Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 21: 21: Rơi Vào Tay Quỷ Dữ





Anh hai còn sống sao?
Tôi không nghe lầm chứ? Anh hai vẫn còn sống và sắp sửa trở về đây?
Ánh mắt mơ hồ của tôi dần trở nên có tiêu cự.

Quần áo xốc xếch, điệu bộ trì độn, nụ cười ngờ nghệch, trông tôi như kẻ đần khiến Khánh Duy khịt mũi chán ghét hơn.
Nhưng tôi không quan tâm, tay tôi quờ quạng bắt lấy cánh tay Khánh Duy muốn khẳng định một lần nữa, tôi nhanh chóng làm động tác hỏi.
Anh hai thực sự đã trở về?
Nhưng tay tôi chỉ kịp chạm đến không trung lạnh lẽo, Khánh Duy đã nhanh chóng né người tránh tiếp xúc với tôi, hắn để lại ánh mắt vô cùng khinh bỉ rồi lướt nhanh ra ngoài.
Tôi cứ thế ngửa mắt lên nhìn trần nhà sáng trưng, nhìn đăm đăm đến nỗi khoé mắt tôi nóng lên cay nhoè.
Ông trời, rốt cuộc ông đã nghe thấy lời cầu xin của con rồi sao?

Anh hai đã trở về, anh hai không có chết?
Vậy con sẽ không còn là kẻ tội đồ người người căm ghét nữa rồi, phải không?
Bản án tử hình treo mãi trên cổ cuối cùng cũng được xoá sạch, lòng tôi cảm thấy được cứu rỗi vô bờ.

Tôi dang tay muốn với lấy ngọn đèn rực rỡ đằng kia, khao khát muốn chạm vào dẫu linh hồn bị thiêu đốt thành tro.
Anh ơi, em không có hại chết anh hai?
Anh có thể đừng giận em nữa không?
Tôi cảm thấy lồ ng ngực uất nghẹn, giận hay không giận còn quan trọng hay sao? Anh chưa bao giờ yêu tôi hay giữ tôi trong mắt…
Đèn trần sáng rọi vẫn lơ lửng trên cao nhưng tôi mãi mãi không chạm đến được, tôi nhấc tay lau nước mắt và định rằng sẽ đứng dậy rời đi.
“Mày định chạy đi đâu?” Hai gã to cao mặc áo đen cùng với quần lính rằn rện bất chợt chắn ngang tầm mắt tôi.
Không!
Tôi ú ớ lắc đầu vung tay loạn xạ muốn đẩy bọn chúng ra, nhưng chúng nhanh chóng kéo tay tôi giật mạnh về trước.
Gương mặt đen cháy đầy sẹo rỗ dần lớn và rõ ràng trong mắt tôi, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, một nỗi sợ hãi lan tràn từ chân tơ kẽ tóc đến mỗi một tế bào.
Không! Thả tôi ra!
Tôi không ngừng gào to lên, cầu mong rằng một trong số đám người nhà giàu nghe thấy và ngó về phía tôi.

Tôi thà bị họ lấy ra làm thú vui để sỉ nhục đánh đá, nhưng tuyệt nhiên tôi không dám dây dưa với hai gã đàn ông này, trên người bọn chúng toát lên sự điên cuồng chết chóc khiến gáy tôi lạnh cóng.
Tôi cố gắng vùng vẫy hai tay để thoát ra, móng tay vì thế cũng cào mạnh lên da thịt họ, một gã đàn ông dần nhìn tôi mất kiên nhẫn.
“Rầm!”
Tiếng động dữ dội vang lên, tôi mới biết mình bị họ đẩy mạnh vào vách tường, xương sườn xương sống của tôi như muốn gãy đôi, lưng tôi đau điếng trượt dài xuống sàn nhà.

“Chát!”
Một cái tát như trời giáng đánh lên gương mặt tôi đỏ rát, tôi choáng váng cố nhìn ngó lung tung xem có thể chạy thoát được không, nhưng phía trước là người phía sau là tường, họ như hai con mèo hoang dồn tôi vào chân tường rồi điên cuồng vờn móng.
“Mày không thể chạy thoát khỏi đây đâu.” Họ nhìn tôi cười chắc nịch, ánh mắt loé lên sự hưng phấn khó hiểu, âm giọng cũng vì thế mà cao bổng: “Mày chỉ có thể từ từ chết trong tay tụi tao thôi.”
“Ha ha ha, mày nói nhiều với nó làm gì.

Nhanh chóng xử lý nó rồi trở thành ông hoàng với hàng trăm cô gái đi!”
Người đàn ông đằng sau nói xong thì cúi xuống đè đầu gối lên người tôi, tay tôi bị gã cưỡng ép giật lấy rồi kéo căng ra.
“Chắc mày chưa bao giờ biết mùi vị sung sướng là gì đâu phải không? Để bọn ông thành toàn cho mày đi đến chốn bồng lai tiên cảnh!”
Tôi thấy gã cười lộ ra hàm răng vàng ố nhọn như lưỡi cưa, nhưng thứ mà gã rút từ trong túi quần ra khiến mọi dây thần kinh của tôi đều sắp sửa đứt lìa, một mũi kim đang còn rỉ nước.
Mặc dù không biết đó là thứ gì nhưng bản năng sống còn khiến tôi mếu máo ú ớ kêu lên.
Đừng! Xin đừng tiêm nó vào tôi!
Tôi hung hăng vừa đấm vừa đá muốn giằng tay ra chạy khỏi bọn chúng, nhưng sức lực hai người đàn ông cao to đâu dễ cho tôi như ý chạy trốn, một gã giữ chặt cả người tôi, một gã cầm kim tiêm nhanh như tia chớp cắm thẳng vào cẳng tay tôi.
“A!”

Tôi có thể cảm thấy mũi kim sắc bén đang cắm sâu vào người tôi, xuyên qua thớ thịt rồi chạm đến tĩnh mạnh, nó không ngừng bơm thứ chất lỏng lạnh thấu xương vào trong cơ thể tôi.
Thứ chất lỏng lập tức từ tĩnh mạch toả đi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể, một cảm giác hồi hộp lâng lâng bủa vây khắp người tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình nóng rực rồi lạnh toát ngay sau đó, tôi lăn lộn trên sàn nhà chịu đựng thứ chất lỏng đang ăn mòn lí trí của tôi.
Tôi cảm thấy ngứa râm ran, có rất nhiều côn trùng đang cắn xé thi thể của tôi, lại cảm thấy mình như đang bay lơ lửng trên thiên đường.

Nhưng bất chợt lồ ng ngực tôi đau nhói, tôi có thể cảm nhận trái tim đang kịch liệt co bóp đẩy máu, mắt tôi trợn ngược lên như cá mắc cạn, tứ chi bắt đầu co giật không thể kiểm soát.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Cảm giác thật lạ lẫm khiến trí não tôi quay mòng mòng.
Tôi thở dồn dập không ngừng lăn qua lộn lại trên sàn nhà lạnh băng, người tôi vẫn không ngừng co giật, tay chân lạnh toát dần mất đi xúc giác, tôi cứ thế ngất lịm đi trước mắt bọn chúng.
Không biết qua bao lâu, cơ thể tôi vì sự cồn cào nan kham mà dần mở mắt tìm kiếm thứ gì đó.
Trước mặt tôi vẫn là hai gã đàn ông áo đen đang đứng đó như chưa từng rời đi, một gã nhìn xuống tôi như loài giun dế, khàn khàn hỏi:
“Muốn sao?”.