mày.

"Không sao đâu bà ạ, tất cả đều đã qua." Khương Tiêu phát hiện động tác nhỏ của bà thì lập tức giải thích: "Nhớ lại thì nguyên nhân chủ yếu là do cháu cả.

Trái lại, sau khi cháu bàn giao công việc, kết quả nhận về không tệ.

Xem ra đôi khi cháu giữ chặt quá rồi."
Bà ngoại lắc đầu, nói: "Tiểu Khương à, bà không nói cháu sai, đây là hai việc khác nhau."
Anh và Phó Nhược Ngôn nảy sinh xung đột về vấn đề tình cảm.

Mặc dù cuối cùng trông có vẻ cả hai đều lùi về một bước nhưng trên thực tế, Khương Tiêu mới là người lùi nhiều hơn.


Mọi điều chỉnh trong hoạt động quản trị công ty đều không liên quan đến chuyện tình cảm.

Cơ sở của sự thành công nằm ở những nhân tài Khương Tiêu đã bồi dưỡng ra được, nền tảng đủ vững chãi.

Vậy nên khi buông tay, bọn họ sẽ gánh được, chứ không phải do Phó Nhược Ngôn ép thành.
Xem từ bề ngoài thì chuyện này đã được giải quyết và trôi qua rồi.

Song, sự thật là Phó Nhược Ngôn lại lần nữa được Khương Tiêu bao che thôi.

Khương Tiêu cũng hiểu ý bà ngoại.

"Không sao đâu ạ.

Nhược Ngôn tốt lắm.

Anh ấy không như vậy thường xuyên, lâu lâu mới một lần.

Con người ai cũng có cảm xúc riêng.

Chỉ một lần này thôi, cháu hiểu anh ấy mà." Khương Tiêu cười: "Chúng cháu là người yêu, trước đây cháu đi công tác nhiều, bây giờ cũng nên đến lượt cháu bao dung anh ấy."
Bà ngoại không nói gì.
Đương sự đã nói vậy, bà cũng không tiện đề cập thêm gì, chỉ dẫn đến đây thôi.

Xưa nay chưa từng có cách giải thích chính thức nào về tình cảm, cũng không có kinh nghiệm gì đáng kể, bản thân tự cảm nhận là được.

Người khác nói thêm cũng chỉ là khoa tay múa chân.

Khi bọn họ vừa nói xong chuyện này, Phó Nhược Ngôn trở lại.

Chủ đề cứ vậy chấm dứt.

Hai người ở nước ngoài chơi gần hai mươi ngày, về trước 23 tháng Chạp.

Năm nay, Hạ Uyển Uyển vẫn nhận được một núi quà từ con trai, và bà luôn có quà đáp lễ đầy phong phú.
Văn phòng của Hạ Uyển Uyển cũng phát triển không ngừng.

Không cần Khương Tiêu giới thiệu mối làm ăn, chính bà cũng tự tạo dựng được chút tiếng tăm trong ngành.
Mấy năm gần đây, sự nghiệp ngày một phát triển, bà quen thêm được rất nhiều bạn bè.

Khương Tiêu ra nước ngoài du lịch, bà không sống nương nhờ con trai, thời gian đó cũng đến bán cầu Nam ấm áp chơi cùng hội chị em.

Khương Tiêu đội mũ gấu nhỏ bà mua về, trong lòng: "..."
Đất nước ở bán cầu Nam sao còn làm cả loại mũ gấu nhỏ này vậy? Quả nhiên đúng là thứ mẹ anh sẽ mua.

Bà dưỡng da rất kỹ, dù đã hơn bốn mươi nhưng ở bà lại toát lên vẻ đẹp ý nhị.

Khi về nhà, Khương Tiêu phát hiện bà cũng làm một bức tường ảnh lớn treo các loại ảnh của mình trong nhà.

Khương Tiêu vốn đang lo rằng năm nay mình bận rộn công việc quá, không dành được thời gian cho mẹ.

Bây giờ xem ra cuộc sống của mẹ còn đặc sắc hơn anh nhiều.

Hội chị em bà kết bạn cũng có con cái.

Một số là người phụ trách của các công ty mà văn phòng bà từng hợp tác, một số là quý bà sống trong nhung lụa từ nhỏ, về cơ bản đều đã đủ nếp đủ tẻ.

Song, khi tụ hội, quan điểm giáo dục con cái của họ lại giống nhau.


Các con đã tới tuổi này rồi, sao bọn họ quản lý được? Con cái không phải vật đính kèm của cha mẹ, lúc cần buông tay thì hãy buông tay đi.

"Mẹ biết con bận mà, mẹ cũng có chuyện riêng cần làm." Hạ Uyển Uyển nói: "Con không phải lo cho mẹ quá đâu, mẹ sống tốt lắm."
Hạ Uyển Uyển chứng kiến toàn bộ quá trình Khương Tiêu gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Bà cũng biết trước đây mình không đủ khả năng cung cấp nền tảng và giúp đỡ con, điều duy nhất bà làm được chính là ủng hộ anh.

"Con đã điều chỉnh bên phía công ty rồi, sau này sẽ bớt bận hơn." Khương Tiêu dang tay ôm bà: "Sau này con sẽ thường xuyên tới thăm mẹ."
Quả thực là vậy.

Qua Tết năm nay, bộ máy quản lý của Vô Hạn đã được cải cách mạnh mẽ.

Năm ngoái, Khương Tiêu tuyển dụng một loạt nhân sự.

Dù là người có kinh nghiệm thì vào công ty vẫn phải trải qua quá trình đào tạo.

Các quản lý cấp cao lâu năm của Vô Hạn đều còn rất trẻ, do đó năm ngoái anh đã làm việc rất cực.

Tuy nhiên, sau một thời gian dài, họ đều đã làm quen hết với những gì cần làm quen.

Lúc này, anh cần giao cho họ một số công việc.

Ai không làm được có nghĩa là thiếu hụt năng lực, tranh thủ cuốn gói sớm sớm đi.
Còn nhóm Diệp Miểu Miểu nữa.

Bọn họ đã ở trong công ty nhiều năm như vậy, lẽ ra phải gánh vác nhiều trách nhiệm ra quyết định hơn.

Chỉ nghe ý kiến của anh thôi thì chưa đủ, phải tự có chính kiến của mình.
"Giữ lớn buông nhỏ" là quy tắc các quản lý cấp cao nên tuân thủ, nếu không họ sẽ tự ép chết chính mình.
Sau khi ý tưởng này từ từ được thực thi.

Mấy tháng sau, gánh nặng trên vai Khương Tiêu đã nhẹ bớt rất nhiều.

Điều này không có nghĩa quyền kiểm soát công ty của anh yếu đi.

Trái lại, xóa bỏ những điều không quan trọng còn giúp anh thấy rõ hiện trạng và mạch phát triển tương lai của công ty.

Phó Nhược Ngôn thích nghe ngóng.

Cuối cùng, cảm nhận trực quan nhất của hắn chính là thời gian Khương Tiêu dành cho hắn nhiều lên hẳn.

Có điều, trong năm nay, ngoài nền tảng trang web mua sắm, Khương Tiêu vẫn còn một dự án khác yêu cầu phải chi ra khoản lớn.

"Em muốn xây một tòa nhà văn phòng." Khương Tiêu nghiêm túc nói với hắn: "Chỗ làm hiện tại nhỏ quá."
Khương Tiêu vẫn đang thuê văn phòng làm việc tại cao ốc ở trung tâm thành phố.

Hồi mới thuê, Vô Hạn chỉ có 30 nhân sự.

Sau này mở rộng dần, anh thuê thêm vài tầng, chẳng qua vẫn không đủ để sử dụng.
Nhất là vào thời kỳ mở rộng mạnh mẽ của năm ngoái, số lượng nhân sự được tuyển vào lớn đến nỗi thiếu cả chỗ ngồi.

Chỉ tính riêng bộ phận "Bán trực tiếp của Vô Hạn" đã có 50-60 người, những bộ phận khác còn bận rộn hơn như bộ phận kỹ thuật thì lại càng thêm đông đúc.

Cấp dưới đã nhiều lần đề cập vấn đề này với Khương Tiêu, bản thân anh cũng có dự định.

Công ty họ không thiếu gì tiền, giá đất năm 2012 còn rẻ, sang đến năm 2014 sẽ tăng một đợt nữa, từ đó không còn cái giá này..