Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 93: (Cổ đại)






, Chương 93: Tra công số tám (cổ đại)


Edit: Nguyệt Kiều


Tỉnh táo như Lăng An Tu cũng có kích động muốn chửi thế—— hắn quả thực đã chửi rồi.


"Tiên sư nó, thế này cũng thật là kinh tởm!"


Tiểu Annhìn qua, "Để tôi xem một chút."


"Đừng!" Lăng An Tu vội vã thả màn che xuống, "Xấu chết mất, hệt như Đông Phương Bất Bại!"


Lăng An Tu gào thét khiến thị nữ bên cạnh run rẩy. Thị nữ đã theo Lăng An Tu ba năm, ba năm qua, nàng có thể nói là mỗi ngày đều sống ở trong sự sợ hãi cực độ, đối với nàng mà nói, Lăng An Tu là ác mộng kinh khủng nhất đế quốc này. Thế nhưng nàng không thể trốn, lưu lại, có thể sẽ chết, nhưng mà nếu như đào tẩu, Lăng An Tu nhất định sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết.


Thanh âm thị nữ đều đang phát run, "Quốc, quốc sư, ngài có dặn dò gì ạ?"


"Nhanh chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa!" Lăng An Tu rít gào không để ý hình tượng, hắn quả thật cũng không có hình tượng để mà nói.


"Dạ!" Thị nữ vội vội vã vã đáp ứng, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi tầm mắt Lăng An Tu.


Lăng An Tu buồn bực nhìn quái vật bất nam bất nữ trong gương đồng kia: Vẽ mày liễu, tô son, trên tai còn mang vòng tai, trên người còn đeo nữ trang ——bộ dáng này của hắn, có chết cũng không muốn để Tiểu Annhìn thấy.


Cách màn che, Lăng An Tu mơ hồ có thể nhìn thấy Tiểu Anmột thân màu xanh, vẫn là gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia. Lăng An Tu cảm thấy rất không công bằng, dựa vào cái gì mà Tiểu Ancó thể không đổi mặt, mà hắn lại biến thành bộ bộ dáng quỷ quái này?


Lăng An Tu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười giảo hoạt."Tiểu An, ở trên thế giới này, cậu có thể là đồ đệ của tôi. Đến, tiếng kêu sư phụ nghe một chút."


"Sư phụ."


Lăng An Tu nhạt nhẽo thu hồi nụ cười, tuy rằng vô số lần nhắc nhở mình đừng cùng Tiểu An đùa giỡn, nhưng hắn lại không ngừng kiên trì thử.


Một lát sau, thị nữ lại đây bẩm báo nước nóng đã chuẩn bị xong. Lăng An Tu một khắc cũng không muốn đính bộ dáng này, dùng tay áo che mặt đi hướng buồng tắm.


Khi hắn nhìn thấy đủ loại cánh hoa nổi lơ lửng trên mặt nước, không khỏi giận dữ: "Ai cho ngươi thả những thứ quỷ quái này ở bên trong?"


Thị nữ rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, "Nô tỳ... Nô tỳ sau này không dám nữa..."


Lăng An Tu không nhịn được phất tay một cái, "Thôi, cứ như vậy đi, lần sau chú ý."


"Vâng." Thị nữ liền vội vàng đứng lên, thay Lăng An Tu mở ra đai áo bên hông.


Lăng An Tu sững sờ, "Ngươi làm gì?"


"Thay quốc sư cởi áo."


"Không cần, ta tự mình làm được, ngươi đi xuống trước đi."


"Vâng."


Lăng An Tu mặt tối sầm lại, đem tất cả thứ linh tinh trên người, trên mặt tháo ra, thoải mái dựa vào thành bồn, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm toàn thân thả lỏng.


Nhiệt độ của nước vừa vặn, không gian bồn tắm cũng rất lớn, nếu mà không có mùi hương hoa kia lại càng hoàn mỹ hơn .


Lăng An Tu đang hưởng thụ, ngoài cửa liền truyền tới một giọng nam mảnh khảnh: "Quốc sư, bệ hạ cho mời."


Lăng An Tu hơi hơi hí mắt, "Không thấy ta đang tắm sao?"


"Nhưng mà..." Cái thanh âm kia khổ sở nói, "Là sự tình hết sức khẩn cấp, quốc sư."


"Chuyện gì? Nếu thật sự rất gấp, bệ hạ tại sao không chịu tự mình đến đây?"


Giọng nam dừng một chút, cẩn thận lên tiếng, "Bạch quý phi khó sinh, đã suốt cả một buổi tối còn không thấy cát tường, các thái y bó tay toàn tập, bệ hạ hiện tại đang nổi trận lôi đình, nói nếu Bạch quý phi cùng hoàng tử có chuyện gì bất trắc, liền..."


"Liền muốn toàn bộ bọn họ chôn cùng?"


"Quốc sư cao minh!"


Lăng An Tu thầm nghĩ những người này cũng không biết đổi lời kịch khác, mỗi lần đều một câu như vậy, có phiền hay không chứ.


"Quốc sư, kính xin ngài vì giang sơn xã tắc Lam Phong..."


"Biết rồi." Lăng An Tu lười biếng nói, "Gọi các nàng tiến vào giúp ta thay y phục đi."


Lăng An Tu từ trong bồn tắm đi ra, nhìn nữ trang lộng lẫy bày trước mặt hắn, lông mày nhíu lại, trầm giọng nói: "Lấy cho ta bộ quần áo bình thường."


Thị nữ không rõ, rụt rè nói: "Quốc sư, đây là đồ ngài thích nhất..."


"Lấy bộ nam trang đến! Cầm cái này đi thiêu hủy! Đừng để ta lại nhìn thấy nó lần nữa."


"Dạ!"


"Còn nữa, gọi Diệp Thừa An chuẩn bị một chút, sau đó cùng ta đi Ninh Hoa cung."


Hoàng cung Lam Phong Quốc Hoàng cung, Ninh Hoa cung.


Lăng An Tu đi tới cửa cung, liền nghe thấy một tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Vừa đi vào, liền thấy một loạt thái y nơm nớp lo sợ đang quỳ trên mặt đất, đến thở cũng không dám lớn tiếng. Cung nữ đầu đầy mồ hôi đi vào đi ra, âm thanh Bạch quý phi vang vọng toàn bộ Ninh Hoa cung.


Mọi người nhìn thấy Lăng An Tu cùng thiếu niên tuấn mỹ phía sau hắn, đều hơi sững sờ. Lăng An Tu ở trong cung ba năm, gặp người vẫn luôn dùng nữ trang, cho dù trong lòng mọi người đều rõ hắn là nam nhân, nhưng cũng chưa từng coi hắn là nam nhân bình thường. Thần đế đã từng yêu cầu hắn mực nam trang ở một số trường hợp trang trọng, tỷ như đại điển tế thiên. Nhưng mà Lăng An Tu nhàn nhạt trả lời: "Bệ hạ nếu không tiếp thụ được bộ dáng này của ta, liền mời cao minh khác đi, quốc sư Lam Phong quốc, thần e không có năng lực đảm nhiệm được." Thần đế đành phải thôi.


Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy hắn mặc nam trang, mái tóc dài đen kịt còn hơi ướt thả bên hông, càng tôn lên eo thon, trên mặt hắn cũng không có trang điểm của nữ nhân mà đường nét bộ mặt vẫn nhu hòa như cũ, cằm của hắn rất sắc sảo, da dẻ trắng nõn không bình thường—— Lăng An Tu không đóng vai nữ tử, ngược lại càng có mấy phần mỹ nam tử.


Một cung nữ tỉnh táo đầu tiên, "Quốc sư! Ngài rốt cuộc đã tới! Bệ hạ mời ngài đi vào!"


Lăng An Tu cùng cung nữ đi vào phòng trong Ninh Hoa cung. Chỉ thấy Đông Phương Thần đang ngồi ở bên giường, nắm thật chặt tay người trên giường. Bạch quý phi sắc mặt trắng bệch, cắn răng, phát ra âm thanh hàm hồ: "Hoàng thượng, hoàng thượng..."


"Trẫm đây! Ái phi, nàng phải kiên trì lên!" Đông Phương Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, "Quốc sư đâu?"


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Lăng An Tu hơi nghiêng mình, "Có thần."


Ánh mắt Đông Phương Thần lộ ra một chút kinh ngạc, rồi lập tức bị lo lắng thay thế, "Quốc sư, thỉnh ngươi mau cứu Bạch quý phi! Mau cứu cốt nhục duy nhất của trẫm!"


Lăng An Tu ngoắc ngoắc khóe miệng, "Hoàng thượng đánh giá cao thần rồi, nhiều thái y y thuật cao minh như vậy đều cứu không được Bạch quý phi cùng hoàng tử, thần như này..."


"Quốc sư!" Đông Phương Thần dùng sức nắm chặt vai Lăng An Tu, hai mắt sắp nứt, "Quốc sư, nếu như cõi đời này có thể có người cứu được bọn họ, trẫm tin rằng nhất định là ngươi!"


Cho dù trên bả vai truyền đến từng trận đau đớn, nhưng Lăng An Tu mặt vẫn không biến sắc, "Bệ hạ, chuyện không có cách nào làm được, cần gì phải miễn cưỡng?"


Đông Phương Thần chán nản buông ra, thấp giọng nói: "An Tu, coi như trẫm cầu xin ngươi, giúp trẫm một chút, mau cứu mẫu tử Bạch quý phi..."


Lăng An Tu nhấc ánh mắt hẹp dài nhìn khuôn mặt anh tuấn kiên nghị của nam nhân, cười như không cười nói: "Không nghĩ tới bệ hạ còn có thể nhớ tới tên thần, thần kinh hoảng."


"An Tu, nể tình chúng ta là sư huynh đệ đồng môn nhiều năm..."


"Tình cảm sư huynh đệ nhiều năm? Người đã lợi dụng cái gọi là 'Tình cảm' này sở hữu vạn dặm giang sơn Lam Phong, hậu cung mỹ nhân vô số, bây giờ còn muốn dùng nó để cứu ái phi cùng hoàng tử của người?"


"An Tu, là trẫm có lỗi với ngươi. Nhưng Bạch quý phi cùng hài tử là vô tội, ngươi có oán khí gì đều đổ trên người trẫm là được rồi, tại sao còn muốn thấy chết mà không cứu?" Trong thanh âm Đông Phương Thần mang theo một vẻ cầu khẩn, "Trẫm đăng cơ được ba năm, quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, thiếu sót duy nhất chính là trẫm chậm chạp mãi không ó hoàng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Thai nhi trong bụng Bạch quý phi là đứa bé đầu tiên của trẫm, nói không chừng cũng là người duy nhất. An Tu, coi như ngươi không muốn cứu mẫu tử Bạch quý phi, chẳng lẽ ngươi còn muốn nhìn thấy Lam Phong thiên hạ đại loạn lần thứ hai, thấy nhiều hoàng thân vì ngôi vị hoàng đế mà đấu nhau đến một mất một còn sao?"


Lăng An Tu đưa mắt nhìn Đông Phương Thần một hồi, ánh mắt chuyển hướng Bạch quý phi đang hấp hối trên giường. Nữ nhân đáng thương này đã khàn cả giọng, bây giờ khí lực gào thảm đều không có. Nàng nỗ lực trợn tròn mắt, cầu xin nhìn Lăng An Tu.


"Ta có thể giúp ngươi." Lăng An Tu nói, "Thế nhưng ta có một yêu cầu."


Đông Phương Thần nặng nề thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ cần ngươi nguyện ý cứu bọn họ, trẫm cái gì cũng đều đáp ứng ngươi."


"Để hoàng tử, lưu ở bên cạnh ta."


"Cái gì?" Đông Phương Thần trợn mắt lên, "Ngươi..."


"Ngươi không có nghe lầm. Ta nói, ta muốn đem cốt nhục của ngươi, giữ ở bên người."


"Nhưng mà..." Đông Phương Thần mặt lộ vẻ nam sắc, "Ngươi muốn hoàng nhi làm gì?"


Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Tử Hòe Điện quá mức trống trải, thần sợ cô quạnh."


"Trẫm có thể phái mấy cung nữ cùng thái giám..."


Lăng An Tu lắc đầu một cái, cười nói: "Bệ hạ, ngươi biết rõ ý thần, cần gì phải giả vờ vô tri?"


Đông Phương Thần đưa ánh mắt chuyển hướng sang Bạch quý phi, quý phi suy nhược mà gật gật đầu.


"Rất tốt, gọi Diệp Thừa An vào đi. Bệ hạ, ngươi ra chờ đi."


Sau ba canh giờ, cung nữ ôm hoàng tử vừa ra đời, mặt tươi cười mà tuyên bố: "Chúc mừng bệ hạ, mẹ con bình an!"


Đông Phương Thần lập tức đứng lên, từ trên tay cung nữ tiếp nhận tiểu anh nhi, này vị đế vương lạnh lùng rốt cục lộ ra vẻ tươi cười. Hắn đem anh nhi đưa cho vú em, hỏi: "Bạch quý phi hiện tại thế nào rồi?"


"Bẩm bệ hạ, quý phi nương nương thể lực tiêu hao, đã ngủ thiếp đi. Quốc sư nói, nương nương cũng không cần lo ngại."


Đông Phương Thần gật gật đầu, mới vừa muốn đi vào, liền gặp Lăng An Tu một mặt mệt mỏi.


Thời điểm Lăng An Tu cùng Đông Phương Thần sượt qua người, dừng bước, nhẹ giọng nói: "Ngươi hài lòng sao?"


Lăng An Tu trở lại Tử Hòe Điện, đã mệt bở hơi tai, Tiểu An rót một chén trà, đưa cho Lăng An Tu."Sư phụ."


Lăng An Tu sững sờ, cười khổ nói: "Cậu vẫn đừng nên gọi tôi như vậy, gọi tên tôi là được."


"An Tu."


"Hả?"


"Thế giới này thật lạc hậu."


Lăng An Tu thở dài, "Tôi biết, cậu cũng không có cách nào nạp điện được. Cậu cố gắng bớt làm những chuyện phí công suất đi, hoạt động cơ bản cũng không hao tổn điện chứ?"


"Ừm."


Lăng An Tu lên giường, dựa vào gối đọc kỹ năng hệ thống ban thưởng cho hắn. Đây là một cuốn sách rách nát, bên trong ghi lại phương pháp luyện chế nhiều loại thần đan thần dược.


Lăng An Tu là một vị "Thần y", khít khao hơn mà nói, hắn là một vị "Vu y", hắn sinh ra ở một gia tộc mà người ở bên ngoài xem là "Kỳ quái tà ác", hết thảy thành viên gia tộc đều coi nghiên cứu y thuật bàng môn tà đạo cùng thuật sâu độc làm nhiệm vụ của mình. Lăng An Tu năm tuổi đã có thể khoái trá cùng chơi đùa với con nhện kịch độc, bảy tuổi liền ôm con trăn ngủ chung. Không thể nghi ngờ Lăng An Tu là người có thiên phú lớn nhất trong gia tộc, năm mười tám tuổi ấy, hắn không phụ sự mong đợi của mọi người mà thành tộc trưởng.


Hai năm sau, hắn dẫn dắt thành viên toàn tộc xuống núi, chỉ vì hiệp trợ Đông Phương Thần cướp đoạt ngôi vị hoàng đế. Tại một hồi trong lúc ác chiến, gia tộc tử thương nặng nề, liền ngay cả đại ca ruột của Lăng An Tu, cũng chết trong cuộc chiến tranh kia.


Lăng An Tu quỳ gối trong nghĩa trang, nước mắt không tiếng động mà lướt xuống. Đông Phương Thần đứng ở phía sau hắn một lúc lâu, cuối cùng đem Lăng An Tu kéo vào trong lồng ngực.


"An Tu, chờ ta kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, ta nhất định phải đưa ngươi thành nam hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử!"


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Hết chương 93


Nguyệt Kiều: Hơ hơ chương sau dài gấp 4 lần chương bình thường nên chắc là thời gian lâu á.... Dạo này mình cũng nhiều việc quá hic... Ra chương mới sẽ chậm hơn so với ban đầu nhưng sẽ không drop nha mọi ngừiiii