Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 112: 112: Ở Bên Nhau





Khương Tiêu không biết cuối cùng mình rời giường kiểu gì, anh nghe đến nỗi đỏ cả tai.
Trái lại Phó Nhược Ngôn rất bình thản, chỉ vô thức nhìn ngắm đôi tai đỏ của anh trong phút chốc.

Tiếc thay, hắn không thể nhìn người ta chằm chằm một thời gian dài.
Tai Khương Tiêu đỏ như sắp nhỏ máu, vì vậy hắn nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt.

Khương Tiêu ngồi trên giường một lát để bình ổn cảm xúc, sau đó cũng đi sửa soạn lại.
Phó Nhược Ngôn chuẩn bị sẵn cho anh một bộ dụng cụ rửa mặt giống với bộ hắn đang dùng, chỉ khác ở màu sắc, một xanh dương, một trắng.
Từ lần thổ lộ ấy, chút tâm tư này của hắn đã trở nên rõ như ban ngày.
Khương Tiêu xối một gáo nước lên mặt, tâm trí hơi rối loạn.
Anh thực sự không hình dung được quan hệ của mình với Phó Nhược Ngôn rốt cuộc là sao.
Trên tình bạn dưới tình yêu, xem như mập mờ ư?
Ít nhất thì anh không thấy ghét.

Sáng nay tỉnh ngủ, Khương Tiêu không có cảm xúc gì gọi là chê ghét.

Anh chỉ vừa khiếp sợ vừa xấu hổ ngượng ngùng.

Quần áo chỉnh tề, anh biết hai người chỉ ôm nhau ngủ một giấc mà thôi.
Về sau sẽ thế nào đây?
Khương Tiêu càng cạn lời, thật sự có thể thuận theo tự nhiên chứ?
Anh vuốt phẳng quần áo, ra ngoài.
Bữa sáng chưa được giao tới.

Phó Nhược Ngôn cầm bát đũa ra cho anh.

Hai người ngồi bên bàn cơm.

Mặt đối mặt, tai Khương Tiêu lại bắt đầu đỏ.
Anh định tìm gì đó dời đi sự chú ý, bèn tiện tay cầm một quyển tạp chí trên bàn lên, mở ra xem mới biết thứ có bìa được trang trí hoa hòe lòe loẹt này không phải tạp trí mà là xấp giấy kế hoạch cho các dự án giải trí của công ty Phó Nhược Ngôn.
"Ngại quá." Khương Tiêu vừa lật mở đã đặt xuống: "Tôi không cố tình xem nó."
Dù quen biết nhưng công tư phải phân minh, xấp kế hoạch và tài liệu về dự án luôn đề cập phần nào bí mật kinh doanh, không phải ai cũng xem được.
"Không sao, em cứ xem đi." Phó Nhược Ngôn thấy lạ khi anh nhạy cảm đến vậy: "Chuyện của tôi có gì không tiện cho em xem? Em cũng thường xuyên nói với tôi chuyện của Vô Hạn mà."
Nghe vậy, Khương Tiêu giải thích: "Khác chứ, anh là cổ đôngz dĩ nhiên tôi có thể nói cho anh rồi."
Phó Nhược Ngôn rời đi nhưng cổ phần Khương Tiêu cho hắn vẫn ở đó.

"Tôi thấy chẳng có gì khác biệt.

Em tin tưởng tôi, tôi tin tưởng em mà." Phó Nhược Ngôn đưa xấp giấy tờ kế hoạch kia cho anh: "Em xem đi.

Đây không tính là bí mật đâu, cũng sắp chốt rồi.

Cho em đọc đỡ buồn, khoảng năm phút nữa bữa sáng mới tới nơi."
Nói xong, Phó Nhược Ngôn im lặng một lát, tiếp tục đùa một câu nửa thật nửa giả: "Tham khảo từ góc độ người xem cũng được, cho tôi chút kiến nghị."
Chủ đề kinh doanh có thể kéo Khương Tiêu thoát khỏi khốn cảnh ban nãy.
Anh lật xem xấp kế hoạch kia, có rất nhiều từ ngữ anh không hiểu lắm, chỉ đọc được qua loa tên và tóm tắt.

Số lượng dự án trong tay rơi vào tầm mười mấy, hầu như là xin đầu tư.
Ngành giải trí có hiệu suất thẩm thấu cực cao.

Với những dự án nổi tiếng năm 2010, dù Khương Tiêu xem chưa được bao nhiêu nhưng cũng từng nghe đến, tất nhiên ngoài các dự án nổi tiếng thì cũng có vô số dự án thất bại.
Qua vài phút, giữa mười mấy dự án, Khương Tiêu thấy được một cái tên mình từng nghe đến.

Anh rút tờ này ra, xem kỹ rồi đưa cho Phó Nhược Ngôn.
"Tôi thấy bộ này không tệ." Khương Tiêu nói: "Khá thú vị, anh tham khảo xem."
Thấy anh chọn ra một dự án thật, Phó Nhược Ngôn rất ngạc nhiên.

Nhận lấy xem, thì ra là show tuyển tú.
Nhà sản xuất của show tuyển tú này là một đài địa phương, không thiếu tiền, hiện đang bán bản quyền phát sóng trên mạng.

Trước kia Phó Nhược Ngôn từng đầu tư trang web chiếu video, hắn đã xem qua bản kế hoạch.

Dự án thì tạm được, song giá bản quyền phát sóng lại quá đắt, không thương lượng được giá cả nên hắn hơi muốn bỏ qua.
"Tôi cảm giác nó sẽ nổi." Khương Tiêu suy nghĩ, bổ sung câu nữa: "Dĩ nhiên vẫn theo lựa chọn của anh.

Tôi là dân nghiệp dư, không đề xuất được ý kiến gì với dân chuyên."
Thế giới sau khi sống lại sẽ thay đổi.

Khương Tiêu nhìn nhà sản xuất và một số khách mời dự định trong bản kế hoạch, thấy không khác gì trong trí nhớ nên mới nói câu này.
Hiện giờ Phó Nhược Ngôn còn chưa vững gót, gặp phải rất nhiều khó khăn, sợi dây trong đầu chưa từng nơi lỏng.


Nếu được, Khương Tiêu hy vọng con đường hắn đi có thể thuận lợi hơn.
"Được, tôi sẽ suy tính cẩn thận."
Phó Nhược Ngôn cất riêng bản kế hoạch kia đi.
Lúc này, bữa sáng đến nơi, đề tài kinh doanh của hai người cũng dừng tại đây.
Bây giờ Khương Tiêu mới có tâm tình lấy điện thoại ra xem xem có việc gì cần xử lý không.
Mở lên, anh phát hiện Lận Thành Duật gọi rất nhiều cuộc, còn nhắn tin hỏi anh đi đâu, vẫn ổn chứ.
Theo lý thì nên gọi lại.
Thế nhưng khi nhìn cái tên kia, ngón tay Khương Tiêu lại run rẩy, không nhấn xuống được.
Anh không muốn gọi cho Lận Thành Duật.
Khương Tiêu thừa nhận điều này.

Nó như sự kháng cự và tự bảo vệ từ sâu trong tiềm thức.

Anh cam chịu cuộc điện thoại này không kết nối được, nghe âm thanh báo máy bận chỉ thấy chói tai, lòng khó chịu.
Người khác thì được, chỉ Lận Thành Duật là không.
Ký ức trước khi chết khắc vào quá sâu, anh sợ giẫm lên vết xe đổ.

Dẫu cho hiện tại mối quan hệ với Lận Thành Duật đã tốt lên rất nhiều, anh vẫn chưa vượt qua được cửa ải này.
Vì vậy, Khương Tiêu dứt khoát đặt điện thoại xuống.
Gặp mặt rồi nói sau, vốn cũng chẳng có gì đáng để giải thích.
Hành động và biểu cảm của Khương Tiêu lọt hết vào mắt Phó Nhược Ngôn.

Thực ra hắn đoán được Khương Tiêu thấy gì trong điện thoại, cũng nhớ rõ hôm qua mình đã từ chối cuộc gọi của Lận Thành Duật.
Nhưng có thế thì Khương Tiêu cũng không định gọi lại.
Hắn yên tâm hơn chút, cúi đầu bất giác mỉm cười.
Ăn sáng xong, Khương Tiêu còn phải đi làm.

Phó Nhược Ngôn lái xe đưa anh đến công ty.

Khi xuống xe, Khương Tiêu bị hắn nắm lấy cổ tay.
"Tiêu Tiêu à, sau này em mà thấy mệt mỏi, khó thư thái thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi luôn ở đây."
Khương Tiêu sửng sốt, tiếp đó gật đầu.
"Tôi...!tôi biết rồi."

Đi lên tầng công ty, hồn vía anh vẫn như đang trên mây.
Khương Tiêu là ông chủ nên không phải chấm công.

Diệp Miểu Miểu đã tới từ lâu, vào văn phòng đưa văn kiện cho anh ký tên, sau đấy quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới.
"Vẫn là quần áo cũ hôm qua, không thay à?" Diệp Miểu Miểu nhướng mày: "Đừng nói là đêm qua em không về nhà nhé?"
Đêm qua anh đi với Phó Nhược Ngôn, địa điểm cụ thể là ở đâu thì Diệp Miểu Miểu không biết, vậy nên Lận Thành Duật hỏi cô kiểu gì cũng vô ích.
...!Tiến độ nhanh đến vậy sao?
"Chẳng là gì hết, chị đừng nghĩ linh tinh." Khương Tiêu nói: "Mệt quá nên em ngủ ở nhà Phó Nhược Ngôn thôi, trong công ty có quần áo, giờ em đi thay luôn."
Trên thực tế, Diệp Miểu Miểu hơi thất vọng.
Diệp Miểu Miểu thất vọng hay không không quan trọng.

Khương Tiêu thay quần áo xong chính vào lúc Lận Thành Duật tới công ty.

Gặp người rồi, y thở phào một hơi rất nhẹ nhõm.
Hôm qua không thấy người đâu, còn nghe nói là đi theo Phó Nhược Ngôn, Lận Thành Duật lập tức thấy bất ổn.
Tên Phó Nhược Ngôn này rõ ràng biến mất một thời gian rồi, y cứ tưởng hắn biết điều chủ động từ bỏ, ngờ đâu chưa yên phận được bao lâu đã lại chạy ra.
Còn mặt dày im ỉm bắt cóc Khương Tiêu!
Cả đêm Khương Tiêu không về nhà, chẳng biết bị hắn dẫn chạy đi đâu.
Về chuyện hôm qua, Lận Thành Duật có hỏi Khương Tiêu cũng không nói.

Hai người họ chưa đạt tới mức độ quan tâm sâu sắc như vậy, kể cả khi đêm qua Lận Thành Duật thực sự rất lo lắng.
Hôm nay thấy Khương Tiêu không sao, y cũng không hỏi gì cả.
"Trưa nay mình đi ăn với nhau nhé Tiêu Tiêu?"
"Không ăn." Khương Tiêu nói: "Hôm nay tôi có việc bận, cậu đi ăn một mình đi."
Lần này không đồng ý thì sẽ có lần tới.
Lận Thành Duật luôn đủ kiên nhẫn trên phương diện này.

Sau mấy ngày Khương Tiêu bận rộn, bọn họ vẫn ăn được một bữa cùng nhau.
Lận Thành Duật hẹn ăn ở nhà.

Khương Tiêu thường xuyên tới nhà họ Lận, giờ đã quen cửa quen nẻo, vốn nói là muốn ăn một bữa với ông cụ Lận nhưng giờ cơm chưa tới, ông cụ đã nói rằng có việc gấp rồi đi mất, để lại anh và Lận Thành Duật.
...!Thế này bảo tình cờ thì cũng tình cờ quá rồi.
Đã đến nơi, Khương Tiêu không thể chạy vội.
Ông chú của Lận Thành Duật tranh quyền thất bại, bị y đập vài đập, sớm đã dọn ra.

Khắp khu nhà rộng lớn ngoài mấy người giúp việc thì chỉ còn bọn họ.
Lận Thành Duật tự tay nấu hầu hết các món trong bữa ăn này.

Từ khi sống lại, y đã rèn giũa tay nghề, qua hơn tám năm, dẫu không có tài bếp núc nhưng quen tay hay việc, món ăn cũng không cầu kỳ phức tạp, tập trung nghiên cứu mấy món Khương Tiêu thích là đủ rồi.
Thực ra món tôm xào cay khá ngon, không biết y học ở đâu, tay nghề rất sát với Khương Tiêu.


Anh cũng ngó qua phòng bếp, các bước nấu nướng và gia vị sử dụng không khác mấy so với thói quen của anh.
Khương Tiêu không nói dối.

Nấu ngon là ngon thật, ăn đồ người ta làm, khen một câu cũng chẳng mất gì.
Nhận được một câu khẳng định của anh, Lận Thành Duật rất đỗi vui mừng, cười như sắp nở hoa.
"Còn cái này nữa." Y đưa tiếp cho anh một cốc nước: "Vừa pha xong, anh cầm cho ấm tay cũng được."
Đây là socola nóng.
Mùa xuân, buổi tối vẫn lạnh, uống thứ này trái lại cũng thấy dễ chịu.
Ăn xong, Lận Thành Duật dẫn anh đi tản bộ.

Căn nhà đủ rộng, dạo qua cũng phải đi một vòng xa.

Y dẫn anh tới xem các loại cây trong vườn hoa.
"...! Mấy cây hoa quế các loại anh đưa tới hồi trước đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Chỗ đó là hoa nhài em tự trồng, em nhớ rõ anh thích mùi này." Lận Thành Duật chỉ cho anh xem: "Hồ nước đằng kia vốn bị hỏng, không được bơm nước vào, vì bên vườn hoa này náo nhiệt quá nên dạo trước em tìm người sửa chữa để tiếp tục nuôi cá.

Năm mới thả mấy con cá chép vàng chép đỏ vào trông rất đẹp, ông nội cũng nói là cảnh đẹp ý vui."
Khương Tiêu thấy Lận Thành Duật hơi dông dài.

Trước kia cậu ta có vậy đâu.
Tuy nhiên anh không nói gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe.
Y dẫn Khương Tiêu tới hồ cá xem.

Cá trong hồ rất khôn, vừa cảm nhận được người tới là lập tức ùa qua từ khắp mọi góc trong ao, đổ xô chen chúc cạnh hồ.

Ánh đèn ở bờ hồ rất sáng, Khương Tiêu nhìn thấy ánh vàng kim lóe lên từ vảy cá chép, rất đẹp.
Lận Thành Duật đưa cho anh một túi nhỏ thức ăn cho cá.
Khương Tiêu chầm chậm ném vào, anh nhìn đàn cá quẫy đuôi tranh giành không chớp mắt.

Rắc thức ăn xong, anh lại bưng cốc nước lên, ngậm ống hút từ từ uống một ngụm socola nóng.
Socola có vị ngọt.
Dường như đã lâu rồi anh chưa ăn socola.
Khương Tiêu thấy ấm áp hơn chút.

Anh tiếp tục cúi đầu ngắm cá.

Mấy con cá ăn xong thì quẫy đuôi bơi lượn khắp nơi.
Lận Thành Duật nhìn anh, đôi mắt Khương Tiêu tròn xoe, con ngươi di chuyển qua lại theo hướng cá bơi, cực kỳ đáng yêu..